Ngã Vi Trụ Vương Chi Ngạo Khiếu Phong Thần

Chương 412: Chương 412: Thái Văn Cơ bái sư thoát hiểm địa






Theo như lời Thái Diễm nói, một ngày kia, khi nàng đang ở trong nhà đánh đàn thì đột nhiên lam quang đại thịnh, nàng lập tức bất tỉnh nhân sự. Sau khi tỉnh lại đã thấy mình đang ở Ngọc Hư Cung. Vị “Đại thần thánh” Nguyên Thuỷ Thiên Tôn kia nói nàng có mệnh ngoại chi thân (ND: tức người nằm ngoài số mệnh), cho nên phải đến dị giới để ứng với sát kiếp.

Mà cái “Hoạ căn” của việc Thái Diễm bị xuyên việt này, là do Trương Tử Tinh từng tại Bích Du Cung nhắc qua một đoạn như sau: tám trăm năm sau khi Chu thất suy vi (nhà Chu suy tàn) chỉ còn hư danh, các chư hầu các nơi nổi lên chinh phạt lẫn nhau. Chiến sự không ngừng diễn ra cho đến hơn ba trăm năm sau thì ngũ bá lần lượt xuất hiện làm chủ ngũ phương. Lại thêm hai trăm năm nữa, Chu thất không còn, thiên hạ hình thành thế cuộc bảy nước tranh hùng. Cuối cùng có một nước tên Tần diệt sáu nước, thống nhất thiên hạ. Thiên hạ ổn định được hơn hai mươi năm thì chiến sự lại nổi lên, Tần quốc diệt vong, Sở Hán nhị quốc tranh hùng, cuối cùng Hán thắng Sở vong, thiên hạ phương định, Đại Hán hưởng quốc vận bốn trăm năm.

Đoạn thoại này là năm đó hắn dùng để du thuyết Thông Thiên Giáo Chủ, không biết tại sao Nguyên Thuỷ Thiên Tôn lại có thể biết được. Nguyên Thuỷ Thiên Tôn nghe thấy hắn có thể tính ra tình cảnh của hơn một ngàn năm sau thì thập phần kinh ngạc, cho nên tính ra “Tiêu Dao Tử” này rất có khả năng là người của hơn một ngàn năm sau trọng sinh lại tại thời đại này, mới có mệnh ngoại chi thân. Tuy rằng lúc trước lục thánh tính ra là Chu hưng Thương diệt, nhưng nếu nắm chắc được sự trợ giúp của người nằm ngoài số mệnh đến từ hậu thế này thì cũng có khả năng số mệnh sinh biến, do đó ảnh hưởng tới đại cục.

Dưới sự trợ giúp của một thời không pháp bảo đặc thù, Nguyên Thuỷ Thiên Tôn đã không tiếc tổn hao hỗn độn chi lực, thi triển bí pháp làm vặn vẹo thời không, tới niên đại ngàn năm sau đó mà Tiêu Dao Tử đã toán định, tìm một người có linh khí cực hậu (ND: chắc ý là linh khí sung mãn) hút đến thời đại này, định tạo nên một mệnh ngoại chi nhân nữa nhằm chống lại đại Thương mệnh ngoại chi vận . Hắn vốn có thể đem về đây người của niên đại xa hơn nữa, nhưng bởi vì bí thuật kia quá mức nghịch thiên, mà kiện pháp bảo đặc thù cũng không hoàn chỉnh, lại cực kỳ hao tổn lực lượng cùng linh khí, cho nên đã lựa chọn tới gần thời tam quốc, lúc đầu thời Hán mạt, cũng chính là niên đại mà Trương Tử Tinh đã dự trắc. Sau khi thuật này hoàn thành, liền phải trả giá, tất cả tiên mộc tiên thảo trên Côn Lôn Sơn đều bị mất hết linh khí mà héo úa, vô pháp tái sinh. Hơn nữa kiện pháp bảo đặc thù Côn Lôn Tinh Ngọc cũng không chịu sự khống chế nữa mà bay đi, sau khi trải qua tay nhiều người, cuối cùng lại rơi vào tay Trương Tử Tinh. ( NB: đáng kiếp)

