Quả nhiên như mọi người lo lắng, một đàn quái thú đã xuất hiện từ xa, tổng cộng có năm màu, vàng, xanh, lam, đỏ, xám. Màu xám là loại mới bị Kim Linh Thánh Mẫu giết chết một con, bay trên trời, còn quái thú bốn màu còn lại coi như “lục quân”, hình thái kỳ dị, nhưng đều tướng mạo hung ác, móng vuốt khắp người.
Nét mặt mọi người nhất tề biến sắc, vội vàng ngưng thần chuẩn bị, ngay Khổng Tuyên cũng có chút lo lắng, năm xưa hắn gặp qua có hơn trăm con mà thôi, giờ nhìn đàn quái thú đông như biển trước mặt này, ít nhất cũng có vài vạn con.
Tiên thức Trương Tử Tinh vang lên âm thanh Khổng Tuyên: “hoàng huynh, kỳ thú này đều có âm công hết sức lợi hại, bảo vật cách âm của huynh chỉ sợ phải sớm dùng tới rồi!”.
Trương Tử Tinh truyền âm đáp: “huyền đệ không cần lo lắng, giờ Hỗn Độn chung chưa hiện, nên cố gắng tiết kiệm năng lượng hữu hạn của thiết bị. Chúng ta hãy dùng Cương Nha ngăn chặn một lúc đã, nếu thực sự không được sẽ dùng vật kia”.
Trương Tử Tinh tức tốc lấy Cương Nha từ trong túi pháp bảo đặt trên đất, chư tiên tuy nhìn khó hiểu, song cũng chỉ đoán đây là một loại pháp bảo mà thôi.
Độ Ách chân nhân hét lên: “Tiêu Dao tử đạo hữu!, nên hạn chế sử dụng pháp bảo công kích, tránh để Hỗn Độn chung cảm ứng được!”.
Trương Tử Tinh biết hắn lo lắng cái gì, cười đáp: “chân nhân cứ yên tâm, vật này không phải pháp bảo tầm thường”.
Nói xong, hắn cũng mặc kệ mọi người, dẫn Khổng Tuyên tiến vào trong Cương Nha. Chư tiến thấy món vật to đùng này quả nhiên không có pháp lực ba động, cũng không nói gì nữa, chỉ tiếp tục làm mọi sự chuẩn bị có thể.
Nhóm môn nhân của Thái Vi chân nhân đứng ngay ngắn thành vòng tròn, không bao lâu đã tổ thành một trận pháp lấy Thái Vi chân nhân làm trung tâm, hẳn là đã chuẩn bị từ lâu.
Đạo bào trên người Độ Ách chân nhân tỏa ra từng trận bạch quang, chính là hộ thân chí bảo Độ Ách tiên y. Còn ba người Kim Linh Thánh Mẫu kết thành một Tam tài trận đơn giản, dựa lưng vào nhau, đề tụ tiên lực chuẩn bị nghênh địch.
Lũ quái vật năm mầu này gọi là Ngũ âm thú, có thể phát ra dị âm ứng với ngũ hành, uy lực kinh người, có thể khắc chế được “ngũ khí” của tiên thể, tạo thành thương tổn khá nghiêm trọng.
Quái vật lam sắc tính Thủy, thanh âm trầm thấp rất khó phát hiện, giỏi công vào trái tim, biết bay.
Quái vật hồng sắc tính Hỏa, thanh âm hùng hậu, công vào phổi người, lực lượng cực mạnh.
Quái vật hoàng sắc tính Kim, thanh âm ngắt đoạn đặc trưng, công vào gan người, móng vuốt cực kỳ sắc bén không kém gì đao kiếm.
Quái vật thanh sắc tính Mộc, thanh âm dài liên tục, công vào lá lách, tốc độ cực nhanh.
Quái vật màu xám tính Thổ, thanh âm thong thả, công vào thận người, lực phòng ngự rất cao, rất khó tiêu diệt.
