Ngã Vi Trụ Vương Chi Ngạo Khiếu Phong Thần

Chương 246: Chương 246: Cuồng Bạo! Hỗn Độn Cửu Hình Đích Lực Lượng






Lục Ngô vốn cố kỵ Tiêu Dao tử này được Tây Vương Mẫu tiếp đón long trọng, biết thân phận hắn không phải tầm thường, cho nên vừa rồi mới khách khí vậy, nếu đổi là một kẻ khác, hắn đã sớm ra tay diệt trừ rồi. Giờ thấy Tiêu Dao tử này thực không biết điều, vẫn định cố ý xông lên núi, quang mang trong mắt không khỏi nóng lên: “đạo hữu đã không chịu nghe theo đời phải, vậy ta cũng không khuyên bảo nữa. Ta có chức trách thủ hộ nơi này, nếu đạo hữu có thể đánh bại ta, ta liền không cách nào ngăn trở đạo hữu”.

Trương Tử Tinh hôm qua vừa nghe Đặng Thiền Ngọc nói qua chút đặc thù của Lục Ngô, thầm tính Cửu cung ma trận của mình giờ còn chưa hoàn toàn luyện thành, giờ nếu đem ra đối phó với loại cường địch như Lục Ngô chỉ sợ lực bất tòng tâm. Mà quá trình luyện hóa Cửu đỉnh không chút nào tiến bộ, huống chi Lục Ngô thủ hộ Tây Côn Lôn nhiều năm, pháp lực cao cường, với tài phú cùng kho tàng của Tây Vương Mẫu, ai biết hắn có hay không có pháp bảo lợi hại nào?

Trương Tử Tinh trầm ngâm hồi lâu, quyết định tìm cách hạn chế thực lực của Lục Ngô, nói: “ta từng xem qua chân thân Khai Minh thú của Lục đạo hữu, nghĩ thân thể của ngài hẳn rất cường hạn, ta giờ không dùng pháp bảo đao kiếm, cùng ngài tay không chiến một trận, thế nào?”

Thân thể Khai Minh thú của Lục Ngô thực sự sở trường đánh tay không, thấy đối phương ngu ngốc lựa chọn sở trường của mình, không khỏi bật cười ha hả: “nếu đạo hữu có thể thắng được ta, vậy thân này mặc ngài xử lý”.

“Chậm đã”, Trương Tử Tinh quát lên: “đầu tiên hãy trả lời bần đạo một vấn đề!, rốt cuộc tối qua trong Quỳnh Ngọc cung đã xảy ra chuyện gì?”

Ngờ đâu Lục Ngô ngậm miệng thật chặt, chỉ nói: “bớt lải nhải đi, muốn chiến thì chiến đã!”.

Trương Tử Tinh biết một trận này khó tránh khỏi, hít sâu một hơi, tinh vân trong tiên thức bắt đầu gia tốc xoay chuyển, vận đủ lực lượng toàn thân, thân thể bốc lên rất nhanh xông về phía Lục Ngô. Dù tốc độ hắn rất nhanh nhưng Lục Ngô vẫn nhìn được rất rõ, hét lớn một tiếng, tung ngay một quyền. Trương Tử Tinh không thèm tránh né, quyền đầu lóe kim quang cũng vung lên đón đỡ.

Chỉ nghe một tiếng trầm đục vang lên, Trương Tử Tinh lảo đảo, bật lui vài bước mới trụ được thân hình, còn hai chân Lục Ngô thì lún sâu vào trong đất. Trương Tử Tinh đã chuẩn bị kỹ càng, mấy bước lui lại đó là mượn sức phản chấn trên đất hạ đi dư kình đáng sợ kia. Còn Lục Ngô rõ ràng tính sai lực lượng của Tiêu Dao tử, dính ngay một quyền, hai chân lún sâu vào trong đất, thua thiệt không nhỏ.

Ánh mắt Lục Ngô xạ ra tinh quang, buột miệng khen: “lực lượng thực khá lắm, cho dù là Kim tiên trung giai bình thường đều không có sức mạnh cường hãn như đạo hữu, xem ra ta cũng không thể ẩn dấu tu vi rồi”.

Thân thể Lục Ngô bắt đầu pahts sinh biến hóa, bắp thịt trên người từ từ xuất hiện từng vệt như vằn hổ, chín cái đuôi mọc ra phía sau, quang mang trong mắt càng thêm sắc bén. Hắn vừa biến thân xong, khí thế lập tức mạnh lên vài lần, ngay mặt đất cũng xuất hiện từng vết rách nhỏ.

