Ngã Vi Trụ Vương Chi Ngạo Khiếu Phong Thần

Chương 87: Chương 87: Bỉ Vi Mộng Cảnh? Chân Tâm Đích Thổ Lộ






Ngày lành Diễm phi nương nương Thương Thanh Quân vào cung rốt cục đã tới. Trong cung ngoài cung mấy ngày nay tới tấp chuẩn bị, so với đại sự này, việc thượng đại phu Phí Trọng bị giáng làm hạ đại phu và Ác Lai con trai Phi Liêm được đề bạt làm cấm vệ quân hiển nhiên không làm ai chú ý.

Nếu thiên tử nạp một người phi tử phổ thông thì cũng không cần phức tạp như vậy, cho cái gia phong, công bố thiên hạ là được. Nhưng vị Duệ phi nương nương này là con gái duy nhất của lão thừa tướng Thương Dung tam triều nguyên lão, thân phận không phải tầm thường, làm qua loa không được, ắt phải một phen lễ nghi phức tạp, ở đây không mô tả dài dòng nữa.

Đêm đó trong cung.

Tiếng thở hổn hển của đôi nam nữ dần dần lắng xuống, một tràng kích tình đại chiến rất lâu cuối cùng tạm kết thúc.

“Hắc hắc, con gái thừa tướng quả nhiên có tư vị không tầm thường! Nàng không phải muốn giả chết từ hôn hả? không dè vẫn không thoát khỏi ma chưởng của quả nhân!”, người nào đó một bên vuốt ve thân hình trắng nõn kia, một bên phát ra tiếng cười hết sức ám muội.

Gương mặt Thương Thanh Quân đỏ ửng vì vừa đạt cao triều, nghe thấy càng thêm xấu hổ, tuy cả người đã mềm nhũn vô lực, nhưng vẫn cố vận sức ngắt vào hông hắn một cái: “ngươi tên tiên sinh vô lại, đêm tân hôn còn bại hoại như thế! Nếu không phải lúc đầu bị ngươi ngon ngọt dụ dỗ lừa lấy phương tâm, người ta sao bị rơi vào cảnh đó? Ngươi giấu diếm ta thực khổ!”

“Xin lỗi, chuyện này là ta không đúng”, Trương Tử Tinh thu lại nụ cười, thở dài nói: “ta là thiên tử, nàng là con gái thừa tướng, chúng ta đều không phải người thường, chuyện hôn nhân đều thân bất do kỷ. Cho dù nàng được phép tự tìm ý trung nhân, nhưng nếu thực sự gặp chuyện can hệ tới lợi ích, hay vấn đề sinh tử, vẫn không thể tránh né. Cũng như lần nhập cung này, nếu ta nàng không biết nhau, ta dùng thân phận thiên tử ép nàng vào cung, nàng biết chọn đường nào?”

Thương Thanh Quân thầm nghĩ: nếu thực sự là tình huống đó, dù lòng nàng đã có người, muốn nàng vì tình nhân mà để cha mẹ và gia tộc gặp tai ương là điều nàng thế nào cũng không làm được, kết cục cuối cùng chỉ sợ sẽ hi sinh hạnh phúc cá nhân, vào cung làm phi.

“Ta cùng nàng thương nhau áo vải, lúc đó đều không biết thân phận của nhau, ta không phải thiên tử mà là Tử Tinh tiên sinh; nàng cũng không phải con gái thừa tướng mà là Thanh nhi tiểu thư…như hôm nay mà xem, phiên cảm tình này trân quý tới nhường nào, đây sẽ trở thành hồi ức đẹp nhất của chúng ta.”, Trương Tử Tinh ôm chặt nàng: “chúng ta yêu nhau, ta dù rốt cục vẫn là thiên tử, nàng trở thành quý phi, nhưng đây cũng tính là một đoạn nhân duyên mỹ mãn, trước mắt người khác, nàng là Duệ phi của quả nhân; nếu không có người ngoài, nàng vĩnh viễn đều là Thanh nhi của Tử Tinh tiên sinh”.

