Lúc Trương Tử Tinh thúc thủ vô sách, hệ thống trí năng của Siêu Não bất ngờ lại nghĩ ra phương án giải quyết, phương pháp này cũng đồng dạng với việc dùng biến dị cơ nhân, cải biến thể chất Nữ Bạt, rồi sau đó cải biến diện mạo “ngoan cố” bề ngoài. Tuy cách này khá nguy hiểm, nhưng bây giờ là phương án duy nhất. Nữ Bạt biết được không hề lo lắng, nàng bị trớ chú hành hạ ngày nào sống chả khổ hơn chết, đâu thèm để ý chút mạo hiểm này? Dù có thất bại, cũng là sinh tử có số mà thôi.
Thái độ của Nữ Bạt như vậy càng làm Trương Tử Tinh phải tự dặn mình cẩn thận, vốn hắn biết cố sự hai người, sinh ra ý đồng tình, lại thêm giá trị sử dụng của Ứng Long, nên thí nghiệm lần này tuyệt không thể để thất bại.
Sau khi cẩn thận xem xét phương án của Siêu Não, Trương Tử Tinh linh cơ chợt động, quyết định đầu tiên tạo ra một clone có tính chất gần giống Nữ Bạt, sau đó sẽ thí nghiệm trên người sinh vật này, thẳng cho tới khi thành công mới áp dụng với Nữ Bạt. Nhưng phương án này cũng có trở ngại rất lớn, thân thể Nữ Bạt không phải nhân loại, mà là giống cương thi, căn bản không có tế bào sống tồn tại, cho dù có, cũng chỉ có thể chế ra nữ thi giống phàm nhân. Làm sao giả lập ra thể chất yêu thi đó, nếu làm không được thì thí nghiệm clone cũng không biết phải làm sao.
Nữ Bạt thấy Trương Tử Tinh dựa vào Siêu Não có được “thần thông” “sáng tạo sinh mệnh” chỉ có thánh nhân mới có thể làm được, hết sức bội phục. Mà nan đề Trương Tử Tinh nghĩ nát óc cũng không biết làm sao, Nữ Bạt lại giải quyết dễ dàng: Trong ký ức yêu thi có một loại dị năng, dùng tinh lực nuốt người liền có thể biến người đó mất đi ý thức trở thành khôi lỗi yêu thi. Trương Tử Tinh nghe được mừng rỡ, điều này rất giống với truyền thuyết hấp huyết quỷ thời hậu thế, phương thức cũng tương tự với cương thi ma cà rồng. Nhưng Nữ Bạt tuy có loại dị năng này, song chưa từng thử qua, không biết phải cần bao nhiêu tinh nguyên, ít thì sợ không đủ, nhiều thì lại sợ đối phương thừa nhận không được, cho nên thể chất đối tượng thi thuật cần càng mạnh càng tốt.
Càng mạnh càng tốt? Trương Tử Tinh linh cơ chợt động: đã vậy chế luôn một siêu cấp sinh vật chiến sĩ thế kỷ XXIV, tùy ngươi muốn cắn nuốt sao thì làm.
Nhưng mà, chế tạo dạng chiến sĩ này cũng không phải vấn đề đơn giản. Ở thế kỷ XXIV, khoa học gia đều từng nghe tới bọn họ, cũng biết được một số thông tin liên quan, song phương pháp chế tạo cụ thể thế nào không ai nắm rõ, bởi vì sinh vật chiến sĩ thuộc về bí mật quân sự cấp S, không được cho phép, bất kỳ ai cũng không được tự tiện nghiên cứu. Mà trong kho dữ liệu của Siêu Não thực may mắn lại có một bộ phận tư liệu tuyệt mật này, tuy là tàn khuyết, cũng là thập phần trân quý. Năm xưa Trương Tử Tinh từng tò mò xem qua dữ liệu này một lần, tiếc rằng hắn không phải dân chuyên nghiệp, cho nên chỉ có thể giao việc nghiên cứu này cho trí năng Siêu Não tự tiến hành.
Vài năm vừa qua, tại phương diện này Siêu Não đã đạt được thành quả không nhỏ. Vì năm xưa cần kiến thiết cơ địa, tài liệu và năng lượng đều khiếm khuyết, cho nên nhiều chỗ chỉ dừng ở mức lý luận, không có điều kiện tiến hành thực nghiệm, giờ chính tiện mượn cơ hội này thử nghiệm một phen.
Thực nghiệm tiến hành sau đó quả đã chứng minh “có thực tiễn mới hiểu được đạo lý”, nguyên bổn mấy thứ lý luận đó đem vào thực tế đều sai sót rất nhiều, thất bại hơn n lần, nhưng cũng thông qua vô số thất bại mà trở nên hoàn thiện. Trương Tử Tinh thực còn có chút vận khí, ngay lúc tinh phiến- tài liệu hạch tâm mấu chốt chế tạo sinh vật chiến sĩ sắp tiêu hao hết, thì rốt cuộc thành công chế tạo ra một thực nghiệm thể.
