Ngã Vi Trụ Vương Chi Ngạo Khiếu Phong Thần

Chương 267: Chương 267: NGười Theo Dõi






“Đạo hữu , vừa rồi ta cũng có lỗi, lời nói có chút quá đáng xin lượng thứ"

Trương Tử Tinh một mặt trì hoãn thời gian, vừa tìm biện pháp : “ Nghe đạo hữu bình luận về khúc nhạc này, kiến giải phi thường! Bần đạo bình sinh yêu nhất là âm nhạc, khó cầu được người cùng chung sở thích, không biết có thể thỉnh giáo đạo hữu một chút không?”

Long Cát công chúa lạnh nhạt nói : “ Ta đối với cầm nghệ chỉ hiểu qua một chút bề ngoài căn bản không cách nào cùng đạo hữu lượng giải, tuyệt không muốn bêu xấu trước mặt đạo hữu, xin chớ trách”

Trương Tử Tinh cố thử thăm dò ý nghĩ của Long Cát công chúa nên hỏi :

“Ta đối với tất cả các loại nhạc khí đều hiểu qua, không biết công chúa yêu thích nhất là loại nào”

Long Cát công chúa lắc đầu, vẫn giữ bộ dáng như người ở ngoài ngàn dậm: “ Âm nhạc đối với ta chỉ để tiêu khiển, cũng không nghiên cứu thâm sâu”

Trương Tử Tinh thấy Long Cát công chúa không sập bẫy , nhất thời không biết làm thế nào cho tốt, trong lòng tự nhủ mới gặp lần đầu không nên làm quá đáng phá hỏng ấn tượng ban đầu , vội nói: “ Đạo hữu yêu thích sự thanh tịnh, bần đạo cũng không tiện ở đây quấy nhiễu. Vốn là ta ngẫu nhiên đi qua đấy nhìn thấy cảnh sắc diễm lê, kinh động lòng người nên mới tạm dừng mấy ngày. Ta từ phong cảnh sơn thủy của núi này mà nhớ đến một truyền thuyết trong lòng có đôi chút sở rồi sáng tạo ra khúc nhạc kia. Hôm nay cùng đạo hữu cũng gọi là có duyên nên thỉnh đạo hữu đặt đên cho khúc nhạc này”.

Bích Vân đồng tử ở bên cạnh trong lòng không khỏi tò mò hỏi một câu : “Truyền thuyết đó như thế nào?”

Long Cát công chúa trừng mắt liếc Bích Vân Đồng Tử một cái, ánh mắt tỏ vẻ trách móc, Bích Vân Đồng Tử cũng tự biết lỡ lời, vội cúi đầu. Thực ra trong cung khuyết này , Long Cát công chúa và Bích Vân Đồng tử ngoài mặt là quan hệ chủ tớ, nhưng bên trong thân thiên như tỉ muội, đối xử với nhau rất tốt, cho nên chỉ trừng mắt mà không mắng mỏ gì.

Trương Tử Tinh lôi truyền thuyết ra nói thực ra là muốn khơi dậy lòng hiếu kỳ của Long Cát công chúa, lúc này Bích Vân Đồng Tử hỏi đếnkhác nào gãi trúng chỗ ngứa lập tức chuyện Bá Nha , Tử Kỳ biến thành chuyện xưa kể lại. Gọi là chuyện xưa nhưng thực ra đây là câu chuyện của hậu thế bị hắn biến thành câu chuyện của tiền nhân lại còn thêm thắt vài chi tiết cho thêm phần kịch tính. Câu chuyện Bá Nha , Tử Kỳ kể về Bá Nha vì cái chết của Tử kỳ mà đập vỡ cây đàn, cả đời thề không gẩy đàn nữa, mà khúc nhạc của Bá Nha cũng thất truyền từ đó. Đây cũng là lý do hôm nay hắn nhìn thấy Phượng Hoàng Sơn phong cảnh hữu tình, cho nên cảm khái sáng tác ra cầm khúc này.

Bích Vân Đồng Tử nghe xong câu chuyện cũng cảm thán không thôi, về phần Long Cát công chúa vẻ mặt không chút thay đổi nhưng ánh mắt cũng mang vài phần xuất thần, thản nhiên nói một câu:

“Nguyên lai là có duyên cớ như vậy, đáng tiếc ta tư chất ngu độn, chỉ sợ phụ kỳ vọng của đạo hữu rồi”

Bích Vân Đồng Tử thật sự rất thông minh mở miệng nói :” Lão sư phụ vừa kể khúc nhạc của Bá nha kia tâm ý là từ trong sơn thủy mà ra, còn Tử Kỳ nghe nhạc mà cảm ngộ được tình ý trong đó rồi thành tri âm. Hôm nay lão sư phụ ở trong Phượng Hoàng sơn cùng dựa vào phong cảnh núi non rồi ngộ ra khúc nhạc này , không bằng gọi là khúc Sơn Thủy đi được không?”

