Ngã Vi Trụ Vương Chi Ngạo Khiếu Phong Thần

Chương 128: Chương 128: Chích ngữ tẩu thải vân






Quần thần thấy Trương Tử Tinh lấy lại tinh thần đứng lên, không có một chút dấu hiệu trúng độc đều quỳ xuống, tung hô vạn tuế.

"Mới vừa rồi Mẫu tân quân thượng cũng đã nói, quả nhân là Thiên tử, vâng mệnh trời, ngay cả ngươi có muôn vàn quỷ kế, cũng không thể nghịch thiên" Trương Tử Tinh lạnh lùng nhìn Vi Tử Khải mặt như tro tàn, ánh mắt dừng ở trên người Nam bá hầu Ngạc Sùng Vũ: "Ngạc Sùng Vũ, ngươi cấu kết Việt vương, ý đồ mưu phản, hôm nay còn có gì để nói?"

Ngạc Sùng Vũ không nghĩ tới Thiên tử lại có thể "chết đi sống lại", trong lòng kinh sợ quả thật không thể dùng lời để hình dung, cắn răng kêu lên: "Hôn quân, ngươi hoành thi bạo chánh, ta bị buộc bất đắc dĩ mới phản kháng. Tứ hầu ta lần này nhập đô, chính là vì muốn bảo toàn căn cơ thiên hạ chư hầu, nếu ngươi còn không biết đổi ý, tứ lộ quân mã tề tiến, dạy cho biết thế nào là ngọc đá cùng tan!"

"Nghịch thần! Đừng vội vọng ngôn! Sùng Hầu Hổ ta đối với Thiên tử trung trinh không hai lòng, đừng có gộp với thứ dơ bẩn như ngươi!" Không đợi Trương Tử Tinh mở miệng, Sùng Hầu Hổ đã đi ra, chỉ vào Ngạc Sùng Vũ mở miệng mắng to: "Hôm nay ngươi ý đồ mưu nghịch, đúng là tự tìm đường chết!"

Ngạc Sùng Vũ không nghĩ tới Sùng Hầu Hổ nhanh như vậy đã đá ngược lại, vừa sợ vừa giận, lại nghe Cơ Xương thản nhiên thêm một câu: "Phản nghịch chi thần, tội không thể thứ".

Con mẹ ngươi! Quá sức là giảo hoạt! Ngạc Sùng Vũ phẫn nộ vô cùng, lại thấy Khương Hoàn Sở im lặng không lên tiếng, lập tức cắn răng hạ lệnh quân sĩ hướng tới tế đàn mà tấn công, mấy quân sĩ này đều là thân vệ của hắn, chỉ nghe theo hiệu lệnh của hắn, lập tức hướng tới Thiên tử cùng quần thần mà tấn công.

"Nghịch tặc! Nhận lấy cái chết!" Một thanh âm từ xa xa truyền đến, người còn chưa tới, hai thanh roi như giao long đã tới trước, khí thế sắc bén áp sát bức quân sĩ đang áp tới tế đàn đều lui về phía sau, ai trốn tránh không kịp đều bị đánh cho tan nát giữa tràng.

Ngạc Sùng Vũ vừa thấy song tiên, sắc mặt nhất thời đại biến, run giọng nói: "Văn Thái sư!"

Văn Thái sư không phải đi rồi sao? Chẳng lẻ… Ngạc Sùng Vũ nhìn thấy khuôn mặt trấn định của Thiên tử, không khỏi rùng mình một cái.

Lúc này bốn phía ầm vang tiếng quân hô, cũng không biết là bao nhiêu nhân mã, mà cặp song tiên sau khi bức bách quân sĩ ra khỏi tế đàn, bay lên giữa không trung, hạ vào trong tay một người, đúng là đích Thái sư Văn Trọng cỡi Mặc kỳ lân.

Văn Trọng vỗ Mặc kỳ lân chậm rãi hạ xuống, hướng tới Trương Tử Tinh hành lễ nói: "Lão thần cứu giá chậm trễ, xin bệ hạ thứ tội".

Trương Tử Tinh vui vẻ nói: "Thái sư đến rất đúng thời điểm, nhanh chóng bắt lấy nghịch tặc. Quả nhân dẫn Hoàng hậu cùng chư phi hồi nội cung trước để trị độc thương".

Văn Thái sư gật gật đầu, chỉ huy binh tướng xông về phía Ngạc Sùng Vũ, Trương Tử Tinh dẫn theo mấy người Khương Văn Sắc dưới sự hộ tống của binh sĩ mà rời khỏi nơi này.

