Ngã Vi Trụ Vương Chi Ngạo Khiếu Phong Thần

Chương 150: Chương 150: Mai Sơn Phùng Lục Áp






Hạm Chi Tiên thấy Trương Tử Tinh tựa hồ không biết gì về Côn Lôn kính,

Côn Lôn Kính cùng Thái Cực Đồ, Bàn Cổ Phiến, Tru Tiên tứ kiếm trong tay thánh nhân là những loại chí bảo ngang cấp nhau, có uy lực chém rách thời không cực kỳ khủng bố, cho dù ở trong tay tiên nhân tầm thường, cũng có thể tiêu diệt vài tên ngang cấp. Nếu như có thể có được tinh ngọc, rất có khả năng sẽ tìm ra nơi hạ lạc của Tiên thiên chí bảo Côn Lôn Kính. Cho dù không cách nào thông qua Côn lôn tinh ngọc tìm thấy Côn Lôn kính kia, nếu có thể đem nó luyện hóa, cũng sẽ là một món bảo bối rất tuyệt vời.

Trương Tử Tinh nghe vậy, rất lấy làm kinh ngạc, như nếu có thể có được thứ bảo bối ngang Thái cực đồ hay Tru tiên tứ kiếm, thực là hết sức dụ người. Nhưng bảo vật chỉ có một, người tranh đoạt lại đông từng đàn, nếu không có thực lực tuyệt đối, chỉ sợ rơi vào trong tràng hỗn chiến tranh đoạt, còn sống sót rời đi đã là may mắn. Cần không phải là vận khí, mà là tâm kế và thủ đoạn cao minh tới đâu.

Hạm Chi Tiên tiện đó nhắc tới một chuyện, đó là lúc Bách Lâm và Dương Tín dẫn Hoan Hỉ Sứ Giả tới, cũng nói cho nàng tin tức về Côn Lôn tinh ngọc, hứa hẹn chỉ cần nàng đồng ý làm song tu đạo lữ của của Hoan Hỉ Sứ Giả, ba người nguyện ý giúp nàng đoạt được tinh ngọc, coi làm lễ vật.

Hạm Chi Tiên nhắc tới đây, cả gương mặt tràn đầy phẫn nộ. Trương Tử Tinh nghe thấy ba người Hoan Hỉ Sứ Giả cũng biết chuyện tinh ngọc, không khỏi động tâm. Điều này chứng tỏ ba người nhất định sẽ tham gia trận tranh đoạt, tức là Triệt giáo và Tây phương giáo sẽ tham gia. Từ ngữ khí của Thập thiên quân nghe ra, rất nhiều người tu luyện cũng sẽ tham gia đoạt bảo, rất có khả năng cũng sẽ có Xiển giáo. Tam đại giáo phái tiến hành tranh đoạt bảo vật, cơ hội như này không phải lúc nào cũng có, cho nên lần đoạt bảo này, Trương Tử Tinh nhất định phải đi.

Mục tiêu của hắn không phải là Côn Lôn tinh ngọc, mà chính là bản thân sự kiện đoạt bảo này.

Do chính quyền Đại Thương giờ có thể coi là tạm ổn, chỉ có chiến loạn cục bộ, mâu thuẫn giữa Xiển, Triệt còn chưa bị kích phát cao độ. Hai bên vẫn giữ hòa khí bề ngoài, mà Tây phương giáo cũng chưa lộ ra ý đồ nào, chưa bước ra sân khấu chính. Nếu có thể mượn cơ hội đoạt bảo này, châm một mồi lửa khiến mâu thuẫn giữa ba phe dần dần căng thẳng, thậm chí tới mức không thể điều hòa, dẫn tới tranh đấu vô tận. Bằng việc tiên nhân tự tàn sát nhau đó, có thể giúp nhân tộc vốn là dối tượng chịu thiệt hại nhất trong sát kiếp thoát được họa này, tránh được chiến loạn đại quy mô đầy khổ ải.

Nghĩ thế nghe ra lý tưởng quá, nhưng tính cẩn thận lại, dù cục diện chư hầu phạt Phương sau này không thể tránh né, cũng có thể mượn cơ hội này phá vỡ quan hệ Tây phương giáo và Xiển giáo, phá vỡ khả năng kết minh trong tương lai.

