Ngay lập tức, Ngao Quảng mời mọi người vào trong Thủy Tinh cung ngồi, sai người bưng bê phục vụ rượu ngon và hoa quả, mời Trương Tử Tinh ngồi đầu.
Nhìn thấy Viên Hồng có chút không cầm được sự háo hức, Ngao Quảng không dám chậm chạp phân phối thuộc hạ : “Quyết Đô Ti, lấy lệnh bài của ta, tới binh khí khố lấy Cửu thối đại đao lên đây.”
Viên Hồng vội vàng nói: “Đại vương, ta không quen dùng đao, ngày thường thích cầm côn, mong ngài cho ta một món đồ tương tự.”
Ngao Quảng gật đầu nói: “Lý tổng binh, Thiện lực sĩ, các ngươi vào binh khí khố, lấy ra những cái côn tốt nhất ra đây.”
Không lâu sau, mấy thủy tộc tướng quân cùng với vài binh sĩ vác côn đến. Viên Hồng xuất thân từ Mai Sơn hẻo lánh, ngày thường chỉ được dùng côn bổng phổ thông, chưa từng thấy qua tiên gia binh khí, lập tức lộ ra vẻ vui mừng, đi ra phía trước cầm lấy múa liên tục không buông tay, thể hiện sự thích thú không ngừng.
Trương Tử Tinh thấy thế ho khan vài tiếng. Viên Hồng nhớ tới sự phân phó của sư bá, cố ý trên người thi triển ra lực lượng cầm lấy vài món đồi, sắc mặt đang mừng thì chuyển thành thất vọng nói: “Mấy binh khí này cũng tốt nhưng có điều quá nhẹ.”
“Mấy cái này vốn là côn bổng tốt nhất trong binh khí khố rồi”, Ngao Quảng đối với lực lượng Viên Hồng cũng giật mình, lại sợ Trương Tử Tinh thấy thế trách móc, vội vàng nói: “nếu vậy xin mời Viên đạo hữu vào bên trong binh khí khố của ta mà lựa chọn vậy, nếu thấy hợp cái nào thì cứ việc lấy đi.”
Viên Hồng được Trương Tử Tinh hứa hẹn, vội vàng đi theo thủy tướng quân tới binh khí khố mà đi. Ngao Quảng cẩn thận hỏi: “Xin hỏi bệ hạ, huyện thứ ba thì…….”
“Đừng vội”, Định hải thần châm chưa thấy đâu, thì Trương Tử Tinh làm sao nói ra cái điều kiện cuối được, lập tức cười nói: “đợi cho sư điệt của ta lấy được binh khí thì hẵng tói tiếp, Long Quân điện hạ, hôm nay phiền toái như vậy, quả nhân trước tiên ngươi một ly.”
Ngao Quảng cũng không dám hỏi nhiều, lập tức đứng dậy hồi kính. Trương Tử Tinh cũng kính Tam Tiêu một chén, rồi cùng với Khổng Tuyên, Ứng Long đối ẩm, bộ dáng nhàn nhã không quan tâm, càng khiến cho Ngao Quảng càng bồn chồn nóng vội.
Trương Tử Tinh thấy Ngao Bính đang đứng một bên thì hỏi: “Tam thái tử, ngươi tu luyện loại song tu thuật nào?, vì sao lại cần nữ tử bình thường? Song tu thuật chính cần hai bên đồng lòng mới là đại đạo, cách làm cưỡng bức thải bổ của ngươi chính là đi sai đường rồi.”
Ngao Bính cung kính đáp: “Tiểu Long không lâu trước đánh lên Nhị Long sơn, vốn là vì vô tình thấy thiên triệu, biết là có bảo vật xuất thế, bèn tới đó tìm, thấy được một cuốn sách tên là “Âm Dương thư”, vừa nhặt lấy thì bị một đạo nhân xuát hiện, tự xưng là Hoàng Long chân nhân Ma Cô động, ngang ngạnh nói đấy là sách của hắn. Tiểu Long không phục, đấu với hắn một phen, kết quả thua bị trói, sau khi tra hỏi biết là Đông hải Tam thái tử nên hắn không có làm thịt, ngược lại nói đạo thư này quá ư là lợi hại, tu vi của tôi còn kém, nếu tu hành có thể bị bị phản phệ, nên truyền cho một bộ song tu thuật cơ bản. Tôi xem trong đó thấy cần đỉnh lô luyện tập, mới để Dạ Xoa Lý Cấn bắt nữ thường dân”.
Trương Tử Tinh nghe xong thần sắc khẽ động, theo như Ngao Bính nói thì sách song tu thuật kia không phải là của Hoàng Long chân nhân, mà tên giảo hoạt này ra vẻ thi ân truyền cho Ngao Bính một bộ sách thải âm bổ dương tầm thường, bên này nuốt lấy đạo thư, vẫn ra vẻ người tốt đạo mạo, thủ đoạn thực vô sỉ. Trương Tử Tinh không khỏi có cảm giác gặp được người “đồng đạo”.