“Sơn Thủy.... Chữ đó cùng tích xưa quả là hợp tình hợp ý, nhưng chỉ hiềm chưa diễn đạt đủ ý trong đó thôi” Trương Tử Tinh hơi gật đầu vuốt cằm tỏ vẻ trầm ngâm suy nghĩ , rồi đột nhiên như nhớ ra điều gì : “ Bần đạo mạo muội thêm vào hai chữ gọi là Cao Sơn Lưu Thủy đi”

Bích Vân Đồng Tử vừa nghe lập tức gật đầu kêu hay, Trương Tử Tinh liếc nhìn gương mặt vẫn băng sương như của của Long Cát công chúa. Trong lòng không khỏi thở dài : “ Nếu cái vị công chúa này cũng giống như tiểu Bích Vân kia thì thực là tốt rồi, đáng tiếc ....”

Sắp phải cáo từ, Trương Tử Tinh đột nhiên sinh ra cảm ứng, nhìn Bích Vân Dồng Tử tỏ vẻ vui mừng : “ Không nghĩ tới lần này tới Phượng Hoàng Sơn, không chỉ sáng tác ra được khúc nhạc mới , mà còn kiếm được một tiểu tri âm, thật sự là chuyến này đi không uổng”

Vừa nói Trương Tử Tinh vừa hướng Long Cát công chúa thi lễ nói :

“Đạo hữu , lần này quấy rầy đã lâu bần đạo xin cáo từ. Trước khi đi ta có một thỉnh cầu. Ta mỗi tháng xin được đến Phượng Hoàng Sơn mấy ngày gảy đàn,lúc đó xin mời Bích Vân đạo hữu tới nghe gọi là đền đáp tri ân. Mong đạo hữu ân chuẩn”

Bích Vân Đồng Tử quả thật muốn nghe nhạc, vừa nghe lời này xong hai mắt như tỏa sáng hướng tới Long Cát công chúa tỏ vẻ cầu khẩn. Long Cát công chúa hơi suy nghĩ một chút, nhìn Bích Vân đồng Tử một cái rốt cuộc cũng đồng ý yêu cầu. Trương Tử Tinh âm thầm mừng rỡ, tạ ơn Long Cát công chúa, rồi quay lại Bích Vân đồng Tử bái biệt , nhẹ nhàng rời đi.

“Cưa đổ” Long Cát công chúa thật sự khó khăn, so với tưởng tượng của hắn thì hơn rất nhiều, nàng ta toàn thân như một ngọn núi băng, lạnh lùng vô cảm, nếu muốn chiến thắng có lẽ phải trường kỳ kháng chiến mất. Tuy nhiên Trương Tử tinh không phải không có thu hoạch, ít ra cũng đã tóm được Bích Vân đồng tử này rồi. Không phải hắn đột nhiên thay đổi khẩu vị quay sang Bích Vân Đồng Tử , mà là nghĩ thông suốt chuyện dựa vào thị nữ duy nhất của Long Cát công chúa mà lập mưu cưa cẩm .

Trương Tử Tinh hiểu rõ ràng “ Muốn ăn nhanh thì bỏng mồn”(1) . Gảy đàn cả ngày trong núi cuối cùng Long Cát công chúa cũng chịu để Bích Vân Đồng Tử hàng tháng đến nghe hắn đánh đàn. Trương Tử Tinh cố tình kết giao với tiểu đồng này, lập tức dở thủ đoạn từ trước vẫn hay dùng ra, tặng cho Tiểu Bích Vân mấy món đồ chơi tinh xảo, mới rời đi.

Sau này Trương Tử Tinh mới biết được, mấy món hắn hối lộ Bích Vân đồng tử phần lớn đều rơi vào tay Long Cát công chúa.

Rời khỏi Phượng Hoàng Sơn, Trương Tử Tinh liền quay về Triều Ca, đột nhiên trong lòng cảm thấy như có người đi theo mình. Hắn cũng không dùng đến độn quang mà vẫn từ từ đi tiếp, bên trong thì ngầm vận tiên lực cảm ứng động tĩnh xung quanh. Quả nhiên là có người đi theo đằng sau, người nọ tựa hồ rất cẩn thận, không tỏ vẻ vội vàng.

