Ngã Vi Trụ Vương Chi Ngạo Khiếu Phong Thần

Chương 256: Chương 256: Đát Kỷ Phong Hậu






Thời gian để tang cố hoàng hậu Khương Văn Sắc ba tháng đã sớm qua đi, Đại Thương cần có một vị quốc mẫu mới.

Một ngày, Thiên tử chủ động lên triều, triệp tập quần thần, tuyên bố chính thức phong con gái Tô Hộ, Diễm phi Tô Đát Kỷ thành Hoàng hậu nương nương của Đại Thương, cũng gia phong quốc trượng Tô Hộ thành An Nhạc hầu, tuy không có đất phong nhưng dù sao cũng là khôi phục tước vị cho Tô Hộ. Trong quần thần, tuy nhiều người có tâm muốn ủng hộ Duệ phi Thương Thanh Quân, nhưng hai vị tả hữu thừa tướng Phương Mạt và Phí Trọng đều ủng hộ Diễm phi, trong đó câu ẩn ý đe dọa của Phí Trọng khiến cho những người phản đối vội vàng đưa tay che miệng: “trừ phi có ý đồ khác, nếu không những người trung thành với Bệ hạ phải lấy niềm vui của Bệ hạ là niềm vui của mình. Huống chi chuyện lập hậu là chuyện trong cung Bệ hạ, quần thần chúng ta nhiều lời làm gì?”

Tâm nguyện của Đát Kỷ rốt cuộc đạt thành, mặt cười như hoa, hết sức thoải mái, lại sai Cổn Quyên hứa hẹn không ít chỗ tốt với hai vị công thần Phương Mạt và PHí Trọng. Nhưng không ai hiểu nội tâm của Đát Kỷ không vui vẻ như bề ngoài, có thứ khi còn chưa đạt được thì thấy rất thèm muốn, đạt được rồi liền thấy hết hẳn khát vọng, thấy cũng đến thế mà thôi. Nàng liên tưởng đến cuộc sống bình thường xa xưa, cảm giác mất mát cùng trống rỗng càng thêm nhiều.

Bộ Lễ tại lúc cử hành đại điển phong hậu, đột nhiên nghe tiền tuyến truyền lại quân tình, Văn thái sư trong lúc chinh Bắc bị đại quân Quỷ phương đánh lén, tổn thất ghê gớm, xin Triều Ca mau mau cứu viện.

Tin tức này khiến Triều Ca trên dưới đều kinh hãi: Văn thái sư là công thần của Đại Thương, bất kể là tài dùng binh thao lược hay thần thông của người đều hiếm có, hơn nữa nhiều năm cầm binh tới nay đều chưa từng thất bại, thực không ngờ chinh phạt Quỷ phương đã vài năm, không những không có kết quả mà còn bị ép tới mức này!.

Quỷ Phương là nước ở phía tây bắc, khi xưa Cao Tông Vũ Đinh từng dẫn quân thảo phạt Quỷ Phương, ba năm thắng lợi, đuổi bọn chúng về nơi cực bắc, dẹp được mối loạn cho Đại Thương. Không ngờ nhiều năm sau lại khôi phục, dám cất binh xâm phạm biên giới, thế công còn mạnh mẽ như vậy, khiến cho danh tướng như Văn thái sư đều khó dẹp yên!.

Thiên tử mới phong Hoàng hậu Đát Kỷ, ý muốn cử hành khánh điển cả nước một phen, không dè lại gặp phải sự tình này, tất nhiên tức giận Quỷ phương vô cùng, lập tức muốn ngự giá thân chinh nhưng bị quần thần liều mạng ngăn cản. Phương Mạt vỗ ngực bước ra, tỏ ý nguyện lĩnh đại quân tới phương bắc trợ Văn thái sư tiêu diệt Quỷ phương, giải mối ưu trong lòng Thiên tử.

