Hà Thụ không mục đích đi trên đường. Xương sườn truyền tới từng đợt đau đớn, buông tay, vết máu lớn kia liền để lộ trước mặt người khác, mà Hà Thụ lúc này như tảng đá lớn vô tình rơi xuống sông, bình tĩnh chết lượng. Hắn nhận thấy được bộ dáng bản thân vô cùng chật vật, cơ thể chưa khử trùng, xương sườn bị gãy như thấu kính bị nghiền nát, vết máu tức cười, nhưng trên thực tế, hắn so với dĩ vãng càng thêm ung dung, bất kể thế nào, trong tay hắn hiện tại có một số tiền lớn.
Nói là chi phí thôi việc, không bằng nói là chi phí chu cấp.
Mấy tháng trước mình cũng từng rời đi một lần, khi đó hoảng sợ như chó chết chủ, hiện giờ thất bại thảm hại, cũng chỉ là tao nhã nói lời cảm ơn. Hắn nhớ tới một câu thơ kia —- “Tôi lặng lẽ ra đi”(2). Hắn không nhẹ nhàng đến,hắn dùng cách không tôn nghiêm xâm nhập vào tầm nhìn của y, nhiều lần vinh nhục, thân xác và tinh thần đều mệt mỏi, rốt cuộc chỉ có thể ung dung đi ra.
Người kia rất giảo hoạt. Y đầu tiên triệt để khi dễ hắn, rồi lại bố thí chút ôn nhu. Như là một cái lưới tinh tế, chỗ nào cũng có, ùn ùn kéo đến, muốn tránh cũng không được, vì thế hắn liên tiếp tháo chạy, thúc thủ chịu trói. Hắn nghĩ phải tin tưởng, hắn đã tin tưởng, người bất trị như thế, cũng có lúc sẽ nguyện ý quý trọng mình. Mỗi một lần chuyển hướng đều ra đường lớn khang trang, phía sau mỗi núi đều là bãi cỏ ngàn dặm, phía sau mỗi bụi gai đều có nhiều loại cây cỏ, mỗi một lần chờ đợi đều là dân thường về quê.
Hắn từng không sợ chờ đợi. Hắn cũng từng không sợ thương tổn, hắn không sợ mình lại đau đớn lần nữa, người hai bàn tay trắng còn sợ gì nữa, sau phát hiện mình quá sai lầm. Hà Thụ cứ thế nghĩ, nếu mình không đi, ở lại tiếp tục tiền duyên với Tô Mạch, y cũng sẽ không vứt bỏ mình, đại khái sẽ cấp cho mình một ngôi nhà, như là đế vương hậu cung ba nghìn giai nhân, ngẩng đầu nhìn mà đợi, suốt ngày chờ đợi, chậm thì ba bốn ngày, lâu thì một hai năm, nói không chừng phải lấy hết tâm của mình mà trả giá, được cưng chiều liền quên đi hỗ thẹn, còn phải từng ngày đợi Tô Mạch hồi tâm chuyển ý, sợ đến khi ấy băng ở bắc cực cũng đã tan thành nước. Năm tháng chờ đợi ngóng nhìn, cũng có thể nhìn sao băng thâu đêm, ưng thuận thề nguyện.
Đáng tiếc hắn cuối cùng vẫn làm không được. Hà Thụ cơ hồ vui sướng phát hiện: thì ra bản thân cũng không đê tiện đến vậy.
Người cuối cùng vẫn không có cách nào, không quý trọng mình. Tôn nghiêm có thể không đáng giá đồng tiền, lại làm không được, một chút cũng không có giá trị. Hà Thụ nghĩ: nếu tình yêu một trời một vực khác, vẫn là không cần đi. Mọi người thường thích truyền xướng chuyện xưa chim sẻ bay lên cành cao, một khi cá chép lướt mình qua cửa rồng, qua bao nhiêu ngày rằm, lọt vào máu xanh của quyền quý, cũng không phải chuyện may mắn. Chim ưng vỗ cánh bay lên trời cao, cá bay lượn, trời đất xa vời, như thế nào có chuyện yêu thương giữa cá và chim.