Như trong nguyên tác vậy, giờ khí vận Triệt giáo đã bắt đầu liên quan tới hưng vong của Đại Thương, trong hàng tướng lĩnh, có không ít người là môn nhân Triệt giáo; còn Xiển giáo trừ một người Khương Tử Nha do Trương Tử Tinh cố ý đề bạt, không còn người thứ hai. Thông Thiên Giáo Chủ khả năng sẽ đứng bên phe Đại Thương, nhưng chỉ một vị thánh nhân thôi thì không đủ. Trong nguyên tác, Thông Thiên Giáo Chủ tuy lợi hại, nhưng phải đối mặt cùng lúc với Nguyên Thủy, Lão Tử, Chuẩn Đề và Tiếp Dẫn, thực sự một tay khó chống, cuối cùng trận Vạn Tiên thất bại, như lời chấm dứt khí số Đại Thương. Nếu cứ để mặc cục thế phát triển, cuối cùng vẫn khó thoát con đường bại vong như trong sách.

Giờ thứ Trương Tử Tinh muốn làm là, tận lực tạo thế cân bằng giữa thực lực song phương. Thử nghĩ xem, nếu Thông Thiên Giáo Chủ cùng Tây phương nhị thánh đối phó với Nguyên Thủy Thiên Tôn, Lão Tử và NỮ Oa, tuyệt đối ai thắng ai bại còn khó nói – đánh càng ngang cơ, thương vong sẽ càng lớn, càng có lợi với Trương Tử Tinh. Tốt nhất là thực lực của tiên nhân này toàn bộ hết sạch, từng gã thánh nhân thành quang can tư lệnh hết.

Chỉ cần không có uy hiếp lớn nhất là tiên nhân này, chỉ luận chiến đấu thường quy, dù 800 chư hầu liên hợp lại, Trương Tử Tinh cũng không hề sợ hãi, nhiều năm qua hắn đã chuẩn bị đầy đủ rồi. Mà có khi ngay đao binh cũng không cần nhờ tới, chỉ với kinh tế chiến thần kỳ với thế giới này, đã đủ khiến chúng chư hầu nếm đủ cay đắng. Như thế, sát kiếp cũng được hoàn thành, thần được phong cứ phong, mà Đại Thương vẫn sừng sững như cũ.

Tất nhiên, đó chỉ là tưởng mà thôi, trong khi ngươi toán kế người khác, kẻ khác cũng đang tính kế ngươi, huống chi thực lực của đối phương còn là tiên nhân siêu phàm, thánh nhân, muốn lấy yếu thắng mạnh thực là gian nan lắm, nhưng dù chỉ còn một tia hi vọng, Trương Tử Tinh nhất định cũng sẽ kiên trì.

Cho dù biết thất bại, cũng tuyệt không thể bỏ cuộc, đấy là điều Trương Tử Tinh đã hiểu được trong kiếp trước, giờ trọng sinh lại trên thế giới này, hắn vẫn kiên định niềm tin. Hắn sở dĩ có thể thành công tại tiền thế, đâu chỉ dựa vào may mắn và tư chất, nhân tố chủ yếu vẫn là không chịu bỏ cuộc, nỗ lực không ngừng.

“Tiêu Dao đạo hữu?”, Hạm Chi Tiên ở bên này thấy Trương Tử Tinh ngây người ngốc ngốc, không khỏi kỳ quái hỏi một câu.

Trương Tử Tinh từ trong trầm tư tỉnh lại, nhìn Hạm Chi Tiên một cái, bỗng thấy nàng như đỏ mặt, ánh mắt ôn nhu, thiếu đi sát khí hàng ngày, mà nhiều thêm vài phần kiều mị, khuôn mặt mỹ lệ cực kỳ động lòng, không khỏi nhìn thêm hai cái.

Cũng không biết Hạm Chi Tiên là do sức rượu hay xấu hổ trong lòng, mặt càng đỏ ửng, sẵng giọng nói: “Tiêu Dao đạo hữu, ngươi làm cái gì thế?”

Trương Tử Tinh tỉnh ngộ lại, không muốn để lại ấn tượng xấu trước Hạm Chi Tiên, vội vàng rời ánh mắt, miệng nói: “bần đạo say rượu hơi thất thố, xin đạo hữu bỏ qua”.

Hạm Chi Tiên tâm tình đang vui, cười nhẹ không giận: “tửu của ngài thực đặc biệt, vào miệng thơm ngát, mười phần sảng khoái, nếu không dùng tiên lực hóa giải, chỉ sợ sẽ say khướt. Có chút tiếc nuối là, rượu này dùng nguyên liệu phàm tục, chỉ có thể xưng là hảo tửu, chưa thể coi là tiên tửu được”.