Dựa vào tu vi người kia hẳn không phải là chân tiên hạ giai như Bích Vân đồng tử, mà ngọn núi băng Long Cát công chúa thì chắc chắn không thèm đi theo, như vậy người kia thật sự là ai? Trương Tử Tinh âm thầm nhíu mày, bước chân cũng tiến nhanh dần lên.

Người phía sau đột nhiên thấy mục tiêu tăng tốc, cũng vội vàng đuổi theo, nhưng mục tiêu này đột nhiên người lóe hồng quang phóng nhanh về phía trước, tốc độ thập phần mau lẹ, thoáng chốc đã bay ra xa.

Người nọ thấy thế cũng vội vàng dùng độn quang thuật đuổi theo, chỉ thấy mục tiêu đột nhiên dừng lại . Người này không ngờ đối phương lại có chiêu như vậy không kịp trốn tránh đành để bại lộ thân phận.

Người này là một vị thanh niêm nam tử, ngũ quan xinh đẹp, vóc người trung bình, thân mặc một bộ lục y, ra vẻ khí độ bất phàm , chỉ là con mắt xoay chuyển không ngừng, làm cho người ta cảm giác không thoải mái.

Trương Tử Tinh đánh ra qua vị thanh niên xa lạ rồi hỏi : “ Ngươi là người phương nào, vì sao lại đi theo ta ?”

Lục Y thanh niên cũng đang quan sát Trương Tử Tinh,theo như cách nhìn của hắn thì Trương Tử Tinh mới là chân tiên hạ gia mà thôi, trong lòng không khỏi khinh thường cười lạnh nói : “ Ngươi đừng hỏi ta là ai, ngươi ở lại trong Phương Hoàng Sơn mấy tột cùng là có mục đích gì ? Mau nói thật, nếu không đừng trách ta ra tay độc ác”

Trương Tử Tinh nghe người này ra vẻ kiêu ngạo, trong lòng cảm thấy đáng ghét : “ Khẩu khí quá lớn rồi ! Ta ở trong núi làm gì, có quan hệ gì với ngươi?”

Lục y thanh niên trong mắt lộ vẻ tàn khốc : “ Ngươi đúng là không biết sống chết, đã như vậy ta sẽ giữ ngươi lại từ từ hành hạ , xem ngươi có dám không nói thật không!”

Trương Tử Tinh không giận mà cười : “ Bọn chuột nhắt vô tri! Để xem ngươi có tài năng gì “

Lục y thanh niên trong tay xuất hiện hai thanh trường kiếm, thân hình như điện xẹt bay tới trước mặt Trương Tử Tinh , nhân lúc Trương Tử Tinh đang phân tâm mà tấn công trước . Nếu là người khác thì đã lấy kiếm ra chiến đấu với hắn, nhưng Trương Tử Tinh dựa theo lý luận chiến đấu tiên tiên tiến căn bản không hề theo lẽ thường.

Thanh niên kia chua kịp tấn công, đã cảm thấy một trận áp bách đến bên người. Có tới chín bóng đen xuất hiện ở bên cạnh. Thanh niên này phản ứng cũng rất nhanh , thuận thế lộn một vòng lăng không bay trở về, cẩn thận nhìn lại chính cái bóng kia.

Chín cái bóng kia cũng ngưng chuyển động. Nguyên lai là chín cái đỉnh đồng, , lục y thanh niên kiến văn cũng rất rộng rãi, hiển nhiên là nhân ra lai lịch, kinh ngạc nói : “ Đại Vũ cửu đỉnh?”

Trương Tử Tinh hừ lạnh không thèm dể ý đến hắn. Bắt quyết thúc tiên lực điều khiển chính đỉnh tiến lên, lục y thanh niên cảm thấy bốn phía áp lực càng úc càng lớn, cũng không dám nóng lòng tấn công, lập tức bay thẳng lên trời, muốn thoát ly tình thế bị chín cái đỉnh bao vây. Nhưng mà Cửu đỉnh như hình với bóng không buông tha, theo sát hắn, làm hắn không cách nào né tránh được.

