Ngã Vi Trụ Vương Chi Ngạo Khiếu Phong Thần

Chương 96: Chương 96: Đát Kỷ Nhập Cung






Từ tin tức Văn Trọng đưa lại, có thể thấy Tô Hộ trước mắt vẫn đang vững vàng khống chế Ký châu. Ký châu ngoại trừ Trịnh Luân đang dưỡng thương, còn có ít nhất 2 nhân vật thần bí, không chỉ thực lực bất phàm mà còn cực kỳ giảo hoạt, nếu đại quân cố áp đặt tấn công, sợ rằng thương vong hai bên đều không ít. Huống chi điều kiện để Tô Hộ quy hàng thập phần có lợi, lúc đó có thể không phí một tốt nào mà có thể đem Ký Châu nhập vào Đại Thương. Càng trọng yếu hơn chính là, Cơ Xương dựa vào cớ “nhân nghĩa” của tân chánh, lại liên hợp cùng chư hầu dâng biểu, nên Trương Tử Tinh không tiện hạ độc thủ với Tô Hộ.

Lúc này Tô Hộ đại biểu cả Ký châu, sau lưng lại có các đại chư hầu, cứ theo quy củ thời đại này, nếu cự tuyệt tiếp nhận chiến lợi phẩm Đát Kỷ, là đại biểu sự miệt thị đối với Ký châu và chư hầu. Nếu sau này có tình huống tương tự, địch nhân nhất định liều chết không hàng, ngoài ra còn ảnh hưởng bất lợi đến việc thực thi tân chánh, quả không thể nào hạ thủ.

Trương Tử Tinh trầm tư rất lâu, cuối cùng làm ra quyết định: vì miễn sinh linh đồ thán lầm than, đồng ý cho Tô Hộ quy hàng, nạp Đát Kỷ tiến cung.

Tuy tha cho Tô Hộ toàn mạng, nhưng tuyệt không thể để hắn được dễ dàng, có lúc tử vong còn là một loại xa xỉ.

Tin tức này truyền đến tiền tuyến Ký châu, người dân biết tin chiến họa được giải trừ, thập phần hân hoan. Tô Hộ bớt đi gánh nặng trong lòng, sai mở cửa thành, phái người khao quân, lại nghênh tiếp Văn thái sư và Tây Bá Hầu Cơ Xương vào thành, Văn Trọng cũng thả Tô Toàn Trung. Cả nhà được đoàn tụ, Tô Hộ thấy nữ nhi chịu hi sinh mà thương cảm không thôi, ngay Tô Toàn Trung vốn cường ngạnh cũng gần rơi lệ. Tuy Đát Kỷ cũng tỏ vẻ ôm mẫu thân khóc ròng, nhưng trong lòng lại vì kế mưu thành công mà tự đắc ý, nào biết mệnh vận tương lai của mình đã đi ra ngoài quỹ đạo vốn có, thậm chí còn không nằm trong sự tính toán của vị thánh nhân nương nương kia.

Trong một căn phòng lớn tại lầu Trích Tinh, Trương Tử Tinh tập trung tinh thần chú ý nhìn vách tường trước mặt, hình ảnh trên vách tường đang mô tả một quá trình khiến người kinh hãi.

Trương Nhị - được Siêu Não phân giải tạo ra 3 năm trước đây – lúc này đang ngồi tại một căn phòng bằng vàng rực rỡ, thân thể bị cố định trên một chiếc ghế đặc biệt, vô số những cái ống nhỏ như sợi tóc mang theo quang mang kỳ quái, không ngừng từ bốn phương tám hướng cắm vào các bộ vị trên người Trương Nhị. Nhưng Trương Nhị không chút nào tỏ ra đau đớn, khuôn mặt vô cảm tiếp nhận những cái ống cắm vào, đầu hắn bị một thiết bị màu vàng trùm lấy, chỉ hở ra mũi miệng, thiết bị kia lại nối với một ống thủy tinh, xung quanh dây dợ chằng chịt, cả người nhìn như một con bạch tuộc nhiều chân, trông thực đáng sợ. Xung quanh có rất nhiều hình nhân bằng vàng cổ phái, bay qua bay lại.