Do nghĩ đến giới tính Nữ Bạt, nên sinh vật này cũng là nữ tính, cũng không biết Siêu Não có cố ý hay không mà tướng mạo, dáng người nữ nhân này có thể xưng là hoàn mỹ. Nhưng so sánh với ngoại hình hoàn mỹ, lực lượng của “chiến sĩ” này chả ra sao cả, chỉ số tố chất tổng hợp đại khái gấp đôi thanh niên bình thường, tuy có vẻ không tồi, nhưng trừ thể chất, các tham số còn lại đều kém xa siêu cấp sinh vật chiến sĩ hậu thế, thực có thể dùng hai chữ “hàng lởm” để hình dung.
Do trước đây Trương Tử Tinh không định chế tạo chiến sĩ, lại thêm tinh phiến sinh vật đã bị dùng hết, tạm thời không chế tạo thí nghiệm thể thứ hai, cho nên nữ sinh vật có cái tên “Băng Tuyết” tùy ý đặt này may mắn được giữ lại. Nữ Bạt tò mò nhìn mỹ lệ nữ tử như đang ngủ này, mang đầy bụng hồi hộp đưa mặt lại gần, khẽ vận khởi tinh nguyên chi khí của yêu thi, mấy cái răng khủng bố càng dài ra, hướng cái cổ trắng ngần kia cắn xuống.
Không biết là thể chất của sinh vật chiến sĩ có chỗ đặc thù, hay là Nữ Bạt thiếu kinh nghiệm “cắn người”, vất vả nửa ngày trời, vẫn không có phản ứng biến dị. Nữ Bạt trong lòng nóng nảy, tăng lực lượng thêm một tầng, tinh nguyên lực của tu vi Kim tiên không ngừng truyền vào trong cơ thể nữ tử, ngay tại lúc Nữ Bạt sắp kiệt lực, nữ thể kia rốt cục phát sinh dị biến.
Chính như ký ức trong yêu thi, nữ tử vốn mỹ lệ động nhân chịu tác dụng của tinh nguyên lực, biến thành hình dạng quái vật đáng sợ, chỉ số nhục thân cũng rất nhanh tăng lên tới mức đáng sợ, cũng may có Siêu Não khống chế nên sinh vật vẫn bảo trì được trạng thái ngủ vì, không tạo ra phiền toái gì.
Có thí nghiệm thể này, chuyện tiếp theo có thể vứt đó giao cho Siêu Não tự nghiên cứu, Trương Tử Tinh ngáp ngáp vài cái, mang theo vẻ mệt mỏi rời đi Trích Tinh Lâu. Dù hắn đã gần tiếp cận mức tiên nhân, nhưng cũng khó tránh cảm giác tinh lực suy kiệt, thầm nghĩ nghề nghiệp thực nhiều loại, may có chìa khóa vạn năng Siêu Não ở đây, nếu không kế hoạch này không biết làm sao mới có thể hoàn thành.
Trong hậu cung, Hoàng Phi Yến dẫn chúng “nữ binh” chạy bộ trong ngự hoa viên, so với mấy ngày đầu không ai chạy nổi một vòng, giờ tốt hơn nhiều rồi, hầu hết đều có thể hoàn thành. Cho nên, Trương Tử Tinh đặc ý cấp cho mỗi cung nữ một bộ trang bị vận động cho bọn họ luyện tập. Thông qua rèn luyên, thể chất của cung nữ dần dần biến tốt, nhưng so với “sĩ bĩnh” thì còn xa lắm. Bất quá, mục tiêu của Trương Tử Tinh là cho Hoàng Phi Yến vui vẻ giết thời gian mà thôi, chứ không thực sự định huấn luyện một nhóm nữ binh làm gì. Tất nhiên, trong nhóm nữ binh có vài thành viên Thiên Ảnh là điều hắn đã thực hiện từ vài năm trước.
Chúng cung nữ thấy Trương Tử Tinh bước tới, vội vàng dừng lại hành lễ, hắn phất tay ý bảo bọn họ tiếp tục, cấp cho ‘đồng chí’ Hoàng Phi Yến một ánh mắt cổ vũ. Nét hồng trên má Hoàng Phi Yến càng nồng, trong bụng thập phần hoản hỉ dẫn đội ngũ tiếp tục chạy đi.
Trương Tử Tinh thấy bộ dạng vui vẻ của Hoàng Phi Yến, tâm tình cũng thấy rất nhẹ nhàng.
