Sau việc Viên Hồng bái sư thì Trương Tử Tinh giữ Khổng Tuyên một mình ở lại.
Trương Tử Tinh không có giấu diếm gì kể hết mọi việc từ lúc Khổng Tuyên rời đi, sự tình đều nói rõ mười phần mười. Khổng Tuyên nghe xong sắc mặt ngưng trọng.
“Hoàng huynh,hiện tại ta sáng, địch tối, lại còn có thánh nhân ra tay tương trợ nên khó có thể phòng bị”, Khổng Tuyên tinh thông binh pháp nói vài câu đã chỉ ra điểm mấu chốt: ”nếu như chỉ bị động phòng thủ thì tình cảnh của huynh lại càng không ổn.”
Trương Tử Tinh cau mày: ”ta cũng không có biện pháp,thân là thiên tử tọa trấn tại Triều Ca, hôm nay sát kiếp buông xuống phải tự mình chống lại, dù thiên tai nhân họa, âm mưu quỷ kế tiếp tục đổ xuống cũng chỉ có thể binh đến tướng ngăn, nước dâng đắp đất, như dân tình kêu gào nhiều quá thì dịch giả thả bi.
Khổng Tuyên nghĩ ngợi nói: ”ngu đệ xem ra gần đây hoàng huynh quá hiển lộ. Tuy hoàng huynh tại việc này vận dụng không ít tâm kế nhưng nhìn từ đại cục thì là bất ổn rồi. Huynh giải quyết sự tình càng viên mãn thì kẻ mưu họa lại càng không cam tâm thất bại cho nên tai ách liên tiếp giáng xuống khiến cho hoàng huynh lao lực mà ứng phó.”
Khổng Tuyên dùng ánh mắt bên ngoài mà phân tích mọi việc, chỉ một câu mà đề tỉnh người trong cuộc: mấy chuyện gần đây Trương Tử Tinh giải quyết đều rất tốt, thậm chí còn hạ không ít công phu trong việc ly gián, nhưng mà làm phàm nhân thiên tử mà nói, càng hoàn mỹ càng hậu họa vô cùng. Tỷ như thiên hạ đại hạn sự tình bị Ứng Long giải quyết khiến cho Hạo Thiên Đế không chịu từ bỏ ý đồ; kế hoạch soán ngôi thất bại, Nữ Oa tất cung không ngồi không, hắn là thiên tử nên bị làm thành cái bia ngắm cố dịnh thừa nhận mọi phương hướng áp lực tiến tới.
Tuy hắn cũng có kế hoạch của chính mình, nhưng những người bị hắn tính kế đều không phải vật chết , mặc hắn không bố trí lung tung, đồng dạng cũng trong sáng ngoài tối ngầm tính kế hắn. Điều này so với một cái trò chơi trực tuyến toàn cầu,mỗi người đều là nhân vật chính, còn lại đều là NPC. Người đi tính kế người khác thì cùng thời gian đấy họ cũng tính kế trên người, ngươi phát triển tiến bộ thì người ta cũng phát sinh biến hóa.Trong cái cục diện đầy phức tạp này làm sao có thể chiếm được tiên cơ đây?Trương Tử Tinh không khỏi lâm vào trầm tư.
Sau nửa ngày thì Khổng Tuyên mới mở miệng ra nói:”hoàng huynh còn nhớ tặng ngu đệ cuốn binh thư kia không? trông đó có một câu: ”làm được mà vờ không làm được, mạnh mà vờ như yếu”.
Trương Tử Tinh chấn động hiểu được ẩn ý của Khổng Tuyên chính là:” hắn là một loại “bia ngắm” có thể phóng tiễn ngược lại hoặc vô cùng dày cứng, làm cho tên không thể nào mà có thể xuyên ra, nhưng như vậy càng thu hút xạ thủ tài giỏi hơn tới bắn bia này. Nếu như hắn tựa như một cái bia ngắm cực khó khăn lại cực thấp khiến cho xạ thủ không còn hứng thú thì tự nhiên chúng nhân sẽ đi tìm những tấm bia ngắm khác.
