Ngã Vi Trụ Vương Chi Ngạo Khiếu Phong Thần

Chương 258: Chương 258: Hữu khách Tây lai danh Kim Cương






Đạo nhân mở miệng nói: “Đồng tử này, xin hỏi đây có phải là Nguyên Dương tiên phủ của Linh Bảo đạo hữu Xiển giáo không?”

Mấy đạo đồng này vừa nghe khẩu khí của đạo nhân, đoán là bạn cũ của Linh Bảo đại pháp sư, vội vàng quát lũ báo yêu câm mồm, hành lễ với đạo nhân nói: “đây chính là Nguyên Dương động, xin hỏi đại danh của lão sư?”

Đạo nhân đáp: “ta là Kim Cương đạo nhân, tới từ Tây thổ, nhân có chuyện đi ngang qua Không Động, đặc ý ghé vào thăm Linh Bảo đạo hữu, nhờ đồng tử thông báo dùm cho”.

Đạo đồng không dám chậm trễ, xin đạo nhân chờ chốc lát, nhanh chóng đi vào trong, không bao lâu đã trở ra báo: “sư tôn xin mời Kim Cương lão sư”.

Kim Cương đạo nhân gật đầu, theo đạo đồng đi vào trong Nguyên Dương động.

Bên trong Nguyên Dương động rất rộng rãi, trên bồ đoàn chỗ nền đá có một đạo nhân áo trắng đang ngồi, mặt mày đầy khí độ bất phàm, chính là Linh Bảo đại pháp sư.

Hai người thi lễ xong, Linh Bảo đưa mắt đánh giá Kim Cương đạo nhân, thấy người này cũng có tu vi Kim tiên liền không dám xem thường, cất giọng hỏi: “Kim Cương đạo hữu, bần đạo vốn chưa từng gặp mặt ngài, hôm nay pháp giá tới đây không biết có chuyện cần gì?”

Kim Cương đạo nhân đáp: “Linh Bảo đạo hữu hẳn là biết Tây Phương cực lạc tịnh thổ, bần đạo chính là một trong Ngũ Đại Minh Vương nơi Cực lạc thế giới, tên gọi Kim Cương Dạ Xoa minh vương”.

Ánh mắt Linh Bảo sáng lên, con ngươi mị mị nói: “thì ra là đạo hữu Tây phương giáo, nghe nói đạo hữu từng phát sinh tranh đấu với Ngô Bình, Đặng Hoa giáo ta, hôm nay tới Không Động chẳng nhẽ là tầm cừu?”

Kim Cương đạo nhân than nói: “giáo ta xung đột với quý giáo quả thực là một trận hiểu nhầm. Vị Ngô Bình đạo hữu kia vốn có duyên với Hoan Hỉ Sứ giả giáo ta, tiếc là Ngô Bình đạo hữu tính tình hơi nóng, yêu quá thành hận nên mới xảy ra tranh chấp. Chuyện này giờ đã tạm yên, đạo hữu đề cập lại làm gì? Phải nhớ duyên tới duyên đi, cũng đều là duyên…hôm nay ta tới tiên phủ của đạo hữu là vì nhận lệnh của Chuẩn Đề thánh nhân giáo chủ, tới xin đạo hữu một món nhân tình”.

Linh bảo nghe khẩu khí của hắn không yếu, lại đề cập tới tên Chuẩn Đề, gật đàu nói: “đạo hữu, xin mời nói rõ”.

Kim Cương đạo nhân nói: “giáo ta có hai vị đại giáo chủ, đều là Hỗn nguyên thánh nhân. Bần đạo lần này cùng nhị giáo chủ Chuẩn Đề thánh nhân tới Trung thổ, ý muốn tìm người có duyên độ hoá về Tây phương Cực lạc thế giới. Ngày trước Chuẩn Đề giáo chủ từng thấy nơi Đông Hải có hồng khí xông lên bèn cùng bần đạo tới xem, quả nhiên độ được vài người có duyên, giao cho bần đạo dẫn về Tây thổ. Trong đó có hai người là vượn yêu, mấy ngày trước bần đạo định tới đón thì phát hiện hai yêu một bị trọng thương, một không rõ tung tích. Chuẩn Đề giáo chủ toán ra yêu đó giờ ở trong Nguyên Dương động của Linh Bảo đạo hữu, cho nên lần này bần đạo tới đây xin đạo hữu giúp đỡ, thả vượn yêu kia ra, cho tròn duyên pháp, ngày sau tất xin báo đáp.