Nữ tử giả mạo Mẫu tân kia gỡ mặt nạ xuống, trước ngực nám đen, tựa hồ bị thương không nhẹ, một nữ tử khác tóc ngắn tướng mạo có vài phần giống nhau như là tỷ muội, đang đỡ lấy nàng ta. Nữ tử tóc ngắn kia mặc y phục rực rỡ, tựa hồ người mang độc thuật, hai tay phóng ra khói đen, phóng đến chỗ nào, quân sĩ sắc mặt đều biến thành màu đen, ngã xuống đất không dậy nổi.

Văn Trọng vừa thấy, liền tế xuất Thư hùng song tiên, hướng tới nữ tử mà đánh, nữ tử tóc ngắn không dám chậm trễ, chỉ một ngón tay lên. Một thanh loan đao hình thù quái dị xung quanh tỏa khí đen xuất hiện trên bầu trời, cùng song tiên quấn lấy một chỗ. Bên người Văn Trọng lại phóng ra một đạo hắc phong, thanh thế kinh người. Lại hướng tới nữ tử đang bị thương kia mà phóng tới. Thế là né mạnh đánh yếu, nào ngờ nàng kia tuy bị thương, thực lực so với nữ tử tóc ngắn còn muốn lợi hại hơn, từ trên cổ tay cởi ra một cái vòng bạc, hướng tới hắc phong mà phóng ra. Nhất thời hào quang đại thịnh, hóa thành vạn ngàn, từ bốn phương tám hướng mà kích vào hắc phong. Hắc phong nhất thời không kịp phản ứng bị đánh ngã xuống đất, lộ ra thân hình của Phi Liêm. Nữ tử đang muốn lại tiếp tục sử dụng vòng bạc, thì đột nhiên nghe một tiếng rống giận, một đại hán cao lớn cầm trong tay cự phủ, hướng tới mình vọt tới, nữ tử đang muốn tung vòng bạc ra, bỗng nhiên phát giác thân mình đã bị một luồng kim quang trói chặt không thể động đậy, mà Phi Liêm kia lại vô sự đứng lên, đang thi pháp khống chế kim quang. Đại hán kia nhe răng cười một tiếng, nhảy vọt lên cao, huy động phủ chém thẳng vào nàng ta.

Nữ tử tóc ngắn thấy tỷ muội tình thế nguy cấp, quay người tiến lên, người vừa quay lại đã sử thần thông, Ác Lai kêu thảm thiết một tiếng, ngay cả cự phủ trong tay cũng không để ý, ôm mặt lảo đảo lui về phía sau. [Lại đột nhiên xuất hiện một nam tử cường tráng, đúng là Chư Kiền, huy động trường tiên hướng tới nữ tử tóc ngắn kia mà đánh tới.

Song tiên của Văn Trọng chính là kỳ sư Kim linh Thánh mẫu tặng cho, luyện hóa đã nhiều năm, mười phần thần dị, loan đao kia vốn không phải là địch thủ của song tiên, hơn nữa nữ tử tóc ngắn này lại mất tập trung, nhất thời không chịu được giáp công, bị Thư tiên một nhát đánh gãy đôi. Nữ tử đối với loan đao này hình như là có sự liên hệ, lúc này phun ra một ngụm máu tươi, Văn Trọng đang muốn thi song tiên tru diệt nữ tử này, bỗng nhiên bên tai một thanh âm rất nhỏ vang lên: "Văn đạo hữu xin hạ lưu nhân".

Ngay lúc này bên cạnh nữ tử tóc ngắn xuất hiện thêm một hồng bào đạo nhân. Người này mặt đỏ tía, tướng mạo hung ác, trong tay cầm một thanh trường kiếm, Văn Trọng chỉ cảm thấy đạo nhân này có chút quen thuộc, nhất thời lại nhớ không nổi là ai. Chư Kiền cũng mặc kệ là ai, thân như tia chớp, huy tiên tiếp tục công về phía nữ tử bị thương kia, đạo nhân hừ lạnh một tiếng, trường kiếm chỉ về phía Chư Kiền, Chư Kiền thân hình mau lẹ bỗng nhiên khựng lại, loạng choạng đi được hai bước, rồi ngã xuống đất, bất tỉnh nhân sự.

