Ngã Vi Trụ Vương Chi Ngạo Khiếu Phong Thần

Chương 115: Chương 115: Đát Kỷ Dữ Tỳ Bà Tinh






Bên trong linh thức của Trương Tử Tinh, nơi khỏa tinh cầu lam sắc giữa tinh vân kia, Huyền Vũ xuất hiện, toàn thân sắc lam rực rỡ, cổ nghểnh cao như muốn hống lên một tiếng, trên lưng phát ra từng đoàn hình sóng, từ trung tâm lan ra bốn phía. Tinh vân lam sắc dưới sự tác động của đoàn sóng này dần ổn định, quang mang dần nhạt đi, tốc độ vận hành cũng chậm lại. Nhưng không được bao lâu, do lực tín ngưỡng không ngừng đổ vào, ánh sáng tinh vân vừa nhạt đi bỗng lại bừng lên chói lóa hơn lúc trước, cả biển “tinh vân” cũng sóng triều càng thêm dồn dập.

Huyền Vũ như rất nóng ruột, liên túc rít lên từng hồi, nhưng đoàn hình sóng kia đã không thể nào khống chế được lực lượng của tinh hải, lúc này phía ngoài chùm tinh vân lam sắc lại xuất hiện thêm một con rồng vàng, rồng vàng quẫy đuôi một cái, hóa thành vài đạo hoàng quang hỗ trợ đoàn sóng của Huyền Vũ. Nhờ hai thú hợp lực, tình huống biến chuyển tốt hơn một chút, song vẫn không giải quyết được vấn đề từ căn bản, áp chế một lúc, phản lực của tinh hải càng thêm ác liệt. Nếu cứ tiếp tục thế này, chỉ sợ đạt tới tình cảnh “tsunami” mất, lúc đó Trương Tử Tinh sẽ có nguy cơ bạo thể nổ tung.

Thông thường mà nói, người có thể sở hữu tín ngưỡng lực, thấp nhất cũng là thần linh được người cúng bái, thường khi đạt tới trình độ đó, tu vi bản thân và thần thông sở hữu đều không phải lo lắng gặp phải tình cảnh như Trương Tử Tinh. Lấy Hạo Thiên thượng đế kia làm ví dụ, một chút tín ngưỡng lực hắn ăn may thu được lúc cầu mưa trước chỉ đủ hắt hơi một cái. Nhưng khi đem lực lượng này đổ lên đầu Trương Tử Tinh với tu vi vỏn vẻn Luyện Hư Kỳ, tình huống liền hoàn toàn bất đồng, cũng không biết thanh niên thần bí kia lúc trước khai đạo lực tín ngưỡng cho hắn đáo để có dụng ý gì.

Trương Tử Tinh cũng không mong mình thành kẻ đầu tiên bị tín ngưỡng lực đè chết, tuy hắn đã ý thức được sai lầm ở đâu, cũng hối hận lúc đầu không tham lam như thế này, nhưng giờ hối hận không kịp nữa rồi, điều duy nhất hắn có thể làm bây giờ là tìm mọi cách vượt qua cửa ải hung hiểm này.

Tinh hải trong linh thức đã mở rộng tới mức bão hòa, một trận sóng thần đáng sợ sắp tới. Giờ nếu có Khổng Tuyên, còn có thể dựa vào hắn ngăn chặn cỗ lực lượng này, tránh khỏi kiếp bạo thể, hay bằng tu vi của Nữ Bạt cũng có thể giúp được, nhưng nàng đã bị Trương Tử Tinh an bài hộ pháp ở phía ngoài, không biết sự tình phát sinh bên trong. Lúc này Trương Tử Tinh thậm chí không còn sức lực mở mắt, còn sức đâu gọi Nữ Bạt lại? xét cho cùng đều là do hắn chưa nắm chắc bao nhiêu đã làm liều, là tự làm tự chịu thôi.

Thấy bản thân sắp bạo thể tới nơi rồi, trong sát na đó Trương Tử Tinh nghĩ tới rất nhiều thứ: thê tử, thiên hạ, phong thần, thánh nhân…rốt cuộc dung hợp thành một ý nghĩ duy nhất trong lòng: tuyệt không thể chết ở nơi này!