Trương Tử Tinh nghĩ tới nghĩ lui, thầm hô may mắn. Nguyên Thuỷ Thiên Tôn dường như đã thông qua một pháp thuật nào đó nghe được một đoạn đối thoại giữa hắn và Thông Thiên Giáo Chủ tại Bích Du Cung, nhưng may mắn là chỉ nghe được có một đoạn ngắn này mà thôi. Nếu có thể nghe được nhiều hơn một chút, Nguyên Thuỷ Thiên Tôn ắt sẽ biết được thân phân đích thực của hắn cùng kế hoạch liên kết với Triệt Giáo. Đương nhiên, nếu Nguyên Thuỷ Thiên Tôn biết được hắn là thiên tử thì khi ở Hoàng Hà trận cũng sẽ không hạ sát thủ đối với hắn như vậy.

Kỳ thực tất cả những chuyện trùng hợp này đều có nguyên nhân đến từ Thông Thiên Giáo Chủ. Thông Thiên Giáo Chủ cùng Nguyên Thuỷ Thiên Tôn đều là thánh nhân, thân có hỗn độn lực, tu vi cũng sàn sàn nhau không phân cao thấp. Bích Du Cung lại là địa bàn của Thông Thiên Giáo Chủ, có được đại thần thông bảo vệ cho nên Nguyên Thuỷ Thiên Tôn mặc dù có Côn Lôn Tinh Ngọc cùng với một ít vết máu trên Toái Tinh Truỳ làm vật dẫn, cũng chỉ có thể xem được một đoạn ngắn này mà thôi.

Nguyên Thuỷ Thiên Tôn có thể nói là mưu toan tính kế, còn từng hướng tới Thái Diễm xác minh tính chân thực của đoạn thoại này, phát hiện so với lịch sử không hề sai biệt, không khỏi tự cho là mưu kế đã thành, lại không biết rằng, Trương Tử Tinh lúc ấy chính là chỉ muốn nói ngắn gọn, lại không muốn nói ra những điều quá kinh nhân cho nên mới chỉ nói đến những việc của hơn một ngàn năm sau. Trên thực tế thì hắn còn là người của mấy ngàn năm sau đó nữa.

Lại nói tiếp, vị Thái Văn Cơ này cũng thật là xui xẻo. Sở dĩ nàng bị nhận định là người có “căn tính linh khí cực hậu” (ND:người có linh khí sung mãn?), nguyên nhân lớn nhất chính là do cây tiêu vĩ cầm của Trương gia kia. Tiêu vĩ cầm này là do Thái Ung từ trong đống lửa lấy ra một khúc gỗ ngô đồng cháy dở mà chế thành, truyền thành giai thoại. Mà tiêu vĩ cầm này ở thế giới “hậu thế” cũng là một kiện linh vật có linh tính. Thái Diễm tại lúc đàn tấu vừa vặn tạo nên cộng hưởng, kết quả là bị lam quang kia lựa chọn, đi tới “tiền triều”, cái nơi mà tiên nhân bay đầy trời này.

Nguyên Thuỷ Thiên Tôn đối với việc “Lộng” đến đây một vị nữ tử cũng thập phần kinh ngạc. Nhưng sau khi Thái Diễm triển hiện “tài năng” lại khiến cho Nguyên Thuỷ Thiên Tôn vô cùng mãn ý. Với những thiết bị quân giới viễn siêu thời đại này, so với phe quân Thương của Tiêu Dao Tử thì phải tiên tiến hơn nhiều lắm. Thái Diễm kỳ thực cũng không có cách nào, nàng là một cô gái thông minh, biết được nếu bản thân không xuất ra được giá trị, chỉ sợ khó có đường sống. Nàng vốn không thông quân sự, nhưng lại thắng ở chỗ đọc nhiều sách vở, trong nhà có trữ đến bốn ngàn cuốn sách, bên trong có ghi đủ loại tri thức gồm có cả quân giới (binh khí quân sự) và kỹ thuật luyện kim. Nàng dựa vào trí nhớ siêu cường cũng có thể viết ra một chút. Bất quá, Thái Diễm cũng có lưu tâm, chỉ cung cấp một ít bản vẽ quân giới mà không có đem các loại binh thư viết ra.