Rời đi không xa, lại thấy thân ảnh Thương Thanh Quân và Dương Cửu trong mẫu đơn đình, Dương Cửu đang hướng Thanh Quân hỏi một số vấn đề toán thuật. Trương Tử Tinh biết mấy vị thê tử đều muốn chia sẻ một phần tâm ý cho hắn, Dương Cửu chọn học tri thức kế toán, do kiến thức số học không cao, nên lúc đầu rất vất vả. May là tuy nàng trông nhu nhược, nhưng lại có nghị lực và chăm chỉ người thường hiếm có, rốt cuộc qua được ải đầu. Ngay tài nữ thông minh như Thương Thanh Quân cũng hết sức khâm phục.
Tới bây giờ Dương Cửu đã thành trợ thủ đắc lực của Khương Văn Sắc, chuyên phụ trách trương mục tài vụ trong nội cung. Trương Tử Tinh tuyệt không ngăn trở thê tử làm mấy việc này. Hắn từ hậu thế trọng sinh mà tới, tự nhiên biết tài năng của phụ nữ không thua kém đàn ông, có phương diện còn xuất sắc hơn nhiều. Vấn đề trọng yếu hơn, nếu có sự vụ hay đam mê gì, sinh hoạt của bọn họ càng thêm đầy đủ vật chất và tinh thần, mà không bị giống như nữ nhân trong hậu cung bình thường, cả ngày quanh quẩn trong cung vô công rỗi việc, chỉ biết tranh ghen suốt ngày, bày đặt tâm kế hãm hại người ta.
Trương Tử Tinh không quấy nhiễu hai người, thẳng hướng trong cung mà đi, nhưng không chọn Thọ Tiên Cung, tâm lý hắn xét cho cùng vẫn hết sức e dè vị đầu sỏ tai họa phong thần này.
Kể cả tại lúc cùng ả ân ái, loại cảnh giác này cũng chưa hề từng lơi lỏng, mà mị lực của Đát Kỷ thực không phải tầm thường, cho dù là Trương Tử Tinh tu luyện Hoàng Đế Tố Nữ Kinh, cũng có lúc khó cưỡng khỏi trầm mê trong nhục hoan khoái lạc. Đát Kỷ cực kỳ thông minh, không chỉ đơn giản là dùng thân thể quyến rũ hắn, bình thường cũng tỏ ra hết sức ngoan ngoãn, tôn kính nghe lời các tỷ muội, không có biểu hiện tranh ghen cùng ai. Mấy người Khương Văn Sắc đều rất thích vị muội muội mới này, nếu không phải Trương Tử Tinh biết rõ bản chất, sợ rằng còn bị biểu hiện của ả mê hoặc.
Tiếng cười khe khẽ bên bụi hoa khiến Trương Tử Tinh chú ý, không ngờ thì ra là đại hoàng tử Tử giao và tỳ thiếp bên người hoàng hậu, cung nữ Tôn.
“Điện hạ, nô tỳ phụng mệnh của hoàng hậu nương nương, có chuyện cần làm, xin Điện hạ cho nô tỳ rời đi”.
“Tôn, đừng đi vội chứ, đây là ta đặc biệt đi thị tập mua quế hương yên chi cho nàng, tốt hơn trong cung rất nhiều, nàng nhận lấy đi”.
“Thân phận nô tỳ hạ đẳng, không dám nhận lễ vật của Điện hạ, Điện hạ chớ nên tự tiện xuất cung, kẻo nương nương và Bệ hạ trách phạt”.
“Tôn, ta biết rồi, nàng cứ nhận lấy yên chi này đi, mà nhớ đừng có cáo tố với phụ hoàng và mẫu hậu”.
“Điện hạ, ngài nên xưng là ‘bổn vương’…”
“Quan trọng gì đâu? Không phải phụ hoàng và mẫu hậu cũng thường xưng hô vậy sao?”
“Điện hạ nếu không muốn nô tỳ tan thây, ngày sau xin chớ nói lời loạn ngôn thế này…”
“Tôn…ta…”
Trương Tử Tinh thấy Tử Giao có vẻ muốn ép tới, cẩn thận ho khẽ một tiếng, hai người tức thì như thỏ non lạc đường, kinh hãi lui lại. Tôn nhìn ra người đến là Thiên tử, khuôn mặt trở nên trắng bệch, vội vàng quỳ xuống thỉnh tội. Tử Giao cũng đỏ mặt, hướng phụ hoàng hành lễ.
Trương Tử Tinh phảng phất như vừa rồi không trông thấy gì, khiên hai người thầm yên tâm, hắn tỏ vẻ không có chuyện gì hỏi một câu: ”Tôn, hoàng hậu nương nương ở đâu?”
