“Quay đầu lại? Sao phải quay đầu lại? Có gì đáng giá để ta quay đầu lại? Thái tử điện hạ anh tài ngút trời, đã
dung hợp được bốn loại Thiên Hỏa, ngay lập tức sẽ đột phá Đại Thừa kỳ
thành công xuất quan, cho dù Đan Hoàng thiên phú hơn người thì cũng đã
là quá muộn, đạo tâm không kiên định, ngươi cho rằng Thái tử điện hạ sẽ
thả cho nàng trưởng thành đến lúc có thể chống lại mình sao?” Năm đó Đan Đằng từng chịu trách nhiệm nuôi dạy Đan Hoàng, nên hiểu quá rõ về tình
hình của nàng.
Đợi qua một thời gian nữa, thành tựu của Đan Hoàng nhất định sẽ vượt
qua Diễm Thí Thiên, cho nên lúc trước Diễm Thí Thiên mới được ăn cả ngã
về không mà ra tay với Đan tộc. Tình hình trong Đan tộc lúc đó quả thực
không ổn, vị Đại trưởng lão Đại Thừa kỳ duy nhất trong tộc đã phi thăng, Đan tộc không có vị tu sĩ Đại Thừa kỳ nào trấn giữ nữa, mà khi đó Diễm
tộc lại có hai vị tu sĩ Đại Thừa kỳ, cộng thêm Diễm Thí Thiên sắp sửa
bước vào Đại Thừa kỳ, thực lực hai bên cực kỳ chênh lệch.
Mà hai vị đứng hàng thứ nhất và thứ hai trong số các trưởng lão Đan
tộc là Nguyên lão Đan Hưng Đạo và Nhị trưởng lão Đan Hưng Tiên sắp hết
thọ nguyên, nhìn thấy cuộc đời này không cách nào đặt chân vào Đại Thừa
kỳ, nghĩ đến lời tiên đoán của Đại trưởng lão lưu lại trước lúc phi
thăng về Đan hoàng sẽ mang lại huy hoàng cho Đan tộc, cho nên cắn răng
quyết định dùng phương thức truyền thừa hiến tế truyền toàn bộ tu vi từ
lúc sinh ra lại cho Đan Hoàng mới mười tuổi.
Đan tộc dốc hết toàn lực giấu diếm chuyện này, nhưng bất đắc dĩ vẫn
để cho Diễm Thí Thiên biết được, một cô bé mười tuổi lại có tu vi đáng
sợ như thế, chỉ chờ tâm nàng kiên định, thì chỉ trong mấy năm nữa là tu
vi có thể vượt qua hắn.
Hơn nữa, mặc dù hắn không muốn thừa nhận, nhưng tư chất của Đan Hoàng thật sự quá tốt, bất luận kẻ nào cũng không bằng được. Nếu lúc này
không ra tay, có lẽ không cần đến trăm năm nữa, Đan tộc sẽ lại có một vị tu sĩ Đại Thừa kỳ, hơn nữa còn là một tu sĩ Đại Thừa kỳ mà hắn không
thắng nổi.
Cường giả đứng đầu Đan tộc mặc dù người đã phi thăng, kẻ tọa hóa,
nhưng một đại tộc tu tiên truyền thừa ngàn năm cũng không phải dễ đối
phó như vậy, nếu như không có Đan Đằng, Đan Phượng và Trì Tha Diệu cùng
một nhóm phản đồ hỗ trợ, thì Đan tộc không thể bị tiêu diệt dễ dàng như
vậy.
Phải nói là Diễm Thí Thiên hết sức am hiểu việc lợi dụng dục vọng đen tối trong lòng người. Đối phó với Đan tộc, thậm chí ngay cả hai vị tu
sĩ Đại Thừa kỳ của Diễm tộc cũng chưa từng ra tay, đã đại công cáo
thành.
Những chuyện cũ này cả Đan Đằng và Trịnh Quyền đều hiểu rõ trong
lòng, Đan Đằng thấy Trịnh Quyền không nói một lời, chỉ dùng ánh mắt tiếc hận cùng thất vọng nhìn lão, cho nên cũng từ từ tỉnh táo lại, hờ hững
nói: “Ngươi cũng tin lời tiên đoán của Thái thượng trưởng lão sao? !”
