Thời điểm ngày hôm sau Hà Thụ tỉnh lại, nhìn thấy là cảnh tượng như vậy, một đống rương sách lớn đặt ở đây, Tô Mạch giống thật lâu trước kia, lấy ra một quyển sách, nghiêng người dựa vào đầu giường xem, Hà Thụ chớp mắt nửa ngày, mới xác định mình không nhìn lầm, sợ hãi hỏi một câu: “Anh cũng thích này sao?”
Tô Mạch không ngẩng đầu, chỉ nói: “Tùy tiện nhìn thử… Muốn biết cậu vì sao thích luận điệu gì. Tóm lại vội mua tới theo yêu cầu của cậu, lúc đó nếu cậu quá đau đầu, cậu muốn nghe tôi đọc cho cậu nghe, để cậu dễ chịu khi muốn nghe cái chuyện lịch sử Tô Mạch làm giàu gì đó…”
Hà Thụ đầu tiên là đỏ mặt, rồi mới tranh cãi một tiếng: “Tôi chỉ là muốn biết anh trước kia…”
Tô Mạch cắt đứt hắn, “Cậu phải biết chuyện tình yêu gì đó, tôi liền đi kêu họ Phùng kia đưa tòan bộ sách Quỳnh Dao tới đây.”
“Không phải, tôi…” Hà Thụ lắc lắc đầu, vẫn là chưa nói gì, cảm giác trong xương cốt mang theo chút thất vọng, mạc danh kỳ diệu, lắc lắc người từ trên giường đứng lên, Tô Mạch lúc này ngẩng lên nhìn hắn một cái, nói một câu: “Lại đây.”
Hà Thụ hỏi cái gì, nhưng vẫn đi tới, mới vừa đi tới trước mặt Tô Mạch, đã bị Tô Mạch đè đầu xuống, miệng hôn một chút, Hà Thụ bị dọa nhảy về phía sau, Tô Mạch vỗ, rồi mới hôn sâu hơn, liếm khắp nơi, mới đưa tay ra, nói một câu: “Chạy nhanh lên, chúng ta đã lâu chưa làm.”
Mặt Hà Thụ đỏ hoàn toàn, vài giọt nước mắt xấu hổ ẩn trong đôi mắt dao động, run rẩy đi v ề phong tắm dùng nước lạnh rửa mặt, tim đập mạnh hơn nửa ngày mới khôi phục bình thường.
Hắn cảm thấy mình cần phải thỏa mãn.
Ngày kế tiếp trên thực tế cũng không tốt như tưởng tượng, bất kể là Hà Thụ hay Tô Mạch.
Thời điểm cai nghiện, vài ngày mở đầu, thống khổ mà Hà Thụ phải chịu cũng không phải do trời định mà yếu bớt, tương phản, thống khổ thật vất vả mới nhịn xuống được, ở ngày hôm sau dùng tốc độ gộp lại mà áp chế, gấp thêm vài lần, rồi tới ngày thứ ba, Tô Mạch lấy ống tiêm nhưng không cách nào kiếm thấy thuốc trấn định, lấy dây thừng trói cũng không được, rối loạn giãy dụa, loạn đánh loạn cắn người, tới cực điểm thì lấy đầu đập vào tường, cuối cùng hai tay ôm đầu cuộn trên mặt đất, bị Tô Mạch túm lên liền đánh, quyền cước đều sử dụng, không theo trật tự nào, nắm tay không chú ý đến sức lực mà đánh liên tiếp, đánh vào trên người Tô Mạch đều vang lên âm thanh. Tô Mạch càng không dám đem mấy bao đồ này nọ để trên người, đều là giấu hoặc vứt đi, tới lúc Hà Thụ phát tác, chính mình vọt vào trong cánh cửa, giữa cửa khóa, hai người cứng rắn gây sức ép đánh nhau, thời điểm thanh tỉnh đều phải thoa thuốc đỏ cùng cồn cho nhau.
Hà Thụ thường xuyên khóc, thời điểm đánh Tô Mạch cũng khóc, bị Tô Mạch đánh cũng khóc, lúc thanh tỉnh cũng khóc, không tỉnh táo cũng khóc. Thậm chí lúc an tĩnh lại, hai người sau khi xoa thuốc ôm nhau ngủ, Hà Thụ vẫn ôm vai mình rơi lệ, Tô Mạch không biết bên trong đôi mắt có bao nhiêu nước, muốn cười hắn vài câu càng không thể làm, đúng là vẫn còn đau lòng, vài ngày tiếp theo thể lực cạn kiệt, ngay cả khí lực cũng không có, tuy rằng bầm tím trên mặt không nghiêm trọng, mặt mày không tính là hốc hác. Chính là nơi nào trong nhà cũng bị phá hư, ngay cả nấu cơm cũng không dám, sợ bị người dọa, đành phải lần nào cũng phiền toái Phùng Lạc đưa đồ ăn đến, Phùng Lạc mỗi lần đến đều chăm chú sợ hãi nhìn Hà Thụ, bộ dáng muốn nói lại thôi.
Chung quy cũng không biết nói cái gì.
