Ngạc Sùng Vũ nói với tam hầu:”chuyện hôm nay tất phải giữ bí mật, chỉ 4 người chúng ta biết với nhau, nếu lộ ra, chúng ta ắt chết không có chỗ chôn!”
Sùng Hầu Hổ vốn là kẻ đối đầu với Ngạc Sùng Vũ, nghe vậy cười lạnh nói:”hừ, cái này không tới lượt ngươi nói!”
Khương Hoàn Sở tinh ý, đã phát hiện ra quan hệ giữa Ngạc Sùng Vũ và Vi Tử Khải không phải tầm thường, còn Cơ Xương lại ra vẻ lão thần mắt kém, chuyện gì vừa rồi cũng không phát sinh qua.
Mà bốn người mới giải tán không lâu, Cơ Xương vừa rồi còn ra vẻ không có chuyện gì, đã lập tức gọi Táng Nghi Sanh tới, mặt lộ vẻ nghiêm trọng, đưa cho hắn một phong thư, dặn dò:”Tán đại phu, ngươi tức tốc về Tây Kỳ, nếu lần này cô vương tới Triều Ca an toàn trở về thì thôi, nếu gặp phải biến cố, lập tức đem thư này giao cho Thái Cơ, triệu tập các vương tử cùng xem, dặn làm theo những gì trong đó, không được trái nghịch! Nhớ kỹ, nhớ kỹ!”
Táng Nghi Sanh thấy Cơ Xương nói nghiêm trọng như vậy, biết chuyện này không tầm thường, vội vàng đem tín thư cất kỹ, dẫn vài tên thân vệ hộ tống trở về Tây Kỳ ngay trong đêm.
Ngày hôm sau, tứ hầu lại lên đường, tiếp tục đi tới Triều Ca.
Trương Tử Tinh sớm đã biết tứ đại chư hầu bí mật tụ hợp tại Dẫn Trì trước khi tới Triều Ca, nhưng không biết chuyện gì phát sinh ở đó. Lúc này, sự chú ý của hắn dồn lên một sự tình nghiêm trọng khác – hắn trúng độc rồi.
Ngày này, Trương Tử Tinh rảnh rỗi thảnh thơi, đi tới cơ địa kiểm tra thân thể định kì hàng tháng, bất ngờ phát hiện cơ thể không biết từ lúc nào đã có độc tố trong người! Loại độc tố này là nhờ Siêu Não phát hiện ra, vẫn ở giai đoạn tiềm ẩn, trước mắt không ảnh hưởng gì tới thân thể, cũng không phát sinh dị trạng gì, nhưng nếu phát tác, sẽ tạo thành rối loạn cơ năng nghiêm trọng, bị hôn mê bất tỉnh, thậm chí là chết, rất có thể dưới điều kiện nào đó sẽ phát tác, hoặc bị người khống chế thời gian. Nếu không nhờ có thiết bị hiện đại của Siêu Não, căn bản không thể kiểm tra ra được.
Bình thường Trương Tử Tinh đều mang Siêu Não bên người, cho nên dần có chút ỷ lại, gần đây do Siêu Não tập trung lực lượng nghiên cứu Băng Tuyết nên hắn thường để lại trong cơ địa, không ngờ vớ vẩn tới hôm nay, Trương Tử Tinh lại trúng độc. Trương Tử Tinh phân tích một chút, lập tức hiểu được đây không phải ngẫu nhiên mà là có người cố ý.
Trương Tử Tinh vừa kinh vừa giận, không ngờ mình đường đường là thân thiên tử lại bất tri bất giác bị người ám toán, hơn nữa mình còn là thân thể Chân Tiên, không ngờ lại không thể kháng cự loại độc tích kỳ quái này. Từ thời gian mà phân tích, có lẽ đã bị vài hôm rồi. Trương Tử Tinh trong cơn giận dữ, phái Thiên Ảnh bí mật điều tra chuyện này tới cùng, song vẫn chưa phát hiện được đầu mối nào.