Lục Ngô biến thân xong, lập tức lắc mình xông lại đánh ra một quyền. Trương Tử Tinh có ý muốn thử sức lực hắn, cũng hung hăng đỡ thẳng đòn này. Tại thời điểm hai nắm quyền chạm nhau, khí lưu xung quanh phát sinh một loại xoáy động kỳ dị, một tiếng trầm đục vang lên sau đó. Lần này Trương Tử Tinh cảm giác được lực lượng của đối thủ đột nhiên mạnh gấp mời lần, cho dù nhục thể cường hạn của mình cũng khó lòng ngạnh đỡ. Hắn muốn giảm thiểu tổn thương, đạp một chân xuống đất nhảy sang một bên. Đâu ngờ chân còn chưa chạm đất, thân ảnh Lục Ngô đã xuất hiện ngay bên người, tốc độ cực nhanh!.

Lục Ngô chùn mình xuống, dựa vào cỗ xung lực kia đánh Trương Tử Tinh một quyền bay lên trời, sau đó lập tức bay lên, thi triển ra tốc độ cùng lực lượng kinh người, liên tục trong không trung đấm ra một cơn mưa quyền hoàn toàn trúng vào những vị trí yếu hại trên người Trương Tử Tinh.

Khi Trương Tử Tinh rơi xuống, đã trúng không biết bao nhiêu đòn của Lục Ngô, cuối cùng còn bị hắn xoay người dùng cùi chỏ đập một phát, bắn ngay xuống đất.

Lục Ngô đánh ngã Trương Tử Tinh xong, đang muốn giơ chân lên đạp vào thân hình nằm im dưới đất kia, đột nhiên phát hiện địch nhân đã biến đâu không thấy. Lúc này một trận gió mát từ sau thổi lại, hắn vội vàng lách người sang bên, nhảy lui vài bước nhìn lại, dè đâu đã thấy Tiêu Dao tử bình an vô sự đứng đối diện mình. Chỉ có điều, trên người Trương Tử Tinh xuất hiện thêm một bộ giáp trụ kỳ quái, thì ra những đòn công kích vừa rồi của Lục Ngô đều đánh lên giáp trụ này, tuy nhìn rất mạnh mẽ, song không cách nào tổn thương đến Trương Tử Tinh.

Ánh mắt Lục Ngô như đèn pha, dễ dàng nhận ra giáp trụ kia không phải cái gì pháp bảo mà là thực thể do tiên lực ngưng tụ ra, hẳn là một loại kỹ năng phòng ngự. Chỉ là hắn không ngờ kỹ năng này lại lợi hại như vậy, có thể đỡ hết đòn công kích của mình sau khi đã biến thân.

Trương Tử Tinh gật đầu khen: “ta vốn thường ngày ỷ vào sức trâu, không ngờ Lục Ngô đạo hữu còn “trâu bò” hơn ta, xem ra ta phải thay đổi phương pháp đấu với đạo hữu mới được!”.

Lục Ngô không hề đáp lại, cắm đầu tiếp tục xông lên, đột nhiên thấy công kích của đối phương tựa hồ biến thành mềm mại, lực lượng giảm mạnh. Kỳ quái hơn là, công kích của mình tự nhiên trời ơi đất hỡi không có tác dụng, đánh mãi không thấy hiệu quả gì, phảng phất như đã rơi vào một đầm lầy sâu vô tận. Hắn hết sức khó chịu, nhưng dùng cách nào cũng không rũ bỏ được cảm giác khó chịu đó. Dần dần, công kích của hắn đa phần lại kỳ quặc quay lại đánh trên người mình. Lục Ngô tu luyện nhiều năm, trải qua vô số trận đánh lớn nhỏ, nhưng đây còn là lần đầu gặp phải hiện tượng quỷ dị như vậy. Nếu đối phương sử dụng pháp bảo còn đỡ, đằng này tên kia hoàn toàn dựa vào lực lượng và kỹ xảo thực hiện được điều này!.

Lục Ngô khó khăn lắm mới né qua được tiên lực như suối chảy bên người Tiêu Dao tử, buột miệng hỏi: “ngươi sử dụng tiên quyết gì? Sao lại quái dị như vậy?”