Thiên tử hết sức vui mừng, lập tức phong Phương Mạt thành Phạt Bắc nguyên soái, lĩnh 10 vạn đại quân ra tiền tuyến; lại hứa hẹn chỉ cần hắn chiến thắng khải toàn, lập tức sẽ phong cho chức Đại thừa tướng. Phương Mạt mừng rỡ, lập tức cáo từ lui xuống, nhanh chóng bắt tay vào chuẩn bị cho chiến sự. Phí Trọng bên này thấy thế hết sức động tâm, tiếc là hắn là văn thần, không thể ra trận như Phương Mạt, cho nên đành lắc đầu không thôi.

Phương Mạt dẫn quân rời đi xong, Thiên tử mất vui vì chuyện Quỷ Phương nên đại điển phong hậu cũng tiến hành hết sức đơn giản. Có điều Đát Kỷ cũng không để ý tới điều này, nàng đã lên tới ngôi hoàng hậu Đại Thương, coi như mỹ mãn hoàn thành nửa bộ phận đầu trong kế hoạch của Nữ Oa Nương Nương, cứ thế này tiếp tục, cuối cùng thành công lật đổ Đại Thương, viên mãn hoàn thành nhiệm vụ hẳn cũng không phải chuyện khó.

Chỉ là, câu nói khi rời đi của Tiêu Dao tử lần trước cho tới giờ vẫn lẩn quẩn trong đầu nàng, khiến Đát Kỷ thấy tràn đấy mâu thuẫn và nghi nan.

Đối với Thương Thanh Quân và Hạm Chi Tiên mấy người dưới cơ địa, đại điển phong hậu chỉ là một vở kịch vui mà thôi, tuyệt không thèm để ý. Chỉ Thương Thanh Quân nghe được Trương Tử Tinh kể chuyện gặp mật hữu Đặng Thiền Ngọc của mình, hết sức cao hứng. Hạm Chi Tiên không chỉ nói ra chuyện hắn “câu dẫn” Đặng Thiền Ngọc, còn đem cả chuyện Tây Vương Mẫu Dao chân nhân muốn hắn làm Nguyên đế, thêm mắm thêm muối nhất loạt nói ra. Vị “Nguyên đế đại nhân” kia bị hai nàng trêu chọc cũng hết sức buồn bực, may hắn vốn giỏi nhẫn nhịn, bề ngoài vẫn tỏ ra không có gì, nhưng tới đêm, lập tức triển khai ra “cuộc báo thù vĩ đại”, khiến cho hai nàng rên rỉ cầu xin tha thứ không ngớt.

Hạm Chi Tiên ở lại Triều Ca không ít ngày, rốt cuộc quyết định trở lại Kim ngao đảo nghiên cứu kỳ thư Khảm Tiết, lại thử bắt tay vào luyện chế La thiên tẩy tủy đan kia.

Hiệu quả của La thiên tẩy tủy đan so với Dịch cân tiên đan như Khảm Tiết ghi lại thì hơn xa rất nhiều, tính an toàn và ổn định cảnh giới cao hơn, không có nguy hiểm từ tâm ma. Ngoài ra Thương Thanh Quân dù đã sử dụng Dịch cân tiên đan, nhưng cũng có thể phục dụng La thiên tẩy tủy đan thêm lần nữa, dù hiệu quả không được như lần đầu, song cũng có thể đề cao tu vi lên không ít, hẳn là tới mức Hóa Anh kỳ.

Trương Tử Tinh nghe vậy hết sức cảm khái: năm đó hắn tu thành Kim đan cũng là một chuyện hiếm có, phần nhiều dựa vào cơ duyên, lại thôn phệ được tu vi của Thanh giác đạo nhân mới miễn cưỡng tới mức Hóa Anh kỳ, còn thiếu chút bị tâm ma phản phệ. Giờ tính ra, mấy nàng Thương Thanh Quân chỉ cần một khỏa tiên đan là có thể đạt tới, thực là người so với người thực chênh lệch a.

Bất quá, người dựa vào tiên đan tu luyện, tuy lúc đầu hiệu quả rất nhanh, thậm chí vượt mấy cấp, nhưng càng về sau tốc độ càng chập, nguy hiểm khi độ kiếp cũng càng thêm đáng sợ. Người tu luyện dựa vào bản thân tuy tốc độ chậm chạp, nhưng cơ sở vững chắc, khả năng độ kiếp thành công cũng cao hơn, uy lực thuật pháp cũng hơn xa những người dùng tiên dược, gọi là có được có mất mà thôi.