Trương Tử Tinh lúc này đột nhiên tỉnh ngộ, trách không được vì sao quân Chu lại có thể có một đám vũ khí lạnh siêu việt thời đại, mà không có những đồ vật của những thời đại tiên tiến sau nữa, nguyên lai là hắn đã quên một chi tiết, để có được những thiết bị quân giới này, niên đại có kỹ thuật luyện kim như vậy chính là trước thời tam quốc! Như vậy xem ra đối với việc lo lắng Tây Chu có thể ẩn tàng vũ khí tiên tiến là hoàn toàn dư thừa.

Thái Diễm trong quá trình cung cấp các bản vẽ quân giới cũng từ miệng đồng tử theo bên cạnh mà biết được nơi mình bị đưa đến là niên đại nào. Tuy nói tại thời đại của nàng cũng có không ít truyền thuyết về các tiên nhân, nhưng giống như hiện giờ thân lâm vào “tiên cảnh” vẫn là lần đầu tiên. Hơn nữa ở thời đại này, tiên nhân, yêu ma cơ hồ ở đâu cũng có thể gặp được; mà vị ở Ngọc Hư Cung đã thi pháp đem nàng tới đây, đạo nhân Nguyên Thuỷ Thiên Tôn, được xưng danh là thánh nhân, thân có vô thượng thần thông, chính là đại biểu tối cao của tiên nhân.

Nguyên bản ở thời đại của Thái Diễm, mọi người đối với thần tiên tâm vẫn còn nhiều kính sợ. Nhưng nàng là nữ tử lan tâm huệ chất, tịnh không phải như những ngu phu ngu phụ kia (ý là chỉ đám ngu dân – NDHiện giờ được thấy tiên nhân, mà lại còn là thánh nhân. Nhưng mặt khác chính bản thân lại sinh ra một loại ý tưởng lớn mật mà mình khó có thể tưởng tượng được. Cho đến khi Nguyên Thuỷ Thiên Tôn không để ý đến sự phản đối của nàng, lệnh cho Khương Tử Nha đem nàng đến Tây Kỳ, ý muốn sau này gả cho Chu Vũ Vương Cơ Phát, loại ý tưởng này càng thêm mãnh liệt. Nếu không phải Thái Diễm nhạy bén hơn người, phòng ngừa chu đáo, năm đó đã từng cùng Nguyên Thuỷ Thiên Tôn đạt thành thệ ước: việc nhân duyên không được dùng đến sức mạnh. Hiện giờ thực khó có thể bảo toàn trong sạch ---- Tại đây, nơi mà tiên nhân có thể khống chế được mọi thứ, cho dù muốn chết cũng rất gian nan.

Khi Nguyên Thuỷ Thiên Tôn bắt Thái Diễm đến Tây Kỳ gặp mặt Cơ Phát, Thái Diễm thầm nghĩ như vậy có thể thoát ly khỏi gông cùm xiềng xích của Ngọc Hư Cung. Hơn nữa đối với vị minh quân nổi danh trong lịch sử Chu Vũ Vương cũng có chút tò mò cho nên hơi động tâm. Nhưng xuất phát từ cẩn thận, vẫn nhấn mạnh tới cái thệ ước kia. Nguyên Thuỷ Thiên Tôn nào biết tâm tư của tiểu nữ tử đến bực này, lại lo lắng tới quan hệ với mệnh ngoại chi nhân này, cho nên đã đáp ứng. Chỉ là vẫn ngầm ra lệnh cho Khương Tử Nha thúc đẩy việc này.

