Ngã Vi Trụ Vương Chi Ngạo Khiếu Phong Thần

Chương 237: Chương 237: Hà vi Thánh nhân






Trương Tử Tinh liên tưởng đến miêu tả của Phục Hy về Nữ Oa trước và sau khi thành thánh, chậm rãi nói: “Ta thấy, người một khi lĩnh hội Hỗn Nguyên đạo quả thành công, đạt được cái gọi là đại đạo, làm cho chấp niệm vốn có dần dần biến mất, càng lúc càng không phải là mình nữa, thánh nhân, trở về đến cùng cũng chỉ là khuất phục làm nô bộc của “đại đạo” mà thôi. Nếu như cho ta bỏ đi chấp niệm của mình mà đi lĩnh ngộ cái cái “đại đạo” đó thì ta thà không ngộ.”

Câu cuối cùng cũng là lời thật lòng của hắn.

Lão Tử không nghĩ đến Tiêu Dao Tử lại có thể nói như thế, không kìm được lộ vẻ lạ lùng, đâu biết câu tiếp theo của Tiêu Dao Tử lại càng thêm kinh người: “Đã là bình tâm luận đạo ta cũng không sợ đắc tội với đạo hữu. Ngoài tôn sư Hồng Quân, ba vị huynh đệ đạo hữu, hai thánh nhân Tây Phương Giáo thêm vào Oa Hoàng cung thánh nhân tổng cộng có sáu thánh nhưng ta cho rằng danh xưng thánh nhân này đều là giả thánh! Cho dù có đại thần thông có thể phá tan hành tinh, mở lại thổ thủy hỏa phong thì cũng không thể xứng là “Thánh”!”

Lão Tử chưa từng nghĩ đến có người dám nói những lời to gan đến thế, mà còn là nói ra trước mặt Nhân giáo thánh nhân như mình! Lão Tử dẫu sao tu vi cũng rất sâu, nháy mắt đè nén vẻ kinh nộ xuống hỏi: “Nếu theo lời của đạo hữu thì như thế nào mới gọi là thánh nhân?”

Trương Tử Tinh lặng lẽ nhìn vào mắt Lão Tử, cái nhìn mang theo vẻ mãnh liệt đáp lời: “Bần đạo cho rằng, thánh nhân vốn nền móng là người, phải lấy người mà nhập “thánh”, nếu ỷ vào đại thần thông, buộc người ta phải tôn kính thì chỉ có sức mạnh của thánh nhân mà không có đức hạnh của thánh nhân, dựa vào cái gì mà xưng là thánh nhân? Nếu như bồi dưỡng đạo đức thanh cao, tài trí siêu phàm, mọi người mới thực sự khâm phục, thành tâm tôn trọng. Ai cũng tự giác lấy đó mà hạn chế hành vi của mình, lấy đức đó mà giảm bớt sai lầm của bản thân, điều hòa cái ác, dừng họa chiến loạn, làm cho bốn biển thái bình vạn dân yên vui ...... thế mới có thể gọi là thánh nhân! Lấy đạo của đạo hữu mà xem thì chỉ là nghĩa hẹp của “thánh”, không phải là “thánh nhân” chân chính trong lòng ta.”

Lão Tử nghe hết toàn bộ “luận về thánh nhân” này của hắn trên mặt lộ ra vẻ trầm tư, thần sắc cũng dần dần dịu lại, rất lâu sau mới mở miệng nói: “Tiêu Dao đạo hữu nhìn nhận về thánh nhân chính lấy nhân đạo làm cơ bản mà không phải phải là thiên đạo, bần đạo quả thực chưa từng nghe thấy, cũng có vài cảm ngộ. Thiên đạo cũng tốt, nhân đạo cũng tốt, đều là hành đạo vậy. Bần đạo suy xét thế này ngược lại còn rơi vào chỗ tầm thường.”