Than niên này vội vàng hạ xuống đất, vốn đang định dùng độn thuật chạy trốn lại bị một cỗ lực lượng vô hình trì hoãn lai , không cách nào thực hiện được. Trương Tử Tinh tự nhiên đã thông xuất tiên quyết của Cửu Đỉnh, nhưng đây là lần đầu tiên dùng vào thực tế, cảm giác thật sự là hòa hợp, lập tức tái vận pháp môn làm cho Cửu Đỉnh cùng lúc luân chuyển, nhắm thanh niên bay tới. Cửu Đỉnh phát ra quang mang chói mắt, cuối cùng tập trung lên người Trương Tử Tinh, miệng đỉnh đột nhiên phát ra một luồng sức hút kì lạ hướng tới thanh niên kia. Thanh niên này vội vàng phóng sang một bên né tránh.

Lục y thanh niên cũng biết rõ lợi hại của Cử Đỉnh, lập tức niệm pháp quyết, trên người hắn đột nhiên tỏa ra một làn khói nhè nhẹ, làn khói này bay thẳng tới miệng của chiếc đỉnh, nhưng thân hình lục y thanh niên thì ngừng lại.

Lục y thanh niên thi triển tiên pháp kháng trụ lại hấp lực của Cửu Đỉnh cười lạnh nói : “ Hảo đạo nhân! Quả nhiên có loại dị bảo Cửu Đỉnh này ! Nếu không phải là bạch vụ tiên y hộ thân thì chắc bị ngươi đanh lén rồi!”

Trương Tử Tinh trong lòng khinh bỉ : “ Rõ ràng là chính diện giao phong mà lại bị chửi thành đánh lén, chẳng lẽ phải lấy kiếm ra đâm đâm chém chém với ngươi mấy cái rồi sau đó mới đem pháp bảo ra tấn công mới là có ý tứ? Lục y thanh niên ỷ vào thực lực cao cường lại thêm Bạch Vụ bảo y , Cửu Đỉnh cũng không cách nào thu được hắn.” Trương Tử Tinh thấy vậy âm thầm lắc đầu, Đại Vũ cửu đỉnh tiên quyết đối với cửu đỉnh rất hữu hiệu, nhưng uy lực phát ra thì tầm thường, nếu thay vào là tiên thiên chí bảo Càn Khôn Đỉnh, đừng nói là thanh niên này ngay cả huyền tiên cỡ Xi Vưu cũng khó mà tránh khỏi bị thôn phệ.

Lục y thanh niên lại xuất ra một đạo kim phù, trên mặt kim phù đầy những văn tự lạ lùng, cổ quái màu đỏ thắm. Thanh niên xuất ra kim phù cả người lập tức thoát khỏi sự khống chế của Cửu Đỉnh, mà tấm kim phù kia thì thay thế vào vị trí của hắn,bay lơ lửng trên không trung chống lại hấp lực của cửu đỉnh.

Trương tử Tinh muốn thu hồi Cử Đỉnh, nhưng lại phát hiện ra Cửu Đỉnh như bị kim phù kiềm chế, nhất thời không cách nào lấy lại được. Lục y thanh niên thấy hắn không thể thu hồi cười đỉnh liền ha ha cười to, nhìn về phía Cửu Đỉnh trong mắt không che dấu vẻ tham lam : “ Cửu Đỉnh trong tay kẻ tu vi thấp kém như người ,có thể nói là thần vật bị long đông, đợi ta bắt ngươi rồi sẽ từ từ thu lấy Cửu Đỉnh vậy !”

“ Ngươi tại sao lại nhận biết được Vũ Vương Cửu Đỉnh ?” Trương Tử Tinh nhìn ra tu vi của thanh niên này so với Hỏa Linh Thánh mẫu yếu hơn một chút, phỏng chừng là kim tiên hạ gia. Hắn tất nhiên không phải là loại vô danh, nhưng trong thế giới này thần tiên đông đảo, vượt xa sự hiểu biết về các “danh nhân” của hắn , cho nên muốn hỏi cho rõ ràng. Nếu là Triệt giáo thì không thể hạ sát thủ được rồi.

“ Ngươi là ai cũng không xứng hỏi lai lịch của ta! Đợi ta bắt ngươi rồi sẽ từ từ nói cho biết” Lục y thanh niên tỏ vẻ ngoan độc, đâm tới Trương Tử Tinh một kiếm.

Trương Tử Tinh tuyệt không phải loại mền mỏng, lần này quả thật làm hắn động nộ, cả người tiên lực đột nhiên đại phát, Định Thương kiếm cũng xuất hiện ở tay, nghênh đón song kiếm.