“Đạo hữu là cao thủ món này, linh dịch nhưỡng chế thơm miệng vô cùng, công năng ngưng thần tĩnh tâm, tăng tiến tu vi, tiếc là phương pháp không đủ. Nếu đạo hữu không chê, bần đạo nguyện đem cách nhưỡng chế này nói lại, đạo hữu có thể tham khảo phương pháp này, nhưỡng chế ra tiên tửu chân chính”.

Ánh mắt Hạm Chi Tiên chớp lên dị quang, mừng rỡ nói: “lời này thực không?”

Trương Tử Tinh vốn định quan hệ tử tế với quần tiên Kim ngao đảo, liền không hề do dự nói ra. Hạm Chi Tiên nghe mà mừng rỡ: “thì ra là vậy!, nếu không có đạo hữu chỉ bảo, ta còn không biết trên thế gian có loại bí pháp nhưỡng chế thần diệu như vậy!, đạo hữu nghĩa khí như vậy, thực khiến ta cảm kích”.

Trương Tử Tinh cười nói: “ta cùng các vị đạo hữu tâm đầu ý hợp, chút tiểu thuật có đáng gì đâu!, ngày sau đạo hữu chế ra tiên tửu chân chính, ta còn có thể uống rượu thoải mái a!”.

Các thiên quân cũng cười nói: “thật tuyệt!, đã có công thức của Tiêu Dao đạo hữu, với tài năng của Hạm Chi đạo hữu, nhất định có thể chế ra tiên tửu tuyệt giai, lúc đó còn mời Tiêu Dao đạo hữu cùng tới, không say không cho về!”.

Trương Tử Tinh thừa cơ đề xuất muốn nửa tháng sau tới Nam hải xem chuyện đoạt bảo. Thập thiên quân và Hạm Chi Tiên tỏ ý hoan nghênh, lại xác định địa điểm và thời gian gặp mặt. Mọi người cùng nhau đối ẩm, cho tới trời sáng mới tận hứng mà tan.

Lần tới Kim Ngao đảo hoàn thành tốt đẹp, Trương Tử Tinh dẫn Viên Hồng không lập tức trở lại Triều Ca, mà đi tới Mai Sơn.

Trừ Cao Minh, Cao Giác, Mai Sơn còn có lục quái, tiếc là Khổng Tuyên nói không thêm đồ đệ nữa, dù Viên Hồng khẩn cầu sao cũng không được.

Lục Quái vốn tiềm tu tại Mai Sơn, chưa hề tới Triều Ca, nên Trương Tử Tinh có ý muốn mượn cơ hội này gặp lục quái, thuận tiện lôi kéo một phen.

Xét cả nguyên tác, trừ những người theo Triệt Giáo, yêu tộc từng một thời tung hoành chỉ có thể coi như cỏ dại tầm thường, người khá như Khổng Tuyên không có mấy. Trong kế hoạch của Trương Tử Tinh, nhất định phải tranh thủ đối tượng “cỏ dại” này.

Mấy yêu quái Mai Sơn này, đều là lão yêu tu luyện nhiều năm, pháp lực cao cường, tuy không thể cùng danh môn chánh tông so sánh, nhưng cũng có chỗ độc đáo. Trừ bỏ Viên Hồng không nói, lúc lục quái chiến đấu với đệ tử đời thứ ba Xiển giáo, dù là Ngũ hỏa thất cầm phiến, Cửu Long thần hỏa tráo, mấy pháp bảo này đều không thể chế phục bọn họ, Trịnh Luân còn chết dưới tay Kim Đại Thăng. Nếu không phải có Dương Tiễn dựa vào thuật sinh khắc trong Bát Cửu Huyền Công, lại dùng Chiếu Yêu giám nhìn ra chân thân bọn chúng, hóa thành thiên địch đối đầu, chỉ sợ còn không cách nào giết nổi lục quái.

Trương Tử Tinh cưỡi Long Mã, theo gió mát do Viên Hồng hóa thành, nhanh chóng tới một dải Mai Sơn. Mai Sơn rất rộng, địa thế hiểm yếu, đồi núi nhấp nhô trùng trùng, tung bách mọc um, mây mù bao phủ quanh năm, mười phần thần bí.

Viên Hồng tất nhiên là quen thuộc Mai Sơn, không mất bao thời gian đã dẫn Trương Tử Tinh tới nơi ở của lục quái. Kỳ quái là, cả sáu tòa động phủ đều không một bóng người. Viên Hồng biết có điều lạ, đến đầu núi hô hào một trận, không hề nghe tiếng đáp lại. Viên Hồng kinh hãi, lại chi chi vài tiếng, nửa ngày sau mới thấy một con khỉ len lén lé đầu ra, nhìn thấy Viên Hồng, mừng rỡ hết sức, lập tức gọi ra vài chục con khỉ khác.