Trương Tử Tinh đối với Lão Tử thân là thánh nhân mà vẫn có thể trước mặt mình tự thừa nhận chỗ thiếu sót cũng có vài phần kính phục nói: “bần đạo cũng biết lời này quá to gan, nhưng lấy quan điểm “tề vật ngã, tề thị phi, tề sinh tử, tề quý tiện” mà xem xét thì thánh nhân, tiên nhân và phàm nhân đều không hề khác biệt, vì thế lời nói có chỗ mạo phạm, còn phải mong Huyền Đô đạo hữu thông cảm.”

Trong thế giới phong thần kỳ dị này Thánh nhân là cái gì? Thiên đế là cái gì? Huyền tiên lại là cái gì? Chẳng qua chỉ là những kẻ có trình độ “tiến hóa” đạt đến đỉnh cao nhất của kim tự tháp mà thôi. Phẩm hạnh, đạo đức tuyệt không thể phù hợp với chữ “Thánh” kia. Có vài người có thể tiếp cận hoặc đã từng “cố chấp” như thế, cũng có một số hoàn toàn cách xa so với chân lý. Nếu muốn Trương Tử Tinh đánh giá thì Tam Thánh Hỏa Vân động địa vị trong lòng hắn càng cao, có lẽ càng thích hợp với chữ “Thánh” kia hơn.

Dù hắn có thể kết hợp sức mạnh tứ linh, ngộ được cảnh giới Huyền tiên, cũng tuyệt không lấy cái thân phận “tiên nhân” cao cao tại thượng coi thường sinh tử của bách tính bình dân. Bất luận lực lượng tiến cảnh nhanh bao nhiêu, từ đầu đến cuối hắn đều xác định lập trường chính mình phải đứng trên góc nhìn “nhân loại”. Có lẽ chính vì như thế, dù hắn có sức mạnh to lớn đến đâu, e rằng cảnh giới thánh nhân kia cũng vĩnh viễn không thể đạt đến được. Giống như Tam Hoàng năm đó từng nói: “chính là không hối hận, cho nên không ngộ”.

Trương Tử Tinh đối với vị thánh nhân Nhân giáo Lão Tử nói ra một hồi luận điệu vô cùng to gan như vậy xong, một chút cảm ngộ huyền diệu trong tâm cảnh dường như càng thêm rõ rệt, giống như có vật gì đó vốn luôn xiết chặt dần dần nới lỏng ra, cũng không dừng lại nữa mà hướng Lão Tử cúi đầu hành lễ rồi phiêu diêu mà đi.

Lão Tử mắt dõi theo hồng quang của hắn nhạt dần trong trời đêm lặng lẽ không nói dường như rơi vào trầm tư.

Trên bầu trời đêm chỉ lưa thưa khảm lên vài ánh sao lấp lánh, ánh sáng của những ngôi sao ấy mặc dù yếu ớt nhưng từ đầu đến cuối không hề bị màn đêm rộng lớn che lấp, dẫu trong đêm đen vô tận cũng làm người ta không thể xem nhẹ.

Trương Tử Tinh về đến Triều Ca liền thấy Khổng Tuyên đã chờ mình từ lâu, mọi người đều thở ra một hơi. Trương Tử Tinh nhớ đến lời của Lão Tử, hỏi Khổng Tuyên lúc trở về phải chăng đã bị người có đại thần thông ngăn cản. Quả đúng như Lão Tử nói, Khổng Tuyên chạy khỏi hải vực không lâu liền cảm thấy một nguồn sức mạnh đáng sợ khác, khiến hắn giống như rơi vào vực sâu không thể tự thoát ra. Sau đó lại có một nguồn sức mạnh to lớn giống như thế tiến đến, nhưng không biết tại sao hai nguồn sức mạnh này cuối cùng lại không hề ra tay mà đột ngột biến mất. Cho nên Khổng Tuyên một đường nhanh chóng bay đi cuối cùng cũng bình an về đến thành Triều Ca.

