Nga Mỵ

Chương 187: Chương 187: Tiểu sư muội xinh đẹp




Tu sĩ bày quầy bán hàng kia nhận ra Chu Chu giống như không có chút tu vi nào, có điều mấy người bên cạnh đều là tu sĩ Trúc Cơ kỳ, cho nên cũng không dám thất lễ, đáp: “Lão thành chủ tiền nhiệm bị mất tích khi dẫn người lên núi thăm dò ngôi mộ cổ của Tu sĩ kia, Thành chủ mới là con ruột của ông ta, tất nhiên là muốn tìm lão thành chủ về rồi. Lúc mới đầu cũng có không ít người tích cực tham gia, sau đó lại có thêm một nhóm Tu sĩ có đi không có về nữa, những người khác liền không dám đi tiếp nữa. Cái thông báo này dán ở ngoài được gần nửa năm rồi, vẫn không có đủ nhân số.”

“Sao Thành chủ nhà các ngươi không mời tu sĩ Nguyên Anh kỳ ra tay tương trợ?” Cơ U Cốc nói, có thể trở Thành chủ Tiên thành, thể nào cũng có chút bối cảnh.

Tu sĩ kia gãi gãi đầu nói: “Nghe nói là có, nhưng mà không biết tại sao đến nay vẫn không thấy đâu.” mặc dù hắn ngồi trong Tiên thành này đã lâu, nhưng loại chuyện cao tầng này, hắn vẫn chỉ biết được rất có hạn.

Đề Thiện Thượng thấy không hỏi ra được thêm cái gì nữa, kéo Cơ U Cốc nói: “Đệ nói xem chúng ta có nên đi xem một chút không, ngôi mộ cổ của Tu sĩ, nói không chừng có chút môn đạo!”

Năm người này, bình thường khi muốn làm chuyện gì đó đều là do Cơ U Cốc và Đề Thiện Thượng quyết định, hai người bọn họ nghĩ rằng dù sao cũng phải ở chỗ này một đêm, nếu không quá vội vã, thì có thể xem tình hình rồi nói sau.

Sáng ngày hôm sau, mọi người đi đến phường thị, lấy mấy thứ đồ không vừa mắt hoặc không dùng đến từ quá trình “hành thiện” ra để đổi lấy linh thạch, sau đó đi đến quán trà nổi danh nhất ở đây để thám thính tin tức.

Quán trà ở Tiên thành cũng không khác mấy so với thế gian phàm tục, Tu sĩ ở chỗ này có thể trao đổi một chút tin tức nho nhỏ, cũng có thể thảo luận về những vấn đề gặp phải trong quá trình tu luyện. Nước trà là trà linh thảo bình thường, tầng một đều là Tu sĩ Luyện Khí kỳ, tầng hai thì đều là tu sĩ từ Trúc Cơ kỳ trở lên.

Lúc Chu Chu đi theo đám người Doãn Tử Chương lên lầu thì không có ai ngăn cản, ở nơi này một vài đoàn tu sĩ khá lớn cũng có mang theo thị tỳ đồng tử, người khác chỉ nghĩ nàng là tùy tùng của đám người Doãn Tử Chương.

Không ít tu sĩ nói thầm trong lòng, mấy người này tuổi còn trẻ đã Trúc Cơ, hơn nữa bộ dạng trẻ con của Đề Thiện Thượng càng khiến cho người ta kinh hãi, trừ khi cả tư chất và bối cảnh đều không kém, sao lại mang theo một nha hoàn quê mùa như vậy bên người chứ?

Nhìn thấy Chu Chu nghênh ngang ngồi bên cạnh Doãn Tử Chương, người xung quanh đều cảm thấy kỳ lạ. Có điều đối với Tu sĩ thì chưa bao giờ thiếu kì nhân quái sự (người lạ chuyện lạ), như thế này cũng chưa là cái gì, đa số mọi người cùng lắm cũng chỉ là nhìn thêm đôi lần rồi quay đầu đi.

