Người tới đứng đầu là vị quốc sư Bất Động đạo nhân kia, đằng sau còn có vài gã tu sĩ mặc đạo bào, Ma Hô đạo nhân cũng ở trong đó.
Bất Động đạo nhân thấy Trần Kỳ đứng đối diện, kêu lên: “Trần Kỳ, ngươi hôm qua đánh trộm đồ nhi ta, hôm nay có dám ra chiến một trận?”
Trần Kỳ còn chưa kịp đáp, Viên Hồng ở một bên đã đáp lại: “ngươi tưởng muốn Trần tướng quân ra thì tướng quân sẽ ra sao? Ta nói Lang Dã Tiên nhà các ngươi hôm qua bại trận bỏ chạy, hôm nay có dám gọi hắn ra tiếp một côn của Viên gia gia?”
Quân Thương bên này bật cười vang, Bất Động đạo nhân không hề tức giận, lắc đầu nói: “Trần Kỳ đúng là kẻ nhát gan, ta cũng phí lời nữa, thử đánh với ngươi xem sao”.
Trần Kỳ giận dữ muốn xuất trận, Viên Hồng hết sức thông minh, biết tên này cố ý gọi đích danh Trần Kỳ ra, tất là có cách khắc chế hơi vàng, lập tức ngăn Trần Kỳ lại, cướp đường chạy ra. Trần Kỳ biết Viên Hồng là sư điệt của quốc sư, làm vậy cũng là vì mình, chỉ đành lui về trong trận.
Viên Hồng cầm một thanh hắc bổng trông rất tầm thường, nhìn mấy đạo nhân bên này hét lên: “Tiểu tốt Đại Thương ở đây, có vị đại tướng Khuyển Nhung nào nguyện ý chỉ giáo?”
Quân Khuyển Nhung thấy tên đạo nhân gầy gò nhỏ bé này tự xưng là tiểu tốt, lại dám so với đại tướng bên mình, không khỏi lộ vẻ giận dữ. Một gã đạo nhân áo đen nhảy từ lưng ngựa vào tràng đấu, quát lên: “giỏi cho tên mồm mép nhà ngươi, Tu La đạo nhân ta đây muốn xem ngươi có bản lãnh gì!”.
Đạo nhân này mặc hắc y, gầy gò nhỏ bé, đeo một cái mặt nạ trông rất hung dữ, tay cầm một thanh trường kiếm kỳ dị, phần chuôi trông như lợi trảo sắc bén, thế tới hung hăng. Đạo nhân này tựa hồ võ nghệ hết sức cao cường, chỉ đánh ra một kiếm đã hóa thành vài bóng kiếm hoa.
Viên Hồng không hề thua kém, múa hắc bổng lên như một đóa mây đen, đánh vào kiếm hoa. Tối hôm qua, Viên Hồng nhất thời đại ý, thiếu chút bị kiếm pháp của Vũ Dực Tiên giết chết, sau khi trở về còn Trương Tử Tinh giáo huấn một phen, không được khinh thị dù địch thủ thế nào. Tuy hôm nay Viên Hồng nói có vẻ nhẹ nhàng, nhưng trong lòng lại không hề dám coi thường Tu La đạo nhân này, toàn lực dốc ra võ nghệ bình sinh.
Song phương ngươi đâm ta đỡ, chiêu thức tinh diệu, khiến tướng sĩ hai bên nhìn tới hóa mắt, mới biết hai người quả nhiên có bản lĩnh. Viên Hồng không ngờ gã đạo nhân trông có vẻ yếu ớt này lại có chiến lực mạnh như vậy, có thể đánh ngang tay với mình. Bên này Tu La đạo nhân cũng rất tự phụ võ lực mình, nhưng đại chiến lâu vậy cũng thầm kinh hãi. Hắn đánh bừa một kiếm, nhảy ra ngoài tầm côn, cầm thanh kiếm trỏ vào Viên Hồng một cái, lập tức một vòng ánh sáng hiện ra trói lấy Viên Hồng, nhất thời không thể động đậy. Tu La đạo nhân hô một tiếng: “rụng”, liền thấy đầu Viên Hồng lập tức rơi xuống.