Ăn uống thời gian gần đây vẫn như cũ, không có gì khác thường, mà thức ăn hầu hết là do Khương Văn Sắc tự tay nấu nướng, lại thêm gần đây dùng giám thị, đã bỏ đi khả năng nội thị hoặc cung nữ hạ độc. Nếu nói Khương Văn Sắc hạ độc, hắn tất nhiên không thể tin được, vậy vấn đề xuất phát ở đâu?
Hắn dẫn Thương Thanh Quân tới cơ địa kiểm tra, phát hiện ra nàng cũng trúng độc, sau đó thi pháp làm bất tỉnh vài cung nữ cùng nội thị để kiểm tra, không ngờ không ai không bị, cuối cùng phát hiện, đa số người trong cung, bao gồm cả hoàng hậu và chúng phi, tất cả đều trúng độc giống nhau – không ngờ đây lại là một vụ đầu độc đại quy mô như vậy!
Vì tránh sự sợ hãi không cần thiết, Trương Tử Tinh không tuyên bố chuyện này ra bên ngoài, mà tăng cường điều tra khẩn cấp, hắn cũng từng hoài nghi là do Đát Kỷ, xong qua phân tích và dò xét, phát hiện điều này không liên can tới Đát Kỷ, mà chính bản thân ả cũng trúng độc này.
Tổng hợp các hạng mục điều tra, cuối cùng Trương Tử Tinh thu hẹp mục tiêu tới nguồn nước, giếng nước trong cung quả nhiên đã nhiễm độc, nước trong núi tây mà Khương Văn Sắc thường dùng pha trà cho hắn cũng bị người đầu độc. Quả nhiên là một âm mưu được sắp đặt từ lâu! Trương Tử Tinh bình tĩnh phân tích, chuyện này phát sinh lúc đang tiến hành tân chánh, nhưng đây không phải là kẻ oán độc tân chánh thừa cơ quấy quá mà là có kẻ to gan hạ độc Thiên tử, kẻ đó lại cũng biết Khương Văn Sắc thích lấy nước ở núi Tây, hẳn không phải nhân vật tầm thường, tất là kẻ nắm rõ tình hình trong cung. Như vậy, mục tiêu đã được thu hẹp rất nhiều.
Liên hệ tới việc thành viên Thiên Ảnh giám sát tứ đại chư hầu thất tung gần đây, lông mày Trương Tử Tinh dần nhíu chặt – nếu không phải có Siêu Não kịp thời phát hiện, hậu quả thực không thể tưởng tượng: tự mình bị rơi vào tràng âm mưu đáng sợ này mà vẫn không biết gì! Bất quá mình đã phát hiện ra quỷ kế của đối phương, mà chúng lại chưa phát giác ra điểm này, vậy có thể từ sáng vào tối, phản khách vi chủ, thi kế lật ngược, quăng một mẻ lưới bắt hết mấy kẻ mang lòng phản trắc này.
Chỉ có điều độc tố kia hết sức phiền toái, ngay cả Siêu Não tạm thời cũng không có biện pháp: loại”độc” vô danh này tương đương với một loại virus có năng lực sinh sôi cực mạnh, khả năng thích ứng hoàn cảnh rất cao, đây cũng giải thích vì sao mà nó qua nước sôi đun nấu, vẫn không bị bài trừ. Tuy kháng sinh thời hậu thế có khả năng ức chế loại độc này không tồi, nhưng nó rất nhanh kháng thuốc, kỳ tích khôi phục sinh cơ. May Trương Tử Tinh dựa vào nhục thể Chân Tiên, vận dụng Hiên Viên Ngự Long Quyết, phối hợp cùng dược vật, rốt cuộc bài trừ được độc tố này.
Vấn đề là, Thương Thanh Quân bọn họ tuy đã học qua công pháp song tu, nhưng chỉ là miễn cưỡng đạt tới lực lượng Ngưng Nguyên Kỳ của tu chân giả mà thôi, chỉ dựa vào ngoại lực hay dược vật, không cách nào bài trừ độc tó, xem ra, tất phải tìm phương pháp khác mới được.