Nhưng mục đích mấy nàng Khương Văn Sắc, Dương Cửu, Hoàng Phi Yến và Nguyệt Cơ ăn tiên đan chỉ để trường sinh bất lão chứ không phải đề cao cảnh giới hay tham gia chiến đấu, cho nên La thiên tẩy tủy đan đối với bọn họ thực sự là thứ thích hợp.

Liên tiếp vài đêm ân ái triền miên, Hạm Chi Tiên rốt cuộc bịn rịn chia tay cùng Trương Tử Tinh và Thương Thanh Quân trở lại Kim ngao đảo. Trương Tử Tinh để Ứng Long hộ tống nàng trở về, thuận tiện cho hắn thăm tứ muội Nữ Bạt, giải nỗi khổ tương tư cho hai người.

Ác Lai và Tiểu Đản đã tìm được Quý Thắng. Quý Thắng thân hình cao gầy, hoàn toàn khác hẳn với vẻ thô tráng của Ác Lai, tính ra lại có chút giống Phi Liêm, tướng mạo anh tuấn hơn cha và anh nhiều. Do Quý Thắng tính thích yên tĩnh, dồn sức vào tu luyện, nên cảnh giới tu vi cao hơn nhiều huynh trưởng Ác Lai, giờ đã tới bậc Chân Tiên.

Quý Thắng từ miệng Phi Liêm biết được chuyện Thiên tử có Vô thượng ma thể, vội hành đại lễ tham kiến Trương Tử Tinh, lại cam đoan sẽ hoàn thành nhiệm vụ tìm lại tộc nhân. Trương Tử Tinh cảm giác tên này rất được, muốn lưu lại bên người, tiếc là đã hứa hẹn với Phi Liêm nên cũng không tiện mở mồm.

Nhắc đến chuyện an bài tộc Ma thần, Trương Tử Tinh nhớ tới cơ địa bí mật đang xây dựng trên Đông Hải, hắn định tự thân tới xem tiến độ thế nào, đồng thời cũng qua Đông Tề thăm mấy vị thê tử đã lâu không gặp.

Hình Thiên bị Thôi Tinh luân phong ấn nhiều năm, phải cần ít thời gian khôi phục và thích ứng với hoàn cảnh mới. Hơn nữa Bất Diệt phùng xuân thuật của hắn cũng có dấu hiệu đột phá, nên giờ lưu lại trong cơ địa dưới lầu Trích Tinh nghỉ ngơi, cũng để đối phó với đột biến tại Triều ca nếu có.

Lần này Trương Tử Tinh dẫn Viên Hồng và Viên Phương cùng đi. Viên Phương chính là con vượn trắng trong chuyện Bá Ấp Khảo năm đó, giờ nó được Khổng Tuyên và Viên Hồng hỗ trợ cũng khôi phục lại ít tu vi, đã có thể ngự độn quang phi hành, lại có thể hóa thành nhân hình cất ra tiếng nói, được Trương Tử Tinh ban cho tên Viên Phương.

Trương Tử Tinh dẫn Viên Hồng và Viên Phương tới quần đảo, phát hiện dưới hiệu suất làm việc rất tốt của robo kiến trúc, mấy nhóm cơ đĩa đã hoàn thành mọi mặt. Còn hành cung ở đảo giữa kia, một tòa cung điện quy mô hoành tráng cũng đã sơ bộ hoàn thành, chỉ thiếu ít bộ phận mà thôi. Trương Tử Tinh hết sức hài lòng, khen thưởng ngũ quỷ một phen, lại tặng cho một ít pháp bảo thích hợp đoạt được lần đi Nam hải. Ngũ quỷ đều là quỷ hồn pháp lực thấp kém, đây còn là lần đầu tiên được ban cho pháp bảo, tức thì cảm kích vô cùng.