Ở ngày thứ năm, Hà Thụ phát tác cực kỳ nghiêm trọng, có lẽ Tô Mạch nhớ tới ngày đó, đúng là vẫn còn sợ, khí lực Hà Thụ điên lên nhưng cũng không dại, nhưng Hà Thụ ngày đó giống như điên rồi, một bên khóc, vừa nói thực xin lỗi, một bên nhào tới cắn y, đánh y, lý trí hoàn toàn biến mất, phát rồ điên lên. Cụ thể quá trình Tô Mạch cũng không thể nhớ rõ ràng, chính là bị Hà Thụ cắn, liền bỏ ra, bị Hầ Thụ đánh, liền đánh lại, bị Hà Thụ né dây thừng, liền lần nữa buộc lại, ép mạnh trở lại, tới tới lui lui, Hà Thụ khóc hô to: “Tô Mạch, tôi thật khó chịu… Tôi chịu không nổi… Tôi sắp chết… A, muốn chết. Giúp tôi, giúp giúp tôi.” Một bên hô to như vậy, một bên xông lên, cắn y, cào y, như kẻ điên.
Tô Mạch cắn răng, đứng thẳng, một câu oán giận cũng không có, lần này đến lần khác cắn răng đem Hà Thụ áp lại, ấn trở về, một câu… oán giận đều không có.
Cuối cùng y lấy ba sợi dây thừng đem Hà Thụ trói chặt kín, Hà Thụ vẫn như vậy, khóc nói: “Thực xin lỗi, Tô Mạch, cứu cứu tôi — lần này… Lần này thật sự không được, so với trước kia đau hơn… Tôi không được, rất đau đớn.”
Tô Mạng ngẩn người một chút, hiển nhiên không nghĩ tới Hà Thụ lại giải thích, sau Hà Thụ nói: “Hà Thụ, cậu có nhớ tới thời điểm tôi vừa đem cậu tìm trở về…. Liền ở trong này, cậu nói, nếu tôi nguyện ý yêu cậu, cậu… Cái gì đều nguyện làm?”
Hà Thụ sửng sốt một chút, bộ dáng có chút ngơ ngẩn, khóc, nhẹ nhàng hô hấp. Tô Mạch nói: “Hiện tại tôi cho cậu biết tôi muốn cậu làm gì, cậu chỉ cần kiên cường một chút, nhẫn nại một chút, chỉ cần có thể như thế… Không phải quá khó, đúng không? Tôi đưa cho cậu điều kiện chỉ có một chút như thế… Cậu không phải nói cái gì đều nguyện ý làm sao?”
Hà Thụ lẳng lặng nghe, im lặng, rồi mới nhẹ nhàng lặp lại nói: “Tôi… Cái gì cũng nguyện ý làm.” Hà Thụ nói, mở trừng hai mắt, hai giọt nước mắt từ hốc mắt chảy ra, hắn còn nói lại một lần: “Tôi cái gì đều nguyện ý làm… Chỉ cần anh…”
Sau ngày đó Hà Thụ vẫn không nói gì, hắn chính là khép chặt im lặng, nắm chặt nắm tay, không chút oán giận đau đớn gì nữa, im lặng khóc, móng tay cấu chặt vào da, mang theo một chút vết máu. Tô Mạch vẫn dựa vào trên đầu giường, như không có quan hệ gì với chuyện mới nói, trên tay cầm một quyển sách《 tiếu ngạo giang hồ 》, nắm đã đọc đến quyển thứ hai, có lẽ đọc xong bộ này, tất cả hy vọng, mọi mây mưa đều chuyển trời quang.
Hà Thụ không biết đã nghe bao lâu, đột nhiên nhẹ nhàng nói một câu, mặc dù có chút hữu khí vô lực, nhưng chữ gì đó đều nhấn rất rõ ràng, hắn nói: “Tô Mạch, anh có biết Quỳ Hoa bảo điển cùng Tịch Tà kiếm pháp khác nhau chỗ nào không?” Tô Mạch không nói gì, nhưng Hà Thụ đang nhắm mắt lại giờ phút này vẫn biết Tô Mạch đang nhìn hắn, có lẽ đang cười nhìn hắn, Hà Thụ nói: “Quỳ Hoa bảo điển mở đầu có hai câu ‘Muốn luyện thần công, rút dao tự cung’, Tịch Tà kiếm phổ mở đầu hai câu là ‘Võ lâm xưng hùng, huy kiếm tự cung’, cho nên mà… Tại sao Đông Phương Bất Bại lợi hại hơn so với Nhạc Bất Quần, là bởi vì Đông Phuong Bất Bại tự cung dùng là đao, mà Nhạc Bất Quần dùng là kiếm…”
Nói như vậy, Hà Thụ mở mắt, nói: “Nếu không phải anh, tôi đều nhanh đẽ quên bên trong sách mình tìm được gì, tôi nghĩ lần này dũng cảm hơn một ít, chính là xem nhiều hơn nữa, trừ nhàm chán gì đó… Cái gì cũng có thể đến… Nhưng, nhìn anh, tôi tựa hồ cảm thấy mình dũng cảm hơn một ít nữa… Tô Mạch.”
Tô Mạch hôn lên trán hắn, nói: “Cậu ngàn vạn lần đừng nói tình yêu sẽ khiến người ta dũng cảm hơn a, tôi sẽ bị buồn nôn mà chết.”
Hà Thụ cúi đầu cười nói: “Anh vừa rồi đáp ứng tôi rồi, anh mặc kệ cũng không được…”