Thái Diễm sau khi đến Tây Kỳ có cùng Cơ Phát tiếp xúc vài lần. Dựa vào trực giác mẫn tuệ, nàng phát hiện ra người này bề ngoài trung hậu nhưng nội tâm cũng thâm sâu, lại tham công háo lợi, có ham muốn quyền lực rất mạnh, cũng không giống với hình tượng minh quân như trong sử sách. Cho nên sau vài lần tiếp xúc liền tránh mặt không tiếp. Cơ Phát vốn đã bị dung mạo cũng tài hoa của Thái Diễm làm cho khuynh đảo, ngạc nhiên mà tính toán đến việc lấy nàng. Nhưng bởi vì Thái Diễm thái độ lãnh đạm, mà đồng thời Kiền Đạt Bà kia lại thi thủ đoạn xảo diệu, cực kỳ mỵ hoặc cho nên cũng dần ít lui tới.

Nhưng Khương Tử Nha lại tiết lộ với Cơ Phát, Thái Diễm chính là “Mệnh ngoại chi nhân”, nếu lấy được có thể làm cho thiên hạ càng thêm vững mạnh. Cơ Phát một lòng vì đại nghiệp nên quyết tâm nhịn đau bỏ qua Kiền Đạt Bà kiều mỵ kia. Ngược lại đối với Thái Diễm cố gắng triển khai theo đuổi. Thái Diễm tránh cũng không thể tránh khỏi, đành phải nói mình đang nghiên cứu thêm vũ khí mới, cần rất nhiều thời gian cùng tinh lực, không rảnh gặp khách. Trên thực tế chính là đang khổ sở suy nghĩ xem làm thế nào có thể thoát khỏi Cơ Phát, thậm chí là đào thoát khỏi Tây Kỳ.

Thái Diễm giải thích cũng khiến cho nỗi băn khoăn trong lòng Trương Tử Tinh nhất nhất cởi bỏ. Về phần đầu thạch xa cũng là Thái Diễm gần đây lấy cớ để đưa ra “thành tích”.

Thái Diễm nói xong, bỗng nhiên quỳ rạp xuống đất, khóc nói:

- Tiên sinh. Ta mặc dù không biết lai lịch cụ thể của tiên sinh. Nhưng tiên sinh có thể nhận ra được thiếp thân cùng tên của phụ thân, tiên sinh tất cũng giống như thiếp thân, nhân một kỳ ngộ nào đó mà từ hậu thế đến đây. Tiên sinh thân mang tiên thuật, lại tinh thông cầm lý, cùng với thiếp thân coi như cũng có cái duyên tri âm. Khẩn cầu tiên sinh thi triển thần thông, đem ta trở về chốn cũ! Thiếp thân cảm kích bất tẫn!(vô cùng cảm kích)

Đưa trở về? Nếu có bổn sự này, ta đây còn muốn mang theo lão bà cũng trốn về thế kỷ hai tư! Trương Tử Tinh cười khổ một trận:

- Tiểu thư có điều không biết, pháp lực của ta còn yếu. Như thế nào mà có thể so được với đại thần thông của thánh nhân kia? Còn nữa, cho dù ta có khả năng đem tiểu thư trở về thời đại vốn có của nàng thì cũng không nhẫn tâm làm thế!

- Tiểu thư có điều không biết, ta đến từ thời đại còn sau tiểu thư rất xa, đối với các sự tích về tiểu thư cũng có nghe qua …

Trương Tử Tinh đem phần lịch sử bi thảm của Thái Văn Cơ khi còn sống nói ra, nếu thế giới này thực sự dựa theo “quy tắc” nguyên bản phát triển tiếp, như vậy chỉ sợ vận mệnh của vị tài nữ này khó có cơ biến chuyển.

Tân hôn trượng phu bị chết! Bị người Hung Nô bắt phải tha hương, chịu lăng nhục suốt mười hai năm! Thái Diễm nghe được mà như thấy sét đánh, thân hình không khỏi bắt đầu run rẩy. Đoạn kinh lịch này, mới chỉ nghe qua đã khiến người ta run sợ, huống chi đó lại là sự tình của chính mình sẽ phát sinh trong tương lai.