Trương Tử Tinh thầm suy đoán xem hai luồng sức mạnh đáng sợ đó là cái gì. Khổng Tuyên cũng hỏi hắn tình hình của Chuẩn Đề, Trương Tử Tinh nói ra chuyện Thiên thư kia. Khổng Tuyên vừa nghe hoàng huynh bị mất Thiên thư quý báu đó không kìm được dậm chân tức giận, Ứng Long và Nữ Bạt cũng lộ ra vẻ luyến tiếc. Trương Tử Tinh lại không nhịn được cười ha hả, làm gì có Thiên thư nào cơ chứ? Chẳng qua là lần trước hắn trước khi đi Bích Du cung, tại Tây kỳ chuẩn bị một món đồ chơi nhỏ mà thôi. Vốn định dùng để lay động Thông Thiên Giáo Chủ nhưng sau đó bởi vì không có thời cơ thích hợp nên không lấy ra, hôm nay đụng phải Chuẩn Đề đạo nhân vừa vặn lợi dụng thứ đồ bỏ này.

Chỉ có tiêu đề “Cố” và tổng cương chung là vì nhắm vào Chuẩn Đề mà đến mới thêm vào, cũng là để mê hoặc lão. Mà chín chữ trên Thần thiết thì là ý tưởng khi đó linh cơ chớp động làm ra, lại có được hiệu quả không thể ngờ đến, không chỉ làm Chuẩn Đề hoàn toàn tin tưởng huyền diệu và tính chân thực của Thiên thư, mà còn giúp mình giải trừ bí ẩn của văn tự thời thượng cổ hỗn độn trên Thần thiết kia.

Cửu hình đó hợp thành hai chữ “Càn khôn”? Trương Tử Tinh lúc đó không kịp nghĩ nhiều, giờ nghĩ kĩ lại không kìm được liên tưởng đến lúc ở Hỏa Vân động năm đó, Hiên Viên Hoàng Đế có nhắc tới đến tiên thiên chí bảo Càn Khôn đỉnh. Hoàng Đế từng nói Càn Khôn đỉnh là Lão Tử trước đó hóa thân thành Quảng Thành Tử chỉ điểm cho Hoàng Đế lấy được, đáng tiếc bản thân duyên mỏng, sau khi dùng xong Càn Khôn đỉnh liền biến mất không thấy nữa. Cửu đỉnh cũng là đỉnh, Càn Khôn đỉnh cũng là đỉnh lẽ nào có liên quan hay sao (người nhà? Tình nhân? Địch thủ? Đang YY ......).

Khổng Tuyên biết được Thiên thư kia chỉ là đồ chơi dọa người mà thôi, không ngờ lại lừa được Chuẩn Đề, nhịn không nổi bật cười lớn, cũng thập phần khâm phục sự nhanh trí của Trương Tử Tinh.

Trong trận chiến trên Đại Dư tiên sơn, Khổng Tuyên và Trương Tử Tinh mặc dù thụ thương không nhẹ nhưng lại là kẻ có thu hoạch lớn nhất trong quần tiên, thu được Hỗn Độn chung cuối cùng rơi vào trong tay Khổng Tuyên. Hỗn Độn chung này sở dĩ có uy lực như thế, cảHhuyền tiên cũng phải thụ thương, chính vì trên mặt còn bám lại một tia thần niệm của Đông Hoàng Thái Nhất, năm đó là kẻ mạnh nhất trong yêu tộc nhị hoàng.