Thái thượng trưởng lão trong miệng lão chính là chỉ vị Đại trưởng lão đã phi thăng của Đan tộc, theo thông lệ của Đan quốc, sau khi Đại
trưởng lão phi thăng sẽ được tôn làm Thái thượng trưởng lão, được cung
phụng cao nhất ở từ đường trong tộc.
Trịnh Quyền gật đầu: “Thật ra thì trong lòng các ngươi cũng tin
tưởng, chỉ là các ngươi muốn thử vận may thay đổi thiên mệnh một lần.”
“Đạo tu tiên vốn là nghịch thiên, nếu thuận theo thiên mệnh thì lúc
trước đã trần quy trần, thổ quy thổ* rồi.” Đan Đằng cười hai tiếng, nói.
*Trần quy trần, thổ quy thổ: đất về với đất, cát bụi về với cát bụi.
“Nghịch thiên không có nghĩa là có thể lấy đi tính mạng của người
trong tộc, hy sinh người bên cạnh để thành toàn cho mình. Đan Đằng sư
bá, ta cũng chỉ nói một câu, mọi người tự có con đường của mình, tư chất của ta không bằng Đan Hoàng, nhưng như vậy thì sao, chỉ cần ta kiên trì bền bỉ, nhất định cũng có một ngày có thể bạch nhật phi thăng, nhận
được trường sinh đại đạo.” Trịnh Quyền thật sự đã bỏ qua khúc mắc trong
lòng.
Thay vì đố kỵ oán hận, không bằng tự mình làm tốt, dựa vào thực lực của chính mình lấy được tất cả những gì mình đáng nhận được.
Đan Đằng hừ lạnh một tiếng, nói: “Không
sai. Mọi người tự có con đường của mỗi người, hiện tại ta đang đi con
đường của chính mình, ngươi không cần nhiều lời. Giao đồ cúng tế Thiên
Hỏa ra đây, Hư Không Toại Hỏa sẽ là của ngươi.”
Trịnh Quyền biết cũng không cần thiết phải tranh cãi tiếp nữa, cho nên nói: “Trao đổi như thế nào?”
“Hư Không Toại Hỏa ở trong Đan Thần điện này, ở tầng thứ mười tám của Huyền Cung, hoan nghênh đến lấy lúc nào cũng được.” Đan Đằng cười đến
là không có ý tốt.
Tầng mười tám của Huyền Cung dưới lòng đất trong gần vạn năm cũng chỉ có mỗi vị thái thượng trưởng lão kia của Đan tộc là đã từng đến, nếu
quả thật Diễm Thí Thiên đã được Khí Hồn của Huyền Cung nhận làm chủ nhân như lời Đan Nghê tiên đoán, thì hẳn là cũng có thể đến. Trừ lần đó ra,
cho dù là tu sĩ có thực lực Đại Thừa kỳ cũng chưa từng thấy có thể tiến
vào tầng cuối cùng này.
Đan Đằng nói như vậy, rõ ràng chính là cố ý làm khó.
Trịnh Quyền đã sớm có chuẩn bị, cũng không tức giận: “Nếu như các
ngươi không có lòng trao đổi, vậy thì cũng không có cách nào. Dù sao
thực lực của Thái tử điện hạ quá mạnh, cũng không thiếu một món thần khí này.” Hắn vừa nói vừa đứng dậy rời đi.
Đan Nghê có thể tính đến, Trịnh Quyền cũng có thể nghĩ đến, Diễm Thí
Thiên chắc chắn là muốn để cho Chu Chu hấp thu Hư Không Toại Hỏa, chỉ là hắn ta nhất định sẽ cố gắng nhân cơ hội để khống chế được Chu Chu.
Nếu như Chu Chu tiến vào Huyền Cung đi tìm Hư Không Toại Hỏa, kết quả hơn phân nửa là sẽ có đi mà không có về, chỉ mỗi điểm này, là tuyệt đối không thể đồng ý.
“Chậm đã!” Đan Đằng quả nhiên mở miệng gọi ông lại.
Trịnh Quyền từ từ xoay người lại, chỉ
nghe thấy Đan Đằng nói: “Hư Không Toại Hỏa đúng là ở trong Huyền Cung,
nhưng mà Thái tử điện hạ đã sớm đoán được Đan Hoàng nàng không dám tới.
