Ngã Vi Trụ Vương Chi Ngạo Khiếu Phong Thần

Chương 201: Chương 201: Phong Thần Bảng Phong Ba






Trương Tử Tinh lúc ly khai hoàng cung thì tâm tình cũng hết sức phức tạp : Xiển giáo cũng tốt, Nữ Oa Nương Nương cũng tốt, hành động lần này khác gì muốn đoạt đi đường sống của Đại Thương, không chỉ muốn đối phó “Trụ Vương” mà còn ra tay cả với hai đứa nhi tử thừa kế. Chỗ khác biệt là, phương pháp của Nữ Oa Nương Nương khiến hai hoàng tử gây đại họa, mất đi nhân tâm; mà Xiển giáo càng độc ác hơn, tác tính thu hai người làm môn hạ, cho dù Đại Thương tương lai có thể thay đổi khí vận cũng vì thế mà tàn lụi. Tử Giao đã có quyết tâm như vậy, không bằng cho hắn đầu nhập làm môn hạ Quảng Thành Tử, như Hoàng Phi Hổ vậy, làm một trận vô gian đạo. Nếu chiêu này hiệu quả, tác dụng của “Ân Giao” sẽ không chỉ là lừa lấy pháp bảo của Quảng Thành Tử thôi đâu.

Trong hai đứa con tiện nghi này, Tử Giao tuy phạm sai lầm, nhưng dù sao cũng là bị Cửu đầu Trĩ Kê Tinh mị hoặc, từ việc hắn nguyện ý lưu lại chịu phạt là có thể thấy, tuy có “sai lầm”, nhưng ít ra cũng là người có dũng khí chịu trách nhiệm, cho nên Trương Tử Tinh mới đem nhiệm vụ gián điệp này giao cho hắn. Còn phần Tử Hồng…thì thôi khỏi nói, tuổi nhỏ không hiểu chuyện tuy đúng là một nguyên nhân, nhưng hắn từ nhỏ đã thường ra vẻ thông minh, tính tình nóng nảy, chỉ sợ khó làm chuyện lớn, chẳng biết sẽ có kết cục thế nào. Nếu tương lai hắn có ý dồ bất lợi với Đại Thương, cũng phải nghiến răng tiêu diệt. Dù sao cũng không phải con thân sinh, đừng khiến Khương Văn Sắc thương tâm quá là được.

Nói đến chuyện sinh con kể cũng lạ, trong phương diện phòng the, có thể nói Trương Tử Tinh tương đối “chăm chỉ”, cũng chẳng dùng biện pháp tránh thai nào, theo lý thuyết đã phải có người “trúng chiêu” rồi mới phải, vì sao bụng của mấy vị thê tử đều không phưỡn lên là sao? Dùng Siêu Não kiểm tra, hai bên nam nữ đều không có vấn đề gì, không biết vì sao lại vậy. Là do nguyên nhân xuyên việt? hay là tu luyện song tu thuật kia? Chẳng thể thực sự bố cáo thiên hạ tuyển mỹ nữ ba nghìn chứ ?

Địa vị của Trương Tử Tinh giờ hết sức đặc thù, thân trong hiểm cảnh, áp lực đều rất lớn, trong lòng đối với sinh mạng thực ra cũng không có hi vọng quá lớn, cũng không muốn miễn cưỡng thụ tinh nhân tạo sinh con, để cho hài tử rơi vào tràng tranh đấu này, thôi để tùy duyên đi.

Vài ngày sau Thiên tử chinh Tây khải toàn trở về, Đại hoàng tử Tử Giao quỳ trước ngoài thành Triều Ca, trước mặt văn võ bá quan dâng lên chiếu thuật tội, trong ghi rõ mình trầm mê nữ sắc, không lo triều chính, dung túng nhị hoàng tử Tử Hồng đùa bỡn Cổ thị, bức tử Hoàng lão tướng quân, ép Võ Thành Vương Hoàng Phi Hổ làm phản.