Trong đại chiến của yêu tộc và ma tộc, Thái Nhất tuy có chí bảo Hỗn Độn chung trong tay nhưng Thập Đại Ma Thần thực lực cũng không hề thua kém, mặc dù có Đế Tuấn giúp đỡ nhưng vẫn không địch lại. Sau khi Đế Tuấn bị vây công mất mạng, Thái Nhất cắn răng liều mạng tự bạo, thi hành mật thuật khiến tu vi của bản thân đột nhiên tăng mạnh lấy bộ phận trung tâm của Hỗn Độn chung, khóa chuông, phát động tiếng chuông mạnh mẽ nhất, mười Ma Thần lập tức thân thụ trọng thương, vội tới tấp dùng Ma Thần lực của mình tầng tầng bao lại, phong ấn khóa chuông làm uy lực yếu đi nhưng vẫn bị tiêu diệt mất tám người. Nếu không phải là thời gian hiệu lực mật thuật của Thái Nhất đã đến, tự bạo thân vong thì chỉ sợ cả đến Chúc Dung và Cộng Công còn sót lại đều khó mà thoát chết.

Để Hỗn Độn chung không rơi vào tay ma thần tộc, Thái Nhất trước khi đối mặt với cái chết đem thần niệm chia thành hai phần, một phần bám trên Hỗn Độn chung, một phần ẩn trong khóa chuông, lấy lực lượng cuối cùng đem hai phần tách rời ra.

Bởi vì Thái Nhất đã tro bay khói diệt nên thần niệm còn lưu lại cũng không có trí tuệ độc lập hoàn thiện, chỉ là ý thức phòng ngự đối với tất cả những kẻ từ bên ngoài đến cướp đoạt Hỗn Độn chung. Mà bởi sức mạnh kỳ dị của Hỗn Độn chung nên Đại Dư tiên sơn cũng phát sinh dị biến, biến thành một hòn đảo di động như ngày nay.

Khóa chuông kia mặc dù trốn thoát nhưng bị ma thần lực tầng tầng bao bọc dần dần hóa thành thực thể, bị chôn vùi sâu trong lòng Mai Sơn gọi là “Hỗn Độn thạch”. Không hiểu Lục Áp làm thế nào biết được, lúc trước đến Mai Sơn tìm kiếm vừa vặn bị Trương Tử Tinh bắt gặp từ đó mà dẫn đến đoạn nhân quả này.

Hỗn Độn thạch gặp được Hỗn Độn chung, hai bên tất nhiên là hô ứng lẫn nhau, ma thần lực bao bọc xung quang cũng bởi sức mạnh của chuông mà từ từ tan rã, bị Trương Tử Tinh hút lấy, lộ ra nguyên hình khóa chuông. Mà Khổng Tuyên cũng bởi vậy mới thuận lợi thu được Hỗn Độn chung. Ma thần lực kia chính là lực lượng căn nguyên mạnh nhất của mười Ma Thần. Mặc dù vì phong ấn khóa chuông nên đã tiêu hao hơn nửa nhưng phần còn lại vẫn mạnh mẽ vô bì như trước, cho dù Trương Tử Tinh có thể chất đặc thù cũng không thể hấp thu được, may mà Hà Đồ được Phục Hy tặng kịp thời xuất hiện, lại có thể đem ma thần lực mạnh mẽ như thế hấp thu sạch, nhưng nếu muốn “tiêu hóa” chỉ sợ không phải là chuyện một sớm một chiều. Dựa vào ma thần lực này, tiên thức vốn bị tổn hại của Trương Tử Tinh không giảm mà tăng, so với những Huyền tiên cùng đi Đại Dư tiên sơn lần này bị tổn hại nguyên khí thì hắn chính là kẻ “khỏe mạnh” nhất.

Hiện tại trên người Trương Tử Tinh có thể xem như một kho báu lớn còn chưa được khai thác, có chiếc đĩa kỳ dị không biết tên kia, có tám chữ thời thượng cỗ hỗn độn trên Vũ Vương cửu đỉnh, có Hà Đồ được Phục Hy “cho thuê”, còn có Ma thần lực mạnh mẽ vô cùng, thêm vào sức mạnh tứ linh, đến lúc nếu có thể hoàn toàn đem những sức mạnh ẩn dấu trong cơ thể hấp thụ, vận dụng thuần thục tất sẽ có được một sức mạnh ở đẳng cấp kinh người. Điều đáng tiếc duy nhất của Trương Tử Tinh chính là thời gian của hắn quá ít, những lực lượng này mặc dù mạnh mẽ nhưng để “tiêu hóa” cũng đòi hỏi hoàn cảnh và thời gian đều không giống với bình thường, chỉ sợ đợi đến sát kiếp kết thúc cũng khó mà thực hiện được, nếu như thế cho dù hắn có “tiềm chất” thành thánh đều chẳng có ý nghĩa gì.