“Khởi bẩm Bệ hạ, nương nương đang ở ngự thiện đường tự thân nấu ăn, nô tỳ phụng mệnh hồi cung lấy thực phổ (sách nấu ăn)”.
Trương Tử Tinh lộ ra nụ cười ấm áp, từ lần đi dã ngoại 3 năm trước, Khương Văn Sắc cùng Thương Thanh Quân nếm qua trù nghệ của hắn, liền lập chí họp tập nấu nướng. Được hắn chỉ điểm, trù nghệ của Khương Văn Sắc bay nhanh như tên lửa, không bao lâu trình độ của Trương Tử Tinh đã không theo kịp, vội vàng lấy từ Siêu Não ra một bản thực phổ, sao chép lại đưa cho Khương Văn Sắc.
Khương Văn Sắc như được chí bảo, bình thường ngoài chút sự vụ trong cung ra, đều đi ngự thiện phòng thử nghiệm mỹ thực, khiến phu quân và chúng tỷ muội thích thú vô cùng, điều này cũng giúp oai khí của nàng trong cung tăng lên một tầm cao mới. Mà điều Trương Tử Tinh hưởng thụ chính là cảm giác “gia đình” ấm áp này, chỉ là, theo “thiên mệnh” ngày càng tới gần, cũng không biết sinh hoạt ấm cúng này có thể duy trì bao lâu.
“Đã là phụng mệnh nương nương, ngươi mau hồi cung lấy thực phổ, không nên chậm trễ”, Trương Tử Tinh phân phó một câu, Tôn như được đại xá, vội vàng rời đi. Tử Giao có chút sợ sệt, cũng muốn rút lui, nhưng bị Trương Tử Tinh gọi lại.
“Vương nhì, vừa rồi ngươi và Tôn đang làm gì?”, một câu của Trương Tử Tinh khiến Tử Giao sợ run trong lòng, bình thường hắn và đệ đệ rất kính sợ vị phụ hoàng này, vừa rồi còn ôm tâm lý may mắn trong lòng, không dè vẫn không thoát khỏi ánh mắt của phụ hoàng.
Trương Tử Tinh thấy hắn cuống cuống quýt quýt, lại cố ý nói thêm một câu: “Có phải Tôn có mưu đồ gì không? Xem ra quả nhân phải nói cho mẫu hậu của con, trừng trị cẩn thận nô tỳ to gan này một phen”.
“Phụ hoàng!”, Tử Giao vừa nghe, lo lắng quên cả sợ hãi nói: “ngàn vạn lần đừng nói cho mẫu hậu! kỳ thực…không phải tại Tôn, mà là tại nhi thần…nhi thần chủ động…”
Trương Tử Tinh đưa ánh mắt hài hước nhìn nhi tử thường ngày vốn ổn trọng này giờ tỏ ra hết sức quẫn bách, cũng không trách móc, cười nói: “xem ra vương nhi cũng lớn rồi…”
Tử Giao nghe ra thâm ý trong lời hắn, không khỏi đỏ mặt, lại thấy Trương Tử Tinh hỏi: “vương nhi đã sắp 16 tuổi, phụ hoàng sẽ cử hành lễ thành nhân cho con, lúc đó nên tuyển một nàng làm chánh thất vương phi, vương nhi đã nhắm người nào chưa?”
Tử Giao suýt buộc miệng định nói ra tên Tôn, song lại thấy không ổn, lắp ba lắp bắp nửa buổi không nên lời. Trương Tử Tinh nghiêm mặt nói: “xem ra con nghĩ thân phận Tôn thấp kém, không xứng với con. Phụ hoàng cũng không nói nhiều, chỉ một câu muốn con nhớ kỹ - nam nhi sống trên đời, bất kể vì nước vì nhà, tất phải có một phần trách nhiệm”.
Không biết Tử Giao có hiểu hay không, chỉ thấy hắn vội vàng gật đầu. Trương Tử Tinh lại nói: “chuyện hôm nay tới đây bỏ qua, con thân là hoàng tử Đại Thương, sau này khả năng còn gặp rất nhiều quyền thế hay nữ sắc dụ hoặc. Phụ hoàng chỉ mọng con bất kể tình huống thế nào đều không được quên bổn tâm của mình. Con lui xuống đi…”
Nhìn bóng lưng Tử Giao dần xa, Trương Tử Tinh thầm thở dài: bất kể vị “Ân Giao” này tương lại gặp phải số mệnh gì, đều hi vọng hắn có thể nhớ lời dặn hôm nay, đừng làm ra quyết định gì để hối hận. Còn chuyện Tử Giao và Tôn, giờ mới là giai đoạn tình cảm sơ khai, như quả có một ngày hắn chịu vì Tôn mà chịu trách nhiệm, cho dù là hoàng hậu phản đối, Trương Tử Tinh cũng sẽ thành toàn hai người.