Mà hắn cùng Tô Mạch, thân phận địa vị, cách biệt chính là thiên sơn vạn thủy, rõ ràng là, trời đât xa nhau, mây trôi không ngừng. Hắn lúc trước vì sao lại ngốc nghếch đi hy vọng? Thật sự là —- triệt để ngu xuẩn. Khoảng cách nào chờ đợi bao lâu mới bằng phẳng? Bất quá chờ đợi ở đây chỉ là hy vọng xa vời cùng ngu xuẩn. Giữa lúc chờ đợi, không ai có thể khóc ngập Vạn Lý Trường Thành, không ai có thể lướt qua ngân hà, nhưng đó là chuyện xưa, kính hoa thủy nguyệt (3), hư vô mờ mịt, trên đời còn nhiều chuyện người xưa khóc người nay cười, ít ai có thể đi tới đầu bạc răng long. Người từng có cũng không thể vãn hồi tâm người đã mất, huống chi cũng chưa từng có.
Hà Thụ nghĩ, mình từng… mình từng am hiểu nhất là chờ đợi. Hiện tại mới biết được bản thân — việc mình không am hiểu nhất, mới là… chờ đợi.
Hà Thụ đi mệt, phải dựa vào ven đường buông điện thoại nghỉ ngơi một hời, trên người toàn chất lỏng, không phải là mô hôi hay là máu loãng, ướt sũng dính trên người. Hà Thụ đột nhiên nhớ lại muốn gọi một cuộc, sờ sờ bên người không có gì, vì thế liền do dự lấy chiếc di động LG kia ra, nhìn thấy trên màn hình điện thoại có hai mươi mấy cuộc chưa nghe, đó là dãy số duy nhất bên trong điện thoại hắn. Hắn sửng sờ một hồi, mới do dự không chú ý, gọi một cú điện thoại cho mẹ, nhớ từng dãy số trong lòng, ấn xuống từng phím. Rồi kết nối tới.
“Con là A Thụ.” Hà Thụ nói với bên kia, cẩn thận từng bước nói từng câu: “Mẹ, ký túc xá của con… Có công nhân mới tới công ty, công ty bên kia muốn cho con một phòng mới, muốn đem phòng kia nhường lại — vâng, đúng vậy, phòng mới còn trang hoàng, phải qua một khoảng thời gian — con muốn hỏi — bên này, con nhớ không lầm là có một người thân thích phải không? Con muỗn hỏi, có thể giúp con liên hệ một chút được không, ở nhờ — vài ngày?”
Mẹ Hà Thụ chưa bao giờ nghĩ Hà Thụ có thể nói dối, chính là oán giận vài tiếng tượng trung, rồi mới vì đứa con được phân phòng mới mà cao hứng không thôi. Như vậy cũng tốt, Hà Thụ nghĩ, bà không phát hiện, việc dọn phòng không thể trong một ngày, đầu tiên phải ký hợp đồng khoảng một tuần, tiền nhiều hơn cũng vô dụng —- a, tất cả hành lý đều mất, phải tìm đồ giống vậy mua lần nữa. Hắn hiện tại cố tiền, rốt cuộc cũng có tiền.
Thì ra dũng cảm một lần có thể đổi đến nhiều tiền như vậy. Người giống như tôi, vô dụng như vậy, có phải như thế là lời rồi không? Có phải gặp may mắn hay không? Hà Thụ một bên nghĩ như vậy, một bên đem địa chỉ mẹ đưa lưu lại trong trí nhớ. Mẹ hắn ở bên kia không ngừng lải nhải, từ hôn sự đến vợ, công việc đến bằng cấp, rồi mới nói: “Người đó a, là anh họ con, trong nhà cũng có tiền, chúng ta cũng chưa gặp, sau đó phá sản, tóm lại người kia, không thích đọc sách, chơi…. Nghệ thuật gì đó, bây giờ còn không phải giống chúng ta sao — thành thành thật thật mà sống a? Cho nên nói — con người a —-”
Hà Thụ quên mẹ đã nói bao lâu, sau khi cúp điện thoại sửng sốt hồi lâu. Rốt cuộc bấm gọi số điện thoại kia.
“Này…?”
“Hà Thụ! Con mẹ nó cậu đi đâu! Cậu đần độn quá phải không, lập tức cút trở về đây cho tôi!” Chính là mới vừa nói một chữ, bên kia đã liên tiếp oanh tục, lời nói xấu xa đầy thô tục, vô cùng không kiên nhẫn, cực đoan –- lo âu?