Mà lời của vị tiên sinh này cũng không phải hư ngôn, bởi vì trước khi nàng đến đây, Hà Đông Vệ gia đã từng tới nhà nàng cầu thân, phụ thân Thái Ung chính là đang cân nhắc việc này. Hiện giờ nghe được lời ấy mới biết nguyên lại đây chính là khởi đầu cho cả cuộc đời bi thảm của mình! Trong lúc nhất thời, Thái Diễm chỉ thấy thiên toàn địa chuyển (trời đất quay cuồng), chầm chậm rơi nước mắt.

Trương Tử Tinh thấy vậy trong lòng bất nhẫn, nói:

- Tiểu thư đừng vội buồn, nàng bị thần thông đưa đến tận chỗ này. Theo đó, các sự tình sau này cũng sẽ không phát sinh, thật ra chính là một cơ duyên. Không biết tiểu thư có tính toán gì không?

Thái Diễm dù sao nội tâm cũng kiên cường, dần dần ngừng tiếng nức nở, nói:

- Ta không muốn gả cho Vũ Vương Cơ Phát kia. Nhưng ta ở đây không quen ai, nếu chạy trốn vào chốn thâm sơn, lại tay trói gà không chặt, không thể sinh tồn. Khẩn cầu tiên sinh trượng nghĩa giúp đỡ, đem ta mang tới Triều Ca an trí.

Trương Tử Tinh tò mò hỏi:

- Tiểu thư đến từ hậu thế, biết được lịch sử. Đại Thương cuối cùng vẫn bị Tây Chu tiêu diệt, Chu Vũ Vương trở thành minh quân, Thương Trụ Vương bạo ngược bất nhân, binh bại tự thiêu mà chết. Vì sao tiểu thư nguyện ý đi Triều Ca? Hay là lại có tâm Trợ Trụ Vi Ngược?

Thái Diễm lau nước mắt trên mặt, nói:

- Tiên sinh hà tất phải đùa giỡn! Sử sách ghi lại vị tất toàn bộ đã là chân thật. Đệ tử của Khổng thánh nhân Tử Cống đã từng nói: trụ chi bất thiện, bất như thị chi thậm dã. Thị dĩ quân tử ác cư hạ lưu, thiên hạ chi ác tẫn quy yên (Trụ tuykhông tốt, cũng chẳng phải tồi tệ tới vậy. Đều là do các bậc “quân tử” thêm thắt vào, dần dần thiên hạ cho là như thế). Các tội danh đó, phần lớn là do hậu nhân thêm vào. Thiện ác chi phân cũng được quyết định chính bởi việc thành bại. Hiện giờ ta nghe qua các sự tích của Đại Thương, thiên tử đó lập tam thư, tạo kỳ vật, phế tuẫn táng(1), xá khổ nô, bình định Đông Di Khuyển Nhung, có thể nói là bất thế minh quân, so với Chu Vũ Vương, không biết là mạnh hơn biết bao nhiêu lần. Đại Thương thiết lập trường học, mở rộng giáo dục cho mọi người, ta muốn đến một trường học làm một tiên sinh (giáo viên), thứ nhất là có thể tránh được khó khăn lần này, hai là cũng có thể sống tạm qua ngày.

(1): tuẫn táng chính là tục chôn người sống theo người chết, ví như vua chết thì phi tử chôn cùng luôn để đi theo “hầu hạ” ấy.

Trương Tử Tinh nghe Thái Diễm lại có thể giải thích cùng tính toán như vậy, không khỏi thầm bội phục: Thái Diễm tài học, kiến thức hơn người, cũng biết sách sử là do kẻ thắng trận viết nên, bỏ qua một bên không nói chuyện của thế giới này, cái ác danh trong lịch sử Thương Trụ Vương bạo ngược, đa số là do giai cấp thống trị đời sau vì mục đích chính trị mà áp đặt vu cho, thực đúng là một cái án oan.