Viên Hồng kinh hãi hỏi: “bầy ta nhiều lắm mà, sao giờ chỉ còn hơn mấy chục đứa các con? Còn nữa, mấy vị đại vương kia đâu rồi?”

Lũ khỉ chỉ về một phương hướng, chi chi kêu lên vài tiếng, ánh mắt lộ vẻ sợ hãi. Viên Hồng nghe mà nghiến răng nhau mày, tựa hồ hết sức giận dữ. Thì ra, như lũ khỉ nói, mấy ngày trước có một gã đạo nhân hết sức lợi hại lên Mai Sơn, tựa hồ muốn chiếm đất này, xung đột cùng lục quái. Lục quái bị hắn đánh bại, cùng rất nhiều lâu la tiểu tốt, bị nhốt trên Lục phong lĩnh.

Trương Tử Tinh biết Viên Hồng cùng lục quái giao tình vài nghìn năm, cảm tình thâm hậu, lập tức đề xuất cùng tới Lục phong lĩnh cứu lục quái. Viên Hồng vội vàng tạ ơn, nhanh chóng chạy tới Lục phong lĩnh.

Địa thế Lục Phong Lĩnh hiểm trở, hầu hết đều là vách đá trơn nhẵn. Viên Hồng quen thuộc địa hình, không bao lâu liền tìm ra nơi lục quái và tiểu yêu bị giam. Bọn họ bị nhốt trong một tòa thạch thai, bốn phía đóng chặt, xung quanh đều có phù hào màu máu đỏ, hết sức quỷ dị.

Viên Hồng thấy quái phù trên thạch thai, tựa hồ nhưng đang từ từ rút lấy sinh mạng của lục quái và bọn tiểu yêu, biết là khác thường, lấy ra hắc bổng, định hủy đi thạch thai. Bỗng một thanh âm vang lên: “hai tên kia, hẳn là đồng bọn với yêu quái phải không?”

Viên Hồng ngẩng đầu nhìn, phía sơn nhai đối diện không biết từ lúc nào đã xuất hiện một đạo nhân. Đạo nhân này đội mũ đuôi cá, thân hình thấp lùn, mặc đạo bào màu hồng, tướng mạo thanh kỳ, còn để râu dài nữa.

Viên Hồng thẳng người hét lớn: “đạo nhân kia!, là ngươi thi thuật làm hại huynh đệ của ta phải không?”

Đạo nhân đáp: “đúng thế!, bần đạo lên Mao Sơn, sáu tên này ngu ngốc mạo phạm ta, bị bần đạo dùng đạo thuật hàng phục, nếu không phải niệm đức hiếu sanh, đã sớm diệt trừ chúng!”.

Viên Hồng xuất thân yêu tộc, nhìn ra thạch thai là đang thi triển tà pháp tế huyết, trong lòng giận dữ: “yêu đạo kia!, ngươi dùng tà thuật hại huynh đệ ta, còn giảo biện hả, xem gậy của ta đây”.

Nói xong, phi thân nảy lên, giơ hắc bổng đập tới đạo nhân.

Đạo nhân thấy hắn hung hãn xông tới, không hề sợ hãi, ánh mắt lóe lên một tia sát khí, bay lên trỏ tay vào mặt Viên Hồng, cười nói: “con khỉ ngươi giỏi lắm, dám động thủ với ta sao, tử kì của ngươi tới rồi đấy!”.

Viên Hồng bị hắn chỉ tay một cái, liền thấy thân thể như bị thứ gì đó trói buộc, cơ hồ không cách nào tránh thoát. Nhưng Bát Cửu Huyền Công của Viên Hồng là loại cao thâm, lập tức vận chuyển huyền công, hóa thành một đạo bạch khí, thoát khỏi trói buộc kia. Bạch khí bay về phía đạo nhân, hóa lại thành một người một bổng, đập xuống từ trên.

Đạo nhân mặt lộ dị sắc, cười dài: “hầu tinh khá lắm, lại hiểu được Bát Cửu Huyền Công!”.

Nói đoạn, đảo mình một cái, dễ dàng bắt được hắc bổng vào tay, lông mày tức thì nhíu lại: “còn có cả Huyền tang côn?”

Hắc bổng bị đạo nhân dễ dàng chế trụ, Viên Hồng bất kể phí lực thế nào cũng không giật lại được, không hỏi kinh sợ. Đạo nhân kia tựa hồ không thèm giữ bổng, phất tay một cái, Viên Hồng liền cảm thấy một trận cự lực truyền tới từ hắc bổng, thân hình mất khống chế bắn ra phía sau rơi xuống đất, lảo đảo vài bước mới đững vững được.