Chư tướng quân Thương bên này thấy thế kinh hãi, nhưng rất kì quái, Viên Hồng tuy bị chặt đầu, song không hề có máu tươi phun ra. Bỗng nhiên, tại chỗ đầu đoạn bỗng bắn lên một đạo khí xanh, trên cổ xuất hiện một bông sen trắng, bông sen nở ra thu lại một lần, liền hóa thành một cái đầu. Sen trắng biến đi, Viên Hồng bình yên vô sự đứng tại chỗ cũ.
Binh tướng nhà Thương thấy Viên Hồng có kỳ thuật như vậy, không khỏi vỗ tay hoan hô. Mấy người Trần Kỳ giờ mới biết đạo thuật của Viên Hồng cao thâm như vậy, ngay cả ba người Cửu Long đảo cũng thầm khen ngợi.
Tu La đạo nhân cũng kinh sợ không nhỏ, đưa ngón tay lướt trên mặt kiếm, một tia máu chảy ra, miệng niệm thần chú, lại chỉ vào Viên Hồng. Liền thấy vài cánh sen hồng cực lớn nổi lên mặt đất, vây lấy Viên Hồng. Hình ảnh cánh sen hồng bỗng nhạt đi, hóa thành hỏa diễm trùng trùng, thanh thế kinh nhân, hai quân đối trận tuy cách chỗ này rất xa, nhưng cũng cảm thấy hơi nóng bừng bừng, vội vàng lui lại.
Viên Hồng một bên niệm Tị Hỏa quyết, một bên múa hắc bổng che kín toàn thân, nhưng hỏa diễm kia như không phải lửa thường, mang theo một loại lực lượng cực kì đáng sợ, Tị Hỏa quyết không có tác dụng bao nhiêu, nháy mắt Viên Hồng đã bị hỏa diễm nuốt lấy.
Tại lúc ai nấy đều cho rằng Viên Hồng khó sống, thì trong hỏa diễm bỗng có một con quái điểu bay ra. Quái điểu này chỉ có một chân, mỏ trắng, trên thân có vết hồng. quái điểu tỏ ra hết sức thoải mái trong biển lửa, không hề sợ hãi, còn không ngừng ngậm lấy hỏa diễm, bay tới phía trên quân Khuyển Nhung há miệng phóng ra. Quân địch không kịp đề phòng, tức thì đại loạn, bị cháy thương vô số, rất nhiều kỳ sí cũng hóa thành tro bụi.
Tu la đạo nhân kinh sợ, Hồng liên hỏa diễm của hắn cực mạnh, xưng là có thể đốt hết tà ác, không ngờ lại không thể thương tổn quái điểu này, còn bị nó ngậm lửa đốt cháy quân mình.
Ma gia tứ tướng kể cũng kiến thức rộng rãi, Ma Lễ Thanh buột miệng hô: “thượng cổ hỏa thú, Tất Phương!”.
Vốn với cảnh giới Bát cửu huyền công của Viên Hồng bây giờ, chưa thể biến thành thượng cổ thần thú này, nhưng Tất Phương vốn sinh ra trong mộc, không chỉ là hỏa thần, cũng là mộc thần, nên dưới sự hỗ trợ của mộc nguyên lực trong Huyền Tang Côn, Viên Hồng thành công biến hóa thành Tất Phương, phá giải lửa sen của Tu la đạo nhân.
Tu La đạo nhân thu lại hỏa diễm, trường kiếm vuột tay bay ra, chém tưới đầu quái điểu. Quái điểu tránh qua trường kiếm, hạ xuống đất, lại biến thành hình dạng Viên Hồng. Viên Hồng cười to, hóa thành bạch quang bay tới: “thần thông của ngươi chỉ đến thế mà thôi, để ta xem ngươi lần này đối phó thế nào!”.
Tu La đạo nhân thấy thế tới mạnh mẽ, cuống quýt tranh né nhưng vẫn chậm nửa phần, mặt nạ trên mặt bị Viên Hồng giật xuống. Viên Hồng thấy khuôn mặt hắn, tựa hồ kinh ngạc, dừng lại bạch quang, không tiếp tục truy kích. Tu La đạo nhân che mặt chạy đi, bỏ lại một câu đầy hận ý: “Viên Hồng, ta thề không bỏ qua ngươi!”.
