Ngã Thị Chân Đích Vi Nhĩ Khốc Liễu

Chương 18: Chương 18




Hà Thụ lúc sau mông lung ngủ đi, ngủ hết cả buổi sáng, khi tỉnh lại Tô Mạch đã đi rồi, trước giường là một đống tiểu thuyết võ hiệp bị y lục lọi lộn xộn, trên bàn có một tờ giấy, mặt trên viết thật to đại danh tôn tính của Tô đại tổng tài,Hà Thụ đầu tiên là nhìn sơ qua, xác định không có ai mới chăm chú nhìn mấy lần, đem nội dung đều ghi tạc vào trong đầu, cảm thấy được mặt có chút nóng, tim đập có chút mau. Mấy chữ kia kiêu ngạo ương ngạnh, nhưng lại phiêu dật đẹp đẽ, chiếm cả trang giấy.

Hà Thụ thoáng nhớ lại lúc người kia nói chuyện thần thái kiêu ngạo, thời điểm nhìn người thâm thúy ngưỡng cằm, khóe mắt lướt nhanh, đuôi lông mày nhẹ nhàng khiêu lên, còn có khi cười rộ lên hiện ra một hàm răng trắng dày đặc. Hà Thụ cảm thấy được chính mình có chút khuyết điểm, giống như lần trước bị sốt cao, người giống như bị ngâm trong nước nóng, ngay cả tính danh của chính mình đều không nhớ ra. Hắn vốn không phải là người có ý chí kiên định gì, hắn bất quá chỉ là C, do dự không dứt, không có cốt khí để lựa chọn. Ủy khuất do bị lăng nhục cùng ức hiếp kia, sau cái hôn cư nhiên nhạt đi rất nhiều, mà ôn nhu đếm trên đầu ngón tay lại dị thường rõ ràng.

Hà Thụ cảm thấy chính mình không có chút cốt khí, thực không có cốt khí nào. Người kia nói hắn một trăm câu không tốt, chỉ một câu bảo vệ, chính mình liền cảm động đến rối tinh rối mù. Bằng hữu người kia nói mình là người thực dễ dàng tin thật, có lẽ đi, người kia nói mình có chút ngốc, có lẽ đi. Trừ bỏ cha mẹ, không ai sẽ liếc hắn nhiều một cái, nhưng y lại không ghét chính mình. Cho nên chính mình lại tha thứ, động tâm, cảm động đến rơi nước mắt như thế, y đối với mình không tốt, nhưng đối với mọi người chung quanh, đã xem đối với hắn rất tốt.

Một bàn tay của Hà Thụ đặt ở trên lồng ngực của chính mình, nghe trái tim có chút kích động đập. Hảo cảm sao? Động tâm sao? Hà Thụ cũng không có cảm thấy sợ hãi —- hắn có lẽ còn không rõ có thích người này chút gì không. Lúc này hắn cảm thấy đơn giản là có chút cao hứng, buồn chán —-giữa năm tháng không có người hỏi thăm, hắn ngay cả một người bằng hữu cũng không có, ngay cả một chút mơ mộng cũng không, đây là lần đầu tiên hắn cảm giác được hương vị tim đập, hương vị đó giống như lần sốt cao tới ba mươi chín độ, cả người vô lực, hô hấp dồn dập.

Hà Thụ nghĩ như vậy, cảm thấy được chính mình không có chút biểu hiện khí phách gì. Hắn cam chịu nghĩ, dù sao mình chính là C, mình chính là không có khí phách, chính là tiện. Nghĩ như vậy, Hà Thụ bắt đầu cảm thấy may mắn vì chính mình chung quy đi tới quán bar kia, chung quy bị Tô Mạch làm nhục một phen, mà không phải thật sự tìm một trung niên đại thúc, hoặc là mua MB. Sau đó, Hà Thụ rốt cuộc hiểu được, hắn kỳ thật cũng không phải không có cốt khí, so với người quỳ gối dưới quần tây trang của Tô Mạch, yếu đuối của hắn, đã xem như có cốt khí hơn.