Hắn đột nhiên nhớ lại tình cảnh chiến đấu trong Chu thiên tinh đấu đại trận lúc trước, lúc đó tinh quang bạch sắc cũng khiến cho tinh vân gần tan nát, cuối cùng tinh vân dùng một loại di động kỳ quái hấp thu lực lượng của quang mang bạch sắc, thoát khỏi hiểm nghèo. Nhớ tới đây, hắn lập tức mô phỏng phương thức ngày đó, muốn lợi dụng “hệ thống tiêu hóa” phân giải tín ngưỡng lực. Nhưng lần này không giống lần trước, lần trước là lực lượng bên ngoài bị tinh vân tiêu hóa, mà lần này vấn đề nằm ở chính bản thân tinh vân, cả một tổ hợp biến hóa không chịu khống chế, phương pháp này rõ ràng là không thể thực hiện.

Thời gian sắp không kịp nữa rồi, tất phải làm ngay điều gì mới được.

Lượng đổi chất đổi? nếu đã không khống chế được số lượng, vậy ta quyết thay đổi về chất a!

Ý nghĩ này vừa nổi lên, lập tức không nhìn thấy Huyền Vũ và rồng vàng đâu, dần theo tốc độ tinh vân xoay tròn chóng mặt, cảnh tượng sóng thần rốt cuộc bạo phát. Trương Tử Tinh tập trung tinh thần, mặc kệ “sóng biển” trong tinh hải đập lên ầm ầm thế nào, dốc toàn lực đem thần niệm rót vào trung tâm tinh cầu lam sắc kia.

Tinh cầu lam sắc dần phát sinh biến hóa, không chỉ nó mà những vì sao khác đều giống như khỏa lam tinh này bắt đầu biến nhỏ, nhỏ hơn, nhỏ hơn nữa, tựa như bị áp lực nào đó nén chặt lại.

Mỗi lần lực tín ngưỡng đổ vào tinh vân, các chòm sao đều sẽ phình to ra, rồi lại theo tinh cầu lam sắc bị nén lại, lặp đi lặp lại vài lần, tinh hải đã gào rít tới mức điên cuồng, mà từng chòm sao cũng đã bị ép tới cực hạn.

Tới một thời điểm, cả tinh vân phát ra một luồng sáng chói lóa chưa từng có trước đó, phảng phất cả thế giới linh thức này đều đã bạo tạc. Lúc này, trong tinh vân đột nhiên xuất hiện thêm một luồng ánh sáng sắc vàng, ánh vàng này không giống màu vàng kim của lực lượng Hiên Viên Tâm Kinh, mà có màu vàng rất nhạt, nhưng cho dù là tinh vân chớp lóe kia cũng không thể át đi ánh vàng này. Mà không ngờ tinh vân hung bạo chịu tác động của ánh vàng này, dần dần yên tĩnh lại, ánh sáng và uy thế cũng yếu đi, có điều độ hung hãn của tinh hải không hề giảm bớt mà càng thêm kịch liệt.

Nhưng khác với lúc trước, từng chòm sao đã biến thành nhấp nháy, ánh sáng rực rỡ đã thu liễm lại, dường như có thứ gì đang sinh sôi trong đó.

Nơi hoàng cung, do phụng mệnh lệnh của thiên tử, ai cũng phải cùng theo trai giới, không được tự ý ra ngoài, ngay Hoàng hậu nương nương và các quý phi cũng không ngoại lệ, mỗi người còn được cấp cho các loại linh phù cầu chúc khác nhau.

Tại lúc Khương Văn Sắc cùng chúng nữ ở trong tẩm cung của từng người thành tâm cầu nguyện, Đát Kỷ lại cùng một nữ tử khác trong Thọ Tiên Cung nói chuyện rất vui vẻ, nào có chút thành tâm “cầu phúc”. Do nàng đã thi triển huyễn thuật, cung nữ bên ngoài chỉ nhìn thấy Diễm phi nương nương đang ngồi trên bồ đoàn thành tâm cầu nguyện, còn các cung nữ bên người sớm đã trúng yêu thuật bất tỉnh không hay biết gì.

