Ngã Vi Trụ Vương Chi Ngạo Khiếu Phong Thần

Chương 216: Chương 216: Phượng Tộc Cấm Kỹ






Vẻ mặt Khổng Tuyên không chút biểu cảm, đưa tay chỉ một cái, liền thấy thải quang chớp lên, năm thanh trường kiếm ngũ sắc hiện ra vây Hỉ Mị lại, chỉ cần Khổng Tuyên quyết ý là Hỉ Mị chắc chắn sẽ chết. Trương Tử Tinh nghe ra quan hệ giữa Khổng Tuyên và Hỉ Mị không phải là tình lữ hay người xưa trong tưởng tượng, mà là có ẩn tình khác, nghĩ đến sự nguy hiểm của Cửu đầu Trĩ Kê Tinh này, cũng không lên tiếng ngăn trở.

Khổng Tuyên đột nhiên chau mày đưa mắt nhìn sang bên, không lập tức hạ sát thủ, chỉ thấy hướng đó xuất hiện một cô gái, thì ra là Đát Kỷ.

Khổng Tuyên nhìn Hỉ Mị cười lạnh: “ngươi vừa rồi ngầm dùng cái kiếng kia, là muốn gọi hồ yêu này đến cùng chết phải không?”

Đát Kỷ đúng là được Hỉ Mị ngầm dùng Hiển Ảnh kính thông báo, biết ả gặp nguy mới chạy tới. Đát Kỷ từ xa đã nhìn thấy tình huống trong tràng, tức thì kinh hãi thất sắc, vội vàng kêu: “kiếm hạ lưu người!”.

Trương Tử Tinh cau mày, không ngờ Đát Kỷ lại xuất hiện lúc này, may là hắn đang dùng diện mạo Tiêu Dao tử, nếu không sẽ lập tức bị lộ. Đát Kỷ hớt hải chạy tới trước mặt hắn, khẩn cầu nói: “Tiêu Dao đạo hữu, xin ngài cùng chư vị đạo hữu tha mạng cho muội muội ta!”.

Trương Tử Tinh cười lạnh hỏi ngược lại: “tha cho tính mạng muội muội ngươi? Để ả tiếp tục mê hoặc quân vương, ý đồ phá hoại Thương triều, tiếp tục hại bốn vị phi tử, bức phản vài vị trọng thần?”

Đát Kỷ nhìn ra Tiêu Dao tử tựa hồ là người đứng đầu ở đây, lập tức không dám phản bác, lộ ra vẻ khẩn cầu: “đạo hữu cũng biết tỷ muội chúng tội đều là quân cờ trong tay người khác. Đạo hữu là người thế ngoại, vì sao phải vì chức quốc sư chỉ có hư danh này bán mệnh cho Đại Thương?”

Bộ dạng khổ sở của Đát Kỷ thực động lòng người, tiếc là Trương Tử Tinh hết sức quen thuộc ả đến tận chân tơ kẽ tóc, sớm đã xây được lực miễn dịch với hình dung xinh đẹp này, nên sắc mặt vẫn lạnh lùng như cũ, không chút nào rung động.

Cái gì bán mạng cho Đại Thương!, đây chính là quốc gia của lảo tử! nếu không phải đã cẩn thận sắp xếp chuẩn bị thế thân, ngay ba lão bà của lão tử đã bị lũ yêu nữ các ngươi hại chết rồi!.

Trương Tử Tinh càng nghĩ càng giận, lớn tiếng nói: “cái gì thân bất do kỷ? ngươi tưởng ta không biết sao? Nữ Oa chỉ lệnh các ngươi mê hoặc quân vương, cụ thể hành động thế nào đều do các ngươi tự quyết! Nếu như Cửu đầu Trĩ Kê Tinh này vì đạt được mục đích mà bất chấp thủ đoạn, liên tiếp gây ra đại họa, thậm chí làm liên lụy đến bách tính dân sinh, tương lai tất chịu hậu quả!”.

Hỉ Mị không phục nói: “ngươi chẳng qua là muốn giết ta. Ta đúng là phụng mệnh tiêu diệt Đại Thương, làm vậy có gì không đúng! Ngươi nói ta vì mục đích mà bất chấp thủ đoạn, nhưng người giống ta không ít đâu, ngay trong Triều Ca cũng còn nhiều kẻ ẩn núp. Cho dù là hỗn nguyên thánh nhân kia cũng vậy, chẳng nhẽ đều sẽ gặp ác quả sao?”