“Tôi hiện tại rất tốt…”
“Khá lắm cái rắm! Xương sườn của cậu bị gãy có biết không, cậu ở nơi nào, lập tức trở về! Không! Cậu nói cho tôi biết, tôi đi đón cậu, a?” Tô Mạch bên kia tự nói, nếu không ngắt lời, có lẽ y sẽ nói tiếp. Hà Thụ đột nhiên có điểm muốn cười, thì ra y cùng mẹ giống nhau, đều là người thích lải nhải.
“Tôi sẽ không trở về.” Hà Thụ bình tĩnh nói cho y biết chuyện này là sự thật.
Điện thoại bên kia dừng thật lâu, đột nhiên rống lên như tiếng sấm: “Không đúng!! Tôi bảo cậu trở về có nghe thấy không, tôi trở về không thấy cậu, mẹ nó tìm cậu biết bao lâu có biết không!! Cậu lúc làm việc không dùng đại não a!! Ai cho phép cậu hồ nháo như vậy!”
“Tôi không có hồ nháo, tôi không có hồ đồ như thế. Tôi…. Đã suy nghĩ cẩn thận.” Hà Thụ nghĩ nghĩ, còn nghiêm túc nói. Hắn hiện tại thực cao hứng — thật tốt, rốt cuộc có thể nói ra, nói cho y biết ý kiến của mình, không cần tiếp tục bị chèn ép gắt gao dưới khí thế của người kia, có thể ngang hàng nói chuyện, có thể cự tuyệt —- không hề lắp bắp, thật tốt, cảm giác tốt như vậy. “Tô Mạch. Tôi chỉ muốn báo cho anh biết một tiếng, tôi… sẽ không tiếp tục triền miên với anh. Tôi… Cũng là người… cũng biết… bị thương.”
Tôi có thể chịu đau một lần, hai lần, ba lượt, không thèm để ý. Nhung cuối cùng vẫn không thể chịu đau mười lần, trăm lần. Tôi cũng là người, không thể nào tiếp tục yếu đuối, vô dụng như vậy, tôi cũng là người, C thì như thế nào, C bị tổn thương nặng nề, đau sẽ càng sâu.
“Không cho phép! Tôi nói không cho phép!” Bên kia lại rống to một tiếng, lại tạm dừng một chút, thở dốc từng hơi, như muốn dẹp loạn lửa giận trong lòng, rồi mới nói nhẹ nhàng, “Hà Thụ, thời gian có đôi khi đối với cậu không tốt, chính là cậu quên rồi sao? Thời gian trước đó, cậu nấu cơm, tôi đi mua muối, rửa chén, cùng nhau đi siêu thị mua đồ ăn, cậu trở về, tôi sẽ không khi dễ cậu nữa… Chúng ta tiếp tục như quá khứ.”
“Thực xin lỗi.” Hà Thụ thành thực giải thích, rồi mới nói: “Chính là, tôi không thể lừa gạt mình… Tôi đã, không tin anh. Ừm, chúc anh cùng… Thủy Thủy… Ừm, chúc phúc. Tôi không nói nữa, cúp điện thoại đây.”
Hà Thụ nói, tay nhanh chóng đưa xa lỗ tai, đầu bên dừng vài giây rồi liên tiếp phát ra tiếng rít gào, so với lần trước còn to hơn: “Hỗn trướng! Đồ hỗn trướng! Ẻo lả! Nhu nhược! Cậu gì cũng không biết, chỉ biết chạy trốn! Lấn trước cũng như thế! Lần này cũng thế! Cậu cái gì cũng không biết! Mạc danh kỳ diệu biến mất như thế, chỉ biết trốn! Cậu chỉ biết trốn! Cậu chưa bao giờ nghe lý do của tôi —”
Tách. Tắt điện thoại. Hà Thụ chăm chú nhìn điện thoại một hồi, rồi mới đau khổ cười lên tiếng. Hắn nghĩ, tôi biết a, tôi biết mình ẻo lả, tôi là người nhu nhược… Tôi đã sớm biết, vì cái gì không gặp lần nữa, còn ở thời điểm cuối cùng, phải nghe người kia sỉ nhục như vậy.
Hà Thụ gật người, co thành một đống, qua lâu sau, mới chậm rãi đứng lên, đi đến địa chỉ xa lạ.
Cách biển xa vời kia, chi bằng quên đi.