Ngã Vi Trụ Vương Chi Ngạo Khiếu Phong Thần

Chương 52: Chương 52: Thanh Giác chi tử






Ngay khi Trương Tử Tinh đưa tay hướng tới bổn mạng nguyên hồn, Thanh Giác chân nhân cũng vừa lúc niệm xong chú ngữ, trong mắt hàn quang chợt lóe ra, vật trong tay đột nhiên thả ra. Trương Tử Tinh đột nhiên thấy cảnh vật trước mắt đột nhiên biến đổi, chung quanh chợt khởi lên chín cửa kỳ môn, âm phong ào ạt, quỷ khí lạnh lẽo, mà Thanh Giác chân nhân đã biến mất không thấy. Hắn thấy trúng kế, vừa sợ vừa giận, đang muốn lao ra khỏi nơi đây, nhưng hai chân phảng phất như nặng ngàn cân, không cách nào bước được. Tập trung nhìn lại, thì ra dưới đất lại vươn ra một đôi quỷ thủ trơ xương, bắt lấy hai chân của hắn, nhất thời không cách nào nhúc nhích. Cho dù hắn gan lớn, cũng không khỏi hoảng sợ, lúc này phía trước truyền đến tiếng hô hoán quen thuộc: "Phu quân, phu quân…"

Mấy thân ảnh nọ dần dần rõ ràng, người đi tới lại là bốn người Khương Văn Sắc, Dương Cửu, Hoàng Phi Yến và Nguyệt Cơ, các nàng sắc mặt đều trắng bệch, khóe mắt chuyển xanh, tựa như là u hồn.

Trương Tử Tinh thất kinh hỏi: "Văn Sắc, Nguyệt Cơ các nàng sao lại tới nơi này?"

Khương Văn Sắc khóc ròng nói: "Mấy người thần thiếp đã thành quỷ hồn! Vi Tử Khải cùng với quần thần mưu phản, giết vào tận trong cung, đoạt ngôi vị Hoàng đế, còn muốn chiếm lấy hậu cung, thiếp và hai vị muội muội chết cũng không chịu, tự vận mà chết".

Nguyệt Cơ cũng khóc mà nói: "Đông Bá hầu xúi giục các tộc của Đông Tề nội loạn, phát sinh binh biến, thiếp cùng với Trâu Khích đều bị sát hại…"

Trương Tử Tinh nghe được muốn sụp đổ, thanh âm của siêu não bỗng nhiên vang lên: "Phát hiện năng lượng tinh thần quấy nhiễu, khởi động sóng điện lọc!"

Thanh âm vừa dứt, Trương Tử Tinh cảm giác cảnh vật trước mắt lại biến đổi, về lại trong sơn động, chung quanh có chín cửa kỳ môn. Thanh Giác chân nhân ngồi xa xa ở bên ngoài kỳ môn, nhắm mắt niệm chú.

"Trọng lực tăng lên 5 lần, nhiệt độ 14 độ dưới không, phát hiện năng lượng không rõ, đạt tới trình độ nguy hiểm".

Trương Tử Tinh biết vừa rồi đều là ảo giác, may mắn là siêu não nhắc nhở kịp thời, quát to: "Thanh Giác, ngươi dám ám toán ta, chẳng lẻ đã quên lời thề mới vừa rồi sao?"

Thanh Giác chân nhân không ngờ hắn không bị huyễn cảnh làm mê hoặc, trong lòng cũng có chút giật mình, nhưng càng phẫn hận hơn: "Tiểu bối đáng chết nhà ngươi, đoạt tinh hoa trong sừng của ta, lại thi quỷ kế tiến vào giở trò trong bụng ta. Mới vừa rồi bất đắc dĩ mới ủy khúc cầu toàn, hôm nay tính mạng của ngươi sắp khó giữ được, còn vọng tưởng bổn chân nhân thần phục ngươi? Ngươi nếu là thức thời, nhanh chóng giao ra bảo giáp trên người, ta có thể cho ngươi một con đường sống!"

Trương Tử Tinh cười lạnh nói: "Ngươi cho ta ngu ngốc sao? Ta nếu giao ra bảo giáp, chỉ sợ còn chết nhanh hơn, ngươi không tuân thủ lời thề, báo ứng lập tức sẽ tới ngay trước mắt!"