Trời xế chiều, Hà Thụ cứ như bình thường đi tới công ty, người trong phòng làm việc nhìn hắn, tựa hồ càng thêm kỳ quái. Hắn đi đến nơi của chủ nhiệm, tựa hồ nghĩ muốn giải thích chút gì, chủ nhiệm bụng bia kia của văn phòng miễn cưỡng ho khan vài tiếng, nói: “Tổng tài hôm nay tới, nói cậu không thoải mái, thay cậu xin nghỉ bệnh, cậu nếu còn chưa tốt, mấy ngày nay ở nhà cũng được.”

Hà Thụ sửng sốt một chút, khó được nhìn thấy chủ nhiệm ôn tồn nói chuyện, có chút thụ sủng nhược kinh nói: “Không được, tôi không có vấn đề gì, công việc còn rất nhiều, tôi hôm nay bắt đầu đi làm…”

Chủ nhiệm căn bản không cần câu trả lời của hắn, có chút chán ghét quay đi, biểu tình kia cùng biểu tình ngày hôm qua không sai biệt, trốn hắn giống như trốn quái vật. Tuy rằng trước đây đồng sự cũng sẽ không cho hắn ánh nhìn hòa nhã — nhưng cũng sẽ không giống như vậy, giống như trên người có bệnh gì, hương vị kỳ quái gì, Hà Thụ nghĩ như vậy, cảm thấy có chút xấu hổ, yên lặng trở về chỗ ngồi của mình.

Tiếng nghị luận chung quanh lớn lên, như là một mảng mây đen dày đặc, một cái lưới, muốn đem hắn khóa lại ở bên trong, bất kể như thế nào đều giãy không ra, không thể phản kháng, không thể trốn tránh, đành phải bị vây chết ở trong.

Bị hoàn cảnh vây quanh như vậy, Hà Thụ cảm thấy như đứng trên đống lửa, ngồi trên đống than, thật vất vả chịu đựng đến hết buổi làm, vội vã tiêu sái đến cửa công ty, một tiếng kèn vang lên, một chiếc BMW màu đen chạy đến trước mặt, cửa kính hạ xuống, là Tô Mạch. Hà Thụ nhất thời không kịp phản ứng, có chút lắp bắp hỏi: “Anh… Xe mới của anh?”

Tô Mạch nhíu nhíu mi, nói: “Xe trước kia là xe cũ… Ngày hôm qua quên hỏi cậu, có di động không?

Hà Thụ nghĩ đến kia là đồ rất xa xỉ, có chút ngượng ngùng lắc lắc đầu, Tô Mạch vẫn là giống ngày đó, thói quen bỏ ba nút thắt sơ mi, áo tây trang màu đen cũng rộng mở, Tô Mạch từ trong túi quần lấy ra một cái di động màu đen mới của LG, nhét vào trong tay Hà Thụ. Hà Thụ mơ hồ nhớ rõ nhãn hiệu kia, tựa hồ là thời điểm ngôi sao Hàn Quốc dáng dấp thùy mị nói lớn: “I chocolate you.”. Hắn không dám nhiều lời gì, chỉ là hai tay có chút sợ hãi nhận.

Tô Mạch cầm di động của chính, gọi một cú điện thoại, liền nhìn thấy di động của Hà Thụ bắt đầu vang lên, tiếng chuông giống như nghe được lần trước, chuông điện thoại di động của Tô Mạch, thực huy hoàng, thực mãnh liệt…

Tô Mạch cúp điện thoại, rồi mới nói: “Dãy số, của tôi, tiếng chuông, Withanorchild, sau này tôi có việc tìm cậu, nhớ rõ phải khởi động máy.”

Tô Mạch nói, càng đưa cửa kính lên, Hà Thụ có chút không kịp phản ứng, hai tay cầm di động, ngơ ngác nhìn Tô Mạch chạy xe đi, cảm thấy được tim cư nhiên còn đập không ngừng. Thời điểm chờ kịp phản ứng, phát hiện nơi chính mình đứng là cửa lớn của công ty, tất cả ánh mắt của mọi người đều dừng ở đây, tầm mắt giống như từng đạo sắc bén, theo các góc bắn lại đây.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.