Edit: Tiểu Ngân
Beta: Tiểu Ngọc Nhi
Chịu trách nhiệm quản lý trường luyện võ và đảm đương cân nhắc quyết
định thắng bại chính là hai đệ tử nội môn Trúc Cơ kỳ có lai lịch thâm
hậu, do chưởng môn trực tiếp chỉ định.
Trong trường Luyện võ sắp đặt rất nhiều trận pháp phức tạp, đề phòng
đệ tử tỷ thí không biết nặng nhẹ gây ra án mạng, một khi tình thế không
ổn, chỉ cần chuyển động linh châu trong trung tâm trận pháp, nháy mắt
thí sinh sẽ bị cách li bắn ra bên ngoài, tránh bị đối phương đả thương
pháp lực.
Một trọng tài đi lên sàn đấu, nhìn nhân số hai phe thực lực cách xa,
cau mày hỏi Doãn Tử Chương: “Ngươi thật muốn tiếp nhận khiêu chiến của
năm người bọn họ? Trẻ tuổi khí thịnh thì cũng nên có mức độ, lập ra
trường luyện võ là để cho đệ tử tỷ thí với nhau, gia tăng kinh nghiệm
thực chiến tăng cường tu vi, chứ không phải để dung túng các ngươi gây
hấn báo thù riêng tư, ỷ mạnh hiếp yếu!”
Mấy câu nói phía sau rõ ràng vạch mặt người núi Ngẫu Nguyên làm việc trơ trẽn.
Bốc Diệu Liêm cười lạnh, không nói một lời, Doãn Tử Chương thì ngay cả biểu lộ cũng không có.
Trọng tài lắc đầu, vẫn hỏi Doãn Tử Chương: “Tỷ thí có sử dụng pháp
khí hay pháp bảo gì không?” Trên tay đệ tử nhập thất của tổ sư Nguyên
Anh hơn phân nửa đều có pháp khí lợi hại, thậm chí có cả bảo khí, nếu
không cũng sẽ không lớn lối như thế.
Doãn Tử Chương đưa tay chỉ chỉ năm người đối diện, nói: “Để bọn họ
quyết định đi, tránh cho lúc bị thua lại có thêm cớ dây dưa không dứt.”
Trọng tài cùng người xem hoàn toàn hết chỗ nói rồi, cái gì gọi là ngạo mạn không biên giới, chính là thế này nha!
Không ít người âm thầm lắc đầu thở dài, Vưu Thiên Nhận tổ sư thu đệ
tử này tư chất thì tốt, nhưng tính tình lại khiến người ta không dám
khen tặng.
Bị miệt thị đến mức độ như vậy, Bốc Diệu Liêm làm sao không biết xấu
hổ nói bọn họ muốn dùng vũ khí? Hơn nữa hắn cũng hoài nghi trên người
Doãn Tử Chương có “vũ khí bí mật”, cho nên cắn răng tháo xuống túi trữ
vật bên người ném cho trọng tài, hung ác nói: “Thu thập loại người không biết trời cao đất rộng như ngươi, còn cần đại gia ta vận dụng pháp khí
sao?!” Bốn người còn lại cũng nhất tề làm theo.
Hai trọng tài liếc mắt nhìn nhau, thôi vậy, nên khuyên cũng đã khuyên, người ta không lĩnh tình thì bọn họ còn biện pháp gì nữa.
COONG! Tiếng chuông vang lên, trọng tài hét lớn một tiếng: “Bắt đầu!”
Chu Chu đứng ở hàng đầu tiên dưới đài, lặng lẽ siết chặt tay áo. Dưới đài nhiều người như vậy, e rằng chỉ có một mình nàng kiên trì tin tưởng Doãn Tử Chương sẽ thắng.
Nàng tận mắt trông thấy phương pháp tu luyện của Doãn Tử Chương, dùng từ tàn khốc để hình dung cũng không quá đáng, nhất là một tháng gần đây có Bảo Pháp Hổ và Bùi Cốc bồi luyện, hắn cơ hồ là nửa ngày ngồi tu
luyện, nửa ngày giao thủ luyện tập kỹ thuật và pháp thuật đánh nhau với
hai người Bảo, Bùi, thậm chí không ngủ không nghỉ, chỉ có lúc ăn cơm là
lúc thả lỏng duy nhất.