“Phu quân, thành công rồi !”, tuy trên mặt Thương Thanh Quân vẫn có chút sợ hãi hiện trạng kia, nhưng giọng nói thập phần hưng phấn: “lấy Trương Nhị làm trí năng hạch tâm, cơ địa ngầm đã toàn bộ hoàn thành !”.

Trương Tử Tinh cũng thập phần hoan hỉ, hồi tưởng lại gian nan lúc đầu, thiếu năng lượng, thiếu trợ thủ, thiếu tài liệu…không khỏi cảm khái hồi lâu, may có Siêu Não ở đây, Ngũ lộ thần cũng đóng góp không nhỏ, dùng mọi biện pháp vượt qua những ngày khó khắn nhất, cuối cùng đã có thành công ngày hôm nay.

Trương Tử Tinh ôm lấy eo thon của Thương Thanh Quân, hôn lên má nàng một cái: “Thanh Quân, thời gian qua thật cực khổ nàng, chờ lát nữa phu quân lấy thân mình báo đáp, khen thưởng nàng một hồi ”.

“Phu quân thực vô lại, tối ngày chỉ biết nghĩ đến chuyện hư hỏng, thiếp mấy ngày nay trong người bất tiện, chàng đi tìm tỷ tỷ bọn họ đi”. Thương Thanh Quân mặt ngọc đỏ bừng, đẩy nhẹ hắn một cái: “thực ra thiếp cũng không làm gì, tri thức của phu quân thực quá tân kỳ thâm ảo, hoàn toàn khác biệt với sở học của thiếp trước đây. Thiếp khổ học 3 năm, cũng chỉ hiểu sơ qua, như hôm nay biết thao tác cơ bản mà thôi, gọi là biết làm mà không hiểu tại sao”.

Trương Tử Tinh chép miệng khen ngợi: “Thanh Quân trí tuệ hơn người, lại chăm chỉ học tập, cho dù là trong thế giới mộng cảnh kia cũng là hiếm có thiên hạ. Lại càng có nghị lực phi thường, có thể từ bỏ sở học trước đây học tập lại từ đầu, vỏn vẹn ba năm đã đến được bước này, thực làm phu quân xấu hổ .”

Nghe phu quân khen ngợi, Thương Thanh Quân lộ ra nụ cười thỏa mãn: “Thanh Quân vốn tưởng sau khi gả cho người, sẽ như nữ từ bình thường chỉ lo sinh con đẻ cái, thay chồng dạy con, vất vả cả đời, thực không ngờ còn có cơ hội học tập trân quý thế này. Ba năm qua, Thanh Quân được phu quân truyền dạy học thức ảo diệu, cảm thấy cuộc sống vô cùng mãn nguyện, thực không uổng phí kiếp này”.

Thấy một tuyệt phẩm mỹ nữ thông minh hiếu học như thế, Trương Tử Tinh không khỏi có chút tự hào: đây là vợ ta a !

“Cơ địa trong lầu Trích Tinh hôm nay đã hoàn thành, có thể điều khiển bí mật công xưởng từ xa, dùng Trương Nhất chế tạo cơ địa ở Đông Tề cũng sớm đã hoàn thành, mọi việc xem ra khá thuận lợi, vì sao ánh mắt phu quân vẫn còn lo lắng ? chẳng lẽ vẫn còn chỗ nào không ổn ?”

Trương Tử Tinh yêu thương vuốt tóc người yêu nói: “biết là phu quân không dấu được Thanh Quân, nàng thử nghĩ, nếu ta đem học thuật kỳ ảo này đối phó với tiên nhân, có phần thắng hay không ?”

Trương Tử Tinh chần chờ một lát mới đáp: “hỏi vậy rất khó trả lời, chỉ có qua thực tế mới biết được. Cứ như Thanh Quân cảm giác, khoa học này tuy vô cùng ảo diệu, nhưng với trình độ trước mắt mà muốn thắng tiên nhân e rằng rất khó. Nhưng phu quân thân là thiên tử, nhân đức thiên hạ, tiên nhân tất sẽ hỗ trợ chứ sao lại cùng phu quân đối địch ?”

“Thiên hạ đang có đại biến, dù là thần tiên cũng không hẳn sẽ bảo hộ triều ta, sớm muộn sẽ có xung đột, hoặc…lúc đó bọn họ còn là địch nhân lớn nhất…”, Trương Tử Tinh hàm hồ nói một câu, trong lòng đồng ý với trực giác nữ nhân của Thương Thanh Quân: đối phó với tiên nhân, không có chút nào nắm chắc.