Thương Thanh Quân nhớ lại những gì hai người đã trải qua trước đây, biết mối tình cuối cùng cũng kết thúc tốt đẹp, khuôn mặt không khỏi lộ một nụ cười hạnh phúc, rúc vào lòng hắn, động tình nói: “tiên sinh…Thanh nhi thực là vui sướng, chúng ta cuối cùng cũng được ở bên nhau, mãi không rời xa”.

Trương Tử Tinh bỗng thần tình hoàng hốt một trận, phảng phất như trở lại một ngày khó quên trong thế kỳ XXIV, đồng dạng là một đêm mỹ diệu, đồng dạng là một cô gái xinh đẹp tài trí vô song, đồng dạng ỉ ôi trong lòng hắn, đồng dạng là một câu “mãi không rời xa”…

Thực sự có thể quên nàng ư?

Lại cùng như lời hứa với Nguyệt Cơ lúc trước: không quên, tuyệt đối không quên.

“Phu quân, chàng sao vậy?”, tiếng hô khẽ nữ nhân trong lòng đem Trương Tử Tinh từ hồi ức tỉnh lại, mới phát hiện mặt mình đã đẫm lệ.

Bao nhiêu năm rồi, bao nhiêu năm không rơi lệ thế này? Hoặc nói, nam nhân chỉ nên đổ máu mà không đổ lệ, chỉ là có nhiều chuyện không phải dùng lý trí mà được, cũng nhiều khi, nước mắt còn nóng hơn máu đỏ.

Trước áp lực và khó khăn, hắn dũng cảm đương đầu, tuyệt không bỏ cuộc; trước nguy hiểm, hắn tuy e dè nhưng không hề thối lui. Nhưng hắn vẫn là con người, một con người đầy đủ tình cảm của nhân loại, mà không phải thần. Hắn mang trong người vô số bí mật, nhưng không thể thổ lộ cùng ai, thời gian càng dài, áp chế và buồn bực càng lớn. Hắn cũng có lúc mệt mỏi buồn chán, hắn cũng có lúc không cách nào che dấu tình cảm.

Thương Thanh Quân kinh hãi nhẹ lau đi nước mắt trên mặt hắn, nhìn ánh mắt bi thương của hắn, trong lòng mạc danh kỳ diệu chợt đau.

Trương Tử Tinh không có dấu đi tình cảm, để mặc Thương Thanh Quân chăm sóc, cảm giác ngón tay run nhẹ của nàng truyền tới từng tia ôn nhu, nhẹ nhàng nói: “Thanh Quân, có phải thấy rất thất vọng không? Vị quân vương oai chấn thiên hạ ta đây, cũng có lúc mềm yếu không xong!”

“Đây là chân tình, sao coi là mềm yếu? phu quân tuy là thiên tử song cũng là một con người, tuyệt không phải cỏ cây vô tình, Thanh Quân có thể cảm giác được nỗi bi thương và áp lực cường liệt trong lòng phu quân”, Thương Thanh Quân áp gó má vào ngực hắn, cảm nhận nhịp đập trái tim hắn, nhẹ giọng nói: “nhớ lúc phu quân dạy Thanh Quân toán thuật từng hình dung, khoái nhạc như phép nhân, càng chia sẻ cho nhiều người thì càng khoái nhạc; thống khổ như phép chia, tâm sự với càng nhiều người càng bớt thống khổ, không biết phu quân có nguyện ý để Thanh Quân cùng chàng chia sẻ phần thống khổ này không?”

Có người vợ như vậy, ngươi còn mong chờ gì? Trương Tử Tinh nhẹ hôn lên tóc nàng, chỉ thấy tâm cảnh bình hòa đi không ít: “Thanh Quân, còn nhớ hai câu thơ ta ngâm lúc tại Kính hồ không?”

Thương Thanh Quân lộ vẻ say mê, hồi ức khẽ ngâm: “thu phong khởi hề bạch vận phi, thảo mộc hoàng lạc hề nhạn nam quy. Lan hữu tú hề cúc hữu phương, hoài giai nhân hề bất năng vong”.