Trương Tử Tinh một bên làm ra vẻ bình thường không phát hiện điều gì, tiếp tục sử dụng độc thủy, một bên lệnh Tôn Ngao đôn đốc Thiên Ảnh tăng cường công tác, tra xét vài đối tượng trọng điểm kỹ càng.
Điều tra còn chưa có kết quả, bên ngoài lại có một tin tức truyền tới khiến Trương Tử Tinh bất ngờ: Thải Vân đồng tử Vân Phiên tới đây, còn đặc biệt tới biệt viện của quốc sư tìm vị”Tiêu Dao đại ca” kia, theo Ám Ảnh vệ báo cáo, Vân Phiên tìm Tiêu Dao Tử không được, lưu lại một phong thư, sau đó biến mất phía Việt Vương phủ.
Đầu óc Trương Tử Tinh xoay chuyển rất nhanh: lần trước Thải Vân đồng tử tới Triều Ca là nghe mệnh Nữ Oa, dùng linh phù kia cản trở việc cầu mưa; lần này lại tới, chỉ sợ không chỉ là tới thăm vị”đại ca” mới gặp một lần kia đâu, chẳng nhẽ vị thánh nhân nương nương kia lại có”chủ ý” gì đặc biệt? Còn nữa, vì sao Thải Vân đồng tử lại biến mất phía Việt Vương Phủ? Nơi đó toàn là người trong tông thất cư ngụ, một khu”biệt thự cao cấp”, từ lần trước tiếp xúc cùng Thải Vân đồng tử, hắn biết Vân Phiên không quen biết ai tại Triều Ca, vì sao lần này…
Trương Tử Tinh càng nghĩ càng thấy không đúng, vội vàng hóa thân thành Tiêu Dao tán nhân, đi tới biệt viện của quốc sư trong thành Triều Ca. Hạ nhân thấy quốc sư tới, vội vàng dâng lên bức thư kia. Trương Tử Tinh mở ra xem, thư viết đại ý Thải Vân đồng tử lần trước rời đi, trong lòng rất tưởng niệm huynh trưởng, lần này đặc biệt tới thăm, tiếc là huynh trưởng vắng mặt, lưu lại thư này, hẹn bữa khác lại tới bái phỏng.
Trương Tử Tinh tra hỏi hạ nhân, Thải Vân đồng tử rời đi đã vài giờ đồng hồ, không khỏi thấy đáng tiếc, may là Vân Phiên nói bữa khác sẽ lại tới thăm. Hắn phân phó hạ nhân, nếu đồng tử kia lại tới, phải cố gắng lưu lại, mình nghe tin sẽ lập tức tới ngay.
Lúc này, tin tứ đại chư hầu tới Triều Ca truyền tới, Trương Tử Tinh linh mẫn cảm giác được, lần này Triều Ca tất sẽ có một trang phong ba nổi lên.
Lúc tứ hầu tới Triều Ca, chính gặp ngày triều đình nghỉ’ công tác’, hai ngày sau mới tiếp tục lên triều. Bốn người lòng mang tâm tư, về tới dịch quán nghỉ ngơi.
Thiên tử tuy đăng cơ mới gần 8 năm, nhưng bên văn bên võ, không gì không tuyệt đỉnh, uy đức lại khiến thiên hạ khâm phục, khắp nơi đều sợ uy danh.
Bốn kẻ trong lòng có quỷ kia tâm tình không khỏi có chút bất an, kể cả là Ngạc Sùng Vũ đã ngầm cấu kết với Vi Tử Khải cũng thấp thỏm không yên, may hắn đã sớm tính toán: nếu quả Vi Tử Khải thành công, có thể khôi phục thể chế cũ, sẽ đoạt được lợi ích còn lớn hơn; vạn nhất Vi Tử Khải thất thủ, liền chối phăng mọi việc, trở mặt không nhận người. Lúc có lợi ích, mọi người cùng chung sức, lúc hoạn nạn tới, tất nhiên chết là đạo hữu chứ không phải bần đạo. Cùng ôm tâm tư như hắn còn có tam hầu còn lại.