- Tiên sinh, xin thứ cho thiếp thân nói thẳng, thiên tử đó sở trứ chi thư, sở hành chi sách (ND: đưa ra được tam đại kỳ thư, làm được những chính sách như vậy), toàn là những vật của hậu thế, chẳng lẽ là do được tiên sinh ám trợ?

Thái Diễm thấy hắn trầm ngâm, đánh bạo nói ra, bỗng nhiên trong lòng nghĩ tới một khả năng kinh người khác, không khỏi chấn động, thốt ra:

- Hoặc giả, tiên sinh chính là …

- Là cái gì?

Trương Tử Tinh ánh mắt chớp động nhìn thẳng vào khuôn mặt xinh đẹp của Thái Diễm.

Thái Diễm cúi đầu, không dám đối diện:

- Thiếp thân không dám vọng ngôn. … Chính thỉnh tiên sinh tương trợ rời khỏi nơi này.

Trương Tử Tinh biết Thái Diễm đã đoán được cái gì, trong lòng thầm khen nữ tử này quả nhiên tâm tư mẫn tiệp, chỉ sợ là so với Thương Thanh Quân cũng không thua kém nhiều lắm, lập tức mở miệng nói:

- Nàng là một nữ tử yếu đuối, dù có đến Đại Thương, cũng khó lòng sinh sống, không bằng lưu lại chỗ này, với thân phận mệnh ngoại chi nhân, có thể có được sủng ái của Cơ Phát. Đến lúc đó Tây Chu đại hưng, còn có khả năng trở thành hoàng hậu chi tôn, mẫu nghi thiên hạ.

Thái Diễm bỗng nhiên ngẩng đầu lên, nói:

- Hiện giờ thiên tử anh minh, Đát Kỷ bị phế, cùng với sự thật lịch sự mà ta biết có khác biệt rất lớn. Thương Chu chi chiến thắng bại chưa định, sao còn nói đến quốc mẫu? Huống hồ thiếp thân cũng không tham quyền thế phú quý, lục đục tranh đấu, chỉ mong có một chỗ yên tĩnh để sống yên ổn, đem tất cả sở học truyền cho mọi người, cũng đủ để an ủi lòng mình.

Không ham quyền thế phú quý? Trương Tử Tinh nghe ra trong lời nói của Thái Diễm có ẩn ẩn hướng tới hắn biểu lộ một tầng ý tứ khác, không khỏi mỉm cười:

- Tiểu thư kiến thức phi phàm, lại đạm bạc phú quý danh lợi. Thật làm cho người ta khâm phục. Tuy nhiên vì tiểu thư lo lắng nhiều như vậy nên ta hiện tại cũng hứa với tiểu thư. Tương lai sau này sở học của tiểu thư sử dụng ra sao là do nàng quyết định Huống hồ bản thân ta cũng là người nằm ngoài số mệnh, cho nên ngay cả khi ngươi tới Đại Thương, cũng sẽ không như ở Tây Kỳ, bị người ta giam lỏng lợi dụng như thế này …

Tâm tư của Thái Diễm bị hắn nói toạc ra như vậy, mặt đang cười không khỏi đỏ lên, nhưng lại càng chấn kinh nhiều hơn: từ lời nói cùng ngữ khí vừa rồi của hắn mà xét, có vẻ như đã ngầm thừa nhận một chuyện. Chẳng lẽ đúng thật là hắn? Thân là thiên tử, lại có thể đơn thân phạm hiểm tới đây?

Nhưng vào lúc này, Trương Tử Tinh bỗng nhiên cảm giác được cái gì, đứng lên, nói:

- Có người đang tới nơi này, ta sẽ thu lại phép thuật, ẩn thân sang một bên, nhờ tiểu thư ra che dấu cho.

Thái Diễm gật gật đầu, hướng tới hắn thi lễ:

- Tiên sinh xin cứ yên tâm.