Bảo Pháp Hổ từng nói, ngộ tính của Doãn Tử Chương đối với các loại
pháp thuật công kích cao đến kinh người, năng lực thực chiến vượt xa tu
sĩ đồng cấp, trời sinh là cuồng nhân đấu pháp, phương pháp tu luyện tốt
nhất chính là ngộ đạo đột phá từ trong trường đấu pháp.
Trên võ đài, năm người núi Ngẫu Nguyên đã phát động thế công bén
nhọn, hai gã đệ tử ngoại môn Luyện Khí kỳ cấp tám một trái một phải niệm pháp chú, một tia chớp lớn bằng cánh tay từ không trung bổ về phía Doãn Tử Chương, hai quả cầu lửa mang theo tiếng nổ đùng đoàng xông thẳng
tới ngực và hạ thân hắn, trên dưới ba đường cùng đồng loạt công kích.
Một gã đệ tử ngoại môn khác hai tay kết ấn, linh khí màu xanh đậm
ngưng kết thành một con rắn xanh, trườn về dưới chân Doãn Tử Chương.
Còn hai gã Luyện Khí Kỳ cấp chín phối hợp với đồng môn tạo thành thế
đánh tam giác, ngăn cản đường lui của Doãn Tử Chương, đồng thời thi pháp tiến công nhanh đến làm cho người ta sợ hãi.
Dưới đài đệ tử kinh hô liên tục, tưởng tượng nếu như mình đứng ở vị
trí Doãn Tử Chương, sợ rằng hẳn phải chết không thể nghi ngờ, hai trọng
tài đưa tay khẽ đặt trên linh châu khống chế đại trận, chuẩn bị kích
thích linh châu, tách hai bên đang giao chiến ra, tránh xảy ra án mạng.
Doãn Tử Chương đối mặt trước giáp sau công, làm một việc ngoài dự đoán của mọi người . . . . . .
Hắn dùng tốc độ siêu việt hơn tất cả đối thủ, chớp mắt một cái rời
khỏi sân, hung hăng vượt tới phía sau Bốc Diệu Liêm đang thi pháp. Gã đệ tử canh giữ phía sau còn chưa kịp phản ứng, đã cảm thấy sau ót phát
lạnh, kinh sợ không kịp nghĩ ngợi liền lao thẳng tới trước, kết quả là
đón nhận thế công của ba đồng môn.
Bốn người luống cuống tay chân hết phòng ngự rồi lại thu chiêu, bên
kia đột nhiên truyền đến một tiếng hét kinh hãi của Bốc Diệu Liêm, sau
đó ầm một tiếng vang thật lớn, bọn họ vội vàng quay đầu nhìn lại, đã
thấy Bốc Diệu Liêm té ngã dưới đài, sắc mặt trắng bệch, miệng mũi tràn
máu tươi, y phục đầu tóc nhanh chóng kết thành một tầng băng sương.
Đám người núi Ngẫu Nguyên vốn cho rằng Doãn Tử Chương có tu vi yếu
hơn, tất nhiên sẽ phải né tránh hai cường giả Luyện Khí kỳ cấp chín, lựa chọn ba người Luyện Khí Kỳ cấp tám để tìm đột phá, không ngờ hắn vừa
lên liền trực tiếp ra tay với Bốc Diệu Liêm, người mạnh nhất trong số
họ, hơn nữa thực lực tốc độ hoàn toàn vượt quá mức tưởng tượng của bọn
họ.
Trong khoảng thời gian vô cùng ngắn hắn trực tiếp kết ấn một tầng
băng lá chắn thật dày trước cơ thể, sau đó phi thân dùng sức đập vào Bốc Diệu Liêm vốn không kịp đề phòng khiến y rơi xuống đài, mà Bốc Diệu
Liêm trong mắt mọi người vốn cao hơn hắn hai tầng tu vi, vậy mà khi bị
hắn va chạm như vậy, lại trọng thương không dậy nổi!