Sự thật, Vi Tử Khải cũng rõ ràng điều này, song nếu hắn đã quyết định đi con đường này, tất không còn sự lựa chọn nào khác, dù sao, hắn ẩn nhẫn cũng quá lâu rôi.
Ngày thứ hai sau khi tứ đại hầu tới Triều Ca, Ám Ảnh vệ rốt cuộc báo lại một tin tức tốt:”Thải Vân đồng tử lại tới biệt viện kia thăm quốc sư”.
Trong biệt viện, Vân Phiên ngồi trong một tòa thính đường, tùy ý nếm thử thanh trà hạ nhân dâng lên. Do quan hệ tới Thiên tử, loại thanh trà này gần đây rất được ưa chuộng, song Thải Vân đồng tử từ nhỏ không quen uống loại nước’ đắng ngắt’ này, đối với hắn, dù là nước lọc phổ thông cũng ngon hơn cái đồ uống dở hơi này.
“Phải là Vân đệ tới không?”, một âm thanh quen thuộc truyền tới khiến Thải Vân đồng tử lộ vẻ vui mừng, vội vàng đứng dậy bước ra ngoài.
Quả nhiên, người tới chính là vị huynh trưởng hắn quen biết tại Triều Ca lần trước – Tiêu Dao Tử, tuy vết sẹo nơi má trái khiến gương mặt có chút dữ tợn, song trong mắt Thải Vân đồng tử lại có vài phần cảm giác thân thiết.
Thải Vân đồng tử bước lên hai bước, thâm tình thi lễ:”Vân Phiên bái kiến Tiêu Dao đại ca”.
Trương Tử Tinh thấy nụ cười chân thành trên mặt Thải Vân đồng tử, không khỏi ngầm xấu hổ, bước lên nồng nhiệt nắm tay hắn dẫn vào trong thính đường, ngồi xuống nói:”Vân đệ, từ lần chia tay trước tới nay đã có vài tháng, vi huynh thực là tưởng niệm, bước trước đúng lúc vi huynh có chuyện cần ra ngoài, khiến đệ tới mà không gặp, thực không có ý tứ! hôm nay may hiền đệ lại tới, vi huynh thực sự hoan hỉ, chúng ta hôm nay không say không về”.
Thải Vân đồng tử nhớ đến loại mỹ tửu tuyệt hảo lần trước, không khỏi lộ vẻ thèm thuồng, song lập tức lộ vẻ thất vọng:”mỹ ý của Tiêu Dao đại ca, Vân Phiên chỉ có thể tâm lĩnh, chỉ là gần đây có chút chuyện không tiện, ngày sau nhất định cùng huynh say sưa”.
Trương Tử Tinh thấy hắn phản ứng bất thường vậy, trong lòng chợt động, cố ý nói:”đã là vậy vi huynh cũng không miễn cưỡng, Vân đệ sao không ở trong cung của Nữ Oa nương nương tu hành mà lại tới Triều Ca xem vi huynh?”
Thải Vân đồng tử lộ vẻ xấu hổ:”không dám giấu đại ca, lần này tiểu đệ tới đây tiện đường thăm huynh mà thôi, trong người còn mang yếu sự, xin đại ca thứ lỗi”.
Trương Tử Tinh vừa nghe Thải Vân đồng tử nói tới hai chữ”yếu sự”, lỗ tai lập tức ngỏng lên:”không sao, không sao, Vân đệ quan tâm như vậy, vi huynh đã rất cao hứng rồi. Chỉ là không biết Vân đệ có yếu sự gì, vi huynh có thể hỗ trợ một phần chăng?”
Thải Vân đồng tử cúi thấp lắc đầu:”đa tạ thịnh ý của đại ca, chỉ là tiểu đệ có ẩn tình khác, không tiện nói rõ chuyện này, xin thứ lỗi cho”.