Viên Hồng không coi vào đâu, bóp nát mặt nạ trong tay nói: “thì ra là một mụ đàn bà, lần này tha cho ngươi một đường sống!”.
Chúng nhân giờ mới biết Tu La đạo nhân là một người đàn bà. Bên trận Khuyển Nhung lại có một đạo nhân tướng mạo uy nghiêm xông ra, trông rất giận dữ, hét lớn: “Viên Hồng chớ chạy!”.
Viên Hồng cũng không kinh hoàng, cười lạnh nói: “mau mau báo tên! Bổng ta không giết kẻ vô danh!”.
“Đế Thiên đạo nhân”, Đế Thiên đạo nhân tựa hồ không thích nói nhiều, hắn là dùng hành động, có thể là đã thấy qua võ nghệ Viên Hồng, hắn không lựa chọn cận chiến, mà trực tiếp rút ra pháp bảo.
Đây là một cái bát ăn xin, lật ngược lại liền hóa lớn, bay tới phía trên Viên Hồng chụp xuống. Viên Hồng cảm giác được hấp lực đáng sợ trong đó, như muốn hút lấy người mình, thiếu chút không cách nào khagns cự. Hắn nhớ lời Trương Tử Tinh “đánh không được thì chạy”, lập tức hóa thành bạch quang, lui về trong trận, khiến cái bát kia chụp vào hư không. Đế Thiên đạo nhân thấy Viên Hồng lại có thể thoát được, cũng có chút bất ngờ. Lúc này Ma gia tứ tướng đồng loạt xông ra, nhìn Đế Thiên đạo nhân quát lớn: “Viên tướng quân đã chiến một trận, giờ do bốn anh em ta tới xin thỉnh giáo cao nhân Khuyển Nhung!, ngươi có thể gọi thêm ba người hỗ trợ!”.
Đế Thiên đạo nhân nhìn Ma gia tứ tướng, cảm thấy bốn người tu vi tầm thường, lắc đầu cười ha ha: “một mình ta là đủ rồi”.
Ma gia tứ tướng thấy hắn khinh thị mình như vậy, lập tức giận dữ. Lão đại Ma Lễ Thanh nháy mắt một cái, bốn người chia ra bốn phương vị vây lấy Đế Thiên đạo nhân. Ma Lễ Thanh dùng Thanh Vân kiếm chỉ vào Đế Thiên đạo nhân một cái, lập tức một cỗ hắc phong xuất hiện, trong gió đen như có ngàn vạn ngọn mâu, nếu người thường chạm phải, lập tức hóa thành tro bụi. Ma Lễ Thanh cũng rút đàn Tỳ Bà gảy lên, liệt hỏa trùng trùng. Hai huynh đệ phối hợp nhiều năm, phong hỏa hợp lại, vây lấy Đế Thiên đạo nhân, thanh thế kinh người.
Đế Thiên đạo nhân thấy thế phong hỏa kinh hồn, vội ném bát vàng lên, như cá kình hút nước, nuốt toàn bộ phong hỏa vào trong. Ma Lễ Hồng lập tức mở ra Hỗn Nguyên Tán, tức thì trời đất hôn ám, nhật nguyệt ảm đạm, bát vàng kia không chịu nổi, bị Hỗn Nguyên tán thu lấy.
Đế Thiên đạo nhân không ngờ mấy người này có thể thu pháp bảo của hắn, sắc mặt không khỏi đại biến. Chỉ thấy trên tán kia có rất nhiều bảo châu: dạ minh châu, bích trần châu, bích hỏa châu, bích thủy châu, tiêu lương châu, cửu khúc châu, định nhan châu, định phong châu, còn có trân châu kết thành bốn chữ “trang tái càn khôn” (chứa nổi Càn Khôn), đúng là một kiện dị bảo. Tại lúc Đế Thiên đạo nhân có chút phân thần, bỗng đằng sau đau nhói, bị Ma Lễ Thanh ngầm dùng Bạch ngọc kim cương trạc đánh trúng, chỉ thấy trước mặt tối sầm, thiếu chút ngã xuống, may hắn tu vi phi phàm, dùng huyền công áp chế máu huyết nhộn nhạo. Ma Lễ Thọ nhắm chuẩn cơ hội phóng ra Hoa Hồ Điêu. Con thú nhỏ đón gió hóa thành một con voi trắng, há miệng định nuốt lấy Đế Thiên đạo nhân.