Thần thái Trương Tử Tinh đầy vẻ cao thâm, song chưởng múa rất đẹp mắt, mở mồm dọa dẫm: “đây là Thái Cực tiên quyết được Nhân giáo thánh nhân Lão Tử ngộ ra từ Thái Cực đồ”, vô cùng mạnh mẽ, ngươi đừng mong chống lại, mau mau tránh đường để ta lên núi”.

Lục Ngô vừa nghe thấy tên Lão Tử, liên tưởng tới thái độ của Tây Vương Mẫu đối với Tiêu Dao tử, không khỏi càng thêm lo lắng mình đắc tội với hắn, nhưng vẫn cứng đầu không chịu nhận thua, hét lớn nói: “thủ đoạn khá lắm!, ta nếu không toàn lực ứng phó sẽ không phải là đối thủ của đạo hữu!, Đạo hữu cẩn thận, ta sẽ biến thân thành Khai Minh thú đây!”.

Lời nói vừa dứt, thân thể Lục Ngô một lần nữa phát sinh biến hóa, rất nhanh hóa thành hình dáng cự thú chín đầu Trương Tử Tinh đã nhìn thấy hôm qua.

Ngày hôm qua khi Đặng Thiền Ngọc nhắc tới Lục Ngô với Trương Tử Tinh, từng nói hắn có hai loại biến thân, một loại là Lục Ngô chín đuôi như vừa rồi, lực lượng tốc độ rất nhanh, nhưng mạnh nhất là pháp lực, đáng tiếc hai người đã đồng ý dùng cơ bắp đánh nhau, cho nên không cách nào phát huy được uy lực mạnh nhất. Mà loại biến thân Khai Minh thú này chính mạnh nhất ở khoản sức lực nhục thể, tốc độ và lực lượng cơ hồ tăng lên vô hạn, cực kỳ đáng sợ, điều này cũng nói lên rằng Lục Ngô đã coi Trương Tử Tinh là một đối thủ chân chính ngang hàng với mình.

Chín bộ mặt của Khai Minh thú lộ sắc hung hãn, khí thế toàn thân vô cùng hung hãn và khủng bố. Nếu nói Lục Ngô khi nãy còn có nửa phần người, thì bộ dạng hắn giờ đã hoàn toàn biến thành “thú”.

Cỗ khí thế đáng sợ kia khiến Trương Tử Tinh cảm thấy hết sức khó chịu đựng, uy thế này của Lục Ngô đã vượt xa lúc đầu. Có thể nói, lực lượng của Lục Ngô giờ đã vượt qua mức Kim tiên thượng giai, tấn thẳng mức Huyền Tiên!. Lòng Trương Tử Tinh trầm hẳn xuống: sức mạnh đáng sợ thế này, liệu “thái cực” của mình có thể chống được không?

Chỉ thấy bóng vàng kia chớp lên, Khai Minh thú mang theo sức phong vân cường đại, cực nhanh bắn về phía hắn. Trương Tử Tinh sớm đã ngưng tụ tiên lực, khí lưu trước mặt biến chuyển, nào đất, nào cát bị cuốn bay lên, dần hóa thành hình dáng một hình Thái cực đồ cực lớn. Khai Minh thú xông vào Thái cực đồ này, đột nhiên thấy thân thể cơ hồ không chịu khống chế, bị quăng đông giật bắc, tiên lực trong người cũng bị loại lực lượng kỳ dị này khiến cho đảo điên điên đảo.

Khai Minh thú dù sao cũng là kỳ thú thời thượng cổ, dũng mạnh vô cùng, cố gắng ngưng tụ lực lượng trong cơ thể lên mức cao nhất, quát to một tiếng, dốc hết sức lực đấm một quyền, Thái Cực đồ lập tức không chịu nổi, dễ dàng tan biến đi.

Khai Minh thú đánh vỡ Thái Cực đồ xong, điên cuồng rít lên bổ về phía Trương Tử Tinh. Gặp phải thời khắc nguy hiểm này, Trương Tử Tinh không kịp suy nghĩ, một làn khí hai màu hiện trên hai nắm tay, đỡ lấy đòn thế của Khai minh thú. Làn khí kia thoát tay bay ra, trói chặt lấy cự thú, đồng thời, thân hình to lớn của nó cũng rơi ầm một cái trước người Trương Tử Tinh.