Khổng Tuyên nói “vờ yếu” cũng là biên pháp không sai, nhưng Trương Tử Tinh càng nghĩ sâu hơn một tầng, hắn không chỉ không muốn làm tấm bia dẫn người chú ý nữa, mà còn muốn làm một xạ thủ nhắm chuẩn người khác.
Khổng Tuyên thấy hắn đang khổ tư suy nghĩ thì biết mình không giúp được cái gì nên nhẹ nhàng rút lui đi ra ngoài.
Tôn Tử binh pháp còn có một câu: ”binh vô thường thế, thủy vô thường hình, người có thể theo tình thế địch ta biến hóa mà giành chiến thắng, đâu khác chi thần”, nếu có thể “minh tu sạn đạo, ám độ Trần Thương”, cùng kết hợp thân phận Tiêu Dao tử, liền có khả năng thành một xạ thủ trong sát kiếp, chứ không còn là một tấm bia đáng thương nữa.
Nhưng làm sao mới có thể hóa sáng thành tối, ngầm vượt cái “Trần Thương” này? Tại sự kiện tế đàn không lâu trước đó, hán chinh đã dùng phương pháp đổi sáng thành tối này, cuối cùng phản khách vi chủ, một mẻ lưới bắt sạch phản đảng, thậm chí lôi được cả mối họa tâm phúc là Cơ Xương xuống nước.
Tuy lần này hắn đối mặt chính là tiên nhân, thậm chí là thánh nhân. Cái loại phương pháp này tuy đã thành công nhưng có thể tham khảo.
Trương Tử Tinh không khỏi cảm khác đứng dậy than thở rằng không có vị quân sư nào tốt, Khổng Tuyên tuy là tài cao,không chỉ có thực lực cao cường hơn nữa lại còn tinh thông thao lược, nhưng để hắn làm mưu sĩ tính kế thì vẫn chưa đủ, Nữ Bạt với Ứng Long thì chỉ là mãnh tướng cho việc trùng phong hãm trận, càng không có có cửa đòi làm quân sư. Thương Thanh Quân thì trí tuệ có thể đạt tới nhưng chỉ có trí lực thì không đủ, mà trong tình huống gấp gáp thời gian như thế này lại là thân phận vợ hắn nhất định không có khả năng đi ra ngoài để gia tăng kinh nghiệm và tích lữu kiến thức, khó có thể thay hắn đảm nhiệm. Phóng nhãn ra toàn bộ Triều Ca, nhân tài tưởng không ít, nhưng ngắm mãi không tìm được nhân tuyển thích hợp, thật là đau đầu, nếu cố nhắm, sợ rằng chỉ có vị trái tim bảy lỗ Á thừa tướng Tỉ Can kia.
Nếu trọng sanh thời tam quốc diễn nghĩa thì mưu sĩ cả đống như Chư Cát Lượng, Tư Mã Ý, Quách gia, Bàng Thống, nhưng trong tam quốc lại không hề có tiên nhân, chủ yếu là giả thần giả quỷ thôi, nhưng tại phong thần thế giới này tiên nhân khắp nơi, mà mưu sĩ lại ít ỏi như lá mùa thu.
