Ngã Vi Trụ Vương Chi Ngạo Khiếu Phong Thần

Chương 254: Chương 254: Hình Thiên Dữ Phi Liêm






Trương Tử Tinh nhớ năm xưa ở Hỏa Vân động, Hiên Viên Hoàng Đế khi nhắc tới Phệ Phách, từng dặn dò hắn đề phòng tâm ma sinh ra, hóa thân thành ma, không khỏi thầm kinh hãi: chẳng nhẽ Phệ Phách lại phát sinh dị biến? khó trách khả năng thôn phệ của nó lại tái hiện, chẳng nhẽ thân thể mình cũng bị ảnh hưởng gì rồi sao?

Hình Thiên thấy hắn nghi hoặc bèn nói: “lực lượng trên người Bệ hạ tuy không đồng nhất, không hoàn toàn là lực lượng tộc ta, nhưng Ma thể là chắc chắn có. Người khác có thể không nhận ra, nhưng ta chính là hậu duệ của Ma thần Cộng Công, nhìn không thể sai được, nếu không sao ta lại nhanh chóng nhận lời giúp ngài?”

Trương Tử Tinh tỏ vẻ hiểu ra, lại hỏi: “năm đó khi ta chinh Đông đánh bại Cửu Lê tộc Đông Di đoạt được Phệ Phách, sau lại gặp được Tam thánh Hỏa Vân động cải tạo thành hình kiếm, chẳng nhẽ ta bị kiếm này xâm lấn sao?”

Hạm Chi Tiên bên này lo lắng hỏi: “nếu vậy có ảnh hưởng gì không?”

Hình Thiên lắc đầu nói: “Ma thể của ngài tuyệt không phải là mấy thứ tâm ma kia sinh ra ép thành ma từ bên ngoài, mà là Vô thượng ma thể chân chính. Dạng Ma thể này của ngài tựa như hỗn hợp của vài huyết mạch thượng cổ Ma thần khác nhau ngưng tụ mà thành, cho dù là ta cũng không sánh được, hoặc có lẽ chỉ có Thập đại ma thần thượng cổ là có thể so được thôi. Dạng Ma thể này không chỉ không có gì nguy hiểm, ngược lại còn có rất nhiều chỗ tốt, ngoài việc không sợ kịch độc và trớ chú, nếu dùng Vô thượng ma thể tu luyện tâm pháp của Ma thần tộc, tốc độ đều sẽ nhanh hơn rất nhiều, lực công kích hoặc phòng ngự mạnh ngang với pháp bảo. Ngoài ra tùy thuộc vào thuộc tính, Ma thể sẽ có thêm diệu dụng khác.

Trương Tử Tinh cùng Hạm Chi Tiên yên tâm lại, Hình Thiên sau đó lại lộ vẻ nghi hoặc: “ngài là Thiên tử nhân giới, tuyệt không phải huyết mạch Ma thần, thậm chí còn không phải người tộc ta, sao lại có thể có thân thể đặc thù như này? Hơn nữa phàm người có Ma thể, trên mặt đều có dấu hiệu đặc trưng, sao ngài không có?”

Trương Tử Tinh ngạc nhiên: “là đặc trưng gì?”

Hình Thiên đáp: “trong tộc Ma thần của ta, phàm là người của hệ thượng cổ, giữa chân mày đều sẽ ngưng tụ một viên tinh châu nho nhỏ, đại biểu cho thân phận. Nếu không phải đầu ta bị trấn trên núi Thường Dương đã có thể cho Bệ hạ xem rồi”.

Trương Tử Tinh đột nhiên nghĩ đến điều gì, tháo mặt nạ ngũ sắc xuống lộ ra diện mạo chân chính. Hạm Chi Tiên thấy vậy lập tức lộ vẻ kinh hãi.

Trương Tử Tinh biết có chuyện lạ, vội vàng lấy gương ra nhìn một cái, quả nhiên thấy giữa mi tâm mình có thêm một viên châu nhỏ như hạt gạo, không khỏi ngầm giật mình: cái này xuất hiện lúc nào vậy? lúc đi Tây Côn Lôn còn chưa có mà! Chẳng nhẽ…

Hình Thiên thấy thế lập tức cười nói: “thì ra là có mặt nạ này che đi, vậy ngài đúng là có Vô thượng ma thể! Đã là như vậy, ta tất nhiên thực hiện lời hứa, từ này về sau sẽ tận tâm kiệt lực hỗ trợ ngài, gồm cả chuyện nghịch thiên kia, dù chết cũng không hối hận! nhưng ngài phải đáp ứng ta một điều kiện”.