Thanh niên cũng cảm giác được khí thế của đối phương đột nhiên tăng lên, trong lòng cũng tự hiểu mình đá nhầm thiết bàn rồi , không khỏi kinh hãi. Song kiếm trong tay cùng kim kiếm chém vào nhau, tia lửa văng ra khắp nơi, từ trong kim kiếm xuất ra một luồng tiên lực cường đại thiếu chút nữa đã hất văng thanh kiếm của hắn.

Điều làm Lục y thanh niên càng thêm kinh hãi chính là , kim kiếm như có một luồng hấp lực vô hình , điên cuồng cắn nuốt lấy tiên nguyên lực của mình. Hắn vội vàng tăng tiên lực lên, vất vả lắm song kiếm mới không bay khỏi tay, trong lòng cũng không còn nửa điểm khinh thường nữa.

“Đạo hữu chậm đã!” Lục y thanh niên thấy Trương Tử Tinh còn định ra tay tiếp, vội vàng quát bảo dừng tay.

Trương Tử Tinh nghe hắn xưng hô cũng thay đổi, mặt lộ vẻ cười lạnh quát : “ Xàm ngôn ít thôi! Ngươi không phải mơ tưởng đến Cửu ĐỈnh sao? Lần này ta cho ngươi tự chuốc lấy nhục!”

Lục y thanh niên con người xoay chuyển vộ nói : “ Đạo hữu ta có chuyện muốn bẩm cáo! Ta chỉ phụng mệnh đi hành sự, tra xét tình huống ở nơi Phượng hoàng Sơn này. Vừa rồi có chút đắc tội xin lượng thứ”

Tra xét Phượng hoàng Sơn? Trương Tử Tinh liên tưởng ngay đến đoạn chất vấn ban đầu của Long Cát công chúa, trong lòng cũng đoán ra được vài phần lai lịch của thanh niên kia.

Lục y thanh niên thấy hắn chậm rãi buông kim kiếm xuống. Trong lòng hơi an tâm, để tỏ vẻ hữu hảo, lập tức thu kim phù và song kiếm hành lễ nói : “ Đạo hữu , ta phụng mệnh của một vị đại thần thông, tra xét những người xuất nhập Phượng Hoàng Sơn, hôm nay chẳng may mạo phạm người, thỉnh xin thứ lỗi. Đạo hữu có thể nói cho ta biết mấy ngày qua ở Phượng hoàng Sơn người làm gì?”

“Bần đạo hôm trước ngẫu nhiên tới Phương Hoàng Sơn vì mê đắm cảnh đẹp ở đây cho nên ở lại mấy ngày tấu vài bản nhạc, chỉ có thế thôi”

Lục y thanh niên tỏ ra như đã hiểu , thi lễ thật sâu : “ Nguyên lai là như vậy, ta đắc tội mất rồi”

Trương Tử Tinh đang hoàn lễ, đột nhiên trong tâm sinh ra ý khác lạ. Kim phù vừa nãy chống lại Cửu định bỗng dưng xuất hiện trước mặt. Trong lúc đang ngạc nhiên thì lục y thanh niên lẩm bẩm mấy câu trong miệng. Kim Phù nhanh chóng võ ra phát ra kim quang chói mắt, hóa thành một luồng ánh sáng bay vào cơ thể Trương Tử Tinh.

Lục y thanh niên cười to nói : “ Ngươi tu vi thâm hậu cũng phải trúng kế của ta thôi! Giờ đây ngươi trúng phải Kim chú thuật của ta, không thể nhúc nhích được rồi, tu vi cũng từ từ giảm xuống, tuy thân thể là kim tiên trung giai nhưng cũng không có cách nào chịu nổi .”

Trương Tử Tinh cả giận nói : “ Ngươi mới rồi chủ động xin dừng tay, lại làm lễ ra mắt, tại sao đã giở độc thủ ra “

Lục y thanh niên cười lạnh : “ Ngươi đừng lừa ta! Vào Phượng Hoàng Sơn để gảy đàn? Ai tin được mấy lời này của ngươi?”

Trương Tử Tinh lộ vẻ khó khăn, bộ dạng có vẻ hết sức nói : “ Ngươi tột cùng là người phương nào, vì sao phải trông nom Phương Hoàng Sơn?”