Nữ tử kia dung mạo xinh đẹp, thân hình thon thả, khí chất xuất trần, tuy không yêu mị bằng Đát Kỷ, song làn da lại một màu trắng nõn rất đặc biệt, còn trắng hơn áo trắng, khiến người nhìn vào không khỏi hoang tưởng ngẩn ngơ.

Nữ này chính là Ngọc Thạch Tỳ Bà một trong Hiên Viên phần tam yêu, ả vốn là một pháp bảo do một tán tiên vực ngoại dùng linh ngọc luyện thành, không dè luyện chế sai sót, thành một nhạc khí thất bại, bị tiên nhân kia vứt đi. Không ngờ đúng lúc đó Nữ Kiều đi qua, nhìn thấy chợt phát sinh ý tưởng thu lấy đem về sửa chữa thành một nhạc khí hoàn chỉnh, đặt tên là Tỳ Bà, âm thanh xuyên thấu rất mạnh, tiếng truyền đi cực xa, tiếng đàn hoặc cao hoặc thấp, hoặc mau hoặc chậm, êm ái hay đanh thép, tất cả đều rất mượt mà. Có vài vị tiên thân thích âm nhạc nhìn thấy liền về phảng chế, từ đó trong thiên hạ mới có đàn tỳ bà.

(Trong lịch sử, đàn Tỳ Bà xuất hiện vào thời Nam Bắc Triều, do người đi lấy kinh từ Ấn Độ mang về nội địa-LTG)

Ngọc Thạch Tỳ Bà này được tiên khí của Nữ Kiều nuôi dưỡng, khai linh trí, tu luyện thành tinh, nhận Nữ Kiều làm chủ. Nữ Kiều sau vì tình phản bội tông tộc đi theo Đại Vũ, cuối cùng lại vì thất tình mà đau lòng chết đi, hóa thành sơn thạch; Ngọc Thạch Tỳ Bà liền nhận truyền nhân của Nữ Kiều là Tuyết Nhi làm chị, cũng tao ngộ như ả còn có Cửu đầu Trĩ Kê Tinh.

Cửu đầu Trĩ Kê Tinh Hỉ Mị là thượng cổ yêu cầm, vốn là dòng thứ của tộc Phượng Hoàng, chỉ vì lúc sinh ra có 9 đầu, bị tộc nhân coi là vật yêu tà cho nên ghét bỏ, còn tước đoạt lực lượng truyền thừa của Phượng tộc. Hỉ Mị hận thế gian bất công, tính cách trở thành cực đoan, từ bỏ họ Phượng, tự xưng là Trĩ Kê Tinh, không ngờ từ đó lại gặp kỳ duyên tu thành yêu đạo. Hỉ Mị từng hóa thân thành Quỷ Xa gây họa nhân gian. Lúc Đại Vũ trị thủy gặp phải hung tinh này, phải nhờ tới cửu đỉnh mới có thể trấn áp, đang muốn giết chết thì Nữ Kiều cảm tao ngộ của Hỉ Mị, can ngăn trượng phu, thu Hỉ Mị làm môn hạ. Hỉ Mị trúng lực lượng của cửu đỉnh, tu vi đại giảm, không cách nào khôi phục, nếu không sẽ là kẻ mạnh nhất trong tam yêu.

“Tỳ Bà, Hỉ Mị đâu?”

“Đang tiềm tu khôi phục pháp lực”.

Đát Kỷ thở dài nói: “như chỉ ý của nương nương, chúng ta thực ra không cần tu vi gì, chỉ cần có thể dùng mị thuật khiến thiên tử si mê, hoang phế triều chính xã tắc, làm sụp đổ giang sơn Đại Thương là được”.