Trương Tử Tinh vội hỏi là điều kiện gì, câu trả lời của Hình Thiên khiến người ta bất ngờ: Trương Tử Tinh thân là Thiên tử nhân gian nhưng lại có Vô thượng ma thể chỉ có Thượng cổ ma thần mới có, cũng coi như là một thành viên của Ma thần tộc, nên không thể chỉ chiếu cố Nhân tộc, còn phải lo lắng cả Ma thần tộc nữa. Ma thần tộc nhiều năm qua không thể khôi phục thịnh thế năm xưa, tộc nhân tản mát tứ xứ, ly tán khắp nơi, đa số đều ẩn lánh nơi hoang dã. Nếu có cơ hội, Trương Tử Tinh phải dùng Vô thượng ma thể triệu tập tàn dân, nỗ lực xúc tiến chung sống hòa bình giữa Nhân tộc và Ma thần tộc, thề không xâm phạm, thực hiện ý chí “hòa hợp dân tộc” của Cộng Công năm xưa.

Trương Tử Tinh nghe Hình Thiên có ý để mình làm thủ lĩnh Ma thần tộc, lãnh đạo Ma thần tộc cường thịnh trở lại. Dù lí luận “hòa hợp dân tộc” kia của Cộng Công trong mắt hắn có không ít tính phiến diện và hạn chế thời đại, nhưng một câu “cam tâm tình nguyện phò tá Bệ hạ” của Hình Thiên thật quá dụ người. Đối với hắn mà nói, có thể có thêm trợ lực của Ma thần tộc cũng là chuyện tốt, ngẫm nghĩ chốc lát rốt cuộc đáp ứng.

Hình Thiên mặt đầy vui mừng: vị Thiên tử này có Vô thượng ma thể, ngày sau nếu có thành tựu hoặc an toàn vượt qua sát kiếp, nhất định có thể đối xử bình đẳng với Ma thần tộc, lập tức hành đại lễ với Trương Tử Tinh, lại lập huyết thệ tối cao của Ma thần tộc biểu ý thần phục.

Năm đó Hình Thiên đại náo Thiên đình là có tu vi Huyền tiên trung giai, nhưng do đặc tính của Ma thần tộc cùng sự dũng mãnh của Hình Thiên, nên chiến lực phát ra tuyệt đối hơn xa cảnh giới thật. Nhất là lúc hắn bị chặt đầu lại ngộ ra tâm quyết tối cao “Bất diệt phùng xuân” lại may mắn hấp thu được vị lực của Thiên đình, thực lực lập tức đột phá tới Huyền tiên thượng giai, chiến lực càng thêm đáng sợ, ngoài ra còn miễn dịch một phần nào với vị lực Thiên đình. Hạo Thiên thượng đế cùng Dao Trì Kim Mẫu phải tốn không ít khí lực mới có thể trấn áp được hắn.

Quay đầu nhìn lại từ lúc đăng cơ tới nay, thực lực trong tay Trương Tử Tinh quả thật không ngừng tăng mạnh, tới giờ đã lập được thế lực không kém rồi. Đầu tiên là hai cường giả Khổng Tuyên và Hình Thiên, đều có tu vi Huyền tiên thượng giai, trong đó Khổng Tuyên đã tới thượng giai đỉnh phong; nghĩa đệ nghĩa muội Ứng Long, Nữ Bạt đều là Kim tiên; Viên Hồng tuy là Chân tiên nhưng đã tu luyện tới tầng thứ 5 của Bát Cửu Huyền Công, lại có Huyền tang côn trong tay, cho dù gặp phải Kim tiên cũng có thể đánh thắng; ngoài ra trong triều đình cũng không thiếu người đạo pháp tinh kì, dù nhiều người chưa thành tiên thể song cũng có lực chiến đấu ngang với tiên nhân; còn về phần Ma thần tộc theo ý của Hình Thiên không muốn kéo vào sát kiếp, nên an bài nơi nghỉ, như vậy không tính tới nữa.