Ngũ Âm thú như thủy triều, đầy mặt đất xông lại, miệng phát ra thanh âm đáng sợ kia. Chỗ kỳ quái là, năm loại thanh âm không hề quấy nhiễu lẫn nhau, mà cùng hòa hợp lại, trực tiếp công kích luôn tim, can, tỷ, phế, thận, hết sức lợi hại.
Ba người Kim Linh Thánh Mẫu bị chúng bao vây, Ngũ Âm thú này số lượng quá đông, âm thanh do chúng hợp lực càng thêm đáng sợ. Kim Linh Thánh Mẫu có tu vi Huyền tiên trung giai, tuy thấy tâm can đảo điên nhưng cũng có thể miễn cưỡng trấn áp được. Quy Linh Thánh Mẫu có một pháp bảo tên Bát Hào phiên, có công năng hộ thân, cũng tận lực phòng ngự, chỉ có Dư Nguyên kia mới tu vi Kim tiên trung giai, bình thường chỉ chăm tập Kim Cương bất hoại thân, chú trọng đến thân thể bên ngoài mà nguyên thần nội tạng bên trong lại khá yếu ớt, sao có thể ngăn được hợp âm của bày thú, không bao lâu đã “ộc” một tiếng, phun ra một ngụm máu tươi.
Kim Linh Thánh Mẫu kinh hãi, vội vàng đứng chắn trước người Dư Nguyên, trường kiếm như điện xà, nhanh chóng chém chết vài con quái thú lam sắc bay lại gần đó. Quy Linh Thánh Mẫu thấy tình cảnh Dư Nguyên, đành cắn răng giao Bát hào phiên cho hắn, truyền cho phép sử dụng, tự mình đành dựa vào tu vi ngăn cản, trường kiếm trong tay mua lên, đón lấy Ngũ Âm thú đang xông lại. Hai vị thánh mẫu đều là Huyền tiên, tiên kiếm trong tay xuất quỷ nhập thần, những con Ngũ Âm thú nào lại gần đều không thể may mắn sống sót.
Tiên y trên người Độ Ách chân nhân phát ra ánh sáng chói lọi, không ngừng bay lên, ngăn bầy thú không thể lại gần, chúng giận dữ rít lên điên cuồng. Thần sắc chân nhân cũng hết sức căng thẳng, hẳn là đang phải chịu một áp lực cực lớn.
Trận pháp Thái Vi chân nhân cùng môn đồ đang thi triển chính là một loại trận pháp hắn đã mất vài trăm mới nghiên cứu ra gần đây, cả công cả thủ, có thể lấy ít địch nhiều. Mà chỗ huyền diệu nhất của trận pháp chính là – cách âm!, tên của trận pháp gọi là Tuyệt Âm trận!, đây cũng là nguyên nhân thực sự vì sao Thái Vi chân nhân chịu ra tay cố gắng bảo toàn môn nhân lúc trước.
Tác dụng mạnh nhất của trận pháp này là phòng ngự, nhưng giờ số lượng Ngũ Âm thú thực quá đông, hơn xa 600 năm trước. Hoặc có thể nói, số lượng nhìn thấy 600 năm trước chỉ là một bộ phận nhỏ mà thôi, uy lực công kích thanh âm của bọn chúng càng thêm khủng bố, nên Thái Vi bắt buộc phải sớm sử dụng tới Tuyệt Âm trận này.
Tất nhiên, chữ “tuyệt âm” này cũng không phải tuyệt đối, chỉ là đem uy lực của thanh âm giảm tới mức thấp nhất mà thôi. Trận pháp này uy lực quả không tầm thường, lũ quái thú kia nhất thời không sao công kích được người trong trận. So sánh mấy nhóm người, nhóm Thái Vi chân nhân đây là nhẹ nhàng dễ thở nhất.