Đế Thiên đạo nhân tự ngạo tu vi, không coi bốn anh em Ma gia vào đâu, nhất thời sơ ý liền bị thua thiệt không ít, mặt lộ vẻ giận dữ, sau lưng liền hiện ra một tòa pháp thân cực lớn. Pháp thân này kim quang chớp động, tay trái cẩm vung ngọc, tay phải cầm pháp khí Tam cô xử. Hoa Hồ Điêu mới chạm vào pháp thân, lập tức kêu thảm một tiếng rơi xuống đất, lại hóa thành bộ dạng lão thử, thần thái suy kiệt. Huynh đệ Ma gia vội ném toàn bộ pháp bảo lên, nhưng bất kể là phong hỏa hay Hỗn Nguyên tán đều không thể làm lay động pháp thân này.
Pháp thân ném vung ngọc lên, bốn người lập tức cảm giác trên người như có một tòa núi lớn đè xuống, không thể động đậy. Đế Thiên đạo nhân hô lớn: “đạo thuật trung thổ bất quá chỉ vậy thôi! Niệm tình bốn ngươi có chút căn tính, cùng sư môn ta có duyên, nếu chịu quy y liền tha cho tính mạng”.
Huynh đệ Ma gia sao chịu nghe theo, lập tức há miệng chửi bới: “chúng ta là môn hạ Triệt giáo, lại chịu quân ân, sao có thể hàng lũ chó phiên các ngươi”.
Đế Thiên đạo nhân đang muốn thi thần thông trói lấy bốn người, đột nhiên từ trận địch lại có ba người bay ra, đều mặc đạo bào, tướng mạo hung ác. Ba người cũng không nói nhiều, nhìn Đế Thiên quát lớn: “để cho ngươi xem đạo thuật của Trung Thổ ta!”.
Ba người này chính là ba đệ tử Lữ Nhạc phái tới hỗ trợ Trương Tử Tinh: Chu Tín, Lý Kỳ và Dương Văn Huy. Lý Kỳ mặc đạo bào màu vàng, dùng hai tay cầm một cái quạt lớn, nhắm hướng Đế Thiên đạo nhân quạt quạt vài cái, kim thân kia bỗng dưng rùng mình run rẩy. Chu Tín mặt chàm mặc áo xanh, lấy ra một cái khánh, hướng Đế Thiên đạo nhân gõ lên vài cái, kim thân kia tựa hồ biến thành ngốc nghếch, cái đầu lắc lắc lư lư. Đế Thiên đạo nhân ở dưới chỉ thấy lúc nóng lúc lạnh, sau đầu lại đau như búa bổ, ôm đầu ngã xuống đất lăn lộn, kêu lớn: “đau chết ta rồi!”.
Kim thân kia đột nhiên biến mất, chỉ còn lại Đế Thiên đạo nhân đang lăn lộn kia. Bên Khuyển Nhung thấy thế đều kinh hãi, Ma Hô đạo nhân vốn ngày thường giao hảo rất tốt với Đế Thiên đạo nhân, vội vàng rời trận, chạy về phía Đế Thiên đạo nhân.
Dương Văn Huy lấy ra một cây roi lớn, ném về phía Ma Hô Đạo Nhân. Ma Hô Đạo Nhân đột nhiên rùng mình, hiện ra thân rắn, xông trở lại vào trong trận Khuyển Nhung, thấy người là nuốt. Bất Động đạo nhân kinh hãi, trong tay hiện ra một điểm kim quang, hóa thành một cái dây trói, định trói cự xà lại. Ngờ đâu sức mạnh của cự xa còn vượt xa ngày thường, vùng vẫy mấy cái liền giật đứt dây trói.
Bất Động đạo nhân đang muốn thi triển pháp thuật lần nữa, bỗng cự xà không hề động đậy, mềm oạt ngã xuống, hóa lại thành hình Ma Hô đạo nhân, miệng sùi bọt mép, mắt ếch nhìn trời không kêu một tiếng, có khác chi thằng si ngốc đâu. May một vị đạo nhân khác bên phía Khuyển Nhung đã kịp cứu Đế Thiên đạo nhân trở về. Đế Thiên đạo nhân cũng miệng phun bọt trắng, không ngừng kêu đau đầu.