Phi Liêm vốn không có tính liều mạng, nhìn ra hồng bào đạo nhân này thuật pháp tinh kỳ, lại vướng bận thương thế của Ác Lai, nhất thời không dám tùy tiện tiến lên, nữ tử tóc dài được sự hỗ trợ của nữ tử y phục rực rỡ, ra sức tránh thoát kim quang trói buộc. Văn Trọng thấy thế, đột nhiên nhớ tới người này là đệ tử của Cửu Long đảo Thanh Danh sơn luyện khí sĩ Lữ Nhạc, tên là Chu Thiên Lân, tính ra cũng là đồng môn của Triệt giáo mình.

Chu Thiên Lân này cũng không tệ, kỳ sư Lữ Nhạc này danh tiếng cũng không nhỏ, Lữ Nhạc đạo pháp cao thâm, tu luyện ôn dịch độc thuật, lại càng tâm ngoan thủ lạt, ai nghe tới cũng biến sắc. Văn Trọng đối với sự xuất hiện của Chu Thiên Lân có chút ngoài ý muốn, một khi đối phương đã chỉ danh đạo tính để hắn lưu tình, cũng là đồng môn, cũng không hạ sát thủ, đang muốn hỏi, Chu Thiên Lân hướng về phía hắn vuốt cằm ra dấu, mang theo hai nàng nhanh chóng thi thổ độn mà đi.

Ba người thông hiểu đạo thuật chi sĩ này đã trốn đi, Vi Tử Khải cùng Ngạc Sùng Vũ càng thêm hoàn toàn tuyệt vọng.

Chu Thiên Lân sau khi cùng hai nàng thi thổ độn chạy ra khỏi Hoàng cung, đang muốn tìm chỗ chữa thương, bỗng nhiên một nam một nữ đột nhiên xuất hiện, ngăn cản đường đi.

Nữ tử xinh đẹp kia lạnh lùng quát: "Yêu nhân không biết lượng sức! Muốn trốn chỗ nào?"

Chu Thiên Lân cảm giác được đôi nam nữ tướng mạo tuấn mỹ này lực lượng vượt xa mình, cũng không nói nhiều, huy kiếm chỉ vào nữ tử, nàng kia lại nhíu mày, nhưng lại không có gì dị thường. Chu Thiên Lân không ngờ pháp bảo Hôn mê kiếm mà sư tôn tặng ngày thường rất yêu thích, hôm nay gặp phải nữ tử này, lại thất linh, không khỏi kinh hãi. Hắn nào biết nữ tử này thân thể có thuộc tính yêu thi đặc thù, bách độc bất xâm, chính là khắc tinh của Hôn mê kiếm.

Nam tử kia tựa hồ có khả năng thao túng thủy nguyên lực. Nữ tử tóc ngắn vừa muốn thi triển thủ đoạn đối phó Ác Lai, lại bị nam tử kia vung tay lên, từng đạo băng tinh xuất hiện chung quanh tỷ muội nữ tử tóc ngắn, hai nàng nhất thời bị băng tinh bao quanh, trong nháy mắt liền đống kết lại. Chỉ cảm thấy cả người băng hàn, không thể động đậy.

Thiên Lân khẩn trương, muốn tới cứu viện, nữ tử xinh đẹp kia bỗng nhiên trên lưng sinh ra một đôi cánh, vỗ một cái đã đưa cả người hắn lên giữa không trung, hắn muốn khống chế thân thể, lại không ngờ Ngự phong thuật lại hoàn toàn thất linh. Chu Thiên Lân thân bất do kỷ bay ra ngoài thật xa, cuối cùng rớt xuống đất, lăn bảy tám vòng.

Tại thời điểm nguy ngập này, bỗng nhiên một đạo bạch quang xuất hiện, trong khoảnh khắc đã phá tan băng trên người hai nữ tử, nơi phát ra bạch quang là một thanh Bạch ngọc thước, nằm ở trong tay một hài đồng cỡ mười tuổi.

Hai nữ tử cảm kích nói: "Đa tạ tiên đồng…"

Đồng tử kia phất tay: "Mau chạy đi, nơi này cứ để ta ứng phó".

Nam nữ đuổi giết Chu Thiên Lân là Ứng Long cùng Nữ Bạt, mà hài đồng ra tay cứu giúp lại là Thải Vân đồng tử.

Nữ Bạt nhìn ra Bạch ngọc thước trên tay đồng tử là pháp bảo cực kỳ lợi hại, nghĩ đến Trương Tử Tinh ngày thường giáo huấn "Lý luận chiến đấu tiên tiến", cũng không nhiều lời, lập tức quạt liên tục về phía Thải Vân đồng tử.