Linh Bảo đại pháp sư tức thì chau mày, ngày đó xảy ra chuyện Ngô Bình ở Nam Hải, dưới sự lôi kéo của Ngô Bình và Đặng Hoa, Xiển giáo cùng Tây phương giáo đã xảy ra không ít lần xung đột, có cả thương vong, sau Đại Thương thiên tử chinh Tây lại chết mất Đặng Hoa. Nguyên Thuỷ Thiên Tôn hạ chỉ, không được tiếp tục tranh đấu cùng Tây phương giáo. Mà hắn thân là một trong 12 Kim tiên đệ tử yêu quý của Nguyên Thuỷ Thiên Tôn, cũng ngầm đoán được sư tôn có tính toán khác với Tây Phương giáo.

Hai ngày trước tại Đông Hải, Linh Bảo quả thực có bắt được một vượn yêu, chuyện này thánh nhân toán ra cũng không có gì kỳ lạ. Theo lý thuyết, giáo chủ Tây Phương giáo Chuẩn Đề thánh nhân phái một trong Ngũ Đại Minh Vương tới tìm mình đòi món nhân tình này kể cũng không quá đáng, hắn nên đồng ý mới phải. Nhưng trong lòng Linh Bảo đại pháp sư giờ lại hết sức do dự, nếu đổi thành một con tiên thú hay yêu tộc khác, hắn nhất định vui vẻ đưa cho Kim Cương dạ xoa, nhưng vượn yêu này với hắn thực quá quan trọng, rất không nỡ thả đi.

Linh Bảo đại pháp sư vốn có hai món bảo bối, một là Ngũ hành thú phiên, hai là Vạn thú hồn châu. Món đầu chế theo ngũ hành, kết hợp ảo diệu sinh khắc, vừa công vừa thủ; món sau âm độc vô cùng, kẻ nào chỉ cần bị trúng chiêu, ắt bị độc lực âm hồn kia xâm lấn, cho dù là Kim Tiên cũng không chịu nổi bao lâu, thực là bảo bối ám toán hay nhất. Nhưng năm đó Linh Bảo nghe lệnh Nguyên Thuỷ Thiên Tôn, cùng Thanh Hư Đạo Đức chân nhân, Thái Ất chân nhân tới tiếp ứng Khương Tử Nha thì gặp phải một cường giả khủng bố. Thực lực người kia thực cao thâm khó dò, ngay cả đệ nhất tiên nhân dưới tay thánh nhân là Nhiên Đăng đạo nhân cũng không sánh kịp. Người này dễ dàng diệt đi Ngũ hành thú phiên, sau lại dùng hào quang ngũ sắc thu lấy Vạn thú hồn châu, khiến cho hai đại bảo bối của Linh Bảo một hỏng một mất, thực lực giảm hẳn.

Linh Bảo tuy đau lòng, song cũng không biết làm sao, loại địch nhân trình độ đó không phải hắn giờ có thể địch nổi, đừng nói chi tới báo thù. Thứ duy nhất có thể làm giờ là nhanh chóng sửa lại Ngũ hành thú phiên, tăng cường lực chiến đâu ngõ hầu ứng phó sát kiếp về sau. Ngũ hành thú phiên kia thực ra là Ngũ hành yêu phiên, do sợ Nguyên Thuỷ Thiên Tôn khó chịu cùng che dấu người khác mới đổi thành chữ “thú”. Phiên này dùng sinh hồn của năm gã yêu tộc mang năm thuộc tính khác nhau luyện thành. Gọi là sinh hồn, chính là đem hồn phách của người sống rút khỏi thân thể, còn bản thể vẫn sống. Thủ đoạn này hết sức độc ác, kẻ bị luyện lấy sinh hồn, nếu không được người cứu liền muôn kiếp không được siêu sinh.