Nghĩ đến Tư Mã Ý thì Trương Tử Tinh bỗng nhiên nhớ tới một câu chuyện nổi danh thời Tam quốc, lúc Ngụy Minh Đế qua đời, Tào Phương kế vị mới 8 tuổi, việc triều chính do thái úy Tư Mã Ý cùng đại tướng quân Tảo Sảng cùng chấp chưởng. Tào Sảng thân là tông thát, dùng mọi thủ đoạn tước đoạt binh quyền của Tư Mã Ý. Tư Mã Ý biết Tào Sảng thế lớn, cho nên xưng bệnh ở nhà, Tào Sảng phái người tới dò hư thực, kết quả Tư Mã Ý ra vẻ bệnh nặng, thậm chí nguy đến nơi rồi. Tào Sảng biết được vui mừng, không còn lo ngại Tư Mã Ý nữa. kết quả không lâu sau, Tư Mã Ý lợi dụng lúc Tào Sảng dẫn ba huynh đệ hộ tống Thiên tử tới Tể Dương Thành tảo mộ, điều động binh mã, nhanh chóng chiếm lấy binh doanh Tào thị, lại vào cung uy hiếp thái hậu, hạch tội Tào Sảng, yêu cầu phế truất. Thái hậu bất đắc dĩ, chỉ đành đồng ý. Tư Mã Ý lại sai người chiếm vũ khố, chờ Tào Sảng nghe tin quay lại, thì đại thế đã định. Tư Mã Ý ép Tào Sảng vào tội phản nghịch, tru diệt cả nhà, cuối cùng một tay nắm binh quyền, chính quyền Tào Ngụy từ đó hữu danh vô thực.
Cái mưu kế này được gọi là: ”Giả ngây không điên”, một trong 36 kế.
Nghĩ tới cái mưu kế này,Trương Tử Tinh bỗng cảm thấy mọi thứ thật dễ dàng, đối tượng hành động đã có,kế hoạch tường tận đã xong chỉ có điều muốn cái kế hoạch này mà thành công thì mạo hiểm cũng phải không it.
Chiếu như lời Phục Hi nói, sát kếp từ thiên đạo lập lại một cái trật tự mới, tuyệt đối trốn cũng không có xong, cho dù thiên hạ có thái bình đến đây thì cũng sẽ bị lật lên gây họa nhắm khiến cho tiên nhân đại chiến rồi mới lên phong thần bảng lập lại quy tắc.
Đã là như vậy thì nhân tộc chiến loạn chính là đưa cho cái sát kiếp này một cái hoàn cảnh mà thôi,nếu nhân tộc ai cái chiến thắng thì đối với sát kiếp cũng chẳng ảnh hưởng là bao, cho dù Đại Thương không có bị Tây Chu diệt, thì chỉ cần sát kiếp đến chiếu dạng mà làm, thì hắn Trụ vương cũng không phải nhất định là thua cuộc.
Tại mấy người tiên nhân, có một câu “chân chúa ra đời, Thương diệt Chu hưng” lưu truyền, lời tiên đoán này có hai ý nghĩa ,một là ám chỉ Đại Thương số tận chỉ nay mai thì mất, hai là có thể kiếm cớ mà danh chính ngôn thuận phát động chiến tranh để cho tiên nhân ứng kiếp cho lẹ.
Nếu như dựa theo cánh nói của Phục HI thì cuối cùng hươu chết vào tay ai còn rất khó nói, nếu Đại Thương mà có thẻ vượt qua giai đoạn khó khăn nhất này, quốc vận cũng không phải là không có khả năng cực thịnh trở lại,mấu chốt là làm sao ứng phó sát kiếp.
Không vào hang hổ làm sao bắt được cọp con?Trương Tử Tinh âm thầm trong lòng định một cái chủ ý.
Đêm đó Văn Trọng, Thương Dung, Tỉ Can đều được bí mật triệu vào cung.
Trương Tử Tinh mời ba người ngồi xuống rồi nói một câu khiến ba người lặng đi: ”Ba vị ái khanh, có thực sự tin tưởng quả nhân?”
Văn Trọng nói:”Bệ hạ không cần nói những lời vậy, người là một vị minh quân, chúng tôi là thần, như thế nào lại không có tin tưởng bệ hạ?”
“nếu nói quả nhân ngu ngốc, vô đạo, ăn chơi sa đọa thì tin tưởng được không?”
Thương Dung lắc đầu nói:”Bệ hạ chớ nói những lời này, không phải lão thần tâng bốc, song với tài năng của Bệ hạ, cho dù so với các đời tiên đế trước, cũng xứng làm một vị minh quân, sao có thể trở thành như vậy?”