Tất cả mọi người đều nổi lên nghi ngờ, Doãn Tử Chương này chẳng lẽ
là võ tu sao? Nếu không vì sao sức bật cùng thân thể lại đáng sợ như
thế?!
Nhưng từ việc hắn kết băng trong nháy mắt có thể thấy hắn vẫn là tu
tiên giả bình thường, cũng dẫn linh khí vào cơ thể để tu luyện a.
Bốc Diệu Liêm được xưng tụng xuất binh tất thắng bỗng nhiên thua ngay trận đầu, bốn người còn lại còn chưa hoàn hồn, thì Doãn Tử Chương đã
như quỷ mị xuất hiện trước mặt, bạch quang lóe sáng, mấy trăm miếng băng châm phóng về phía đệ tử Luyện Khí kỳ tầng chín còn lại.
Mới vừa rồi Doãn Tử Chương tiến công buộc y phải xông vào phạm vi
công kích của ba người kia, giờ phút này trận thế bốn người đã bị rối
loạn, nhân cơ hội này hắn còn gian xảo phóng băng châm tới, mặc kệ né
tránh thế nào đi, đều đụng phải đồng bọn của mình, y lo lắng dẫm mạnh
hai chân xuống đất, vận khinh công, thân pháp nhanh chóng luồn lên phía
trước, cũng mặc kệ băng châm của Doãn Tử Chương có phóng trúng lưng mình hay không.
Chẳng qua băng châm kia tốc độ quả thật quá nhanh, trên chân hắn vẫn
không thể tránh khỏi trúng mấy châm, kì quái là không đau lắm, còn chưa
kịp cảm thấy may mắn đã nghe Doãn Tử Chương khẽ hô một tiếng “nổ”, cơn
đau nhức từ chỗ châm kia truyền đến, mấy chỗ trúng trâm không chút lưu
tình lnứt toác ra, huyết nhục mơ hồ.
Mà gã đệ tử vốn đứng phía sau hắn thì thảm hại hơn cả, trong lúc bối
rối hắn chỉ kịp dùng linh khí kết thành Thanh Đằng, cản được một phần
nhỏ băng châm, nhưng có hơn phân nửa bị ghim trên người, lập tức bạo
liệt nổ ra khiến hắn ngã xuống không dậy nổi.
Hai gã đệ tử khác, một người thi triển thuật Lôi Điện tấn công Doãn
Tử Chương, tên còn lại toàn lực đem hỏa cầu biến thành một con Cự Long
giương nanh múa vuốt phi tới.
Đối mặt hai đệ tử Luyện Khí kỳ cấp tám toàn lực tiến công, lần này
Doãn Tử Chương rất bình tĩnh, tay trái kết ra một đoàn sương mù bao lấy
tia chớp, vung ngược trở về, tay phải ngưng tụ linh khí thành một thanh
trường đao màu lam, tùy ý huy vũ đánh tan Hỏa Long thành vô số hỏa tinh
nhỏ, hoả tinh tiếp xúc với trường đao phát ra vô số tiếng nổ xì xèo,
cuối cùng biến thành từng sợi khói xanh biến mất không dấu vết.
Tên đệ tử “phóng điện” trong lúc rối ren liền hợp hai tay trước mặt,
ngưng kết ra một chút điện quang lập lòe, định công kích phá hỏng tầng
băng sương, nhưng khi vừa đụng tới, hắn chỉ cảm thấy một luồng hàn khí
lạnh lẽo đủ để ngưng kết mọi thứ vọt tới, điện quang dùng linh khí đọng
thành đại chưởng màu đen giống như chùy thép đập vào tường đá, ào ào sụp đổ, không thể ngăn cản được lực lượng cường hãn khiến hắn bị đánh bay
ra ngoài, bay về phía Bốc Diệu Liêm, rơi xuống đài ngất đi.