Thủ đoạn như vậy! thực giỏi cho một gã Xiển giáo Kim tiên, lần sau gặp mặt nhất định phải thử xem ngươi có thủ đoạn hay bần đạo có thủ đoạn.
Đang ngẫm nghĩ thì Viên Hồng đi ra cùng với tướng thủy tộc, tay cầm lấy một cây côn màu đen, tự hồ được làm từ kim chúc, màu đen mang theo sắc xanh thẫm, không hề có đồ án phù chú gì, trông thực tang thương.
Ngao Quảng nhìn thất cây côn này thì không khỏi cười thầm, cây côn này hắn nhặt được nghìn năm trước, còn có cả một viên bảo châu chứa thổ mộc lực. Bảo châu kia đúng là trân quý, hắn rất cẩn thận giữ gìn. Nhưng cây côn này lại rất tầm thường, nên làm cây gậy “chặn cửa” không ngờ Viên Hồng lại thích nó, thực là may vớ được tên ngốc rồi.
Từ ITnh nhìn thấy Viên Hồng cầm chặt cây côn, có vẻ như quên mất lời dặn của hắn rồi, không khỏi có chút nhíu mày. May là Viên hồng cực kỳ thông minh, lại từng diễn qua vở kịch Khương Hoàn “làm kế sinh nhai”, có thể nói là đệ nhất diễn viên, trong lòng tuy yêu thích cây côn này cực kỳ, nhưng ngoài mặt lại lộ vẻ khổ sở nói: “bẩm sư bá, đệ tử tìm trong binh khí khố cũng không có được cây côn nào vừa ý, tất cả đều quá nhẹ, lại cũng không muốn Long Quân khó xử nên lấy cái côn chặn cửa coi như là có vậy.”
Tên khỉ Mai Sơn này khá thật, còn có thể sử dụng trá thuật! Trương Tử Tinh xem biểu tình của hắn mà trong bụng đến đau vì nén cười lại , bề ngoài thì vẫn ra vẻ nghiêm túc, biến nụ cười trong lòng thành một tiếng thờ dài đầy thâm ý.
Ngao Quảng thấy thiên tử và Tam Tiêu nghe được lời ấy thì trên mặt thể hiện sự lo lắng, vội vàng nói: “Viên Đạo hữu, đừng buồn! ta trong người cũng có vài món pháp bảo tùy thân, không bằng tặng hết cho ngươi coi như bồi thường có được không?”
Trương Tử Tinh nói: “pháp bảo trên người Long quân làm sao có thể cho tiểu bối được?Quả nhân cũng không muốn ngài khó xử, hay đổi một cái điều kiện đi.”
Ngao Quảng sợ hắn đề ra yêu cầu khó khăn hơn, vội vàng nói: “không khó xử! làm gì có khó đâu! chính là Đông hải cung của ta không có binh khí nặng rồi!”
Ứng Long nhận được ám hiệu của Trương Tử Tinh, chen miệng nói: “năm đó Đại vũ trị thủy từng có một khối Định Hải Thần Thiết, thiết này cực nặng lại là côn hình. Nghe nói thần thiết rơi xuống Đông Hải, không biết chân tướng đến tột cùng là sao, nếu Long Quân biết nó ở nơi nào, có thể cho Viên Hồng cầm thử một lần.”
Ngao Quảng lộ ra vẻ giật mình kêu lên: “đa tạ nhắc nhở! Thiết này đúng là đang ở trong Đông hải! Nếu mà đạo hữu lấy được thì xin mời đem đi!”.
Trương Tử Tinh ánh mắt sáng ngời ,cố ý nói thêm câu: “được vậy thì mời Long Quân lấy ra cho quả nhân chứng kiến thần vật này.”
Ngao Quảng cười khổ nói: “thần thiết kia nặng vô cùng, nhấc không được, lắc không xong!, Tiểu Long xin dẫn đường mời bệ hạ tới xem”.
“Vậy rất tốt, mọi người cùng đi thôi”, Tam Tiêu nương nương ngồi im từ nãy, mãi cuối cùng mới nói được một câu, đứng dậy đi theo.
Bích Tiêu thừa dịp Ngao Quảng đi trước dẫn đường, tiến đến bên cạnh Trương Tử Tinh nói: “Bệ hạ khá lắm, cư nhiên đã tơi cảnh giới Chân tiên, nếu không phải tỷ tỷ nhắc cho ta, có khi đã bị ngươi gạt rồi. Ngươi vừa rồi cùng với hầu nhi thông đồng thật giảo trá, đã sớm nhắm Định Hải Thần Thiết kia từ đâu phải không?.”