Thanh Giác chân nhân giận dữ, thúc dục chú ngữ, chín mặt kỳ môn nhất tề bắn ra bạch quang, vây xung quanh, Trương Tử Tinh vội vàng khởi động năng lượng phòng hộ, xung quanh Ma Khải xuất hiện mấy vòng trong màu vàng không ngừng xoay tròn, cùng với bạch quang giữ lại cùng một chỗ, nhất thời giằng co lẫn nhau.

"Ha ha! Quả nhiên một kiện thượng phẩm bảo giáp! Dĩ nhiên có thể ngăn trở Cửu cung ma trận của ta!" Thanh Giác chân nhân cười ha hả, "Đợi ta đem bảo quang luyện hóa, không chỉ có bảo giáp của ngươi, mà ngay cả da thịt gân cốt của tiểu bối ngươi, đôt cho xương cốt thành tro bụi!"

"Thật là kẻ không biết chết sống, ngươi bây giờ có thể đi tìm chết đi! Siêu não, phóng thích!" Trương Tử Tinh quát lạnh một tiếng, chỉ thấy Thanh Giác chân nhân bỗng dưng thân thể khựng lại, trên bụng hồng quang ẩn hiện, trên mặt lộ ra vẻ cực kỳ thống khổ, nhiệt độ chung quanh đột nhiên cao hẳn lên, hồng quang này tựa hồ một loại lửa đặc biệt đáng sợ.

"Đây là cái gì? Lại so với tam muội chân hỏa còn muốn lợi hại hơn!" Thanh Giác hét thảm một tiếng, nhanh lên hóa thành long thân, nhưng không cách nào chứ ngự được ngọn lửa trong bụng đang nhanh chóng lan tràn, cả thân thể đảo mắt qua đã bị thiêu thành tro tàn, chỉ còn một chút nguyên thần như điện bay ra bên ngoài động.

Cửu cung ma trận mất đi người chủ trì nhất thời mất đi hiệu lực, hóa thành một ngọn cờ nhỏ lớn cỡ ba bàn tay cắm trên mặt đất, Trương Tử Tinh tiến lên nhặt lên, khinh thường nhìn thoáng qua di hài của rồng xanh, hừ nói: "Tiểu nhân vô sỉ, chết là đáng!"

Đối với việc thề như cơm bữa của người đời sau, Trương Tử Tinh đương nhiên sẽ không tin tưởng Thanh Giác phát quỷ thệ. Với năng lực của siêu não, có thể từ trong bụng Thanh Giác chạy ra, nhưng vị tất đã có thể chính thức tiêu diệt được Thanh Giác. Cho nên hắn một mặt cùng Thanh Giác đàm phán một mặt lợi dụng siêu não chế tạo ra một quả bom điều khiển từ xa, an bài ở trong cơ thể Thanh Giác để ngừa vạn nhất. Năng lượng của quả bom này không phải chuyện đùa, tương đương với một mặt trời nhân tạo, nhiệt độ đạt tới 9.000 độ. Làm cho Thanh Giác quả nhiên phản bội lời thề mà xuất thủ đoạn ám toán, Trương Tử Tinh tự nhiên sẽ không nương tay, quyết đoán cho nổ bom, trong nháy mắt liền làm cho Thanh Giác không chút đề phòng thiêu thành tro tàn, nhưng cũng ứng nghiệm với lời thề “hóa thành tro bụi” kia.

Trương Tử Tinh mở túi pháp bảo lúc nãy Thanh Giác giao ra, phát hiện hộp đá, Phệ Phách và phù chú quả nhiên đều ở trong, mà trong pháp bảo kia cấu dấu rất nhiều thứ, là Thanh Giác vừa rồi cố ý khoe ra, chỉ là không ngờ tới cuối cùng bắt gà không được lại còn mất thêm gạo.

Túi pháp bảo của Thanh Giác có một chút quáng thach cùng một số thuốc ở trong bình ngọc không biết tên, siêu não phân tích được, quáng thạch này có ẩn chứa năng lượng kỳ quái, chắc là vật liệu để luyện chế pháp bảo. Ngoài ra, còn có không ít pháp bảo, trong đó có một cái hồ lô hết sức tinh xảo màu vàng khiến cho Trương Tử Tinh chú ý.