“Kỳ thực phu quân cũng biết bằng vào khoa học trước mắt, còn chưa đủ đối phó tiên nhân, huống chi trên tiên nhân còn có thánh nhân cường đại gấp bội… cũng may trước mắt đã giải quyết được vấn đề lớn nhất là năng lượng và xử lý ô nhiễm, cơ sở kiến thiết 3 năm qua cũng hoàn thành cơ bản. Mà bên ngoài ta nỗ lực triển khai tân chánh, quyết tâm cải cách cũng có dụng ý là tránh kẻ khác chú ý. Còn khoa học ảo diệu này chỉ có thể phát triển hết sức bí mật, tuyệt không thể tiết lộ nửa điểm ra ngoài. Chỉ cần thời gian cho phép, ta tin sau này sẽ cấp cho địch nhân một món kinh hãi bất ngờ. ”

Thương Thanh Quân không nhịn nổi hỏi: “Ngay cả Văn Sắc tỷ tỳ cũng giấu ?”

Trương Tử Tinh nghiêm túc nói: “không sai, Văn Sắc bọn họ chỉ biết nàng giúp ta xử lí chút chánh vụ hoặc vài sự vụ bí mật mà không rõ chi tiết cụ thể, cũng chưa tới bí mật cơ địa này bao giờ, nên nàng phải tuyệt đối giữ kín. Chờ thời cơ thành thục, ta sẽ tự nói với bọn họ”.

Thương Thanh Quân biết việc này cực kỳ quan trọng: “phu quân yên tâm, Thanh Quân rõ rồi”.

“Đát Kỷ- con gái Tô Hộ - sắp vào cung, nếu ta phỏng đoán không sai, nữ nhân này rất nhiều khả năng người mang bí ẩn, có lòng phản trắc, nàng phải hết sức cận thận chớ để lộ sơ hở”. Trương Tử Tinh nói đoạn, lấy ra một chuỗi vòng ngọc, tự tay đeo lên cổ Thương Thanh Quân: “vòng này là do Khổng Tuyên tự thân luyện chế, có thể hộ thân, tỷ muội các nàng mỗi người một vòng, Để đề phòng vạn nhất, nàng lúc nào cũng phải đeo, sao cũng không được cởi xuống”.

Trương Tử Tinh nghe ra Trương Tử Tinh đối với Đát Kỷ kia sắp nhập cung thập phần kiêng kị, không khỏi tò mò. Nhưng nàng là người đàn bà thông minh, biết phu quân nhất định có lý do, nên không hỏi nhiều, chỉ nhu thuận gật đầu.

Mấy ngày sau, thánh chỉ của Thiên tử truyền tới Ký châu: Lệnh Trương Khuê tạm thời làm tổng binh Ký Châu, Cao Lan Anh làm phó, thống lãnh binh mã Ký châu, lệnh Văn thái sư áp giải cả nhà Tô Hộ về triều, Trịnh Luân đi theo, lại trọng thưởng Tây Bá Hầu Cơ Xương có công khuyến hàng.

Vợ chồng Trương Khuê được thiên tử trọng dụng, vô cùng cảm ơn, hướng phương hướng Triều Ca cúi đầu, thể nguyện hiệu trung; Trịnh Luân thấy thiên tử không ngờ lại nhắc tới tên mình, không khỏi kinh ngạc; Tô Hộ sớm biết con gái sẽ nhập cung, thần sắc như thường, chỉ cùng Cơ Xương đối thị, ánh mắt chứa đầy thâm ý khiến người bên cạnh khó hiểu.

Do Đát Kỷ thân thể nữ nhân yếu ớt, không chịu nổi hành quân mệt nhọc, nên Văn Trọng đề xuất với thiên tử, dẫn đại quân áp giải Tô Hộ, Trịnh Luân về triều trước, để lại đệ tử Cát Lập dẫn theo một đội binh mã hộ tống gia quyến Tô Hộ, xe ngựa tài vật, từ từ trở lại.