Trương Tử Tinh cũng phải ngầm thừa nhận Hỉ Mị nói không sai, ngay chính mình cũng có lúc phải vì mục đích mà bất chấp mọi thứ ra tay, lập tức đổi giọng nói sang chuyện khác, hừ một tiếng nói: “ngươi nghĩ hay lắm!, nếu ngươi gây ra đại ác nghiệt, lúc đó Nữ Oa có dám nhận việc này ra mặt giúp ngươi hay không? Bà ta chỉ cần nói một câu các ngươi tự gây ác nghiệt, theo pháp xử trí, các ngươi chỉ còn đường giơ cổ chịu chém mà thôi!”.

Câu này tất nhiên không nói sai, trong nguyên tác, chính là câu nói cuối cùng của Nữ Oa Nương Nương này đem tội ác trút hết lên đầu tam yêu mả Hiên Viên, lại đem bọn chúng giao cho Dương Tiễn chặt đầu, cuối cùng tam yêu ngay cả tư cách lên bảng Phong thần cũng không có. Đấy chính là chim hết thì cung tên xếp xó, thỏ hết thì cũng giết cả chó săn tiêu chuẩn vậy.

Đát Kỷ cùng Hỉ Mị nghe thế khẽ run lên, như bị xúc động điều gì đó trong sâu thẳm đáy lòng, bắt đầu có chút hoài nghi.

“Ta biết đạo hữu thần thông quảng đại, ngay cả bí văn của thánh nhân cũng biết. Như ngài nói, cho dù Hỉ Mị có tội nhưng cũng không phải chủ mưu, xét tình thực cũng không đáng chết”, Đát Kỷ nhìn Trương Tử Tinh vẻ mặt như không, lo lắng cắn môi buông một câu: “xin đạo hữu xét chút ân tình ngày trước, tha cho muội muội ta một lần. Ta…nguyện ý mặc ngài xử trí”.

“Ngươi là sủng phi của Thiên tử, ta thế nào cũng có cái chức quốc sư hư danh đây, sao có thể xử lí ngươi được?”, Trương Tử Tinh đã quyết ý tiêu diệt con Cửu đầu Trĩ Kê Tinh này trừ hậu hoạn, vẫn cười lạnh không ngừng: “ta cùng ngươi giao tình có là bao, tính ra ngươi còn nợ ta hai cái mạng, nói cái gì ân tình ngày trước?”

Đát Kỷ nghe xong câu cuối cùng của hắn, trong lòng chợt đau đớn, cười khổ cúi đầu không nói. Hỉ Mị ở một bên không nhịn nổi hét lên: “ngươi quả nhiên là đồ bạc hạnh vô tình, thực uổng tỷ tỷ ta đối với ngươi tình sâu như biển!, ta hôm nay dù mất cái mạng này cũng phải thay tỷ tỷ báo cỗ ác khí này!”.

Hỉ Mị nghiến răng trợn mắt muốn xông lại phía Trương Tử Tinh, nhưng bị Khổng Tuyên chỉ một cái nhưng năm thanh kiếm kia không biết từ lúc nào đã hóa thành năm cái vòng trói trặt tứ chi ả, không cách nào động đậy nữa.

Tình sâu tựa biển? Đát Kỷ? Ả thích Tiêu Dao tử?

Trương Tử Tinh phảng phất như nghe thấy một trò hề, nhịn không nổi ôm bụng cười lớn.

Hắn có thể tính là biết Đát Kỷ đến chân tơ kẽ tóc, quen thuộc từng bộ phận trên cơ thể ả, nghĩ mình cũng hiểu tâm tư ả như lòng bàn tay. Một ả hồ ly tinh lại có thể thích được Tiêu Dao tử không khác nào địch nhân ư? Đây thực là soạn vở kịch này quá kém a!.

Hắn đã cố đứng ở vai trò Thiên tử, cùng Đát Kỷ diễn một vở kịch ngươi ngu ta trá đầy giả dối, chẳng nhẽ lại phải dùng thân phận Tiêu Dao tử này lừa thêm một bả? nhưng hắn cũng chẳng còn tinh lực cùng hứng thú đâu đi diễn tiếp vở kịch chán ghét này nữa.