Trương Tử Tinh thu hồi Tử La Mê Chướng, thân thể nhoáng lên một cái, hoá thành một trận gió mát, lẻn sang một bên. Người tới không phải ai khác, chính là “phụ thân” Thái Diễm, Khương Tử Nha

Khương Tử Nha đến đây với mục đích trợ giúp Cơ Phát sớm “Thành sự (được việc)”, đối với “nữ nhi” tận tình khuyên nhủ một phen. Thái Diễm cúi đầu, nhẹ giọng nói:

- Xin thừa tướng để cho ta cân nhắc cẩn thận, trong vòng ba ngày, nhất định sẽ cho thừa tướng một câu trả lời thuyết phục.

Khương Tử Nha nghe thấy nàng nói không phải là loại ngữ khí kiêm quyết thường ngày, cho là địa vị Hoàng hậu nương nương của thiên hạ trong tương lai đã làm Thái Diễm động tâm, cho nên khẩu khí buông lỏng, cũng không lập tức tiếp tục ép buộc nữa. Thầm vui mừng ly khai khỏi tiểu cư.

Khương Tử Nha vừa đi, Thái Diễm bỗng nhiên hướng tới nơi Trương Tử Tinh tàng thân, “phác thông” một tiếng quỳ xuống:

- Xin tiên sinh hãy cứu mạng ta!

Trương Tử Tinh đoán được là nàng cố ý tự đem thân bức tới đường cùng, cười nói:

- Mới vừa rồi Khương lão đầu cũng nói, tương lai nàng sẽ là mẫu nghi thiên hạ, sao lại còn muốn ta cứu mạng?

- Lần này chẳng qua chỉ là kế hoãn binh, nếu tiên sinh không đáp ứng đưa thiếp thân ly khai chỗ này, thiếp thân chỉ có thể tự tuyệt mà thôi. Tiên sinh cũng khuyên bảo thiếp thân không cần phải phản hồi (trở về) chỗ của mình để tránh cả đời bất hạnh. Hiện giờ, chẳng lẽ tiên sinh nhẫn tâm thấy thiếp thân chết oan uổng hoặc là lại phải thống khổ cả đời?

Trương Tử Tinh thầm khen nàng có tài hùng biện xuất sắc, cười nói:

- Được làm hoàng hậu mà còn gọi là cả đời bất hạnh? Thiên hạ cũng không biết có bao nhiêu nữ tử trông đợi, hy vọng loại bất hạnh này đâu!

Thái Diễm biết hắn cố ý trêu chọc, nhưng bản thân cũng không thể nào thoải mái, nói:

- Tiên sinh, nếu thiếp thân bị Cơ Phát cường thú(2), đối với đại nghiệp của tiên sinh cũng sẽ gây trở ngại nhất định. Tiên sinh giúp ta ly khai, chính là nhất cử lưỡng tiện, cớ sao lại không làm?

(2) cường thú ở đây là bức hôn nhé, anh em chớ hiểu lầm ^^

Trương Tử Tinh nghe ra Thái Diễm đã ẩn ẩn nói ra thân phận chân chính của hắn, cũng thầm gật đầu, chỉ mỉm cười không nói.

Thái Diễm thấy hắn như thế, trong lòng cũng có chút sốt ruột, nói:

- Diễm nhi tự biết tư chất bình thường, tài sơ học thiển, nếu tiên sinh không chê, Diễm nhi tình nguyện …

Nói tới đây, Thái Diễm bỗng nhiên lại chần chờ, không nói tiếp nữa. Trương Tử Tinh trong lòng khẽ động, mỹ nữ này ngay cả cách xưng hô cũng đã sửa lại rồi, chẳng lẽ câu tiếp theo là lấy thân báo đáp?

Nói thật, Trương Tử Tinh đối với Thái Văn Cơ vẫn có một loại “Tình kết” đặc thù. Trước kia, khi còn là học sinh ở thế kỷ hai tư cũng từng có tưởng tượng qua, nếu như có thể chế tạo ra một cỗ máy thời gian, trở về thời cổ đại, muốn đại triển quyền cước thế nào, lấy được kiều thê mỹ thiếp ra sao, …Thật không ngờ, cuối cùng lại về tới cái nơi thần tiên bay đầy trời như thế giới phong thần này.