Năm yêu hồn đấy chiếu theo Ngũ hành sinh khắc luyện thành trận, dựa vào thuộc tính ngũ hành và uy lực trận pháp mà diệt địch chiến thắng, lực chiến đấu ngang với năm gã Kim tiên, thêm bản thân Linh Bảo đại pháp sư , uy lực thực rất mạnh. Cho nên giờ thiếu đi một sinh hồn, không cách nào tổ hợp thành trận pháp, bốn yêu hồn chỉ còn ngang với bốn Chân tiên, uy lực giảm mạnh.

Mà Vượn yêu bắt được hôm trước chính có thân thể Hoả tính mà Linh Bảo đại pháp sư khổ công truy tìm, nếu có thể luyện thành yêu hồn liền luyện thành Ngũ hành đại trận, uy lực còn mạnh hơn lúc trước. Giờ nếu muốn Linh Bảo giao ra vượn yêu, xác thực làm khó hắn.

Kim Cương đạo nhân này không còn nghi ngờ gì nữa, chính là Trương Tử Tinh hoá ra. Năm đó khi hắn tạm biệt Hoan Hỉ Sứ giả từng gặp qua Kim Cương Dạ Xoa minh vương, thêm vào mạt nạ ngũ sắc có thể tuỳ ý biến đổi dung mạo, Vô thượng Ma thể lại có thể cải biến thân hình, nên cho dù tu vi Kim tiên như Linh Bảo đại pháp sư cũng không thể nhìn ra được.

Hắn thấy Linh Bảo lộ vẻ do dự, cố ý hỏi một câu: “đạo hữu tựa hồ có chút gặp khó?”

Linh Bảo than nói:” Kim Cương đạo hữu từ xa tới, lại có lời của Chuẩn Đề thánh nhân, theo lí thuyết ta phải thả yêu nghiệt kia ra mới dúng. Nhưng vượng yêu này thực có chỗ dùng với ta, đạo hữu hãy để ta ngẫm nghĩ chốc lát”.

Kim Cương đạo nhân tuyệt không ép buộc, chỉ nói: “bần đạo tuy phụng mệnh hành sự, nhưng tới cũng thật đường đột, quả thực xấu hổ. Không biết đạo hữu có thể để ta gặp vượn yêu kia một phen? Coi như khi trở về cũng có lời ăn nói với giáo chủ? Đây có một khối Linh tê tiên thạch, coi như chút bồi thường của ta với đạo hữu, bất kể chuyện này kết quả thế nào đều mong đạo hữu nhận cho”.

Linh tê tiên thạch là một loại tài liệu rất trân quy, là Viên Hồng lần trước lấy được từ Nam Hải, là một trong những loại tài liệu bắt buộc phải có khi luyện chế thượng phẩm pháp bảo. Nhưng do mấy người Trương Tử Tinh không hiểu thuật này nên vẫn bảo tồn tới nay. Còn ít dược tài khác sớm đã bị Hạm Chi Tiên lấy sạch đi rồi.

Linh Bảo thấy Kim Cương đạo nhân ra tay hào phóng như vậy, tuỳ tiện đã lấy ra một lễ vật trân quý, mà Ngũ hành thú phiên của mình đúng lúc đang thiếu Linh tê tiên thạch này để luyện chế, không khỏi mừng rỡ, lập tức thu vào. Thái độ Linh Bảo trở nên tốt hơn nhiều, nói: “đa tạ đạo hữu yêu mến, xin mời theo ta lại đi xem vượn yêu kia”.

Linh Bảo nói xong đứng dậy, dẫn Kim Cương đạo nhân đi vào phía sau động. Từ bề ngoài thấy phạm vi của Nguyên Dương động hẳn phải to, nhưng đi vào lại thấy khá hạn kẹp, Kim Cương đạo nhân chính đang khó hiểu, bỗng thấy Linh Bảo hươ tay chỉ lên phía đối diện một cái, tường đá tức thì mở ra một cánh cửa lớn.

Kim Cương đạo nhân theo Linh Bảo tiến vào một căn phòng lớn, hẳn là nơi hắn minh tưởng hàng ngày. Linh Bảo lại chỉ xuống mặt đất, nền đá liền từ từ mở ra, xuất hiện một cái thang đá, tựa hồ thông xuống rất sâu. Linh Bảo phất nhẹ tay áo, hai ngọn đuốc phía dưới tức thì rực lên bừng bừng, trông rất hoành tráng.