"Chẳng lẻ bên trong có loại tiên đan gì?" Trương Tử Tinh nghĩ đến chuyện Tôn Ngộ Không đại náo Thiên cung ăn tiên đan, trong lòng nóng lên,liền cầm lấy hồ lô.

Khi hắn mở nắp đậy của hồ lô ra thì không phải là tiên đan, mà là một làn khói xanh, Trương Tử Tinh lấy làm kinh hãi, sợ lại xảy ra việc ngoài ý muốn, nhanh chóng xuất ra Ma Khải.

Làn khói xanh bay từ trong hồ lô ra huy vũ một hồi, không lâu sau liền ngưng tụ thành một viên châu màu trắng. Viên châu quanh quẩn một hồi trên di hài của Thanh Giác, rồi dừng lại trước mặt Trương Tử Tinh, miệng xuất ra tiếng người: "Đa tạ ân nhân diệt trừ ác đạo, cứu tính mạng của ta!"

"Ngươi là người phương nào, vì sao lại ở trong hồ lô này?" Trương Tử Tinh cẩn thận hỏi một câu, cũng không dám buông lỏng cảnh giác, vẫn không giải trừ Ma Khải.

Viên châu khóc nói: "Tiện thiếp tên là Tuyết Nhi, tu luyện đã ngàn năm, một ngày nọ đang ở trong núi tĩnh tu, bị Thanh Giác ác đạo này đánh lén, không chỉ đoạt đi pháp bảo Hồng Vân song kiếm, còn muốn thôn phệ thân thể của ta, chỉ còn lại nguyên thần này bị hút vào Sưu hồn hồ lô, bị tán thành sinh hồn, vốn muốn dùng để tế luyện Cửu cung ma trận, may có ân công kịp thời ra tay, diệt trừ ác đạo, tiện thiếp cảm kích vô cùng".

Trương Tử Tinh chỉ biết là Xiển giáo Triệt giáo, cũng không nghe nói qua cái gì là Đồ Sơn môn, mà cô gái này cùng với hắn, đều bị Thanh Giác chân nhân đánh lén, lập tức tâm sanh đồng tình, cũng không làm khó nàng, từ trong túi pháp bảo tìm ra một đôi song kiếm màu đỏ, nói: "Cái này chính là bảo kiếm của cô? Nơi đây không thể ở lâu, nên mau mau rời đi, tìm nơi mà tu luyện! Ta còn có chuyện quan trọng, cần phải lập tức rời đi".

"Đúng là kiếm này, nếu ký hồn lên kiếm này, tiện thiếp sẽ nhanh chóng đọng lại thành nguyên thần, ngày khác tu luyện thân thể sẽ có khả năng sống lại," Viên châu thanh âm lộ vẻ kích động, "Chỉ là… trước mắt nguyên thần của ta tổn hao quá nhiều, không cách nào giá ngự kiếm này mà rời đi, chỉ sợ lại bị kẻ khác thừ dịp, cầu xin ân công đưa ta ký sanh vào kiếm này tiến vào trong túi pháp bảo, đợi sau khi nguyên thần ổn đinh lại rồi mới rời đi".

Trương Tử Tinh xác nhận việc này đối với cuộc sống thường ngày của mình không có ảnh hưởng gì liền đáp ứng, Tuyết nhi vui vẻ nói: "Ơn tái tạo của ân công, Tuyết nhi trọn đời khó quên, xin hỏi cao tính đại danh của ân nhân, ngày sau nhất định xả thân báo đáp!"

Trương Tử Tinh đương nhiên sẽ không tiết lộ với viên châu này thân phận Thiên tử của mình, thản nhiên nói: Ta là Tiêu Dao tán nhân, hạng người vô danh, lần này chỉ là cơ duyên xảo hợp, không cần đa tạ…"

"Tiêu Dao tán nhân…" Tuyết nhi thấp giọng lẩm bẩm vài câu, hóa thành đạo ánh sáng nhập vào Hồng Vân song kiếm, rồi Trương Tử Tinh thu vào túi pháp bảo.