Tất nhiên, tốn sức ít nhất vẫn phải là nhóm hai người Trương Tử Tinh và Khổng Tuyên. Cương Nha một lần nữa hóa thành hình thái “nhện tinh”, tám móng chân sắc hơn dao kiếm, ngay phần trang trí phía trơn cũng gắn không ít máy cắt cỡ nhỏ, vài hàng pháo gắn trên lưng trông càng thêm kiên cố. Pháo tốc xạ (bắn nhanh) tuy chỉ là trang bị đơn giản của quân đội thế kỷ XXIV, không phải là vũ khí cao câp gì, cách bắn cũng khá giống với súng máy thời thế kỷ XX, nhưng là theo một nguyên lí hoàn toàn khác hẳn, uy lực cũng mạnh gấp nhiều lần, đặc biệt là tốc độ bắn hết sức kinh người, mang vào sử dụng lúc này đây thực thích hợp.
Tiếp đó, trước mặt chúng tiên, Cương Nha lập tức giải thích cho mọi người cái gì gọi là “máy nghiền thịt”, Ngũ Âm thú vừa chạm vào tám cái chân kia, lập tức bị máy cắt chém thành bốn năm đoạn, quái thú lam sắc trong không trung cũng bị pháo tốc xạ bắn cho thôi rồi. Ngũ Âm thú giận dữ, nhất tề tập trung công kích thanh âm đánh lên Cương Nha, nhưng Cương Nha sớm đã bố trí vòng phòng ngự chân không từ trước, cho dù mấy âm thanh kia có thể vượt qua lớp hợp kim bên ngoài, nhưng cũng không thể tạo thành ảnh hưởng gì với hai người bên trong. Cương Nha như máy xay sinh tố, đi đến đâu Ngũ âm thú bị nghiền ra tới đó, huyết nhục tan tành, bắn tung tóe trong không trung.
Khổng Tuyên nhìn qua radar toàn phương vị chứng kiến cảnh này, không khỏi kinh sợ hồi lâu. Đây là lần đầu Trương Tử Tinh vận dùng vũ khí hiện đại đại phát thần uy, giết thực thống khoái, thần tình trông rất hưng phấn, có điều tinh thần bên trong vẫn rất tỉnh táo, hắn cùng Khổng Tuyên hôm nay tới đây không phải thi giải xem ai giết được nhiều Ngũ Âm thú hơn, mà là vì Hỗn Độn chung kia.
Nơi này đã gần nơi hạ lạc của Hỗn Độn chung, tốc độ tiêu hao năng lượng nhanh gấp vài lần, nếu chẳng may Cương Nha sớm hết năng lượng, vậy sẽ không khác gì đống sắt vụn, tuyệt không thể ham chiến được. Trương Tử Tinh một bên quan sát tốc độ tiêu hao đạn dược cùng năng lượng, một bên chỉ huy Cương Nha tiến lên phía trước, đồng thời không quên thu lấy thanh âm của Ngũ Âm thú, chờ ngày sau nghiên cứu sử dụng.
Lực phá hủy của Cương Nha khiến các tiên nhân khác đều sợ hãi, so sánh với Cương Nha, bọn họ không thể sử dụng pháp bảo công kích tỏ ra hết sức chật vật.
Thái Vi chân nhân mắt thấy Khổng Tuyên cùng Tiêu Dao tử dựa vào “pháp bảo khổng lồ” kia đi xa dần, mà mình cùng môn nhân tuy có Tuyệt Âm trận bảo hộ, tạm thời không có nguy hiểm, nhưng vẫn bị Ngũ Âm thú bao vây không cách nào thoát thân. Thái Vi chân nhân nghĩ nếu cứ tiếp tục thế này, tiên lực của môn nhân sẽ sớm tiêu hao hết, trong lòng không khỏi nóng ruột, vận tiên lực quát lớn: “các vị đạo hữu, giờ kỳ thú này lợi hại như vậy, nếu không dùng pháp bảo công kích, chỉ sợ chúng ta đều sẽ tan thây tại đất này!”.
Do Dư Nguyên trọng thương, lại không có hộ thân pháp bảo nào, nên mấy người Kim Linh Thánh Mẫu bên này là gay go nhất. Hai vị thánh mẫu đưa mắt nhìn nhau, rốt cuộc nghiến răng lấy pháp bảo ra. Độ Ách chân nhân và Thái Vi chân nhân có cùng suy nghĩ, lo lắng Tiêu Dao tử và Khổng Tuyên chiếm được Hỗn Độn chung, nghe Thái Vi chân nhân nói vậy, đâu còn nhịn được nữa, lập tức lấy ra một viên bảo châu sắc tím, gọi là Vẫn Lôi châu, ném về phía trước. Bảo châu kia đột nhiên phát ra lôi quang chói mắt, Ngũ Âm thú xung quanh nhất tề bị đốt tới cháy sém, sợ hãi lui lại.