Còn về bên ngoài, Đại Thương giờ đã gắn bó khăng khít lợi ích với Triệt giáo mà đại biểu là Thông Thiên Giáo Chủ, Tam Tiên Đảo, Kim Ngao đảo; tam thánh Hỏa vân động năm đó cũng có ý hỗ trợ; lần này lại kết minh cùng Tây Vương Mẫu. Cho dù xét cả thế giới tiên nhân, đây cũng là một thế lực rất lớn rồi.

Nhưng Trương Tử Tinh không dám lạc quan, nhân tố quyết định tới cuộc chiến Phong thần chính là đẳng cấp tối cao của tiên nhân – thánh nhân. Nếu thực phải đối kháng, cho dù Khổng Tuyên luyện hóa xong Hỗn Độn chung, thêm vào Hình Thiên và Tây Vương Mẫu cũng không địch nổi thánh nhân. Thứ hắn muốn làm bây giờ chính là đối phó với mặt này. Thông Thiên Giáo Chủ mới chỉ “lại gần” Đại Thương, vậy vẫn chưa đủ, nhất định phải “tóm chặt” vị thánh này. Nhưng một mình Thông Thiên không đủ, nếu không như trong nguyên tác Thông Thiên bị tứ thánh vây công, cuối cùng vẫn bại.

Do quan hệ giữa Triệt giáo và Đại Thương rất tốt, lợi ích của Xiển giáo tất nhiên bị xung đột, Nguyên Thủy Thiên Tôn quyết tâm hỗ trợ Tây Kỳ đối kháng với Đại Thương, nên mới có chuyện Khương Tử Nha “lội sông trốn chúa” kia, mượn thế tranh đoạt khí vận. Từ trận chiến với Khuyển Nhung có thể thấy được, Chuẩn Đề và Tiếp Dẫn đồng dạng cũng không phải kẻ cam chịu tịch mịch, mà hoạt động ngầm còn nhiều hơn trong nguyên tác. Nhưng hai người này hẳn là loại thủ đoạn, lấy lợi ích trên hết, lúc đó có thể tìm cách đối phó được. Trừ mấy người này ra, Nữ Oa Nương Nương khẳng định đứng ở mặt trận đối diện với hắn, cũng không biết có làm theo theo lời hứa liên quan tới tranh đấu giữa thánh nhân không. Nghĩ đến Nữ Oa Nương Nương, Trương Tử Tinh lại nhớ ra một quái sự: vì sao Lão Tử và Chuẩn Đề có thể nhìn ra hắn là người ngoài số mệnh, Thông Thiên Giáo Chủ lúc thôi toán trong Bích Du cung cũng nhìn ra, vậy sao Nữ Oa Nương Nương không nhắc tới điểm này, chẳng nhẽ không phát hiện ra?

Trương Tử Tinh chính nghĩ chuyện này mãi không ra thì Hình Thiên lại cất giọng, đề xuát muốn đi tới đất cũ của Ma thần tộc năm đó tìm xem có tộc nhân tàn dư hay manh mối gì không. Nhắc tới Ma thần tộc, Trương Tử Tinh đột nhiên nhớ tới Phong Bá Phi Liêm bị nhốt trong cơ địa, tâm niệm chợt động, đem chuyện này kể ra với Hình Thiên.

Phong Bá là một trong những thủ hạ đắc lực nhất của Xi Vưu, giỏi mưu thiện kế, Hình Thiên tất nhiên là quen thuộc, nghe Phong Bá rơi vào tay Trương Tử Tinh thì không khỏi kinh ngạc. Trương Tử Tinh bèn dẫn Hình Thiên tới cơ địa dưới lầu Trích Tinh. Ứng Long, Thương Thanh Quân và Viên Hồng thấy hắn và Hạm Chi Tiên bình an trở lại, đều hết sức cao hứng. Trương Tử Tinh giới thiệu Hình Thiên với mọi người, Ứng Long từng tham gia trận chiến Hoàng Đế Xi Vưu tất nhiên là đã nghe danh Hình Thiên, tức thì kinh hãi, đồng thời cũng hết sức bội phục thủ đoạn và tao ngộ của hoàng huynh.