Trương Tử Tinh không dám ở trong Trường Sanh động lâu, đem ngọn cờ Cửu cung ma trận tính cả vào số chiến lợi phẩm nhét vào túi pháp bảo, khởi động mô hình phi hành đêm của siêu não, về lại Ngự thư phòng Hoàng Cung.

Hắn lao lực một đêm, chỉ cảm thấy mệt mỏi trước đó chưa từng có, sau khi truyền cho thái giám một đạo thánh hoãn lên triều ba ngày, sau đó liền lăn ra ngủ say.

Khi Trương Tử Tinh tỉnh lại là ban đêm, đầu tiên rơi vào tầm mắt chính là gương mặt quan tâm của ba vị thê tử.

Khương Văn Sắc từ trong tay cung nữ lấy một chén trà thơm, tự mình đưa đến cho hắn: "Bệ hạ, thân thể có gì không khỏe hay không? Người đã ngủ một ngày hai đêm rồi, làm cho tỷ muội thần thiếp rất lo lắng".

Trương Tử Tinh mới biết được các nàng một mực ở chỗ này đợi mình dậy, chỉ cảm thấy trong lòng ấm áp, tiếp nhận chén trà uống một hơi cạn sạch, hướng tói ba người nữ lộ ra vẻ tươi cười: "Khổ cực cho ba vị hiền thê, phu quân chỉ là mệt nhọc quá độ, không có gì đáng ngại".

Dương Cửu cũng biết hắn là vì công việc mà mệt nhọc, yêu thương nói: "Phu quân thân là thiên hạ, cũng không thể vất vả quá độ, nếu là mệt nhọc, không thượng triều vài ngày cũng không sao".

Trương Tử Tinh cũng không giải thích, đáp: "Hiền thê yên tâm, phu quân không chỉ là đứng đầu thiên hạ, cũng là đứng đầu một nhà, nhất định vì các nàng mà bảo trọng thân thể".

Ba nữ nghe được câu "đứng đầu một nhà" và "cho các nàng", mặt đều lộ vẻ cảm động. Hoàng Phi Yến nhẹ giọng nói: "Lúc đầu khi thiếp vào cung, cha từng luôn cứ dặn dò trong cung thâm sâu mà lại nặng như núi, tuyệt không thể so với gia đình tầm thường. Thiên tử là thiên hạ chí tôn, hỉ nộ khó đoán, quân tâm khó dò, phải thu liễm tính cách ngày xưa, hết sức cẩn thận, nếu có làm sai chuyện gì, tất liên lụy đến toàn tộc lớn nhỏ. Nhưng khi sau khi thiếp ở cùng với phu quân, lại phát hiện phu quân đối với ba tỷ muội thiếp không chỉ có tình thâm ý trọng, còn có một loại niềm tin và sự tôn không cách nào dùng ngôn ngữ mà biểu đạt được. Thiếp cùng với hai vị tỷ tỷ thường xuyên cảm khái, ngay cả gia đình tầm thường, vị tất đã có không khí ấm áp này. Cuộc đời này có thể gặp người như phu quân, chính là phúc phận Phi Yến kiếp trước đã tu luyện được, chỉ đáng hận Phi Yến vô dụng, không cách nào vì phu quân sinh hạ một đứa con nào, thật sự là thẹn với sự sủng ái của phu quân…"

Nói đến chuyện này, vẻ mặt Dương Cửu cũng lộ ra vẻ buồn bả, cúi đầu không nói gì, Trương Tử Tinh nhìn Khương Văn Sắc muốn nói lại thôi, trong lòng đoán được nàng muốn nói cái gì, than thở: "Ta đã từng nói qua chuyện con cái đều là thiên định, đừng vội vì chuyện đó mà buồn phiền. Về phần chuyện nạp phi, ta đã có chọn người, ngày sau thời cơ chín muồi, sẽ nạp vào cung cùng các nàng làm bạn, thế nào?"

"Thì ra phu quân sớm đã có chọn người, làm cho thiếp cứ lo lắng" Khương Văn Sắc ánh mắt sáng ngời: "Không biết mấy vị muội muội này là con gái của vị đại thần nào?"

Mấy vị? Một người chẳng lẻ còn chưa đủ sao? Trương Tử Tinh không khỏi xấu hổ, vị hiền thê này không hổ là Hoàng hậu, thủ bút cũng rất là rộng rãi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.