Trương Tử Tinh rên lên một tiếng, lảo đảo thối lui vài bước, đụng phải một cây tiên thụ to lớn phía lưng, cây tiên thụ kia lập tức đổ ẩm xuống. Trương Tử Tinh vẫn không đứng vững, lại lật đật thân hình đụng thêm một gốc tiên thụ nữa mới dừng lại được, miệng phun ra một ngụm máu tươi.

Con Khai Minh Thú kia đồng dạng cũng không dễ chịu gì, làn khí phát ra tiếng nổ kỳ dị, chín cái đầu cự thú nhất tề lộ ra biểu tình đầy đau đớn, trước ngực Lục Ngô xuất hiện hai dấu tay sâu hắm, mặt đất bị bốn chân nó cắm vào càng là vỡ vụn từng mảnh. Hiển nhiên, một kích kia của Trương Tử Tinh cũng thập phần đáng sợ, Khai Minh thú há miệng hớp hớp không khí, hỏa diễm trên người rực lên. Chờ hỏa diễm tan đi, lớp da cự thú lại trở lại bình thường, không ngờ lại hoàn toàn vô sự, mười tám con mắt Lục Ngô giận dữ nhìn Trương Tử Tinh, cảnh giác từng bước từng bước đi tới.

Do ngày đó trên Đại Dư tiên sơn, Trương Tử Tinh lợi dụng Hà Đồ hấp thu không ít ma thần lực cường hãn, cho nên ngày thường chỉ có thể từ từ tiêu hóa cỗ lực lượng đáng sợ áp súc bên nửa tinh vân trong tiên thức, nếu sử dụng Chân Vũ Linh Quyết quá mức, chỉ sợ sẽ khisn cho ma thần lực bành trướng quá độ, tạo nên hậu quả khó lòng khống chế. Vì vậy, vừa rồi Trương Tử Tinh hoàn toàn là sử dụng lực lượng Hoàng Đế Tâm Kinh chiến đấu với Lục Ngô, tại Lục Ngô hóa thân lần đầu, hắn đành phải thi triển ra Huyền Vũ khải giáp mới đỡ được đòn của Lục Ngô. Giờ lại sử dụng tuyệt chiêu “thủy hỏa tương dung”, tổn hao càng nhiều lực lượng Chân Vũ Linh Quyết, thế nhưng không ngờ vẫn không thể đánh gục Khai Minh thú này.

Nghe nói Khai Minh thú là thủ hộ thần của Tây Côn Lôn, cường đại vô cùng, hầu hạ Tây Vương Mẫu nhiều năm, rất được nàng ta tín nhiệm, xem ra hẳn không phải là lời khoa trương giả mạo.

Trương Tử Tinh mượn lực lượng của hai cây tiên thụ, dẫn bớt đi một phần lực công kích của Khai Minh thú, nhưng thân thể vẫn chịu phần lớn đòn này, thụ thương khá nặng. Hắn nhìn bộ dạng vô sự của cự thú đang từ từ ép tới, sắc mặt không khỏi biến đổi vài lần.

Không biết có phải vừa rồi dùng lực quá độ hay không, hoặc là do hôm qua uống một chén quỳnh tương, Trương Tử Tinh chỉ thấy dưới khí thế hung bạo của cự thú kích thích, ma thần lực trong cơ thể dần không chịu khống chế bắt đầu nổi lên. Cùng lúc này, quái tự thứ hai trong Hỗn độn cửu hình nơi tiên thức như cảm ứng được ma thần lực, đột nhiên bắt đầu phát ra quang mang rực rỡ, hút sạch khí đen ỏ chung quanh. Hấp thu, tiêu hóa ma khí xong, cái “chữ” này bắt đầu phát ra quang mang chói lóa, đột nhiên vỡ vụn ra từng mảnh.

Khai Minh thú Lục Ngô đang muốn tiến gần Tiêu Dao tử phát động tấn công, đột nhiên thấy hai mắt đối thủ sáng lên, con ngươi đột nhiên hóa thành màu vàng, toàn thân phát ra khí tức đáng sợ. Thứ khí tức này khiến cho ngay thượng cổ thần thú như hắn cũng không khỏi cảm thấy lạnh lẽo bất an trong lòng.

Khai Minh thú ngầm sợ hãi, tiến thoái lưỡng nan. Đúng lúc này nó thấy ánh mắt hoa lên, Tiêu Dao tử đã như chớp xuất hiện trước người mình, sau đó cả thân hình khổng lồ bị hắn nhấc lên, quăng rầm một cái xuống đất, tạo thành một cái hố to đùng trên đất.