Hình Thiên đi tới phòng giam, thấy Phong Bá đang bị nhốt trong một lồng kính nửa trong suốt, bên ngoài toàn là thiết bị kim loại kỳ dị, may trên đường tới đây hắn đã gặp qua không ít “pháp bảo” tân kỳ của Thiên tử, nên cũng không giật mình lắm.

Trương Tử Tinh hạ lệnh thu những thiết bị thí nghiệm lại, lồng kính kia lập tức mở ra, đẩy Phi Liêm ra trước mặt hai người. Giờ Phi Liêm đang rơi vào một trạng thái ngủ mê chết lâm sàng, cho dù có thể giết chết hắn cũng không cách nào mọi được bí mật – nhưng bản thân hắn cũng không thể tỉnh lại – đây chính là một trong những bí thuật cao cấp của ma thần tộc.

“Bệ hạ, thuật này tên Khô Vấn Thuật, giúp người thi thuật có thể tự bế nguyên thần, cho dù địch nhân dùng phép sưu hồn cũng không thể moi được bí mật”, Hình Thiên nói xong, ngầm vận tâm pháp, tự cứa lên tay mình, tức thì một dòng máu “màu xanh” ứa ra, hắn chấm chấm ít máu, vẽ một đạo chú trong không trung, một đoàn khí xanh từ từ xuất hiện, hợp thành đồ văn rơi trên người Phi Liêm. Vết thương trên tay Hình Thiên đã tự động ngừng chảy máu, thậm chí cả vết khứa cũng không thấy đâu.

“Thuật này cho dù là người trong tộc ta cũng khó lòng giải được. May năm đó ta bị mất đầu xong, ngộ ra Bất Diệu Phùng Xuân thuật, đúng có thể giải trừ được Khô Vấn thuật này.

Hình Thiên vừa nói xong đã thấy đồ văn kia lại hóa thành khói nhẹ thu vào trong mũi Phi Liêm. Không bao lâu, thân thể Phi Liêm vặn vẹo một trận, từ từ mở ra hai mắt.

Phi Liêm mở mắt ra, người đầu tiên đập vào mắt hắn chính là Trương Tử Tinh.

Trương Tử Tinh cười mê mê nói: “Thượng đại phu, ngài ngủ giấc này ngon chứ? Khô Vấn thuật kia quả nhiên lợi hại, giờ ta mới giải trừ được, thực không thẹn là bí thuật của Ma thần tộc”.

Phi Liêm như nhìn thấy quỷ vậy, lộ vẻ sợ hãi vô cùng, bàn tay cũng không kiềm chế được run rẩy: “ngươi lại có thể giải được Khô Vấn thuật bí truyền của bổn tộc…”

“Phong Bá, ngươi còn nhận ra ta chứ?”, Hình Thiên đứng bên này cất giọng nói.

Phi Liêm quay đầu nhìn lại, đột nhiên mừng rỡ vô cùng, mặc kệ Thiên tử trước mặt, lập tức nhảy từ trên lồng kim chúc xuống, quỳ trước mặt Hình Thiên: “Hình Thiên đại nhân, sao người lại ở chỗ này? Thiên tử này thủ đoạn độc ác, thực lực lại cao thâm, chính là đại địch của tộc ta. Xin đại nhân mau dẫn ta mau rời đi chỗ này!”.

Hình Thiên nghe hắn mô tả Thiên tử “độc ác, cao thâm”, lại rất hài lòng gật đầu: “có thể khiến người như ngươi sợ hãi như vậy, xem ra Bệ hạ quả thật bất phàm”.

Phi Liêm không ngờ Hình Thiên lại có thái độ như vậy, vội nói: “đại nhân! Người chẳng nhẽ bị hắn mê hoặc rồi? xin chớ…”

“Câm mồm!”, Hình Thiên quát mắng: “Bệ hạ đây là hi vọng duy nhất có thể chấn hưng tộc ta, ta đã lập huyết thệ thề hiệu trung, nếu ngươi còn dám vô lễ như vậy, ta lập tức khiến ngươi hồn phi phách tán!”.