Mà theo suy nghĩ của hắn, thì thời đại chiếm tỷ lệ nhiều nhất là thời tam quốc. Mà ở thời tam quốc mỹ nữ khiến hắn động tâm nhất không phải là một trong tứ đại mỹ nhân Điêu Thuyền mà là vị tài nữ tài năng ngút trời nhưng lại gặp phải số phận thê lương bi ai Thái Văn Cơ này. Người thứ hai còn lại chính là vị “Lạc thần” kia danh xưng Chân Mật. Hiện giờ lại thấy được Thái Văn Cơ “còn sống sờ sờ”, khó tránh khỏi có chút mơ màng, nghe được những lời như vậy của Thái Diễm, nhịp tim đập không khỏi tăng tốc.

Nếu Thái Văn Cơ thật vô tình thì thôi, hiện giờ đã đưa đến tận cửa (tuy rằng có lẽ chỉ là chịu ân mà báo đáp), nhưng há lại có thể bỏ qua? Hữu hoa kham chiết trực tu chiết, mạc đãi vô hoa không chiết chi (có hoa là phải hái, đợi tới lúc “hoa” mất rồi thì còn hái cái quái gì). Hậu cung dù sao cũng đã không ít, có thêm một vị Thái muội muội này cũng chẳng nhiều thêm, cùng lắm là khi trở về thì bị Bích Tiêu, Đặng Thiền Ngọc hai vị hổ cái lão bà “ăn ớt”, trì chiết một phen cuối cùng thì tại cái thời đại nhất phu đa thê này thì vẫn có thể thuận lợi có được một vị tài nữ như thế …

Nhưng vào lúc này, Thái Diễm cuối cùng cũng nói ra:

- Tiên sinh tài học hơn xa Diễm nhi gấp mấy lần, nếu không chê Diễm nhi ngu độn, Diễm nhi tình nguyện bái tiên sinh làm thầy, hết lòng kính trọng.

Tay Trương Tử Tinh đang vươn ra nhất thời dừng lại ở trên không trung. Bái sư? Làm cả nửa ngày, hóa ra là mình tưởng bở! Đối phương căn bản là không có cái ý tứ này! Cho dù là da mặt của Trương Tử Tinh đã luỵên đến trình độ lỳ lợm, cũng không khỏi đỏ lên.

Cuối cùng, Trương Tử Tinh vẫn đưa tay đến, nâng Thái Diễm dậy, thở dài, nói:

- Thôi được! Ngươi đã biết thân phận ta, ta cũng không thể để ngươi lưu lại nơi này, nếu phải hạ sát thủ để diệt khẩu lại không sao nhẫn tâm làm được? Từ này về sau ngươi sẽ là môn hạ đệ tử của ta.

Thái Diễm mững rỡ, lại một lần nữa hành đại lễ bái sư.

Mỹ nữ này vốn tâm tư nhanh nhẹn, làm ra dáng vẻ điềm đạm đáng yêu, sợ hãi hỏi một tiếng:

- Lão sư, đồ nhi đã bái sư rồi, ngài sẽ không hy sinh đồ nhi để thi hành mỹ nhân kế chứ. Đồ nhi thực sự không muốn làm Tây Thi, chính là chỉ muốn mau chóng rời khỏi chỗ này.

Trương Tử Tinh thấy đồ đệ mới có lối tư duy còn muốn vượt qua cả mình, vừa mở lời đã nói rất kín kẽ , không khỏi cười nói:

- Ngươi tính toán chu toàn thật! Yên tâm, ta đối với đồ đệ của mình luôn luôn bảo vệ che chở, tuyệt sẽ không để ngươi lại phải hãm thân nơi hiểm địa. Mỹ nhân kế sẽ không dùng, chẳng qua, trước khi rời đi, nhiều ít gì cũng phải cấp cho Cơ Phát một chút kỷ niệm.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.