“Không phải là quả nhân muốn làm hôn quân, mà là quả nhân không thể không làm hôn quân…Trương Tử Tinh ánh mắt hướng tới Văn Trọng nói: ”thái sư là môn nhân của Triệt giáo, liệu có biết tới cái gì là sát kiếp không?”
Văn trọng mặt lộ vẻ kinh hãi nói: ”lão thần từng nghe sư tôn là Kim Linh thánh mẫu đề cập tới việc này, rất nhiều đạo hữu cũng tuân theo chưởng giáo thánh nhân mà phân phó ẩn cư trong thâm sơn đóng cửa không có ra, việc này vốn là cực mật,sao bệ hạ lại có thể biết được?”
“Quả nhân thân mang thiên mệnh,vốn đã biết…quả nhân muốn thiên hạ thái bình, phóng thích nô lệ, chính muốn tránh một tràng sát kiếp, không ngờ vẫn thành công cốc”,Trương Tử Tinh thở dài nói:”lão thái sư, lệnh sư có phải từng nói qua, cả đời người không nên gặp phải một chữ “Tuyệt” chứ?”
Văn Trọng kinh hãi nói: ”Lão thần lúc ấy ngộ đạo, tại bích du cung có bái sư Kim Linh thánh mẫu, học nghệ đã được 50.Ta theo lệnh xuống núi phò tá Thành Thang, trước khi xuống núi có hỏi sư phụ là đệ tử xuống núi phải lo lắng điều gì? Sư tôn nói ngươi cả đời không được gặp chữ “Tuyệt”, Bệ hạ như thế nào lại biết được bí sự này?”
Trương Tử Tinh thở dài nói: ”Thái sư, quả nhân tinh thông bói mệnh nên biết được không ít sự tình, chúng ta đều là người ứng kiếp, cho dù sư tôn ông là Kim Linh thánh mẫu cũng khó mà có thể tránh khỏi…’
Văn Trọng cả người chấn động không thôi, nhưng cũng biết Thiên tử tuyệt không nói giỡn, chỉ có điều, sư tôn Kim Linh Thánh Mẫu là một trong tứ đại đệ tử Triệt giáo, nếu ngay cả bà cũng bị cuốn vào sát kiếp, thì còn nói chi những môn nhân còn lại…
Nếu thế thì thiên hạ đại loại, chỉ sợ không còn xa nữa. Văn Trọng trong lòng có chút hiểu được tại sao thiên tử lại nói lời như “không thể không làm hôn quân”, không khỏi lọ ra vẻ mặt thận trọng.
“Thái sư ,mặc kệ trong tương lai tình hình như thế nào chỉ mong ngài nắm chặt lấy Đại Thương quân quyền, các quan tổng binh phải ngày đêm thao luyện chuyên cần, không vì chuyện triều chánh mất đi chiến lực. Quả nhân sẽ sai người chuyên lo cung ứng quân giới, để tránh quân tâm nhiễu động.
Bạo loạn đều từ chính quyền không ổn, nến bất kể thế nào cũng phải nắm chặt quân quyền trong tay. Điều này ngay cả Trụ Vương trong nguyên tác cũng hết sức coi trọng, nên dù hắn hôn quân vô đạo, vẫn còn không ít trung lương, về phần các tướng tổng binh trấn ải, đa số đều là tử chiến không hàng. Cuối cùng kết cục một nhóm trung hồn, tất cả đều lên Phong Thần Bảng.
Văn trọng biết chuyện này quan trọng nên trầm giọng nghe mệnh, Thương Dung cùng với Tỉ Can không rõ sát kiếp là cái gì , chỉ đoán Thiên tử tựa hồ có gì ẩn ý gì đó.