Độ Ách chân nhân xuất thủ đầu tiên, rồi tam tiên Triệt Giáo cũng phóng ra pháp bảo của mình. Kim Linh Thánh Mẫu lấy ra Tứ Tượng Tháp, tháp này toàn thân đen nhánh, hình dạng cổ kính, bên ngoài ẩn hiện hình Tứ tượng tinh, vừa ném ra, lập tức theo tâm ý chủ nhân hóa thành một cái tháp khổng lồ, chưa cần rơi xuống đất, Ngũ Âm thú phía dưới đã bị sức gió đáng sợ trong đó nghiền thành thịt vụn. Kim quang tỏa của Dư Nguyên hóa thành hình ngô công, bay lượn trên đầu lũ âm thú, phàm con nào chạm phải đều bị chém thành mấy đoạn chết tốt. Quy Linh Thánh Mẫu lấy ra Nhật Nguyệt châu, ném vào bầy thú đánh loạn lên, lũ thú không cách nào ngăn được, tử thương vô số.
Thái Vi chân nhân hô hào đầu tiên, thấy hai bên kia đều đã sử dụng pháp bảo công kích, tự hắn lại không vội vàng, chỉ lệnh môn nhân thi triển các loại pháp bảo tấn công bầy thú. Pháp bảo của mấy môn nhân kia tuy không có uy lực như Vẫn Lôi Châu, Tứ Tượng Tháp, nhưng hơn ở chỗ số lượng đông đảo, cũng tiêu diệt được không ít Ngũ Âm thú.
Chúng tiên vừa thi pháp bảo, tình thế lập tức xoay chuyển. Tuy bầy thú không hề sợ chết, vẫn thành đàn xông lên, nhưng không thể tạo thành uy hiếp nghiêm trọng nào với chư tiên nữa, bên gặp khó giờ lại chính là Cương Nha vừa xông lên trước.
Do Cương Nha diệt nhiều Ngũ Âm thú nhất, tất nhiên cũng hứng chịu luồng tấn công mạnh nhất, năng lượng tiêu hao rất nhanh, đã sắp không thể duy trì được nữa. Trương Tử Tinh bất đắc dĩ chỉ đành cùng Khổng Tuyên ra khỏi Cương Nha, thu lại vào trong túi pháp bảo.
Vừa ra khỏi Cương Nha, Khổng Tuyên và Trương Tử Tinh lập tức bị Ngũ Âm thú bao vây lấy. Trương Tử Tinh trang bị ma khải trên người, còn Khổng Tuyên cũng sớm bị hoàng huynh bắt mang đai lưng và mũ chụp đặc thù. Ngũ Sắc Thần Quang sau lưng Khổng Tuyên hợp lại thành một cánh tay không màu, xoay thành vòng tròn bán kính chừng 5m, Ngũ Âm thú không thể vượt vào vòng tròn đó. Trương Tử Tinh theo sát người Khổng Tuyên, tay cầm chặt Định Thương Kiếm đề phòng bất trắc.
Hai người mới đi được vài bước đã cảm nhận được chư tiên phía sau bắt đầu sử dụng pháp bảo. Trương Tử Tinh biết mấy người đó lo bên mình đi trước đoạt được bảo vật nên mới mặc kệ mọi thứ ra tay, tức giận chửi to vài tiếng, thần sắc Khổng Tuyên cũng trở nên ngưng trọng.
Dưới sự công kích của chư tiên, Ngũ Âm thú tổn thất cực kỳ nghiêm trọng, số lượng cũng rất nhanh bị giảm bớt. Tại lúc này, một tiếng chuông hùng hậu rốt cuộc vang lên.