Trương Tử Tinh thấy một cỗ mùi thơm nhàn nhạt truyền đến, tuy rất nhẹ nhưng cảm giác không tan, lập tức không có hồi đáp, mà lén lút hít hà luôn vài hơi.
“Ta mặc kệ ngươi có chủ ý gì chỉ cần không biến Na Tra thành tiểu sắc lang là được!”, Bích Tiêu cảm thấy mình đứng quá gần như vậy thật không ổn, vội vàng nói một câu rồi chạy về bên Vân Tiêu cùng Quỳnh Tiêu.
Trương Tử Tinh không nghĩ gây ấn tượng xấu với Tam Tiêu, bèn nhìn Bích Tiêu cười nhẹ gật đầu. Trong lòng thì lại nghĩ: dạy Na Tra thành sắc lang? tội quá, tội quá, làm sao có thể? Cùng lắm ta chỉ dạy hắn thành một gã sở khanh, trộm cắp, lừa gạt, dụ dỗ đàn bà mà thôi .Đúng rồi, Na Tra vài năm trước nhìn thấy Lý Tĩnh và Ân thị đang xxx trong phòng, lúc ấy quả nhân nói dối hắn là cha mẹ hắn đang luyện công, xem ra, loại “tri thức” này cũng sắp phải dạy rồi.
Mọi người đi được một đoạn thì đến chỗ Định Hải Thần Thiết. Chỉ thấy tại trung ương có một cái cột lớn đến năm sáu người ôm mới hết, chung quanh lại có ánh sáng nhàn nhạt, có điều nó rõ ràng là hình chữ nhật, nhìn thế nào cũng không thể gọi là cây côn, mặt trên lại có vài phù hào tựa hồ là văn tự gì đó, tổng cộng có chín chữ.
Tây du ký mô tả Định Hải Thần Thiết hai đầu bịt vàng, giữa là sắt đen, lại có hàng chữ ghi: “Như ý Kim cô bổng, nặng ”, giữ chính là một đoạn ô thiết.Lại có hàng tự ghi rằng “Như ý Kim Cô bổng, nặng một vạn ba nghìn năm trăm cân”
Thần Thiết này không có bịt vàng, chỉ là một khối sắt đen, mà 9 chữ kia cũng không hợp với 12 chữ trong sách, chẳng nhẽ là viết: “ta chính là gậy Như ý Kim cô bổng”, “Như ý Kim Cô bổng hàng chính hãng đây”, “Phong thần không giống Tây Du Ký đâu nhé”, hay “Ngô Thừa Ân đời Minh đã từng tới đây”?
Ngao Quảng cất tiếng cắt đứt sự tưởng tượng hâm hâm của Trương Tử Tinh: “Bệ ha xem, đây chính là Định Hải Thần Thiết, vật này phát ra tiên nguyên lực cường đại, làm loạn Thủy tinh cung ta nhiều năm, thực là thần dị. Người không có duyên không thể động vào, nếu Viên đạo hữu thần thông mạnh mẽ, xin mời lấy đi, tiểu vương cảm kích vô cùng.”
Lấy xong thần thiết còn có “cảm kích”?, đây không phải như Hoàng Long chân nhân kia, gạt đồ xịn nhà người ta còn ra vẻ người tốt?, Trương Tử Tinh cười thầm lệnh cho Viên Hồng cầm lấy.
Viên hồng đưa cây gậy đen trong tay cho Khổng Tuyên, Khổng Tuyên cầm lấy hắc côn, tựa hồ cảm giác gì đó, cẩn thận nhìn vài lần.
Viên Hồng tiến ra phía trước, có chút gian nan ngẩng đầu nhìn cây gậy cao ngút, hai tay nắm chặt lấy thân nó, vừa chạm vào đã thấy hắn biến sắc, nghiến răng nghiến lợi, sắc mặt đỏ bừng, xem ra đã dùng toàn lực mà cây cột vẫn bất động, không hề lung lay. Trương Tử Tinh lắp bắp kinh hãi, không nghĩ Viên Hồng không thể đẩy được ĐỊnh Hải thần thiết
Quả nhiên Phong thần chung quy cũng không phải Tây du ký, mà Viên Hồng giờ cũng chưa thể bằng được Tôn Ngộ Không.
Viên Hồng thử đến nửa ngày, cuối cùng cũng không lay chuyển được, mặt mày thất vọng lui xuống. Khổng Tuyên nhìn Định Hải Thần Thiết nói: “thiết này quả nhiên trầm trọng vô cùng, chỉ sợ cũng hơn vạn cân. Nếu dùng pháp thuật thu thì dễ dàng, nhưng nếu làm binh khí thì cũng không có tiện lợi.”