Không chờ Khai Minh thú kịp làm ra phản ứng, ánh mắt Tiêu Dao tử đã chớp đầy kim quang, quyền đầu trong tay như bạo vũ lê hoa đấm xuống, thanh âm như khi Lục Ngô đánh Trương Tử Tinh khi nãy lại vang lên: “là là lá la la, là la lá la là…”

Với năng lực phòng ngự của Khai Minh thú, không ngờ bất lực trước cơn mưa đòn này, thân thể cường hãn hầu như không sợ pháp bảo giờ đây không chịu nổi áp lực vỡ ra từng tia máu, chín cái đầu đau đớn lồng lộn kêu lên, tuy nó không ngừng phát ra hỏa diễm chữa trợ thương thế, nhưng tốc độ không sao bằng được tốc độ bị tổn thương. Kim quang trong mắt Trương Tử Tinh càng rực, đòn đánh cũng càng lúc càng điên, khiến cho cự thú hoàn toàn không còn lực đâu hoàn thủ.

Cái hố to trên mặt đất không ngừng mở rộng ra, đất đá cũng không ngừng nứt nẻ. Hồi lâu, tràng chiến đấu lệch lạc này rốt cuộc kết thúc, thân thể Khai Minh thú chìm hẳn vào trong cái hố to kia, toàn thân đầy huyết tích đáng sợ, cả thân hình như méo mó, không còn chút lực sử dụng hỏa diễm chữa thương nữa.

Chỉ còn lại con mắt nơi cái đầu cuối cùng bên phải của hắn còn có thể mở ra, nhưng ánh mắt tràn đầy sợ hãi, loại sợ hãi về mặt tinh thần này còn kinh khủng hơn cả nỗi đau nhục thể kia.

Khai Minh thú thủ hộ Tây Côn Lôn nhiều năm, không phải không gặp qua kẻ có lực lượng và cảnh giới mạnh hơn mình, nhưng cũng chưa từng biết sợ hãi như giờ - Tiêu Dao tử này rõ ràng không phải là một kẻ “tiên nhân”, cho dù là yêu ma thượng cổ đáng sợ vị tất cũng sẽ hung mãnh cuồng độc như này. So với khí thế rồ dại của đối phương, khí tức hung hãn của hắn chỉ có thể coi như con mèo nhỏ xù lông mà thôi.

Năng lượng do quái tự thứ hai vỡ ra hơn xa quái tự đầu tiên. Cảm giác của Trương Tử Tinh bây giờ còn khó chịu hơn lúc trên Đại Dư tiên sơn nhiều, lực lượng điên cuồng trong cơ thể không ngừng chạy loạn lên, nếu không kịp thời tìm được thứ gì đó để phát tiết, tuyệt đối sẽ bạo thể mà chết.

Nơi này không có loại gió cắt đáng sợ như trên Đại Dư tiên sơn có thể giảm bớt thống khổ trong người hắn, mà vừa rồi cuồng bạo công kích Khai Minh thú, cũng chỉ có thể phát tiết một phần vạn mà thôi.

Do lực lượng khủng bố trong tiên thức không ngừng mạnh lên, Trương Tử Tinh cảm giác cả thần trí cũng sắp hỏng mất rồi, may hắn vẫn còn nhớ được mục đích lên Tây Côn Lôn – cứu Đặng Thiền Ngọc!.

Hắn cuồng hét một tiếng, thân hình như làn khói nhẹ, như chớp giật bay lên đỉnh Ngọc Sơn.

Trên đường đó, hắn gặp không ít tiên nhân hoặc tiên thú ngăn trở, nhưng đối với Trương Tử Tinh đúng là mục tiêu kịp thời cho hắn phát tiết, lập tức thi triển lực lượng ra, một đường đánh đông dẹp bắc, không kẻ nào ngăn trở nổi.

Chút trở ngại trên đường này không giúp Trương Tử Tinh phát tiết được bao nhiêu lực lượng, nhưng lại giúp thần trí hắn thanh tịnh lại không ít. Cuối cùng, hình ảnh Quỳnh Ngọc Cung lắc lư lắc lư xuất hiện trong ý thức hắn.