Trương Tử Tinh nghe binh tôm tướng cá trấn thủ hải vực kể: tam thái tử Ngao Bính gần đây “dụ” được một bà cô hung ác, làm loạn hết cả Long cung lên, mà lai lịch cũng lớn nên Đông Hải Long vương cũng đành ngậm bồ hòn làm ngọt. Còn tối qua, nữ tử kia đập phá hồi lâu, rốt cuộc đánh cho Ngao Bính một trận, phủi tay rời đi, tam thái tử tổn thương nguyên khí, giờ vẫn nằm trên giường rên hừ hừ.

Trương Tử Tinh nghe mà thầm buồn cười, vị Long thái tử này chỉ sợ lại quá “nồng nhiệt” thể hiện sự ái mộ của mình cho nên mới ăn đòn như vậy a. Như mấy binh thủy tộc kia kể lại, chuyện như này lúc đầu xuất hiện rất nhiều, nhưng về sau ít hơn không ít. Rất kỳ quái là, Ngao Bính lại tỏ ra rất thích thú, mỗi lần thất bại xong đều không thèm nghe lời khuyên nhủ của Ngao Quảng, vẫn đấu chí bừng bừng đi tìm mục tiêu tiếp theo.

Trương Tử Tinh nghe xong không khỏi xấu hổ, Ngao Bính giờ thành thế này chỉ sợ là dính hết chỗ độc hại trong cái bản “sách cầu nữ” gì gì đó của mình, tinh thần thành hâm hâm rồi. Tính ra, đây cũng là một trong những “thành tựu” của vị sư tôn bất lương này.

Bất quá, xấu hổ kệ xấu hổ, Trương Tử Tinh không có chút ý nghĩ nào bắt Ngao Bính “lãng tử hồi đầu”, thậm chí còn phái Viên Hồng và Viên Phương tới khích lệ Ngao Bính một phen, tất nhiên cũng không quên đưa cho ít đan dược khôi phục nguyên khí.

Trương Tử Tinh dặn dò Viên Hồng và Viên Phương xong, lập tức bay thẳng tới Đông Tề. Bốn nàng Nguyệt cơ đã lâu không được gặp hắn, tất nhiên hết sức vui mừng. Trương Tử Tinh tất nhiên cũng rất nhớ bốn vị ái thê, không ngại “thể hiện” toàn bộ niềm yêu của mình, mồm không ngừng ngọt ngào, tay thì ôm cả bốn nàng vào nội cung. Bốn nàng là đàn bà thành thục, lại áp chế dục niệm đã lâu, giờ gặp được phu quân tới đây an ủi tất nhiên dục hỏa như hồng thủy dâng trào, một trận ân ái bừng bừng tất nhiên không thể thiếu được.

Trương Tử Tinh trời sinh dị thể, học được Hoàng Đế Tâm Kinh, lại vô ý thành tựu Vô thượng ma thể, khả năng về khoản này càng hơn xa lúc trước, đối diện với bốn nàng mỹ phụ “xa luân chiến” vẫn vững vàng như thường. Trận đầu qua đi, bốn nàng đều xuội lơ, nhưng tên này vẫn “hiên ngang bất khuất” tiếp tục chinh phạt, thẳng cho tới khi bốn nàng thở dốc không ngừng, thân thể mềm oặt, ngay sức cầu đình chiến cũng không có.

Trương Tử Tinh “xử lý” bốn nàng xong, trong lòng cũng ngầm buồn rầu: Hình Thiên từng nói qua, Vô thượng ma thể này mỗi người đều có diệu dụng. nhưng trong Thập đại ma thần, Ma tểh mang Mộc linh khí có thể tái sinh vô hạn, Hỏa nguyên Ma thể của Chúc Dung có thể hấp nạp rất nhiều pháp bảo hỏa diễm…Nhưng Ma thể này của hắn trừ khả năng thấy mọi vật rõ hơn không ít, tựa hồ không có chỗ nào có đặc biệt. Nếu cố moi ra có dị năng gì, thì ấy là chút biến hóa nho nhỏ trên người, có thể tùy ý biến hóa to nhỏ, thích ngắn hay dài, thích mập hay béo? Chuyện phòng the cũng mạnh hơn trước nhiều, chẳng nhẽ nói đây là diệu tính đặc biệt trước đây chưa từng nghe nói – sắc lang chi thể?