Trong kế sách hiện nay chỉ có thể cố gắng nghĩ phương pháp tranh thủ hoàn toàn thu được những lực lượng này, dù không phải toàn bộ nếu thật sự đạt được một loại trong đó cũng tốt.

Đồng dạng là đẳng cấp cuối cùng dưới thánh nhân huyền tiên thượng giai điên phong cảnh giới, bởi vì đạt đến cấp bậc này thời gian tích lũy và ngộ tính không giống nhau, tu vi chênh lệch cũng tương đối lớn. Lấy sức mạnh của Khổng Tuyên hiện tại mà nói thì so với Đông Hoàng Thái Nhất năm đó vẫn còn chênh lệch xa lắm.

Khổng Tuyên bây giờ đã dung luyện thần niệm còn lưu lại của Thái Nhất, tiếp theo phải từng bước luyện hóa Hỗn Độn chung đồng thời lĩnh ngộ diệu dụng của nó. Cho nên Khổng Tuyên cũng không tiếp tục lưu lại Triều Ca mà lập tức cáo từ Trương Tử Tinh muốn đến một nơi bí mật triệt để luyện hóa Hỗn Độn chung.

Trương Tử Tinh tất nhiên hiểu tính quan trọng của việc này, lập tức mở tiệc tiễn biệt Khổng Tuyên. Khổng Tuyên biết tình hình trước mắt biểu hiện bình lặng thực ra lại là sóng dữ ngầm động, chính mình rời đi khiến lực lượng trong tay hoàng huynh giảm mạnh nên trong long cũng có chút không yên tâm, ba lần bảy lượt dặn dò vợ chồng Ứng Long và Viên Hồng nhất định phải cẩn thận hành sự.

Trong cung điện rộng rãi sáng sủa, từng sợi khói thoang thoảng từ lư hương bay ra, hương này chính là cống phẩm của Đông Hải gọi là Linh Giao hương, không chỉ thơm mát dịu người mà còn có hiệu quả an thần tĩnh trí. Mà lư hương kia là do tử kim tạo thành, tinh xảo tuyệt luân, trên lư hương có hình bẩy mươi hai thụy thú nho nhỏ, chỉ là một cái lư hương nhưng có thể dùng bốn chữ “giá trị liên thành” để hình dung, càng không phải bàn đến bình phong ngọc bích, hồng huyết san hô, màn trướng tuyết ti, ...... được xếp đặt trong cung. Thậm chí cả đến một bình rượu nho nhỏ đặt trên bàn cũng là bảo vật trân quý hiếm có.

Những báu vật đầy chật này không thứ gì không phải do Thiên tử ban tặng, so với cung của các vị phi tử khác, cho dù là trong cung của hoàng hậu đã qua đời Khương Văn Sắc cũng không thể nhìn thấy nhiều bảo vật như thế. Nhìn này là có thể biết được phi tần trong cung này được Thiên tử sủng ái thế nào. Vâng, đây chính là Thọ Tiên cung của Diễm Phi nương nương Tô Đát Kỷ.