Thiên tử vốn đang rất vui vẻ hồi triều, nhìn tờ chiếu tội kia, lại nghe nhị hoàng tử Tử Hồng sợ tội bỏ trốn, sắc mặt đại biến, giận dữ vô cùng, bước xuống xe một cước đá ngã Tử Giao, lập tức định sai tả hữu chặt đầu. Tông thất hoàng tộc, bao gồm cả Tỉ Can vội vã quỳ xuống cầu tha, nói hai vị hoàng tử tuổi nhỏ trẻ dại, xin Thiên tử tha cho tính mang. Thiên tử có vẻ như quá giận mà làm động đến vết thương trên người, sắc mặt lộ vẻ thống khổ, miễn cưỡng hạ lệnh đuổi đại hoàng tử Tử Giao ra khỏi Triều Ca, đày tới viễn hoang, cả đời không cho trở lại. Nhị hoàng tử Tử Hồng tuy đã trốn ra ngoài, song cũng bị trừng phạt như vậy. Niệm Sùng Hầu Hổ trung nghĩa, cho đại hoàng tử phi Sùng Lam Ngọc trở lại đất bắc, không phải chịu khổ theo Tử Giao.

Theo lý thuyết, chỉ với việc bức Võ Thành Vương làm phản mà đã đuổi người kế vị tương lai ra khỏi Triều Ca thì thực quá nặng. Nhưng trong đám thành viên tông thất lại ngầm nghe được chuyện đại hoàng tử phạm vào một tội ác đáng sợ - say rượu giết mẹ, cho nên hiểu được lý do Thiên tử giận dữ, không ai dám bước ra khuyên cả.

Khiến Tử Giao bất ngờ là, vị thê tử vốn hay đố kị Sùng Lam Ngọc nghe tin chạy tới, hết sức bất ngờ xin với Thiên tử, nàng với hắn đã là phu thê, liền phải đồng cam cộng khổ, nguyện bị lưu đày cùng hắn. Tử Giao trong lòng vừa cảm động vừa thấy có lỗi, nắm chặt tay Sùng Lam Ngọc, hồi lâu không nói. Không ngờ Tôn Du bên này cũng to gan xin đi theo hắn. Trương Tử Tinh suy ngẫm hồi lâu, cuối cùng đáp ứng cho hắn mang theo gia quyến rời đi. Từ một góc độ nào đó, mang theo gia quyến càng dễ đoạt được tín nhiệm của Xiển giáo. Đại hoàng tử Tử Giao này dập đầu lậy phụ hoàng, dẫn Sùng Lam Ngọc, Tôn Du cùng mười mấy gã hạ nhân bắt đầu bước trên đường lưu đày.

Không ra ngoài dự tính, Tử Giao đi được nửa đường bèn lấy ngọc phù ra niết một cái, Kim tiên Xiển giáo Quảng Thành Tử lập tức xuất hiện trước mặt, nhìn bộ dạng mất hồn của Tử Giao, vị sư phụ “trong số mệnh” này lộ ra một nụ cười đầy thâm ý.

Chuyện đại hoàng tử bị trục xuất còn đang khiến quần thần bàn tán, một tin tức chấn động nữa lại phát ra, trong lúc Thiên tử chinh Tây, Khương hoàng hậu cùng Lệ phi, Nhu phi đột nhiên trúng phải một loại độc không trị được, như bộ Hình tra xét, nguyên nhân là do bạo loạn tế tự năm xưa, dư đảng của Việt vương Tử Khải lợi dụng lúc Thiên tử không có mặt hạ độc xuống giếng, tuy có ngự y bên cạnh, nhưng độc tính quá nặng khiến ba vị nương nương qua đời. Cùng trúng độc còn có không ít cung nữ nội thị cũng uống nhầm nước giếng.