“Hôm nay bần đạo được đại khai nhãn giới rồi”, Kim Cương đạo nhân tán một câu: “đạo hữu thực tài năng! Ai có thể ngờ được dưới lòng Nguyên dương động lại có một cái động khác, thực là cao minh!”.

Linh Bảo được Kim Cương đạo nhân khen ngợi, mặt lộ vẻ đắc ý, miệng lại khiêm tốn nói: “đạo hữ quá khen, do ta cần một nơi rộng rãi luyện chế pháp bảo, mà diện tích Nguyên dương động lại có hạn, nên phải khoét vào lòng núi tạo thêm một động phủ, đây chỉ là chút tiểu kỹ mà thôi, thực là bêu xấu trước mặt đạo hữu”.

Kim Cương đạo nhân cười nhẹ, trong lòng thầm nghĩ: ngươi cũng biết điều đấy, cái này trong mắt ta thực là chút đồ chơi trẻ con, nếu để ngươi nhìn qua cơ địa dưới lầu Trích Tinh của ta, lúc đó mới biết cái gì gọi là thế giới dưới đất chân chính.

Linh Bảo bước được vài bước, lại dừng lại nói: “đây là bí thất của ta, người ngoài vốn không được vào, nhưng đạo hữu đã được thánh nhân dặn dò, lại cùng ta gặp mặt một lần mà thấy rất thân quen, nên mới mời đạo hữu vào, mong ngài giữ bí mật giùm cho”.

Kim Cương đạo nhân ngầm cười lạnh: cái gì mới gặp đã thân, rõ ràng là bởi vì Linh tê tiên thạch kia, tất nhiên nếu mình không nói là được Chuẩn Đề phái tới, dù có tiên thạch hẳn cũng không tới được nơi này.

“Đạo hữu yên tâm, ta tự biết giữ mồm, nhất định sẽ không đem chuyện này lộ ra, nếu có giả dối, Kim Cương Dạ Xoa minh vương ta ngày sau sẽ hình thần câu diệt”.

Đúng a, cho dù tiết lộ ra bị ứng lời thề, hình thần câu diệt mà chết cũng là Kim Cương Dạ Xoa kia, liên quan gì tới ta?

Linh Bảo đâu biết lòng hắn nghĩ gì, nghe Kim Cương phát thệ độc địa như vậy, hết sức hài lòng tiếp tục dẫn hắn đi xuống phía dưới.

Phía dưới tựa hồ có rất nhiều thông đạo cùng phòng ốc, mỗi bước cầu thang đều thấy đường đi xuất hiện hai bên. Nhưng bước chân Linh Bảo không hề dừng lại, Kim Cương đạo nhân cũng chỉ đành nén sự tò mò, theo hắn đi tiếp.

Một đường xuống thẳng tới một căn phòng lớn nơi sâu nhất Linh Bảo mới dừng lại, quay đầu lại nói: “đạo hữu, xin mời theo ta, vượn yêu kia ở tại chỗ này”.

Kim Cương đạo nhân nhìn lại, dưới này có ba cái động đá, chỗ Linh Bảo đi vào chính là cái động ở giữa.

Đi vào động đá, quả nhiên nhìn thấy Viên Hồng, toàn thân bị dây xích đặc chế khoá lấy, đầu bị dán một đạo phù chú, hẳn Nê hoàn cung đã bị trấn trụ, nguyên thần bị phong toả, không cách nào thoát thân, hai tay hai chân cũng đều có phù ấn kì dị dán vào. Viên Hồng vừa thấy Linh Bảo tới, căm hận tới nghiến răng nghiến lợi, nhưng bị dây xích cùng phù ấn cản trở, ngay sức nói ra tiếng cũng không có.

Linh Bảo đại pháp sư tựa đã quen với dáng vẻ hung ác của Viên Hồng, không thèm để ý nói: “Kim Cương đạo hữu, có phải con yêu này không?”

Kim Cương đạo nhân ra vẻ đánh giá hồi lâu, gật đầu nói: “chính là yêu này. Yêu này từng được Chuẩn Đề thánh nhân điểm hoá, còn được thánh nhân tặng cho tên “Ảnh đế” (siêu sao điện ảnh), không biết đạo hữu có thể thả Ảnh đế ra, cho ta trở về báo cáo với giáo chủ?”