“Ba người chúng ta quen thân nhiều năm, tình thân như ruột thịt, nên muội không dám giấu”, Tỳ Bà lộ ra vẻ do dự nói: “kỳ thực, Hỉ Mị đối với kế hoạch của nương nương không…”

“Tỳ Bà!”, Đát Kỷ lộ vẻ kinh hoàng, vội vã ngăn cản lời tiếp theo ả định nói: “không được nói nữa, phải biết thần thông của thánh nhân…”

“Thiên tử anh minh, tinh lực lại hơn người, một mình tỷ không chịu nổi. Trước khi thiên tử cầu phúc từng đùa bỡn muốn nạp tỷ muội của ta vào cung trái ôm phải ấp. Bình thường Hỉ Mị chỉ biết tu luyện, em ở trong sào huyệt, rất là tịch mịch, chính nên thừa cơ hội này tìm lí do nhập cung, cùng tỷ tỷ một chỗ, sớm hôm chiếu cố cho nhau, không phải rất tiện saoo?”

“Như thế rất tốt, không chỉ tỷ muội được ở cùng một chỗ chung hưởng phú quý, còn có thể tận hưởng huyết nhục trong hoàng cung, nhất cử lưỡng tiện a”.

Đát Kỷ thấy ả đáp ứng, lộ ra vẻ vui mừng, nhưng nghe tới hai chữ “huyết nhục” lại chau mày: “giờ thiên tử ở trong lầu Trích Tinh cầu phúc 7 ngày, chờ chuyện này qua đi, tỷ tỷ sẽ lựa thời cơ đưa em tới gặp thiên tử. Nhưng tình hình trong cung không đơn giản như tưởng tưởng đâu, chuyện huyết nhục giờ không nên nghĩ tới, ngàn vạn lần phải nhớ kĩ!”

“Tỷ tỷ đã dặn, muội muội sao dám không nghe?”, Tỳ Bà Tinh gật đầu, đôi mắt mỹ lệ lộ ra một tia tà quang: “tỷ tỷ từng khen thiên tử kia uy vũ, muội muội thực muốn kiến thức xem vị thiên hạ chí tôn kia tài giỏi ở chỗ nào…”

Từng ngày qua, thời gian thiên tử kết thúc cầu phúc càng gần, mà Trương Tử Tinh cũng tu luyện tới chỗ sinh tử khẩn yếu.

Tốc độ xoay tròn và vận động của tinh vân vẫn mạnh mẽ như cũ, nhưng ánh sáng của từng khỏa tinh cầu đã trở nên lấp lánh trong suốt, thu lại rất nhiều, ẩn ước có thể nhìn thấy vùng trung tâm vân vụ bao phủ trong đó. Ánh vàng nhạt kỳ dị kia dần ẩn vào trong khỏa tinh cầu lam sắc ở giữa tinh vân, tinh cầu lam sắc lay động rất mạnh, rồi bất ngờ vỡ vụn, từng đoàn vân vụ nhàn nhạn từ từ thoát ra từ bên trong. Trung tâm nổ mạnh khiến cho cả tinh vân xảy ra biến hóa theo, vầng tinh vân mỹ lệ rực rỡ theo nhau vỡ vụn, chỉ còn lại một cỗ vân vụ mông lung, dần xoay tròn hợp thành một thể.

Hình dáng của đoàn vân vụ này không ngừng biến hóa, cuối cùng phân thành hai nửa, một nửa hình rồng, một nửa hình rùa, dần theo hình ảnh hai thú rõ ràng hơn, tốc độ xoay tròn của vân vụ trở lại bình thường.

Hình ảnh long, quy rốt cục hiện ra hoàn toàn, bên ngoài có lam quang nhàn nhạt bao phủ, con rồng kia toàn thân vảy vàng, hình dung uy vũ, tay giơ ngũ trảo, mắt phóng tinh quang; con cự quy kia cổ và đuôi như thân rắn, mai giáp toàn đen, trên có 9 đồ án phát từng ánh sáng đen thẫm.

Hai cự thú đưa mắt nhìn nhau, cùng gầm lên tương ứng. Đột nhiên, hai thú toàn thân run rẩy như bị tập kích, ảnh tượng tức thì phân rã, vỡ vụn lại thành tinh vân đầy trời. Cùng lúc này, đôi mắt nhắm chặt của Trương Tử Tinh rốt cục mở ra.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.