Nhưng Đát Kỷ vẫn chưa mãn ý, nàng muốn không phải là sự sủng ái “hầu như” chỉ tập trung trên một người mà là hoàn toàn chuyên sủng, độc sủng, tiếp đó là trèo lên bảo tọa hoàng hậu, hoàn toàn hoàn thành nhiệm vụ của Nữ Oa Nương Nương. Vốn dĩ nàng cho rằng mình đã làm được rồi nhưng gần đây phát hiện ra tình hình không giống như thế. Từ sau khi hoàng hậu tam phi chết đi theo lý mà nói trong cung chỉ còn hai vị phi tử, chính là cơ hội tốt nhất để nàng trở thành hoàng hậu, nhưng không ngờ đến Thương Thanh Quân vốn luôn luôn ẩn dấu đột nhiên ra tay, lại có thể chủ động tấn công. Gần đây số lần thiên tử đến Thanh Vân cung dần dần tăng lên, thêm vào bối cảnh đặc thù sau lưng Thương Thanh Quân, biến nàng ta trở thành trở ngại lớn nhất trên con đường phong hậu của Đát Kỷ.

Cổn Quyên vào báo: “Nương nương, đại tướng Phương Mạt ở ngoài cung cầu kiến.”

Đát Kỷ từng nghe theo ý kiến của Cổn Quyên, mấy ngày trước lần lượt triệu kiến Phương Mạt và Phí Trọng, đặc biệt hứa hẹn để bọn họ bày mưu định kế đối phó với Thương Thanh Quân, giúp nàng mưu đoạt ngôi hoàng hậu. Hôm nay Phương Mạt đặc biệt cầu kiến, chắc là đã có chủ ý, lập tức trên mặt lộ vẻ vui mừng, triệu hắn vào cung.

Bởi vì trong cung có lễ nghi nghiêm ngặt, cho dù là người thân của phi tử nếu là nam cũng phải có một khoảng cách tương đối khi bái kiến, khi cần thiết ở giữa còn phải treo rèm. Như Phương Mạt thân là ngoại thần lại càng không thể tùy tiện cùng quý phi gặp mặt, trừ lúc thiên tử thiết yến quần thần. Đát Kỷ cũng chỉ nhìn thấy qua Phương Mạt một lần, ngoài ra đều thông qua Cổn Quyên ở ngoài cung cùng hắn liên lạc. Do Phương Mạt có quan hệ với yêu tộc, Đát Kỷ sợ bị nhận ra manh mối nên cũng không dám tự ra mặt gặp hắn.

Hôm nay Đát Kỷ vì việc bày mưu vô cùng bí mật nên mới đặc cách triệu Phương Mạt nhập cung. Tất cả cung nữ xung quanh đều chịu phân phó của Cổn Quyên, lại bị Đát Kỷ dọa dẫm nên không dám tiết lộ chuyện này ra. Để đề phòng vạn nhất, khi nàng cùng Phương Mạt gặp mặt chính giữa còn có một tấm mành ngọc.

Phương Mạt hành lễ xong mở miệng nói: “Khải bẩm nương nương, hạ thần đã có mật kế, tất có thể giúp nương nương thành sự.”

Đế Tuấn -帝俊- là thiên đế trong thần thoại thời thượng cổ Trung quốc, tương truyền cùng với vợ là Hy Hòa sinh ra mười mặt trời, mười hai mặt trăng. “Tuấn” 俊trong chữ giáp cốt cùng với “tuấn” 浚giống nhau, mà “tuấn” 浚 lại có nghĩa là “ô” 乌. Tương tuyền mặt trời thực ra là “tam túc kim ô” (con quạ màu vàng ba chân) nên Đế Tuấn cũng phải là loài chim. “Sơn Hải Kinh” cũng có miêu tả Đế Tuấn thích sống cùng với loài chim. Cũng có học thuyết cho rằng âm “điểu” là ám chỉ cơ quan sinh dục nam tính, trong một số phương ngôn cũng có ám chứng. Mà phương diện sinh đẻ của Đế Tuấn cũng rất nổi bật, ngoài mười mặt trời, mười hai mặt trăng còn có một số dân tộc có hai mặt, răng đen, ... –nguồn wikipedia


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.