Đát Kỷ nghe ra ý trào phúng trong tiếng cười của hứn, chỉ thấy trái tim trầm xuống, như rơi vào vực sâu không đáy, mà còn rơi mãi, rơi mãi không thấy chút hi vọng nào. Nhưng dù sao nàng cũng tu vi không kém, ngày thường cũng quen che dấu tâm tình, trên mặt không có chút biểu lộ nào, chỉ cười thê lương một tiếng.

Nữ Bạt cũng là phái nữ, nhìn ra nụ cười của Đát Kỷ đầy khổ sở, tựa hồ không giống như giả vờ. Ấn tượng của nàng với Hạm Chi Tiên rất tốt, tất nhiên không ưa Đát Kỷ xinh đẹp này, chen miệng nói: “yêu nữ! bất kể ngươi có tâm kế gì đừng có vọng tưởng! huynh trưởng ta sớm đã có song tu đạo lữ!, mấy vị tẩu tẩu kia đều xinh đẹp vô cùng, tu vi cao thâm, còn là người xuất thân danh môn, cùng huynh trưởng ta ân ái vô cùng, đâu phải hạng dâm tà yêu nghiệt như ngươi có thể so được?”

Hắn đã có đạo lữ song tu rồi sao? Đát Kỷ nén đau lòng, cố gắng mở miệng: “Tiêu Dao đạo hữu, chớ nghe muội muội ta hàm hồ, ta một loại yêu hồ thấp kém, lại là tấm thân tàn bại, đâu dám vọng động tâm tư gì? Đạo hữu có ơn hai lần cứu mệnh, ta tất không dám quên. Ta cũng nghe theo lời đạo hữu, trong cung chỉ mê hoặc quân vương, tuyệt không phạm vào tội nghiệt gì. Xin đại hữu một lần nữa khai ân tha cho muội muội ta, ta xin cam đoan muội muội ta lần này sẽ ẩn cư nơi sơn lâm, cả sát kiếp này không xuất hiện”.

“Nếu không phải ta đã cảnh cáo, chỉ sợ ngươi đã phạm vào tội đại ác rồi!, không nói hình phạt Bào Lạc kia, hôm nay ngươi thiết kế âm mưu hại Tỉ Can đại nhân, không phải là tội nghiệt sao?”

Nhắc đến Tỉ Can, Đát Kỷ không khỏi lộ ra vẻ căm hận: “Tỉ Can hại con cháu mả Hiên Viên nhà ta, khiến cho tộc nhân của Nữ Kiều nương nương hoàn toàn bị diệt, thực là thâm cừu đại hận!, lần này là vì báo thù, cho dù có tội nghiệt cũng không hối hận!”.

“Mả Hiên Viên? Ngươi chính là dư nghiệt mả Hiên Viên?”, Trương Tử Tinh cố làm ra vẻ kinh ngạc, than nói: “kỳ thực ngươi trách sai Tỉ Can rồi, hắn là phàm phu nhân giới, sao có thể diệt yêu? Năm đó chính là ta tự tay diệt yêu hồ trong mả, Tỉ Can chỉ là lột ra xác hồ chế áo mà thôi, cừu nhân của ngươi chính là ta!”.

Đát Kỷ sắc mặt đại biến, không tự chủ được lảo đảo vài bước, run rẩy nói: “thực sự là ngươi?”

Trương Tử Tinh sắc mặt như thường, gật đầu ý khẳng định, Đát Kỷ nắm chặt bàn tay, đôi mắt ẩn ước như có giọt lệ, thét lớn hỏi: “vì sao?”

Hắn tất nhiên không thể trả lời ta biết toàn bộ tình tiết trong Phong thần, nghĩ đến lần trảm thảo trừ cân lúc trước thất bại thực đáng tiếc, đành nói: “ta toán ra mả Hiên Viên sẽ gây bất lợi với Đại Thương cho nên mới diệt đi. Huống chi hồ yêu kia cũng không phải thứ tốt đẹp gì, chết cũng có sao? Ngươi nếu muốn báo cừu thì cứ làm đi, ta sợ ngươi sao?”