Tin tức này so với chuyện hai hoàng tử còn oanh động hơn, cả nước kinh hãi, dân chúng Triều Ca nhớ lại chuyện Việt vương câu kết với yêu nhân hạ độc vô số bách tính Triều Ca, lập tức hoàn toàn tin tưởng, nhất tề chửi mắng dư đảng của Việt vương, cũng hết sức phối hợp với lệnh truy nã của Thiên tử, trong thời gian đó, bộ Hình nhận được vô số bẩm cáo của dân chúng về những “nhân vật khả nghi”. Nhiều đại thần hiểu được một chút, tất nhiên cũng ngậm miệng không dám nói nửa lời, trong lòng đều rõ, cung nữ nội thị kia chỉ sợ là bị diệt khẩu thôi, nhưng Thiên tử đã nói hoàng hậu là bị phản đảng làm hại thì cứ cho là thế đi, kẻ nào chán sống dám đi tìm hiểu chuyện này?

Đông Bá Hầu Khương Hoàn Sở nghe tin vừa kinh hãi vừa đau lòng, cũng hoài nghi thực hư chuyện này. Không lâu sau, hắn nhận được thư của Khương Văn Hoán gửi đến, nói tận mắt nhìn thấy xác tỷ tỷ trúng độc, Khương Hoàn Sở nghĩ đến lần này Thiên tử chinh Tây vắng mặt Triều Ca, nên cũng không nghi ngờ nữa, tự thân tới Triều Ca tham gia tang lễ của nữ nhi.

Ba vị nương nương cùng mất đi, gồm cả hoàng hậu trong đó là một sự tình hết sức ghê gớm. Thiên tử lập tức hạ lệnh cử hành quốc tang, trong vòng ba tháng không động đao binh, tạm ngừng những lễ tiết vui chơi giải trí, một đoạn thời gian, cả nước chìm trong bi thương.

Ba nàng Khương Văn Sắc tại Đông Tề nghe được tin “báo tử” của chính mình, nhìn nhau cười khóc không xong.

Côn Lôn sơn, Ngọc Hư cung.

Khương Tử Nha quỳ đưới đài Bát quái hỏi: “sư tôn gọi đệ tử đến không biết có điều chi dạy bảo?”, Nguyên Thủy Thiên Tôn sai Nam Cực Tiên Ông lấy ra bảng Phong thần, mở miệng nói: “giờ sát kiếp đã bắt đầu, chính là lúc phong vấn tế hội. Giờ đem Phong thần bảng này giao cho ngươi, trên bảng này có tên của sinh linh vạn vật, người bị lên bảng giờ còn chưa rõ tên, sau này mới rõ được. Vốn người lên bảng là do thánh nhân các giáo tự xác định, nhưng giờ thiên số biến hóa, khó lòng thôi toán, cuối cùng mọi người thống nhất bằng khí vận lên bảng. Ngươi đem bảng này đi tới Kỳ sơn lập một đài Phong thần. Trên đài treo Phong thần bảng, mọi việc khác giao cho ngươi tùy ý xử lý”.

Khương Tử Nha vội vàng tạ ơn, đỡ lấy bảng Phong thần, đột nhiên nhớ tới một chuyện bèn hỏi: “sư tôn, trước khi xây đài Phong thần, những người đã chết trước đó có thể lên bảng này không?”

Nguyên Thủy Thiên Tôn đáp: “bảng Phong thần là tiên thiên linh vật, hết sức thần dị, hễ là người chết trong sát kiếp, bất kể là tiên, nhân hay yêu, ma, bất kể chết lúc nào, chỉ cần có căn tính và khí vận, hồn phách sẽ tự bị hút lên đài. Mấy ngày này đã có vài hồn phách lưu lạc tới núi Côn Lôn, ta đã dùng thần thông cho vào. Ngươi nếu lập đài Phong thần tốt đẹp, còn cần một hồn phách có phúc duyên lo chuyện dẫn hồn. Ngươi giờ hãy đi Đông Hải tìm người này, hành sự nhớ nhớ cẩn thận”.

Khương Tử Nha lĩnh mệnh, lại hỏi: “xin hỏi sư tôn, giờ Khuyển Nhung đã bại trận, đệ tử phải làm việc thế nào ở Tây Kỳ?”