Tuy biết đối phương lợi hại, nhưng Viên Hồng căm hận hắn tàn hại huynh đệ Mai Sơn, đấu chí không sờn, đang muốn tiếp tục công kích, nhưng bị Trương Tử Tinh ngăn lại. Trương Tử Tinh nhìn ra thực lực đạo nhân này rất mạnh, hơn xa Viên Hồng, mà kiến thức hắn rất đáng sợ, nhìn một cái là ra Viên Hồng mang Bát Cửu Huyền Công trên người, ngay cả Huyền tang côn cũng không giấu được hắn. Mà đáng sợ hơn, tên này tựa hồ còn chưa dùng tới bản lãnh thật, giờ địch mạnh ta yếu, không thể ngu ngốc chống cự được.

Trương Tử Tinh hạ xuống Long Mã, chắp tay thi lễ nói: “đạo hữu từ từ đã, thuật pháp của ngài thực tinh kỳ, sư điệt của ta vừa rồi mạo phạm, xin ngài thứ tội”.

Đạo nhân con mắt mị mị, đánh giá Trương Tử Tinh vài cái, phát hiện ra tu vi hắn không hơn Viên Hồng bao nhiêu, chỉ là Chân tiên mà thôi, ánh mắt rơi trên mình Long mã, không khỏi bất ngờ, sát khí thu liễm lại, miệng trở nên khách khí: “lệnh sư điệt người mang Bát Cửu Huyền Công, lại có Huyền tang côn, thực là phúc duyên đầy đặn, xin hỏi đạo hữu là người phương nào, tiên sơn động phủ ở đâu?”

“Bần đạo tên Tiêu Dao tử, du lịch bốn biển, nhất giới tán tu mà thôi, đây là sư điệt Viên Hồng, là môn hạ sư đệ ta, chính là người xuất thân Mai Sơn, thấy mấy vị cố hữu bị đạo hữu chế phục, nên giận dữ mà thất lễ. Xin hỏi tôn tính đạo hữu?”

Đạo nhân cười nói: “vậy thực là xảo, bần đạo tên Lục Áp, cũng thường nhàn du Ngũ nhạc, buồn chơi Tứ hải, cũng là người nhàn hạ”.

Trương Tử Tinh nghe tên của đạo nhân, không khỏi run lên: “Lục Áp!”.

Lục Áp, nhân vật thần bí nhất trong Phong Thần Diễn Nghĩa, sự tích chủ yếu như sau:

Cười phá Liệt Diễm trận; Đinh đầu thất tiễn thư sai Khương Tử Nha bắn chết tcm; bị Hỗn Nguyên Kim Đấu của Tam Tiêu nương nương bắt lại, vạn tiễn bất thương, an toàn lui khỏi Kim giao tiễn; Hồ Lô phi đao chém Dư Nguyện; đối trận cùng Khổng Tuyên, tuy không địch nổi Ngũ Sắc Thần Quang, nhưng có thể hóa thành trường hồng chạy thoát; trong trận Vạn Tiên cũng xuất hiện, nhưng ẩn dấu thực lực, chỉ chém loại tiểu tốt như Khâu Dẫn mà thôi.

Trong Phong thần diễn nghĩa, thực lực của Lục Áp tuyệt đối có thể so với Khổng Tuyên, cho dù bại dưới Ngũ Sắc Thần Quang, cũng không thể nói Lục Áp kém xa Khổng Tuyên được. Cao thủ ra chiêu, tiên cơ thập phần trọng yếu, pháp bảo hay sát chiêu của kẻ nào ra trước, liền có thể chiếm được tiên cơ. Lục Áp có thể thoát được Ngũ Sắc Thần Quang, thực lực có thể thấy rất cao, huống chi lúc đó, hắn còn chưa dùng tới Hồ lô phi đao (cũng gọi là Trảm tiên phi đao). Không ngờ hôm nay tại Mai Sơn, lại gặp phải loại nhân vật như hắn!.

Trương Tử Tinh xoay chuyển tâm niệm như chớp, định thần lại, cười nói: “Thì ra là Lục Áp đạo hữu Tây Côn Lôn, nghe đại danh đã lâu, bần đạo xin kiến lễ”.

Lục Áp lông mày nheo lại, ánh mị mị trong mắt bừng lên, phát ra từng điểm tinh mang: “Đạo hữu thực có kiến thức, lại biết được hạng người vô danh như ta!”.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.