Lục ythanh niên nhìn thấy hắn không cách nào nhúc nhích, nét mặt sát khí đại thịnh cười âm hiểm nói : “ Ta với ngươi đã kết thù rồi, để tránh hậu họa không thể lưu ngươi lại được! Nói cho ngươi cũng không sao, Phượng Hoàng Sơn là nơi ở của thiên giới công chúa ! Ta phụng mệnh Dao Trì Kim mẫu tới đây giám thị. Mặc kệ ngươi tới đây làm gì, cuối cùng cũng phải chết! Đợi ta kết liễu ngươi rồi , sau đó sẽ thu lấy cửu đỉnh, lần này đúng là kiếm được món lời lớn.”

“Thiên giới công chúa? Chẳng lẽ là con gái của Kim mẫu ? Vì sao Kim mẫu lại sai người tới giám thị?”

“Đó là vì công chúa... Hừ! Ngươi sắp chết rồi còn nhiều chuyện thế làm gì, nạp mạng thôi!” Lục y thanh niên mới nói nửa câu, tự biết lỡ lời, không nói nữa nắm song kiếm đi tới.

Trương Tử Tinh thở dài một hơi, thân thể đột nhiên đứng thẳng lên : “ Ngươi không tự nói ra ta đành phải động thủ bắt ngươi nói thôi!”

Lục y thanh niến thấy hắn bình yên vô sự, không khỏi sở hãi : “Ngươi tại sao không bị ảnh hưởng gì ?”

Cũng không trách thanh niên kia lấy làm kinh ngạc như vậy, phải biết rằng Kim phù là một trong những pháp bảo mạnh nhất do người đứng đầu thiên đình ban cho , ngay cả cái bí thuật nguyền rủa cũng là được thân truyền. Coi như không cách nào chống lại được, vậy mà địch nhân trước mặt đây, tu vi mới là kim tiên trung giai , thực lực so với hắn không chênh lệch bao nhiêu vậy mà có thể kháng cự lại được.

Trương Tử Tinh bất đắc dĩ nhún vai : “ Không có cách nào khác, thân thể khỏe mạnh, xương cốt vững vàng, thì chẳng có gì là khó khăn cả”

Lời này không phải là giả, lúc trước ở Đại Dư Tiên Sơn, Trương Tử Tinh nhờ vào cơ duyên nhập được lựu lượng của thượng cổ ma thần từ trong phong ấn của Hỗn Độn chung hơn nữa trong lúc chiến đấu nhờ vào hỗn độn Cửu hình mà thay đổi, dẫn phát ma thần lực sinh ra dị biến cuối cùng hình thành Vô Thượng ma thể, ma thể này thậm chí còn hơn hẳn cả ma thể của Hình Thiên. Có thể so với Chúc Dung , Cộng Công, các vị thượng cổ đại thần.

Vô thượng ma thể bản tính quan trọng nhất chính là chống lại độc dược và thuật nguyền rủa, lại bởi vì trong người hắn có thêm đặc tính của Thao Thiết và Văn đạo nhân nên sinh ra khả năng thôn phệ nữa.

Kim phù của Lục y thanh niến và chú thuật mặc dù lợi hại, nhưng lại gặp đúng khắc tinh, tự nhiên là chẳng làm được cái gì. Trương Tử Tinh đối với sự đánh lén của thanh niên này cũng sớm có chuẩn bị, hắn bất đắc dĩ đành dùng đến Thân Mộc pháp bảo của Thông Thiên giáo chủ ban cho, cho nên cũng không sợ thanh niên kia dùng trò gì tấn công.Hắn vốn định làm bộ không cựa quậy được để hỏi ra tình tiết bên trong, không ngờ đối phương gian sảo cẩn thận, giữ kím mồn miện , đến tận lúc mất cảnh giác mới nói ra một nữa đã đã dừng lại , cho nên Trương Tử Tinh mới không làm bộ nữa.

Thanh niên này đúng là do Dao Trì Kim Mẫu phái tới, nhưng mà nhiệm vụ hắn chỉ giám thị, không phải bảo vệ, chỉ ngồi đó nhìn xem Long Cát công chúa ứng kiếp xuống phàm trần có gì khác lạ không .

Lục y thanh niên trông thấy Kim phù mất tác dụng, đối phương tu vi thì trên mình, nào còn dám ham chiến, đang muốn bỏ chạy, đột nhiên hoa mắt, cảnh vật chung quay biến đổi...

(1): Nguyên văn là "Tâm cấp cật bất liễu" : Dịch ra nóng lòng ăn không được, dịch tạm là ăn nóng thì bỏng mồn :D


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.