“Lúc đó ta nói với nàng, ta từng có một người tâm ái, thương tiếc nàng đã ra đi nên ta tâm lạnh ý tàn, sau này bất đắc dĩ nghe lời cha mẹ thành hôn, cả ngày phóng đãng chơi bời, cho tới năm năm trước mới dần tỉnh ngộ…” Trương Tử Tinh lắc lắc đầu, cười khổ nói: “kỳ thực lời này cũng chưa nói hết!”

Nhìn ánh mắt kinh ngạc của Thương Thanh Quân, Trương Tử Tinh thở dài nói: “nàng có nghe qua năm xưa lúc ta làm Trụ Vương, chuyện ta mắc kỳ chứng không?”

Thương Thanh Quân là con gái thừa tướng, tất nhiên nghe qua chuyện này, trì nghi cất tiếng: “phải chăng bệnh của phu quân năm xưa có chỗ cổ quái?”

Nếu không phải nhiều chỗ cố kỵ, Trương Tử Tinh thực có cảm giác muốn nói hết chân tướng cho người yêu tri kỷ, cuối cùng hắn vẫn thay đổi góc độ, dùng cách khác nói ra: “Bệnh đó quả cổ quái, nhưng không phải bệnh, mà là nằm mộng!”

Trương Tử Tinh kể cho Thương Thanh Quân, từ nhỏ tới lớn, chỉ cần nằm ngủ, hắn đều gặp phải một giấc mộng kỳ quái. Giấc mộng này theo hắn từ nhỏ tới lớn, không cách nào cải biến. Trong mộng, hắn sinh sống trong một thế giới kỳ dị, thế giới đó có vô số đồ vật cổ quái tân kỳ, không hề giống thế giới này. Thế giới đó thậm chí không có thiên tử, không có chư hầu, mọi người sống trong tự do và dân chủ, tất nhiên chỉ là tự do và dân chủ trong khuôn khổ mà thôi, giai cấp thống trị vẫn tồn tại, giàu nghèo vẫn chênh lệch rất xa, chỉ bất quá dùng ngôn từ văn vẻ hơn thôi !!!

Vì để Thương Thanh Quân dễ hiểu hơn, Trương Tử Tinh đem chức nghiệp trong thế giới đó tóm lược thành một phen tổng quát nói ra. Có một lần cơ hội, hắn gặp một thiếu nữ xinh đẹp tên là Vũ Tiên, hai người tâm đầu ý hợp, coi nhau như tri kỷ, cuối cùng kết hợp thành hôn, ân ái vô cùng. Đáng tiếc trời không như ý người, lúc Vũ Tiên nghiên cứu một loại pháp bảo thì bất ngợ gặp tai họa, bất hạnh mà mất. Trương Tử Tinh cũng từ đó say sưa trong men rượu, sống không khác nào cỏ cây mục nát, cho đến năm năm trước tràng quái mộng này mới chấm dứt.

Tỉnh mộng, hắn cơ hồ tái thế làm người, thậm chí rất nhiều sự tình của mình ở thế giới này cũng không nhớ rõ, cuối cùng hắn phấn chấn trở lại, dựa vào thực lực siêu nhân và trí tuệ phi phàm giành được sủng ái của tiên đế, phong làm thái tử, thẳng cho tới lúc đăng cơ.

“Thanh Quân, giờ nàng đã minh bạch vì sao ta có nhiều kiến thức siêu việt như vậy, kỳ thực đều là học trong thế giới kia”, Trương Tử Tinh nói xong, ánh mắt trở nên mê man: “ân ái trong mộng kia, như mơ như thực, cho tới nay vẫn khắc cốt minh tâm, mỗi lần nhớ lại đều có cảm giác hết sức đau lòng, ta tới nay vẫn không thể minh bạch, rốt cục đâu mới là mộng cảnh? Hay đây mới là mộng cảnh?”

Như quả đoạn đầu chỉ là kể ra một chút, câu cuối cùng mới là cảm thụ chân thực trong nội tâm hắn.

Nháy mắt, từ trọng sinh tới nay đã hơn năm năm, Trương Tử Tinh đã dần quen thuộc tập quán sinh hoạt nơi thế giới này, cũng quen với thân phận thiên tử chí tôn, sự ôn nhu của thiên tử càng giúp hắn tìm được một phần cảm giác ‘gia đình’ ấm áp từng thất lạc, không khỏi sản sinh tình cảm quyến luyến với nơi này.