Bích Tiêu thấy âm mưu củaTrương Tử Tinh thất bại, lại thấy hắn ra vẻ tiếc nuối vô cùng, bật cười nói: “Bệ hạ thần lực kinh người, một mình thác lương hoán trụ, đảo duệ cửu ngưu, sao không thử thần thiết một lần xem?”
Thác lương hoán trụ, đảo duệ cửu ngưu, người thường còn coi đó lợi hại, chứ trong mắt tiên nhân có là gì, Bích Tiêu cố ý trêu vậy, chủ yếu là vì thấy mấy người bên Trương Tử Tinh chiếm hết ưu thế, Tam Tiên đảo không thể hiện được gì, nên trong lòng thực không thoải mái.
Trương Tử Tinh bị Bích Tiêu trêu chọc trước mặt chúng nhân, cũng không thể vờ như câm điếc, hay vỗ vỗ mông đít bỏ đi, đồng thời hắn cũng tò mò Định Hải thần thiết, bèn tiến lại gần đó.
Hắn thử chút lực lượng, quả nhiên thấy cục sắt này nặng vô cùng, quay đầu lại, bỗng gặp ánh mắt sáng ngời của Bích Tiêu đang nhìn mình, lòng háo thắng nổi lên, vận toàn lực trong cơ thể, thổ nạp một hơi, trầm giọng quát lớn: “Lên!”.
Liền thấy đáy biển lắc lư, vô số toái thạch rơi xuống, thần thiết không ngờ dưới lực lượng của hắn đã bắt đầu động đậy, tuy chưa nhấc lên được, nhưng thanh thế đã kinh người. Mọi người thấy hắn có thể di dộng thần thiết, sắc mặt kinh biến, đặc biệt là cha con Ngao Quảng. Ngao Quảng vừa cùng Khổng Tuyên chiến đấu, biết tu vi người này không tầm thường như bên ngoài, thực không ngờ cả thiên tử cũng là như thế!”
Trương Tử Tinh vốn có tâm thu thần thiết, thấy nó chuyển động, không thèm che dấu lực lượng nữa, hét lớn một tiếng, bạo phát tiên lực, Huyền Vũ và Kim Long trong tiên thức cũng gầm lên nhè nhẹ, trên mình tán ra quang mang, xoay chuyển xung quanh Thái Cực tinh vân.
Cả đáy biển thực sự rung chuyển, mấy người Ngao Quảng cơ hồ đứng không vững, liền thấy vị trí của thần thiết nhô lên, toàn bộ đã bị Trương Tử Tinh nhấc lấy. Ngao Quảng cảm giác người hắn phát ra tiên lực cường đại, còn như vô cùng vô tận, kinh hãi vạn phần, vị thiên tử nhân gian này, không ngờ cũng có tu vi tiên nhân!.
Trương Tử Tinh vận thần lực đem thần thiết nâng lên, xa xa nhìn lại thật như một con kiến nâng cả cành cây.Trương Tử Tinh nhìn vũ khí lớn “khổng lồ” này cũng thấy nản lòng, tên gia hỏa này to quá, nếu biến hóa được như gậy Như ý thì tốt, giờ không biến nhỏ làm sao cầm đi đây?
Thần thiết tựa hồ có linh tính, hắn tâm niệm vừa động, đã biến nhỏ đi rất nhiều. Trương Tử Tinh mừng rỡ tập trung tinh thần ngầm hô: “nhỏ lại, nhỏ lại”, quả nhiên thần thiết nhỏ lại dần, tới chừng vừa vặn tay hắn, bị Trương Tử Tinh dễ dàng nắm được. Thủy tinh cung của Ngao Quảng nhiều năm qua bị lực lượng của Định Hải thần thiết nhiễu loạn đến khổ, giờ thấy Trương Tử Tinh thu phục thần thiết, vui vẻ vô cùng, vội vàng khom người tạ ơn, nhưng lại thấy vẻ mặt thiên tử không hề quá cao hứng chút nào.
Sự thật, không phải Trương Tử Tinh cố ý làm vậy, hắn nhìn thần thiết trong tay thực buồn bực vô cùng, thần thiết này có giống gậy Như ý chút nào đâu?, mà như gậy Như ý “dụng cụ giảm béo” thì đúng hơn, vừa rộng vừa to, không có chút nào giống gậy, mà nói thực, gọi là một cục gạch tiêu chuẩn vuông vắn vừa tay thì đúng hơn.
Cái gì đây? Gậy Như ý biến thành cục gạch? Tác dụng gì chứ, để đập đầu tên nào không bấm thanks à?, chẳng nhẽ chín chữ kia là: “Ngươi đã bị ta lừa rồi- Đại Vũ viết”!.