Nhất thời phong lôi trỗi dậy. Thải Vân đồng tử lẫm nhiên không sợ, trên người xuất hiện một tầng sương khói nhiều màu, cuồng phong lôi điện kia không thể lay chuyển được sương khói này. Nữ Bạt kinh hãi, không nghĩ tới đối phương lại còn có hộ thân pháp bảo đến bậc này.

Lúc này, lại bay tới một người, dừng ở bên cạnh ba người, Nữ Bạt cùng Ứng Long vừa thấy người này, nhất thời lộ ra sắc mặt vui mừng, Thải Vân đồng tử lại lộ ra biểu tình kinh hãi, người này toàn thân bao trùm giáp trụ kỳ dị. Ngay cả trên mặt tướng mạo cũng bị che dấu. Nhìn qua có vẻ mười phần thần bí, thanh âm của hắn cũng quỷ dị khó lường: "Các ngươi cứ truy đuổi. Ta đến đối phó với đồng tử này".

Thải Vân đồng tử thấy người này có thể khu động nam nữ tu vi cao thâm kia, âm thầm kinh ngạc, muốn thúc dục pháp bảo ngăn cản Ứng Long cùng Nữ Bạt không cho đuổi theo, thì người thần bí kia lại tiến lên, ngăn cản đường đi của Thải Vân đồng tử.

Thải Vân đồng tử vung Bạch ngọc thước lên, đang muốn làm khó dễ, chợt nghe giọng nói của người thần bí trở nên quen thuộc: "Vân đệ, đệ thực muốn động thủ với ta sao?"

Thải Vân đồng tử nghe vậy, như sét đánh ngang tai, nhất thời khựng tại chỗ.

Chỉ thấy giáp trụ cổ quái kia bỗng nhiên toàn bộ biến mất, lộ ra hình dáng của người thần bí, đúng là vị huynh trưởng cùng hắn cực kỳ tương đắc "Tiêu diêu tử" kia.

Thải Vân đồng tử sắc mặt lập tức trở nên trắng bệch: "Tiêu Diêu đại ca, vì cái gì…"

Trương Tử Tinh thở dài nói: "Vi huynh còn muốn hỏi đệ đây, vì sao đệ lại cùng với ba gã phản nghịch kia, đệ cũng biết, bọn họ mới vừa rồi có ý đồ hành thích vua!"

Thải Vân đồng tử hỏi ngược lại: "Đại ca, người đến tột cùng là ai? Vì sao phải tương trợ Thiên tử kia?"

Trương Tử Tinh đáp: "Ta là Quốc sư do Đại Thương bí phong, nếu không phải gia nghiệp có liên quan đến thế tục? Thân phận phải giữ bí ẩn, cho nên chưa từng nói rõ với đệ".

"Đại Thương Quốc sư?" Thải Vân đồng tử cười khổ một tiếng, không nghĩ tới lại cùng với "địch nhân" xưng huynh gọi đệ lâu như vậy!

"Vân đệ, bằng hữu quý tại giao tâm, đệ và ta khi quen biết cũng không biết đến thân phận, chỉ vì mới gặp đã thân. Đệ mặc dù thân mang trọng trách, vi huynh cũng chưa từng ép hỏi đệ. Cho dù vi huynh trúng độc có quan hệ tới đệ, vi huynh cũng chưa từng trách đệ, ta đã là đại ca, cũng sẽ không bao giờ làm khó đệ đệ của mình?" Trương Tử Tinh nói một phen làm cho Thải Vân đồng tử cúi đầu không nói, nói thật sự thì vị đại ca này quả thật đối với chính mình "cũng không tệ".

"Vân đệ, hôm nay ta mới hiểu được, thì ra Nữ Oa nương nương lại giao cho đệ bí mật như vậy, nhưng sao phải như vậy!" Trương Tử Tinh lộ ra bộ dáng đau lòng: "Đệ thiếu chút nữa phạm vào đại nghiệt! Đệ cũng biết mưu thí Nhân hoàng, sẽ phải gặp nhân quả! Nếu thực đệ có thành công, chỉ sợ sẽ gặp đại kiếp ngay trước mắt! Đệ có từng gặp tiên nhân nào mà tự mình ra tay mưu hại Thiên tử nhân gian chưa? Đệ đã từng thấy qua thánh nhân tự mình ra tay đối phó Thiên tử chưa? Với tu vi của Nữ Oa nương nương, muốn giết Thiên tử, giơ tay nhấc chân là được ngay, vì sao lại tiêu phí khí lực, lợi dụng đệ đến làm việc này? Đệ sao lại hồ đồ như vậy!"