“Hôm nay sở nghị việc này là tối mật, các vị nên thủ khẩu như bình”, Trương Tử Tinh đối với hai người mở miệng nói: ”nếu quả nhân tính không sai, thời gian tới Triều Ca sẽ bắt đầu có loạn, nhị vị ái khanh một là quốc trượng, người kia là Vương thúc, lại là hai đại thừa tướng của Đại Thương ta, quả nhân vốn luôn coi là cánh tay phải hỗ trợ, gần đây họa sự sắp tới, đại thần trong triều đều khó bảo toàn, xin hai vị sớm mau tránh đi”.
Thương Dung đứng dậy cười to nói: ”Tránh đi? Bệ hạ nghĩ thần vô dụng sao? nếu bệ hạ không chê, lão thần cam nguyện chết vì Đại Thương, chết không hề hối tiếc!”
“lão thừa tướng được tiên đế thác cô, vất vả vì nước, công lao to lớn” Trương Tử Tinh vội nói: ”Quả nhân sao có thể bỏ rơi được? chuyện này chính muốn phải cậy nhờ quóc trượng, lần này quả nhân cố ý làm ra vẻ hôn muội, nếu lão thừa tướng kiên trì, sợ rằng kế này khó thành; nếu lão thừa tướng ngược lại rút về ở ẩn, lại có thể đạt được kỳ binh.
Thương Dung là một trong ba vị nguyên lão ,tâm tư nhanh nhẹn lại có lịch duyệt hơn người lập tức hiểu được gì đó, cho nên không có từ chối mà trầm ngâm suy nghĩ.
Tỉ Can trời sinh trái tim thất khiếu, nghe chút là hiểu, nhưng lại tỏ ý bất đồng: “thần là vương thúc, thân trong tông thất, lại được Bệ hạ trọng dụng, sao có thể tránh né? Huống chi có lão thừa tướng ở trong tối, tôi ở ngoài sáng, hỗ trợ lẫn nhau, có thể giúp Bệ hạ thành sự”.
Trương Tử Tinh nhớ tới ngày đó khi tế đàn loạn thì Tỉ Can xả thân hộ giá , không khỏi cảm động: ”Vương thúc, người chính là rường cột nước nhà,sao thân có thể mạo hiểm? quả nhân tính nếu người ở lại Triều Ca, sẽ có đại nạn sinh tử, không bằng…
Tỉ Can lắc đầu nói: ”cho phép hạ thần đoán chút, hẳn là Bệ hạ định thi kế nguy hiểm, nếu hạ thần ly khai, Bệ hạ không phải không có người hỗ trợ sao? Bệ hạ chớ khuyên bảo nữa, tâm ý thần đã quyết, tuyệt không vì tránh họa kiếp mà lui đi”.
Trương Tử Tinh cắn răng hỏi: ”nếu có một ngày, vương thúc vô cớ mà bị hại…tỉ như bị ….móc tim thì sao?”
Tỉ Can không thèm để ý lạnh nhạt nói: ”chỉ cần đại kế của Bệ hạ thành công, tôi bị chết cũng có là gì!”
Trương Tử Tinh tâm thần kích động, một bầu nhiệt huyết trào dâng, không khỏi nhớ tới câu thơ tràn đấy lòng yêu nước của Lâm Tắc Từ thời nhà Thanh “cú vi quốc gia sinh tử dĩ, khởi nhân họa phúc tị xu chi” (chỉ cầu quốc gia qua hoạn nạn, họa phúc cá nhân có nề hà!)
Trương Tử Tinh âm thầm hạ quyết tâm: ”ngài lấy đạo làm tôi mà đối đãi, ta cũng nguyện lấy đạo làm vua mà báo đáp”.
Mật nghị hồi lâu thì ba vị đại thần mới rời cung mà đi về.
“Sau lần này, chỉ sợ phải thực sự làm một tên hôn quân rồi…”, Trương Tử Tinh nhìn bầu trời đầy sao nhấp nháy, hít sâu mộ thơi: Thiên Hỉ Tinh, ngươi sẽ là nơi ta cuối cùng phải đến chăng?