Qua lời Nguyệt Cơ, Trương Tử Tinh biết được: tình hình phía đông gần đây cũng không quá yên ổn; như thám tử báo về, Đông Bá Hầu Khương Hoàn Sở gần đây tiếp xúc với khá nhiều nhân vật thần bí, binh mã Đông Lỗ cũng ngầm thao luyện diễn tập. Tình huống này hắn đã sớm biết qua tin tình báo của Thiên Ảnh, tới Đông Tề ngoài việc thăm bốn ái thê cũng còn vì chuyện này nữa.

Tại Trương Tử Tinh ngọt nhạt khuyên nhủ, Nguyệt Cơ suy tính rất lâu, cuối cùng đáp ứng lấy lý do nữ vương bị bệnh, thân thể đã suy yếu, đem vương vị truyền cho Thừa tướng Trâu Khích; bên trong thì sớm chuẩn bị cùng ba nàng Khương Văn Sắc đi tới hành cung Đông Hải.

Như tình báo thu thập được, bất kể là Đông Lỗ hay Tây Kỳ gần đây đều rục rịch không ít, như trúng xuân dược vậy. chỉ có Thiên tử Đại Thương là an nhàn vui vầy với Diễm phi Đát Kỷ. Hắn cũng chẳng thèm để ý, vì trên sự thật, chiến đấu bình thường của nhân loại đã không còn ý nghĩ gì với hắn. Nếu thích động đao binh, chỉ dùng chút kinh tế chiến là có thể khiến lũ chư hầu mang dị tâm kia lao đao khốn khổ rồi. Nhưng chiến tranh của nhân loại là điều không thể tránh khỏi trong sát kiếp. Trong mắt Trương Tử Tinh, chiến tranh có nhiều đến mấy cũng chỉ là tạo một loại “thế” mà thôi, thành bại cuối cùng vẫn nằm ở cuộc chiến cấp thánh nhân.

Chiến tranh là không thể tránh khỏi, cũng không cách nào ngưng lại. Thứ Trương Tử Tinh muốn làm là xoay chuyển cục diện, biến thứ “thế” bất lợi dần dần chuyển thành “thế” có lợi, dựa vào đó mà phát sinh ảnh hưởng tương ứng tới cuộc chiến ở mức thượng tầng.

Trương Tử Tinh thuyết phục Nguyệt Cơ xong, biết không thể lưu lại Đông Tề quá lâu, hai ngày sau lại bịn rịn chia tay cùng bốn thê tử, trở lại Đông Hải.

Hắn dẫn Viên Hồng và Viên Phương tới đây không phải để bọn họ hộ vệ mình, mà muốn bọn họ quen thuộc chút hoàn cảnh nơi hành cung này, nhất là phần Viên Phương. Viên Phương vốn đã tiếp cận tu vi Chân tiên, giờ tuy chưa khôi phục, nhưng bản tính thông minh, năng lực học tập rất nhanh, nên Trương Tử Tinh tính để Viên Phương ở lại quần đảo này, phụ trách kiến thiết và quản lý cơ địa, còn Viên Hồng phụ trách việc duy trì liên lạc và hộ vệ cho hắn.

Trương Tử Tinh từng dặn hai người, sau khi trở về từ Thủy tinh cung chờ hắn trên một tiểu đảo phía ngoài cùng quần đảo. Đâu ngờ khi hắn tới tiểu đảo, không thấy bóng dáng hai người đâu, hắn không khỏi bực mình hai tên này thực nghịch ngợm chơi quên thời gian, chờ hắn không được hẳn là đã đi tìm chỗ vui thú rồi.

Thế nhưng hắn chờ cả ngày trên đảo vẫn không thấy hai tên đâu, Trương Tử Tinh bắt đầu cảm giác không đúng. Nhưng đúng lúc này Viên Phương rốt cuộc xuất hiện, có điều hắn không phải tự đi đến mà là được vài tên thủy binh Thủy tinh cung khênh đến.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.