Mười ngày sau ta sẽ thỉnh cầu Thần Khí đại nhân truyền tống Hư Không
Toại Hỏa đến tế đàn Thiên Hỏa, các ngươi có bản lĩnh thì lấy đi, dùng đồ cúng tế Thiên Hỏa để đổi lại.”
Tế đàn Thiên Hỏa ở trên núi Hồng Vân ngoài thành Lăng Đan, nơi đó vốn là lãnh địa của Đan tộc, trên tế đàn thờ phụng loại Thiên Hỏa truyền
thừa của Đan tộc là Húc Dương Minh Hỏa. Nguyên lão của Đan tộc từ nhiều
năm trước đã hấp thu được Húc Dương Minh Hỏa, sau đó lại chuyển loại
Thiên Hỏa mà mình tu luyện được sang người Chu Chu.
Trên tế đàn mặc dù đã không có Thiên Hỏa, nhưng cấm chế với Thiên Hỏa vẫn còn, hơn nữa nơi này vẫn thông với Huyền Cung dưới đất, linh khí hệ Hỏa trong Huyền Cung chính là bắt nguồn từ đây, nơi này đúng là địa
điểm tốt nhất dùng để phong ấn Thiên Hỏa.
Nếu như không có cái tế đàn này, sau khi Thiên Hỏa xuất hiện sẽ không bị khống chế, chỉ sợ ngàn dặm xung quanh đều sẽ bị biến thành đất khô
cằn.
Đan Đằng nhắc tới nơi này, Trịnh Quyền và cả nhóm Đan Nghê đang ở phủ Hạ gia vẫn đang chú ý đến tình hình đàm phán bên này đều phải âm thầm
kinh hãi, Diễm Thí Thiên quả nhiên là có chuẩn bị mà đến, không ngờ cũng đã sớm chọn địa điểm giao dịch.
“Ta và Đan Hoàng sẽ suy nghĩ thật kỹ.” Trịnh Quyền chưa nói đồng ý hay không, thi lễ với Đan Đằng một cái rồi xoay người rời đi.
Đan Đằng nhìn bóng lưng của ông lạnh lùng cười một tiếng, Đan Hoàng
nhất định sẽ không thể nào từ chối mồi câu như Thiên Hỏa, trừ phi nàng
ta từ bỏ chuyện đối đầu với Thái tử điện hạ. Mười ngày sau, bọn họ nhất
định sẽ gặp lại!
Sau khi Trịnh Quyền rời đi thì đi thẳng đến núi Hồng Vân, lúc này ông sẽ không mạo hiểm liên lạc với đám người Đan Nghê, dù sao đã có một
luồng thần thức của Doãn Tử Chương ở bên cạnh hắn, bọn họ cũng biết được hành tung và an nguy của ông.
Trong phủ Hạ gia, Đan Nghê và Cơ U Cốc đều không hẹn mà cùng nhíu
mày, mười ngày sau bọn họ làm theo giao ước, không biết sẽ có cạm bẫy gì đang chờ đợi bọn họ, nhưng mà nếu không đi, thì sẽ không lấy được Hư
Không Toại Hỏa.
Đan Đằng nói Diễm Thí Thiên đã dung hợp được bốn loại Thiên Hỏa, rất
nhanh sẽ đột phá Đại Thừa kỳ thành công xuất quan, thậm chí có thể hắn
ta thật sự đã xuất quan, đang ở trong chỗ tối chờ bọn họ xuất hiện một
lưới bắt gọn.
Thứ duy nhất mà bọn họ có thể dựa vào chỉ có đồ cúng tế Thiên Hỏa,
đối với Diễm Thí Thiên mà nói, không có đồ cúng tế Thiên Hỏa, tổn thất
của hắn chẳng qua chỉ là không thể khống chế được Huyền Cung, thiếu đi
một pháp bảo thần khí khắc chế địch.
Còn với bọn họ mà nói, nếu Chu Chu không lấy được Hư Không Toại Hỏa,
thì thắng được Diễm Thí Thiên dường như là một nhiệm vụ bất khả thi,
càng đừng nói đến việc chấn hưng Đan tộc.