Phong Bá chính là túi khôn của Xi Vưu năm xưa, cũng là một kẻ may mắn sống sót năm đó. Tuy ngày đó Hình Thiên từ chối yêu cầu của Xi Vưu tham gia vào ma thần đại quân, nhưng hắn cũng hiểu được thực lực Hình Thiên thế nào. Sau trận chiến với Hoàng Đế, hắn từng nghe nói Hình Thiên vì bảo hộ tộc nhân mà dẹp hết chúng tiên, lại một mình xông lên Thiên đình đánh Thiên Đế, sau không thấy tin tức gì nữa, tưởng là đã trúng độc thủ của Thiên đình rồi. Hắn hết sức bội phục vị dũng sĩ tráng liệt này của tộc mình, nay thấy Hình Thiên tại đây, còn xưng đã hiệu trung với tên Thiên tử nhân giới độc ác kia, tất nhiên không thể tin nổi”.

“Hình Thiên đại nhân, từng nghe ngài vì tộc ta mà một mình chống lại Thiên đình, hành động thật bi tráng. Sao hôm nay lại chịu hiệu trung với một tên Đế vương nhân gian? Chẳng nhẽ đã quên tôn nghiêm của Ma thần tộc chúng ta rồi sao?”, Phi Liềm thầm đoán Khô vấn thuật của mình là do Hình Thiên giải trừ, biết hôm nay khó thoát độc thủ, lập tức mặc kệ mọi thứ hét rống lên.

Hình Thiên nói: “ngươi còn nhớ được tôn nghiêm của tộc ta, kể cũng không uổng công ta cứu ngươi tỉnh lại. Vị Bệ hạ này không phải chỉ đơn giản là đế vương nhân gian đâu…”

Trương Tử Tinh hội ý, lập tức hạ mặt nạ ngũ sắc xuống. Phi Liêm thấy hạt châu giữa trán mắt, cẩn thận nhìn lại một phen, biểu tình càng lúc càng kinh dị, miệng lắp bắp nói: “trời, chính là huyết mạch ma thần, sao lại có thể như vậy…”

Câu tiếp theo của Hình Thiên càng khiến hắn đơ ra: “đây không phải là huyết mạch ma thần phổ thông đâu! Ngươi nhìn lại xem, chính là Vô thượng ma thể ngang với Thập đại ma thần!, cho dù là ta và Xi Vưu cũng không có được!”.

Phi Liêm là người Ma thần tộc, tất nhiên hiểu được Vô thượng ma thể đại biểu cho điều gì, giờ nghe Hình Thiên tự mồm chứng nhận, lòng càng thêm kinh hãi vô cùng. Hắn nhìn vị Thiên tử này từ lúc còn là Thọ Vương cho tới khi đăng cơ thiên hạ, tuy Thiên tử Trụ văn võ song toàn, hùng tài đại lược, song trong mắt hắn cũng chỉ là một nhân loại phổ thông mà thôi. Vì sao “nhân loại” này lại có thể có được Vô thượng ma thể tối cao của Ma thần tộc?

Phi Liêm lại nghe Hình Thiên nói đến hi vọng “khôi phục Ma thần tộc”, ánh mắt đầ phức tạp nhìn vị Thiên tử khiến hắn đầy sợ hãi này, ánh mắt lại nhìn lão cừu nhân Ứng Long đáng đứng bên kia, rốt cuộc cắn răng quỳ xuống: “nếu Bệ hạ đồng ý khôi phục tộc ta, thực là may mắn của tộc ta vậy!, nếu Bệ hạ đồng ý với ta một chuyện, Phi Liêm nguyện ý dâng lên bổn mạng nguyên hồn, thực tâm bái Bệ hạ làm chủ, tuyệt không nuốt lời!”.

Sao mấy tên Ma thần tộc này trước khi hiệu trung lại cứ phải đề đạt điều kiện vậy? Trương Tử Tinh khó chịu thì thầm, hỏi: “Ngươi cứ nói đi, điều kiện gì?”

Phi Liêm hỏi ngược lại: “Bệ hạ liệu đã giải được bí mật của Vũ vương cửu đỉnh?”

Trương Tử Tinh trong lòng khẽ động, cố ý lắc đầu, đáp: “Thượng đại phu có gì nói rõ đi”.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.