Đát Kỷ nghe hắn thừa nhận, chỉ thấy trước mặt tối sầm, cơ hồ đứng không vững nữa, vô số tư vị nổi lên trong lòng, cay đắng, đau khổ, căm hận…cuối cùng là ái nhiều hơn? Hay hận nhiều hơn? Hoặc ngay chính nàng cũng không biết.

“Tiêu Dao tử! thì ra chính là ngươi hại mả Hiên viên chúng ta!”, Hỉ Mị nhìn Trương Tử Tinh càng thêm căm giận, rít lên: “tỷ tỷ, hãy nghe lời muội, đừng tiếp tục nuôi mối tình si này!, tỷ càng như vậy sẽ càng thêm đau đớn!, cũng không cần cầu khẩn tên cừu nhân này nữa, hôm nay muội tự biết đại hạn đã tới, không thoát nổi kiếp số. Ngày sau chỉ còn mình tỷ, hãy cố gắng tự bảo trọng”.

Hỉ Mị nói xong, trên người đột nhiên phát ra lục sắc hỏa diễm. Hỏa diễm này màu sắc rất quái dị, tựa như không có chút uy lực nào, nhiệt độ xung quanh không hề thay đổi. Khổng Tuyên chau mày nói ra bốn chữ: “Bích huyết ngưng diệt? ngươi muốn liều mạng sao?”

Biểu tình của Hỉ Mị chợt bình tĩnh lại, tựa như không mừng không lo, chỉ yên lặng nhìn Khổng Tuyên nói: “không sai, ta đã khôi phục tu vi Kim tiên, có thể sử dụng thuật này, ngươi năm xưa dạy ta có nghĩ đến ta sẽ sử dụng nó trước mặt ngươi không?”

Khổng Tuyên lắc đầu nói: “ta giờ đã tới Huyền tiên thượng giai đỉnh phong, dù thuật này là bí kỹ của Phượng tộc cũng là vô dụng, huống chi có ta ở đây, ngươi đừng mong làm hại người nào”.

“Huyền tiên thượng giai đỉnh phong? Thực không ngờ ngươi tiến thần tốc như vậy, vậy xin chúc mừng ngươi. Chỉ có điều, cho dù ngươi là thánh nhân thì sao? Rốt cuộc vẫn không hiểu…”, Hỉ Mị nói tới đó chợt dừng lại, không nói rõ : “không hiểu” rốt cuộc là gì, chỉ thản nhiên nói: “kỳ thật ngươi không biết ý tứ của ta, Bích Huyết ngưng diệt này, ta không định sử dụng đối phó với người khác”.

“Ngươi…”, ánh mắt Khổng Tuyên hiện một tia dị sắc, chỉ thấy hai mắt Hỉ Mị lóe lên lục quang, lục hỏa quanh người đã tiến vào cơ thể ả. Trong nháy máy, làn da trắng nõn của Hỉ Mị đã biến thành sắc xanh.

Hỉ Mị chăm chú nhìn Khổng Tuyên một cái rồi quay đi, lại nhìn Đát Kỷ nở một nụ cười tiễn biệt. Với tu vi của Khổng Tuyên tất nhiên nhìn ra được, trong lúc ả quay đầu thì ánh mắt hiện lên một tia quang mang tinh oánh. Điểm tinh oánh này là dành cho hắn hay cho Đát Kỷ?

“Ngươi phải nhớ, bất kể ngươi giải thích thế nào, đời này ngươi đều thiếu ta một lần!”.

Hỉ Mị tuy không quay đầu lại, nhưng Khổng Tuyên biết câu này là ả nói với hắn.

Lời nói vừa dứt, Hỉ Mị đột nhiên run lên, cả cơ thể hóa thành từng quang điểm màu lục, như một con đom đóm cháy bừng bừng giữa không trung, nháy mắt liền tan đi không thấy. Trên mặt đất chỉ còn lưu lại một viên châu to chừng hai ngón tay cái, viên châu tròn xoe, bên trong từng tia huỳnh quang lục sắc ẩn hiện.

Khổng Tuyên trầm lặng nhìn viên châu này hồi lâu không nói, cuối cùng phất tay một cái, lục châu bay đến trên tay Đát Kỷ.