Tiếng quát, tiếng gọi nhau í ới, tiếng pháp bảo rầm rì liên tiếp vang lên, vô số tiên kiếm, pháp bảo kích lên người hắn, lập tức bắn ngược ra, giỏi lắm cũng chỉ có thể lưu lại một vết nhờ nhờ trên thân, không bao lâu đã khôi phục lại. Lúc này ai cũng không cách nào ngăn được hắn tiến vào cung.

Trương Tử Tinh tùy tiện giơ tay tóm lấy một ả tiên nữ, dựa vào chút thanh tĩnh cuối cùng, hầm hừ nói: “Đặng Thiền Ngọc ở đâu?”

Tiên nữ kia run rẩy trỏ về một phương hướng trong Quỳnh Ngọc cung. Trương Tử Tinh cố gắng đè ép dục vọng sát nhân trong người mình, quẳng tiên nữ kia sang một bên, tiến về phương hướng nọ. Vừa vào đến cửa lớn, hắn đã nghe một tiếng cự thú vang rền, tiếng thú gầm này như cây chùy vạn cân, kích thẳng vào trái tim hắn.

Hắn miễn cưỡng giương mắt nhìn lại. Chỉ thấy một con yêu ma kỳ quái, thân hình có chút giống nữ tử nhân loại, eo thon ngực nở, tướng mạo ngược lại lại hết sức đáng sợ, đầu tóc rối loạn, miệng đầy răng nanh trắng ởn, còn có một cái đuôi như đuôi báo, khí tức cường đại trên thân ép thẳng tới Trương Tử Tinh.

Trương Tử Tinh không áp chế nổi lực lượng điên cuồng trong tiên thức, cũng bất kể đối thủ thế nào, hét vang một tiếng xông lên. Yêu ma nữ tính kia không hề chịu kém, cùng hắn đả loạn một chỗ. Hai cỗ lực lượng đáng sợ đụng vào nhau, cả Quỳnh Ngọc cung đều rung lên chấn động.

Yêu ma nữ tính kia phát ra tiếng khè khè ẩn chứa lực công kích cực mạnh, hai tay phất lên, đánh bay cả người Trương Tử Tinh lên không trung, sau đó dùng sức quăng một cái. Trương Tử Tinh chịu không nổi bắn tung ra xa, đập rầm lên một mảnh lầu các, bức tường kia tức thì sụp xuống, vùi Trương Tử Tinh trong đó.

Ánh mắt yêu ma nữ tính phát ra từng tia quang mang hung bạo, cũng không chịu dừng tay, xông về phía đống gạch nát. Đột nhiên, đống gạch bị một cỗ lực lượng ghê hồn chân nát, thân hình Trương Tử Tinh nhảy ra, dậm chân một cái lao sầm vào người yêu ma nữ tính.

Yêu ma nữ tính bị vai hắn đụng phải, đứng cũng không vững, lập tức bật lui 7, 8 bước, ánh mắt càng thêm dữ dằn. Từng móng vuốt sắc bén lòi ra trên mười đầu ngón tay cắm thẳng vào vai Trương Tử Tinh, với thân thể của hắn hiện giờ, không ngờ cũng bị bắn ra vài tia máu.

Tiếp đó là một trận chiến đấu khủng khiếp khó mà tưởng tượng. Trương Tử Tinh cũng không biết mình rốt cuộc đã phá hủy bao nhiều đền đài lâu các, hoặc đã đấu với yêu ma nữ tính bao lâu, cũng mặc kệ vô số vết thương lớn nhỏ trên người, chỉ thấy lực lượng cuồng bạo trong người rốt cuộc đã được phát tiết, thật là thống khoái.

Theo thời gian trôi đi, lực lượng đáng sợ do quái tự vỡ ra rốt cuộc tan hẳn, Trương Tử Tinh chỉ thấy một cỗ mệt mỏi vô cùng ập đến, ý thức rất nhanh trở nên mơ hồ, thân ảnh yêu ma nữ tính kia cũng dần mờ đi trong mắt.

Tiếp đó, hắn tựa hồ nhìn thấy quang mang lam sắc rực rỡ đầy trời cực kỳ mỹ lệ.

Lực lượng rốt cuộc đã hết hẳn rồi hả?

Không thể cứu được Đặng Thiền Ngọc ra ư?

Nàng bây giờ thế nào rồi?

“Thiền Ngọc…”, hắn dùng hết chut sức lực cuối cùng, chỉ kịp thốt ra hai chữ này, lập tức hôn mê.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.