Chỉ có hai Tu sĩ trung niên ngồi dựa bên cửa sổ thì nhìn chằm chằm vào Doãn Tử Chương không chịu rời mắt đi.

Doãn Tử Chương ngẩng đầu lạnh lùng nhìn bọn họ một cái, hai Tu sĩ kia rốt cục không nhịn được đứng dậy đi lên phía trước thăm dò hỏi: “Lâm, Lâm Tam công tử?”

Doãn Tử Chương ngẩn ra, vẻ mặt lạnh lùng: “Các ngươi nhận nhầm người rồi!”

Hai gã Tu sĩ trung niên ngơ ngác nhìn nhau, cuối cùng nói xin lỗi rồi lui ra, một người trong đó không cam lòng nhỏ giọng lẩm bẩm nói: “Bộ dạng đúng là quá giống. . . . . . .”

Tên còn lại tức giận nói: “Không giống thì làm sao chúng ta lại nhận nhầm được? ! Tuy nói có người giống người, nhưng sao lại có thể như vậy được? Quả thực chính là đúc từ một khuôn ra mà.”

Đề Thiện Thượng từng nghe thấy Doãn Tử Chương nói với Chu Chu về mấy người thân mà hắn không muốn thừa nhận, xem ra những người đó có lẽ là người họ Lâm.

Các tu sĩ trong quán trà đang ba hoa khoác lác, không ít người nhắc tới đại hội thi đấu Luyện Đan Sư của năm nước mấy tháng trước, mấy “nhân sĩ biết chuyện” kể đến chuyện ngày đó giống như là bản thân họ từng được đứng xem rất gần vậy, khoác lác đến bốn bề dậy sóng kinh tâm động phách. Nhất là một màn cuối cùng khi mà Chu Chu nữ Luyện Đan Sư mà Tích quốc mời đến luyện thành“linh đanthánh phẩm ”, lại càng nói càng hăng. Chỉ sợ rằng Tiên giáng phàm cũng không có cảnh tượng như vậy.

Chu Chu nghe thấy thì đỏ mặt, gần như là vùi mặt vào trong chén trà, Đề Thiện Thượng còn sợ thiên hạ không loạn vỗ bàn lớn tiếng khen ngợi, ngay cả Doãn Tử Chương cũng không nhịn được mà nở nụ cười, sự không vui do bị nhận nhầm lúc nãy đã biến mất không còn sót lại chút gì.

Vấn đề nan giải là từ trước đến nay trình độ luyện đan ở Tây Phương Ngũ Quốc vẫn luôn thấp hơn chỗ khác một bậc, lúc này lại xuất hiện một Luyện Đan Sư vượt xa Luyện Đan Sư của Đan quốc, mặc dù Chu Chu không phải là người của Tây Phương Ngũ Quốc, nhưng bọn họ cũng cảm thấy vô cùng được hả giận.

Không ít người hỏi đến dung mạo của Chu Chu, mấy tTu sĩ kia vẻ mặt khuynh mộ mê say phun ra năm chữ: “Tiên thiên hóa thành người!”

Đề Thiện Thượng lần này thật sự không nhịn nổi, phun ra một ngụm trà, gần như là cười lăn lộn dưới đất.

Không ít tu sĩ đang say sưa tưởng tượng bị tiếng cười cuồng dã của hắn hù sợ, vội vàng trừng mắt về phía hắn, Đề Thiện Thượng vừa cười vừa ôm bụng, giọng ngắt quãng nói: “Ta…ta là quá…quá cao hứng. A ha ha ha!”

Chu Chu bị hắn cười đến thẹn quá hóa giận, tính tình dễ chịu hơn nữa cũng không thể nhịn được mà phát tác, oán hận nói: “Huynh còn cười nữa! Ta, ta. . . . . . .” Nghĩ đến nửa ngày cũng không biết nên uy hiếp như thế nào mới có tác dụng.