Thải Vân đồng tử lắc đầu nói: "Nương nương không phải là bảo đệ mưu thí Nhân hoàng, chỉ là song yêu kia cùng với Việt vương khải có chút nhân quả, trong đó xà cơ là cận tộc với nương nương, bởi vậy lệnh cho đệ đến hỗ trợ cái nhân quả này, cũng không phải là đệ tự nhsung tay vào. Mà đạo nhân môn hạ Triệt giáo kia, là song tu đạo lữ sẽ tự nguyện tương trợ".

Đáp án này làm cho Trương Tử Tinh nhiều ít có chút ngoài ý muốn: "Vân đệ, vô luận như thế nào, đệ hôm nay cuối cùng ra tay, một khi đã ra tay, cũng sẽ nhập vào nhân quả này, sao mà giải thoát được?"

Thải Vân đồng tử nói: "Nương nương nói đệ là người ứng kiếp, sớm đã không thể thoát khỏi quan hệ, cho nên cũng không sợ có liên quan đến nhân quả… Kỳ thật nương nương ngày thường đối đãi với môn hạ rất tốt, rất bảo vệ, cũng không phải như đại ca suy nghĩ. Hai kiện pháp bảo này một là Lượng thiên thước, một là Ngũ sắc yên nghê, đều là bảo vật mà nương nương ngày xưa vá trời mà luyện thành, một công một thủ, uy lực vô cùng, nương nương ngày thường trong cung rất quý, khi trục xuất đệ cũng lâấ ra tặng cho đệ, có thể thấy được ân tình.

Trương Tử Tinh đối với vị tiểu đệ này cũng có chút cảm thấy có lỗi, lập tức từ trong pháp bảo nang lấy ra một món đồ, đưa tới trước mặt Thải Vân đồng tử: "Vân đệ, đệ và ta tuy hôm nay lập trường bất đồng, nhưng thủy chung cũng là một hồi quen biết. Hai kiện pháp bảo của đệ rất chói mắt, rất dể bị người ta để ý, nếu không phải lúc khẩn cấp thic cũng không cần xuất ra trước mặt người khác, Xích hồn kiếm này là cổ vật, cũng có chút uy lực, đệ cứ nhận lấy làm vật phòng thân".

Lượng thiên thước cùng Ngũ sắc yên nghê tuy làm cho Trương Tử Tinh có chút thèm muốn, nhưng thật đúng là cũng không thể cướp đoạt trên tay của vị đệ đệ này, huống hồ hai kiện bảo vật này chủ nhân chân chính là Nữ Oa, có chút động tĩnh gì, khẳng định không thể gạt được, cứ đưa ra một nhân tình này, đem Xích hồn kiếm năm đó lấy được của Thanh giác đạo nhân đưa cho Thải Vân đồng tử.

Thải Vân đồng tử thấy vị đại ca này không chỉ không có trách mình, ngược lại còn tặng pháp bảo, lập tức ánh mắt không khỏi đỏ lên: "Vân Phiên sao dám nhận đồ của huynh trưởng tặng, hôm nay không có mặt mũi nào lưu lại, xin phép cáo từ, ngày khác có cơ duyên, lại đến gặp huynh trưởng".

Nữ Oa nương nương từng nói qua, vô luận việc này thành bại, Thải Vân đồng tử cũng không phải quan tâm đến, cho nên Thải Vân đồng tử đối với nhiệm vụ lần này thất bại cũng không hề e sợ, chính là nghĩ thấy có lỗi với vị "Tiêu Diêu đại ca" này, không có mặt mũi nào lưu lại.

Trương Tử Tinh vội vàng giữ lại, nhưng Thải Vân đồng tử kien quyết, cuối cùng cố ép hắn nhận lấy Xích hồn kiếm, mới chịu cho hắn rời đi.

Bên kia, Ứng Long cùng Nữ Bạt đang truy đuổi Chu Thiên Lân cùng xà hạt song nữ, tuy có Chu Thiên Lân tận lực hộ trì, nhưng bởi vì Hôn mê kiếm của hắn đối với yêu thi thân của Nữ Bạt căn bản không có chút tác dụng, hơn nữa thân mình tu vi lại thấp hơn đối thủ, cho nên địch không lại, mới mấy lần đối mặt, đã gặp hung hiểm.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.