Trương Tử Tinh kế này không thành lập tức sinh kế khác:”Vân đệ nói gì thế! Tất là thánh nhân nương nương đã dặn dò rồi. Đã vậy, vi huynh cũng không hỏi nữa. Kỳ thực, lần trước đệ tới phủ tìm ta không được, bởi lúc đó vi huyh bị người khác ám toán….”
Thải Vân đồng tử lộ vẻ căm phẫn, thẳng người đứng dậy:”Tiêu Dao đại ca, là lũ chuột phương nào dám ám toán huynh? Để tiểu đệ tìm chúng báo phục cỗ uất khí này!”
Trương Tử Tinh than nói:”nói ra cũng quái, vi huynh làm người đê điều, bình thường không có oán cừu cùng ai, cũng không biết vì sao đắc tội người khác…hiền đệ còn nhớ mỹ tửu lần trước chúng ta uống không?”
Tất nhiên là nhớ kỹ! Thải Vân đồng tử lập tức gật đầu. Chỉ nghe Trương Tử Tinh lại nói:”mỹ tửu này là vi huynh dùng bí pháp độc môn nhưỡng chế, uống vào thơm mát, giúp người ngủ ngon sảng khoái, có thể xưng là tuyệt thế mỹ tửu, mà một vị trong đó là nước ở núi tây Triều Ca, gần đây không biết kẻ nào lại hạ độc vào nguồn nước. Độc tố kia thập phần quái dị, giờ vẫn trong trạng thái tiềm ẩn, lúc phát tác sợ sẽ rất mãnh liệt, nguy hiểm tới tính mạng. Nếu không phải vi huynh có vài phần tu vi, có lẽ còn không phát giác được. Độc này không tầm thường, vi huynh đã tận lực cũng chỉ miễn cưỡng áp chế nó, tạm thời không có cách nào triệt để bài trừ độc tố”.
Thải Vân đồng tử nghe vậy sắc mặt đại biến, tựa hồ ngây người ra, lời theo đó muốn nói lại thôi, cuối cùng cố gắng nhịn lại nói:”không ngờ còn có chuyện như vậy! tiểu đệ…tiểu đệ cũng có công lực tu hành nghìn năm, có thể trợ giúp đại ca một lượt, giải trừ độc tính”.
Trương Tử Tinh thầm thu lấy biểu tình kỳ lạ của Thải Vân đồng tử vào mắt, trong lòng ngầm định, đáp:”ngu huynh cũng tu luyện không ít năm, sao dám phiền Vân đệ xuất thủ? Độc này tuy khó giải, song cũng không làm khó được vi huynh, chỉ là phí chút công phu mà thôi. Vi huynh lo lắng là điều khác: ta có một vị song tu đạo lữ, nhân uống rượu này mà bị hại, tu vi lại quá thấp, ta nghĩ cách nào cũng không trừ độc được cho nên mới lo lắng vậy, độc này giờ tuy còn tiềm ẩn, nhưng tới lúc phát tác e là khó cứu, tên tặc tử này thực độc ác, nếu như bị ta biết được, nhất định cầm dao đụt lỗ hắn!”
Thải Vân đồng tử thấy hắn nghiến răng nghiến lợi, trong lòng cảm thấy rất tội lỗi, nói:”thì ra là vậy, không biết đại tẩu bây giờ ở đâu?”
“Vì tránh bị lũ chuột kia làm hại, trước mắt ta đưa nàng tới một gian động phủ thanh tĩnh, chỉ là độc kia…”, nói xong, Trương Tử Tinh thở dài một tiếng, trên mặt lộ vẻ sầu bi.
“Tiêu Dao đại ca, xin chớ lo lắng”, Thải Vân đồng tử trù trừ rất lâu, cuối cùng nghiến răng nói:”kỳ thực…chuyện hạ độc này tiểu đệ cũng biết sơ sơ một chút, trong đó tất có hiểu nhầm…”