Nguyên Thủy Thiên Tôn nói: “Tây phương giáo kia mưu đồ không nhỏ, không ngờ dám ngầm trợ Khuyển Nhung xâm lược, ý đồ muốn tranh đoạt khí vận Trung thổ ta. Tiếc là thiên số không đủ, đại sự chưa thành đã bị người sớm phá. Cuối cùng môn hạ Thông Thiên sư đệ tới, dùng Cửu khúc Hoàng hà trận diệt đi hơn nửa tinh anh Tây phương giáo. Chuẩn Đề đạo nhân cũng bị tam sư đệ đánh bại, xấu hổ trở về. Tây phương giáo sau chuyện này, nguyên khí nhất định tổn thất, sẽ không dám mạo muội hành động nữa. Ngươi số mệnh không có duyên với đại đạo, chỉ có thể hưởng phú quý nhân gian, mưu hoa tại Tây Kỳ có thể tự làm việc, phát huy tài năng, không nên nghĩ tới cậy vào môn phái. Tây Kỳ là chân chúa trong số mệnh, khi nào nguy cấp sẽ có cao nhân bảo hộ, không cần lo lắng”.

Khương Tử Nha yên tâm trong lòng, cáo từ rời đi, vừa ra khỏi cung đã gặp ngay một người, chính là Thân Công Báo.

Thân Công Báo vừa thấy Khương Tử Nha, nghĩ đến hành động phản bội Triều Ca của hắn, gọi lớn: “Tử Nha sư huynh, đã lâu không gặp!, nghe nói sư huynh quên ơn vua, phản bội Triều Ca, chuyện này thực hư thế nào?”

Khương Tử Nha nghe ra ý tứ của hắn, mặt lộ vẻ xấu hổ chỉ đành lờ đi không đáp. Thân Công Báo tuy không phục Nguyên Thủy Thiên Tôn ưu ái Khương Tử Nha, nhưng nghĩ đến dù sao cũng là đồng môn nên cũng không làm khó nữa. Hai người đang muốn tách ra, bỗng Thân Công Báo nhìn thấy bảng Phong thần trong tay Khương Thượng, bèn hỏi: “sư huynh, đây là vật gì?”

Khương Tử Nha vừa rồi bị hắn đá đểu đã đau hết cả đầu, mơ màng đáp một câu: “là Phong thần bảng sư tôn vừa ban cho”.

Thân Công Báo sắc mặt đại biến, hắn tất nhiên biết bảng Phong thần là đại biểu cho cái gì, trong lòng sôi lên. Câu nói của Nguyên Thủy Thiên Tôn năm đó hiện lên trong óc: “môn hạ đệ tử của ta tuy không ít, nhưng đa số tư chất và cơ duyên có hạn, người có thể đại thành tiên đạo chỉ ít ỏi vài người…môn hạ ta còn có một người có kỳ ngộ khác, người này có vai trò quan trọng trong sát kiếp, nhưng lại không nhiễm kiếp nạn, có thể gặp hung hóa cát, tuy là không có duyên với tiên đạo, nhưng lại có thể an hưởng phú quý nhân giân…”

Thân Công Báo từ trước tới giờ vẫn nghĩ kẻ “không có duyên với tiên đạo, nhưng có thể an hưởng phú quý nhân gian” kia chính là quốc sư Đại Thương mình đây, thậm chí còn thấy tự có lỗi với ý nghĩ bất kính của mình với sư tôn. Thực không ngờ kẻ đó lại là tên tư chất thấp kém, vong ân bội nghĩa Khương Tử Nha này! Vì sao? Vì sao lại như vậy !? Chẳng lẽ lúc trước sư tôn thực sự không coi tên đệ tử xuất thân yêu tộc này ra gì? Chẳng nhẽ sư tôn…

Nghĩ đến đây, lòng Thân Công Báo không khỏi lạnh lại.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.