Cũng có lúc hắn nghi hoặc: hay mình vốn thuộc về thế giới này? Hay nói khoa học gia thế kỷ XXIV kia chỉ là mộng cảnh? Tỉnh mộng rồi, mình mới trở lại đây?

“Thanh Quân còn là lần đầu nghe thấy chuyện huyền diệu như vậy”, Thương Thanh Quân nghe đến nhập thần: “nếu đổi thiếp làm vị tỷ tỷ Vũ Tiên kia, biết phu quân tỉnh mộng vẫn khắc cốt ghi tâm như thế, cho dù người, trời xa cách nhưng cũng không hối hận, nhất thiết đều lấy bổn tâm phu quân làm trọng, gì thực, gì giả đâu cần quan tâm!”

Trương Tử Tinh nắm chặt tay Thương Thanh Quân, cảm khái nói: “tuy ở thế giới đó phu quân mất đi người yêu, nhưng nơi này lại may mắn có được nàng, coi như mất mà lại được, thực là may mắn của phu quân! Thanh Quân yên tâm, người đã mất rồi, phu quân nhất định càng thêm trân quý những người bên mình”.

Thương Thanh Quân nghe hắn bộc bạch thành tâm như vậy, cảm động mà rơi nước mắt.

“Đây là lần đầu phu quân nói chuyện này cho người khác”, Trương Tử Tinh cũng dần từ trong mê man bình tĩnh lại, cảm giác buồn bực trong tim đã không còn: “Thanh Quân nhất định phải giúp phu quân bảo mật, đây là bí mật chỉ thuộc về ta và nàng thôi”.

Đôi lúc không kiềm chế được tình cảm là tất yếu, nhưng nam nhân không thể chỉ biết rơi lệ, đó gọi là nhu nhược, càng nhiều lúc phải là nhiệt huyết và ý chí.

Thương Thanh Quân nghe xong, ánh mắt tức thì sáng rực.

“Hiện nay tuy thiên hạ bình tĩnh, nhưng ám lưu luân chuyển, ắt đại loạn sắp tới”, Trương Tử Tinh thở dài: “còn nhớ phu quân từng hứa hẹn với nàng không - nữ nhân có tài cũng là đức. Nàng tuy phận đàn bà, nhưng trí tuệ hơn người, thân mang đại tài, cho dù là nam nhân cũng không bằng được. Phu quân không muốn bỏ phí tài trí ủa nàng, sẽ đem sở học trong mộng toàn bộ truyền cho nàng, tương lai thành trợ thủ của ta, ý nàng thế nào?”

Ngựa quý cũng cần Bá Nhạc, người tài sợ nhất điều chi? Sợ nhất là không gặp hiền quân, lãng phí một thân sở học, Thương Thanh Quân tuy là nữ nhi nhưng cũng không ngoại lệ. Nếu như gả cho người khác, đời này của nàng chỉ có thể làm cái bóng của nam nhân hoặc là công cụ phát tiết tính dục, may mắn, nàng gặp được hắn.

“Nữ tử có tài cũng là có đức…” Thương Thanh Quân thấp giọng niệm câu này vài lần, đôi mắt dần dần ướt đẫm: “Thanh nhi đang lo không cách nào chia sẻ ưu tư với tiên sinh, sau này còn mong tiên sinh chỉ giáo…”

Trương Tử Tinh nghe nàng xưng hô vậy, biết nàng lại đang hồi tưởng lúc hai người gặp gỡ trước đây, lòng bỗng động tình, đặt một nụ hôn lên má nàng: “Thanh nhi bảo bối, nàng không có gì trả nợ ta, tốt nhất là đem thân báo đáp đi… ”

“Chờ đã, thiếp còn muốn biết chàng cùng Thiền Ngọc rốt cục…”, lời còn chưa nói xong, đôi môi đã bị người kia khóa chặt, căn bản không cho nàng cơ hội hỏi han. Một tràng ân ái sau đó không cần nói nữa.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.