Tôi không biết mọi người định nghĩa như thế nào về cuộc sống. Nhưng với riêng tôi, tôi xem cuộc sống chính là một đường thẳng sinh mệnh, nó kéo dài từ khi ai đó sinh ra đến khi họ mất đi và trên đường thẳng ấy có thật nhiều đường rẽ khác nhau.
Con người trời sinh bản tính tò mò, điều đó chắc không sai. Nhưng mà con người tò mò quá nhiều, nhất là tò mò về các ngã rẽ trên đường thẳng sinh mệnh của mình. Lúc nhỏ, có thể là tò mò cái này ăn ngon không, cái kia uống ngọt không? ... Lớn hơn rồi, bắt đầu tò mò, bắt nạt người khác vui không, yêu là gì?... Trưởng thành hơn thì muốn biết thành công có cảm giác gì, sẽ như thế nào?... Có qua nhiều tò mò trong mỗi người, và để thỏa mãn chúng, mọi người bắt đầu chọn và thử từng thứ một. Mỗi một tò mò mà con người có, tôi xem là một ngã rẽ, và tò mọ người ta chọn để thử, tôi xem là họ đã rẽ vào lối rẽ trên đường sinh mệnh.
Những ngã rẽ khác nhau kia, đều bắt đầu từ một đường thẳng. Có những người bị chính ngã rẽ họ chọn cuốn vào mạnh mẽ, khiến khi họ nhận ra ngã rẽ họ chọn ấy không phải điều họ cần, thì cũng là lúc đường thẳng sinh mệnh của họ rút ngắn lại tới ngay điểm bắt đầu của ngã rẽ mà họ đang trầm luân. Lúc ấy, họ chỉ có thể bước nốt những bước nặng nề cuối cùng về với đường sinh mệnh. Cũng có người, chọn ngã rẽ và đi, nhưng họ kịp nhận ra, họ chỉ được sống một cách trọn vẹn, không chịu nhiều tổn thương sâu sắc khi đi đường thẳng kia, bỏi đó mói là sinh mệnh thực sự của họ và họ trở ra khỏi ngã rẽ.
Với An của tôi, “cô ấy” đã rẽ đi quá nhiều ngã rẽ, trước khi trở lại với thể xác và tâm hồn tàn lụi, đầy tổn thương. Nhưng ít nhất, An của tôi đã trở lại, cô ấy đã dùng hết sức bình sinh mà trở lại... từ một ngã rẽ.
Trở lại đường thẳng sinh mệnh từ một ngã rẽ, tôi xem đây cũng như một loại ngã rẽ. Giống như trên đường quốc, người ta rẽ vào 1 đường nhỏ khác - đó là rẽ vào đường nhỏ. Rồi lại trở ra từ đường nhỏ đó - lúc này trở thành rẽ ra đường lớn từ đường nhỏ. Và lần trở lại này của An, tôi gọi là lần rẽ cuối, ngã rẽ về đường sinh mệnh cuối. Tôi gọi là “cuối” vì sinh mệnh của An chưa tới cùng, cô ấy vẫn tồn tại khi tôi kết lại câu chuyện, thậm chí là tồn tại thực. Cô ấy chỉ là đã rẽ lần cuối trong tuổi 22 mà thôi. An của tôi còn đi tiếp, có thể sẽ rẽ vào nhiều ngã rẽ khác. Và chỉ khi simh mệnh của cô ấy báo tín hiệu cuối cùng, thì cô ấy mới có có ngã rẽ cuối cùng. Cô ấy sẽ chỉ như vậy khi tôi kết thúc chính mình.
Và chính tôi cũng hy vọng, cái kết cuối cùng, ngã rẽ cuối cùng mà An đi sẽ là đi tới nơi ngập tràn nụ cười, yêu thương và hạnh phúc, ở một tương lai thật xa. Bởi An hạnh phúc có nghĩa là tôi cũng vậy...
(đôi lời Angle nói về nhan đề truyện)
___________________________
Rất cảm ơn các bạn đã theo dõi truyện suốt thời gian qua. Do mình còn làm luận án nên có khi không update liên tục, các bạn thông cảm cho mình nha. Rất mong các bạn góp ý để mình có thể viết tốt hơn trong những truyện sau. 감사하미다, 사람
P/s: bút danh của mình là Angle (A - N - G - L - E), không phải Angel (A - N - G - E - L, Thiên thần) nha các bạn ^_^