“Cô ta không có chết, mà là tự dùng cấm thuật của Phượng tộc với bản thân, hồn phách bị nhốt trong lục châu này, cả đời bị linh nguyên chi hỏa thiêu đốt không ngừng”. Việc Hỉ Mị tự thi Bích Huyết ngưng diệt thuật với bản thân thực ra ngoài ý liệu của Khổng Tuyên. Bích Huyết ngưng diệt là một trong những cấm thuật của Phượng tộc, người thi thuật trả giá bằng sinh mạng, thiêu đốt linh nguyên chi hỏa, hủy diệt thân thể của địch nhân, lại đem hồn phách nhốt trong châu này, cả đời bị linh hỏa thiêu đốt hết sức thống khổ không sao thoát nổi. Loại kỳ thuật này thậm chí còn có thể thi triển với địch nhân hơn mình vài cấp, nhưng ít nhất phải có tu vi Kim tiên mới thi triển được.

Giờ Hỉ Mị tự dùng cấm thuật với bản thân là một loại tình huống khá đặc thù. Nhục thân của ả đã hoàn toàn bị diệt, hồn phách thì tự trói, cho dù ả không bị linh nguyên chi hỏa thiêu đốt nhưng nếu muốn giải đi thuật này cũng không cách nào làm được. Từ khi ả có thể có được tiên thức vượt xa bây giờ mới làm được. Nhưng giờ ả đã bị nhốt trong lục châu, tiên thức chỉ có thể càng ngày càng suy yếu, sao có thể tăng trưởng cùng đột phá được?

Đát Kỷ run rẩy cầm chặt khỏa lục châu này, nhớ lại lời Hỉ Mị vừa nói: “sau này chỉ còn mình tỷ mà thôi”, nước mắt không nhịn được lã chã rơi xuống. Hai muội muội của nàng, Tỷ Bà tinh năm đó đã bị Khương Tử Nha thiêu đốt ra nguyên hình, lại bị thi pháp không cách nào hoàn nguyên; giờ Hỉ Mị cũng không thoát khỏi kiếp số, thậm chí còn bị bức sử dụng cấm thuật với chính mình, hồn phách vĩnh viện bị giam trong lục châu, chịu nổi khổ sống không bằng chết.

Đát Kỷ lau nước mắt, trừng trừng nhìn Trương Tử Tinh, từ từ nói: “Tiêu Dao tử, ta cũng là yêu nghiệt, ngươi vì sao không diệt nốt cả ta đi?”

Trương Tử Tinh lắc đầu: “giờ Thiên tử còn chuyên sủng ngươi, trừ chuyện Tỉ Can ra, xét ngươi cũng biết điều. Huống chi Tỉ Can ta sẽ tự có biện pháp chữa trị, nên tha cho ngươi một mạng này! Chuyện này hôm nay ta sẽ đi nói với Thiên tử, ngươi tự lui đi!”.

“Ngươi hôm nay không giết ta, ngày sau nhất định hối hận!”, Đát Kỷ uất hận nói: “ngươi giét sạch tộc nhân ta, lại bức tử muội muội ta, cho dù ngươi có ơn cứu mạng, cũng không cách nào hóa giải oán hận này. Từ bây giờ ta ngươi ân nghĩa đoạn tuyệt, ngươi tự bảo trong đi”.

Trương Tử Tinh không hề kém cạnh đáp lại: “ta là người tu luyện nơi thâm sơn, chức quốc sư này chỉ là hư danh mà thôi. Ta không phải là Tỉ Can, không có chuyện ngu trung với Thiên tử. Ngươi có thủ đoạn hay ho gì mau lấy ra xem, ta sợ ngươi sao? Nếu ngươi động đến ta, hậu quả thế nào ngươi tự minh bạch”.

Đát Kỷ nghe Tiêu Dao tử nói năng quyết liệt như thế, đôi mắt lại hiện vè thê lương, quay người rời đi, thân hình từ sau nhìn lại thực có phần thê thiết.

Nhìn thân ảnh Đát Kỷ rời đi, không biết vì sao Trương Tử Tinh chợt có một cảm giác phiền muộn trong lòng.

Nữ Bạt đứng một bên than một tiếng: “hoàng huynh, như muội muội xem, hồ yêu này hẳn thực có vài phần chân tình với quốc sư người đây”.

Trương Tử Tinh ánh mắt khẽ giật, rốt cuộc lộ ra vẻ ngạc nhiên.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.