Viên Hồng vừa nghe “Chuẩn Đề thánh nhân điểm hoá”, đầu tiên là ngây ra, sau lại nghe thấy hai chữ “Ảnh đế”, ánh mắt tức thì sáng lên, lại nhìn thấy bàn tay Kim Cương đạo nhân phía sau lưng làm ra ký hiệu “ok”, tức thì hiểu ra đạo nhân này là ai. Con khỉ này kể cũng thông minh, tức thì nhe nanh gầm gừ với Linh Bảo đại pháp sư một phen, bên này lại rất hoà hoãn với Kim Cương đạo nhân, lộ vẻ khẩn cầu.

Linh Bảo đại pháp sư thấy bộ dạng Viên Hồng như vậy cũng tin lời Kim Cương dạ xoa hơn, nhưng vẫn không nỡ thả ra con vượn yêu hoả tính rất khó tìm được này, ánh mắt đảo một vòng, nhanh chóng tìm ra chủ ý.

“Không phải ta không muốn giúp đỡ Kim Cương đạo hữu, nhưng vượn yêu này có thân thể thuần hoả, rất quan trọng tới việc luyện hoá một món đại bảo bối với ta. Sư tôn Nguyên Thuỷ Thiên Tôn của ta từng nói, nếu không có bảo bối đấy, ta sẽ gặp rất nhiều hung hiểm trong sát kiếp. Nhưng đạo hữu đã là chỗ quen biết, ta cũng không muốn làm khó. Đạo hữu chỉ cần tìm được một yêu tộc khác có thân thể thuần hoả, tu vi Chân tiên tới đổi lấy vượn yêu là được!”.

Linh Bảo cố ý lôi Nguyên Thuỷ Thiên Tôn ra là để ngang với Chuẩn Đề thánh nhân trong miệng Kim Cương. Luận thực lực, luận tình lý, Linh Bảo đều không tất yếu phải “chuyển nhượng” viên hồng. Kim Cương đạo nhân không ngờ Linh Bảo này xảo trá như vậy, lập tức lộ vẻ khó khăn: “đạo hữu, không phải bần đạo chối từ, nhưng thân thể thuần hoả vốn rất khó tìm, lại phải có cảnh giới Chân tiên, thời gian cấp bách vậy bần đạo làm sao tìm được?”

Linh Bảo than nói: “nếu hai người chúng ta đều thấy khó xử, sao không thử theo thói thường thử sức một phen. Nếu ta thua dưới tay đạo hữu, lập tức đem vượn yêu kia trả lại. Nếu ta may mắn thủ thắng, mong đạo hữu chớ trách, bỏ qua chuyện này. Đạo hữu là khách từ xa tới, nếu chẳng may bại ta cũng sẽ không để đạo hữu tay không mà về. Trong động ta có không ít yêu nghiệt kỳ thú, có chút cũng có thần thông, đạo hữu có thể tuyển lấy hai tên, hoặc dẫn độ về Tây phương hoặc để làm toạ kỵ, coi như biểu lộ tâm ý của ta, thế nào?”

Lời này của Linh Bảo tốn không ít tâm cơ, hai bên bất kể thành bại đều có thể giữ thể diện cho mình, không mất hoà khí, cho dù là Trương Tử Tinh hoá thân thành Kim cương đạo nhân cũng không khỏi ngầm khen. Nhưng Trương Tử Tinh tất nhiên không phải dễ chơi, nói: “Đạo hữu nói vậy rất phải, lấy hai đổi một thực đủ thành ý. Nếu đã là vậy, bần đạo muốn lựa chọn trước một phen, không biết đạo hữu có cho phép không?”

Linh Bảo đạo nhân nghe Kim Cương không đáp ứng ngay, chỉ đề xuất muốn tự lựa chọn trước, tựa hồ biết không địch nổi mình nên đi nhận bồi thường trước.

Linh Bảo ngầm đắc ý trong lòng, lập tức dẫn Trương Tử Tinh quay lên, nhưng lại không phát hiện ra, trên mặt đất không biết từ lúc nào đã xuất hiện một con nhện nhỏ tinh xảo, dưới ánh đuốc rừng rực, ánh lên một màu vàng kim loại.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.