Đồng hành theo xe còn có Tô Toàn Trung mới được thả, tuy hắn tại chiến trường từng đánh bại Cát Lập, nhưng sau khi giam cầm cũng hiểu được đạo lý thiên ngoại hữu thiên, lại biết tình cảnh gia tộc, thu lại ngạo khí. Cát Lập là đệ tử tín nhiệm nhất của Văn Trọng, tự nhiên hiểu thuật nhân tâm, lễ phép với Tô gia trên dưới, không có nửa phần khinh thị, khiến Tô Toàn Trung rất có hảo cảm với hắn, hai người nghiễm nhiên trở thành bằng hữu, một đường bình an vô sự.

Đoàn người rong ruổi sông núi, đi tới Ân châu, tiến vào dịch quán. Người ở đây sớm biết có quý nhân đến, không dám tiếp đón chậm trễ, Dịch thừa Ân châu tự thân đón đoàn người Cát Lập vào dịch quán nghỉ ngơi.

Tô Đát Kỷ kêu xe ngựa mệt nhọc, muốn vào nội viện nghỉ tạm, Cát Lập lập tức an bài một nhóm thị nữ cẩn thận phục thị, còn mình cùng Tô Toàn Trung dẫn quân sĩ nghỉ tại ngoại viện.

Đêm khuya, mây đen che trăng, gió lạnh từng tầng.

Thị nữ bên trong phòng Đát Kỷ đang muốn đóng cửa sổ, bị một cơn gió đêm thổi tới bỗng kỳ lạ té trên mặt đất bất tỉnh, cửa phòng cũng tự đóng lại, đồng thời trong phòng cũng xuất hiện hai thân ảnh yêu kiều, vừa nhìn thấy Đát Kỷ, tức thì phục xuống khóc rống. Đát Kỷ vội nhảy xuống giường, kinh hãi hỏi: “hai vị muội muội, vì sao lại làm vậy?”

Trĩ Kê Tinh và Ngọc Thạch Tỳ Bà khóc lớn: “tỷ tỷ, tai họa rồi ! hai người chúng em về mả Hiên Viên trị thương, không ngờ phát hiện Hiên Viên phần đã hủy, chung quanh còn vết lửa đốt, ở gần đó có một cái mả mới, quật lên xem thì toàn là xác chết con cháu chúng ta, có đứa da còn bị lột, vô cùng thê thảm !”.

Cả người Đát Kỷ run rẩy, như bị sét đánh, niềm vui kế mưu thành công sớm bị nghiền nát, hồi lâu mới từ từ ngồi xuống, mắt phượng lệ như mưa.

“Sao lại có tai họa bất ngờ? Chẳng lẽ trời muốn tuyệt ta !” Đát Kỷ đột nhiên phun ra một búng máu: “năm xưa Nữ Kiều nương nương bất chấp hết thảy, bị Đại Vũ đuổi ra khỏi tộc, cuối cùng lại bị tên phụ nhân tâm đó ruồng bỏ, đau lòng hóa đá, chỉ còn sót lại chút huyết mạch nơi mả Hiên Viên, hôm nay lại toàn bộ bị chết !”.(hóa ra còn có họ hàng hang hốc với Phi Liêm-LDG)

Ba con yêu đau lòng khóc ròng một trận, Đát Kỷ nghiến răng hỏi: “thù này không báo, sao giải được hận trong lòng ta! Có tra ra là kẻ nào làm không?”

Trĩ Kê Tinh lắc đầu nói: “thường dặn con cháu hạn chế ra ngoài, hiếm khi lộ diện, chẳng nhẽ ba năm nay đắc tội thiên địch nào chăng? Từ ngôi mả mới kia xem, tuy có một chút dấu vết, nhưng không tra rõ được”.

Ngọc Thạch Tỳ Bà cũng nói: “hiện nay thiên cơ điên đảo, muội pháp lực không đủ, vô pháp tính ra hung thủ, trừ khi đi tìm Nữ Oa nương nương…”

Đát Kỷ thở dài nói: “Nương nương bí mật sai khiến, trước khi đi còn dùng đại pháp lực đóng cửa cung, nếu không có nương nương triệu hồi, chúng ta làm sao lên được 33 tầng trời? kế sách bây giờ, chị em ta chỉ có thể tạm thời nuốt hận, chờ ngày sau ngầm tra xét tung tích hung thủ, lúc đó báo cừu tuyết hận cũng không muộn. Hai em vì chiến loạn Ký châu cũng tổn hao nguyên khí, hãy tìm một động phủ dưỡng thương, đợi ta lập căn cơ ở Triều Ca sẽ gọi về, nhớ phải cẩn thận, chớ để tỷ tỷ ta lo lắng”.