“Sau này thức ăn tiểu sư muội làm sẽ không có phần của huynh, đan dược huynh cũng đừng nghĩ đến nữa.” Doãn Tử Chương lạnh lùng nói.

Đề Thiện Thượng cũng thật sự hơi sợ chọc giận khiến cho Chu Chu trở mặt, run run kìm nén tiếng cười, kéo căng da mặt nghiêm túc nói: “Lão tử cười lúc nào a! Lão tử là người nghiêm túc như vậy mà!”

Chu Chu được Doãn Tử Chương trượng nghĩa ủng hộ, tâm tình tốt hơn một chút, có điều nghe thấy mấy Tu sĩ kia vẫn còn đang nói loạn, buồn bực nói: “Chúng ta trở về đi, có được không?”

Đúng lúc ấy thì một tiểu nhị trong quán trà lật đật chạy lên tầng hai, cao giọng nói: “Tiểu nhân vừa mới nghe được một tin lớn, không biết các vị tiên trưởng có hứng thú hay không?”

Một vị khách quen gõ gõ bàn cười mắng: “Có lời cứ nói! Ở đâu ra nhiều lời vô nghĩa thế? !”

Tiểu nhị cười hắc hắc hai tiếng nói: “Thành chủ mới một vị Nguyên Anh sư tổ của phái Ẩn Hàng, mang theo ba đệ tử, nói chuẩn bị dẫn đội xông lên cổ mộ tu sĩ trên núi Điểm Phượng, vừa rồi còn có mấy đệ tử Trúc Cơ kỳ phái Điểm Hâm đi ngang qua, cũng nói muốn cùng đi!”

Không ít tu sĩ nhất thời động tâm, có Tu sĩ Nguyên Anh kỳ áp trận, cổ mộ tu sĩ này cũng có thể xông vào một lần, nói không chừng còn có thể mò được chỗ tốt!

Đề Thiện Thượng và Cơ U Cốc liếc nhìn nhau một cái, cũng rất là động tâm, Chu Chu nhỏ giọng nói: “Cho dù có tu sĩ Nguyên Anh kỳ, nếu thật sự xảy ra chuyện, người ta cũng bận rộn bảo vệ đệ tử nhà mình, nào có thể lo lắng cho người khác?”

Đề Thiện Thượng nói: “Tiểu sư muội cũng hiểu được, lão tử mới không cần trông cậy vào người khác che chở mình! Xảy ra chuyện thì chỉ cần lão tử chạy nhanh hơn người khác là được!”

Bốn người còn lại im lắng, suy nghĩ giống như có mấy phần ngụy biện, cho nên cuối cùng quyết định đợi lát nữa sẽ đi đến phủ thành chủ ghi danh. Chu Chu ngẩng đầu nhìn các sư huynh sư tỷ ý chí chiến đấu sục sôi, rốt cuộc quyết định nói: “Muội, muội sẽ đi cùng mọi người!”

Doãn Tử Chương trợn mắt nhìn nàng một cái nói: “Muội vốn phải đi cùng chúng ta, chẳng lẽ muội còn muốn lười biếng một mình sao? !”

Trong lòng hắn thật ra cũng cảm thấy có chút kỳ lạ, mấy ngày gần đây, biểu hiện của Chu Chu dường như “dũng cảm kiên cường” hơn trước đây một chút, khi Đề Thiện Thượng yêu cầu đi đường bộ gây chuyện thị phi dọc đường, ngay cả một câu phản đối nàng cũng không nói.

Lần này nàng còn chủ động nói sẽ theo chân bọn họ cùng nhau mạo hiểm, chẳng lẽ nàng bị cái gì đó kích thích sao? !

Chu Chu rất ấm ức, hiếm khi nàng chủ động như vậy, đại ác nhân sao không chịu biểu dương nàng hai câu chứ?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.