Chu Tín cười lạnh nói: “cho các ngươi biết thế nào là đạo thuật Trung thổ ta!”.
Nói đoạn, cùng Lý Kỳ, Dương Văn Huy dẫn Ma gia tứ tướng trở về trong trận doanh.
Pháp bảo ba người sử dụng là được Lữ Nhạc thân truyền, Chu Tín dùng Đầu Đông khánh (khánh đau đầu), Lý Kỳ dùng Phát táo phiên (quạt thiêu đốt), Dương Văn Huy dùng Tán ôn tiên (roi ôn dịch), đều mang theo độc thuật đáng sợ, thêm vào Hôn mê kiếm của Chu Thiên Lân tự bạo trong sự cố bạo loạn Triều Ca trước đây, bốn bảo vật từng trong nguyên tác đánh bại Lôi Chấn Tử, Mộc Tra. Kẻ tu luyện bên Khuyển Nhung này đâu biết chuyện đó, dễ dàng trúng chiêu. Bất Động đạo nhân giúp hai người dùng đan dược xong, do thuốc không đúng, bệnh trạng quỷ dị kia vẫn như nguyên không khỏi. Mấy đạo nhân bên Khuyển Nhung không khỏi âm thầm sợ hãi.
Một gã đạo nhân tướng mạo xấu xí bên Khuyển Nhung nhảy ra, giơ kiếm trỏ mấy người Lý Kỳ, quát lên: “ba tên kia dùng đạo thuật tà đạo gì, dám hại hai vị đạo hữu của tâ!”.
Trần Kỳ thấy mọi người đều hiển uy, có mình vẫn chưa xuất tràng, lập tức giục Kim Tinh thú chạy lên: “lũ ngươi văn hóa thấp, sao biết được dị thuật của Trung thổ ta, xem đây!”.
Trần Kỳ này coi như một kẻ sùng tín “lý luận chiến đấu tiên tiến” của Trương Tử Tinh, miệng tuy nói “xem đây”, nhưng Đoản Ma Xử trong tay không hề động đậy, mà mượn tiếng quát, từ trong miệng bán ra một đoàn hơi vàng. Thủ đoạn như vậy, khiến đạo nhân xấu xí kia không kịp đề phòng trúng ngay hoàng khí, ba hồn bảy vía lập tức rối loạn, cả người lắc lư sắp ngã tới nơi. Trần Kỳ đang muốn gọi binh Phi Hổ tới bắt người, không ngờ một đạo kim quang bỗng sáng lên phía trước đạo nhân, một bóng người hiện ra, chính là quốc sư Khuyển Nhung Bất Động đạo nhân. Viên Hồng biết không ổn, vội vàng kêu lớn: “Trần tướng quân, mau mau trở lại!”.
Trần Kỳ còn đang ngơ ngác, Bất Động đạo nhân đã cười to: “ngươi chỉ biết đánh lén, giờ ta đứng tại đây bất động, xem ngươi làm gì được ta?”
Trần Kỳ bị hắn khích tướng, đâu chịu nghe lời Viên Hồng, đối diện với Bất Động đạo nhân, “Hô, Ha” một tiếng, hơi vàng hiện ra. Bất Động đạo nhân nhìn hoàng khí, khe khẽ lắc đầu, xem ra không sao cả. Trần Kỳ vội “Hô, Ha” luôn vài tiếng, đều không công hiệu, hết sức kinh hãi; hắn nhớ ngày trước sư tôn truyền thuật này có nói hễ là người có hồn phách, gặp phải hơi vàng này liền bị ngã ra, giờ sao lại không công hiệu?
Bất Động đạo nhân cười lạnh nói: “ngươi có kêu nữa cũng hết hơi thôi, xem pháp bảo của ta đây!”.’
Chỉ thấy năm đạo khí xuất hiện trên tay Bất Động đạo nhân, vây lấy Trần Kỳ vảy một cái, Trần Kỳ lập tức từ trên không ngã khỏi Kim tinh thú, rơi xuống bên người Bất Động đạo nhân. Đạo khí hiện ra nguyên hình là một cự trảo bằng vàng, Trần Kỳ bị trói trặt, vùng vẫy không nổi, giờ mới ân hận sao lúc trước không nghe lời Viên Hồng.