Hai yêu gật đầu nghe lời, hóa thành khói đen bay đi.

Ngày hôm sau, đoàn người Cát Lập rời đi Ân châu dịch trạm, tiếp tục lên đường, vừa tới cửa nam Ân châu, đột ngột gặp một đạo nhân đi qua. Đạo nhân này để tóc búi, người mặc áo xanh hoạ hình bát quái, chân đi giày vải trắng, tay trái cầm một giỏ hoa lam, tay phải một cây phất trần. Đạo nhân vốn định nhường đường, bỗng sững sờ nhìn hướng xe ngựa của Tô Đát Kỷ, thần quang trong mắt lóe lên.

Cát Lập hét lớn: “đây là xa giá của quý nhân thiên tử, đạo nhân đằng trước mau tránh ra !”.

Đạo nhân vừa nghe bốn chữ “quý nhân thiên tử”, lông mày nhíu lại, do dự một chút rồi chắp tay đứng sang bên đường. Cát Lập cũng xuất thân đạo môn, không muốn khó dễ đạo nhân, cũng giơ tay hoàn lễ rồi dẫn xa giá rời đi. Đạo nhân đưa mắt nhìn đoàn người rời đi, biểu tình như có chút do dự, cuối cùng thở dài một tiếng, phiêu dật rời xa. Toàn bộ mấy cảnh này đều lạc vào mắt một nam tử tuấn tú nho nhã, nam tử mỉm cười, hướng về phía xa giá rời đi thổi một hơi, cả người cũng theo đó biến mất giữa không trung.

Trong xe ngựa, Đát Kỷ đã mồ hôi đầm đìa, như lâm bệnh nặng. Thị nữ bên cạnh muốn báo Cát Lập dừng xe chẩn trì cho quý nhân, lại bị Đát Kỷ gắt gao ngăn cản. Vừa rồi nàng cảm nhận được một cỗ khí tức hùng hậu ép tới, dù nàng tu luyện nhiều năm, tâm cảnh vững vàng, nhưng vẫn như cũ cảm thấy tử vong đang uy hiếp, cũng may có tiếng Cát Lập thét lớn, người kia dường như cố kỵ uy danh thiên tử, khí tức dần dần rời xa.

Đát Kỷ tự thị mình tu luyện Thiên Yêu bí thuật, lại đoạt xá khu xác, cho dù là phổ thông tiên nhân cũng đừng mong phát giác ra yêu khí, nếu không đã sớm bị Văn Trọng phát hiện, nhưng không ngờ tại Ân châu này lại gặp cường giả như vậy. Nàng trong lòng sợ hãi, muốn nhanh chóng ly khai cái địa phương đáng sợ này. Ở lâu một khắc tức thêm một phần nguy hiểm, thấy ả thị nữ lại đòi y sinh, Đát Kỷ hận không thể giơ tay bóp chết.

Không chờ nàng kịp bình tâm, trong lòng đột ngột sinh ra một cảm giác nguy cơ, cả tóc gáy cũng dựng đứng, lại là một cỗ khí tức khác!

Một cỗ khí tức còn đáng sợ hơn người ban nãy! Không chỉ cường đại vô cùng, mà còn như một loại thiên địch, khiến nàng sợ hãi tới kinh khủng. Đát Kỷ toàn thân run rẩy, thở không ra hơi. Nhưng rất kỳ quái, thị nữ cũng ở trong xe lại không có gì dị dạng, còn quan tâm hỏi thân thể nàng có vấn đề gì không.

Ân châu ! Rốt cuộc là cái địa phương quỷ quái gì? Lại có 2 nhân vật lợi hại như vậy!

Rời đi địa phương đáng sợ này, cỗ khí tức kinh khủng kia cuối cùng mới tiêu tan. Đát Kỷ thở ra một hơi, nhận lấy khăn ướt do thị nữ đưa tới, từ từ lau mặt, tỏ ra mình không sao cả. Trải qua chuyện này, Đát Kỷ bắt đầu lo lắng đến tương lai, không còn tràn đầy tự tin như lúc đầu.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.