Ngã Vi Trụ Vương Chi Ngạo Khiếu Phong Thần

Chương 222: Chương 222: Tiên Sơn Tàng Chung Danh Hỗn Độn






Thực ra Trương Tử Tinh cũng không có làm gì, chỉ là sử dụng Siêu Não phát ra một loại trường lực chân không, đa tầng bảo vệ bản thân, đem uy lực công kích của “Long Hống” giảm tới mức thấp nhất, nên loại công kích tâm thần, đánh thẳng vào ý thức này bị từ trường của Siêu Não quấy nhiễu thành hết tác dụng. Có thể nói, hiệu quả “Long Hống” của Ứng Long còn không bằng Băng đống thuật lúc trước.

Ứng Long vận đủ tiên lực, rống lên hồi lâu vẫn không thấy Trương Tử Tinh bị sao cả, lập tức thu lực lượng lại, thán phục nói: “tài năng của hoàng huynh thần quỷ khó dò, tiểu đệ đành chịu hạ phong”.

“Nói ra thật xấu hổ, tam đệ, lần này vi huynh có chút tiểu xảo, thắng chỉ là may mắn mà thôi”.

Trương Tử Tinh tuy thắng được trận văn đấu này, nhưng trong lòng biết rõ chênh lệch giữa mình và Ứng Long tới mức nào. Thủy nguyên lực của Ứng Long rất mạnh, nếu mình không phải dựa vào lực lượng Kim tiên khống chế hơi lạnh, phát ra “Thủy hỏa tương dung” có lực phá hư rất mạnh chống đỡ, liền không cách nào phá được lớp băng, còn âm công vừa rồi hoàn toàn dựa vào lực lượng của Siêu Não mà chiến thắng. Nếu bàn thực lực chân chính, một tên Kim tiên sơ giai như hắn đây còn kém quá xa Ứng Long với tu vi Kim tiên trung giai.

Bất quá, trong chiến đấu dinh tử, nhân tố lực lượng không thể hoàn toàn đảm bảo kết quả cuộc chiến. Dạng như Trương Tử Tinh dựa vào “pháp bảo” thủ thắng đây không phải chuyện lạ, mà chính Ứng Long lúc đầu cũng nói, bất kể hắn dùng phương pháp gì, miễn chiến thắng là được, cho nên Ứng Long lần này thua cũng tâm phục khẩu phục.

Khổng Tuyên bước lên hỏi: “thần thông vừa rồi hoàng huynh thi triển có liên quan tới ma phiên vừa luyện chế không?”

Trương Tử Tinh lắc đầu phủ nhận, đem sự tình trải qua trong lúc luyện chế ma phiến nói hết ra.

Khổng Tuyên than thở: “ngộ tính của hoàng huynh thực phi phàm, lại có thể luyện hóa được tâm ma, tiến vào cảnh giới Kim tiên. Cần phải biết làm vậy nguy hiểm vô cùng, nếu có chút sơ xuất, hậu quả thực không thể tưởng tượng!”.

Trương Tử Tinh biết câu này của Khổng Tuyên không phải nói giỡn, lúc đó nếu không phải có công đức lực cùng Hà Đồ hỗ trợ, hắn đã bị tâm ma cực kỳ lợi hại trong Ma phiên khống chế. Đừng nói tiến giai Kim tiên, mà nhẹ thì tu vi giảm mạnh, nặng thì nguy tới tính mạng. Giờ nghĩ lại vẫn không khỏi có chút sợ hãi.

Khổng Tuyên nghe tới lúc hắn truyền ý thức cho Ma phiên, sắc mặt càng thêm kinh ngạc: “đệ tuy không biết chiến hồn kia rốt cuộc có đặc tính hay ảo diệu gì, nhưng hoàng huynh lại có thể đem tín ngưỡng lực dung nhập vào ma trận, thành trái tim của cửu hồn thực là ra ngoài ý nghĩ của ngu đệ. Vốn cửu hồn nhận máu huyết của hoàng huynh nuôi dưỡng, nếu tu vi hoàng huynh tăng lên mức Kim tiên trung giai, có thể tế luyện một lần nữa, giúp uy lực Ma phiên tăng lên. Nhưng tình huống hiện thời đã phát sinh biến hóa, ngu đệ cũng không biết đây là họa hay là phúc, sau khi dung nhập tín ngưỡng lực, hoàng huynh không cần luyện chế thêm lần nào cũng có thể giúp Ma phiên không ngừng tăng cường lực lượng. Nhưng vấn đề này không chỉ liên quan tới tu vi bản thân của hoàng huynh, mà chủ yếu quan hệ tới độ mạnh yếu của tín ngưỡng lực. Nếu tín ngưỡng lực càng mạnh, thêm vào tu vi tinh tiến của hoàng huynh, uy lực của Cửu hồn cũng tăng lên nhanh chóng. Còn nếu tín ngưỡng lực yếu ớt,, cho dù tu vi của hoàng huynh lên tới mức Huyền tiên cũng không thể giúp cho Cửu hồn tăng tiến uy lực…”

Thì ra, lúc Trương Tử Tinh lĩnh ngộ ra cảnh giới Kim tiên, sử ra tín ngưỡng lực, thời điểm kim sắc tinh vân kia đụng vào hắc sắc tinh vân chính là quá trình tín ngưỡng lực dung nhập vào Cửu hồn. Lúc đó Trương Tử Tinh chỉ là nhât thời linh cảm, không ngờ lại thành công truyền ý thức cho Chiến hồn Gia Cát Lượng.

Qua lời Khổng Tuyên hắn còn biết thêm, khi tín ngưỡng lực của Cửu hồn cùng tu vi của hắn đạt tới một trình độ nhất định, Cửu hồn rất có khả năng sẽ tiến giai lực lượng như tiên nhân bình thường vậy. Trương Tử Tinh không khỏi liên tưởng tới việc người chơi lên level thì sủng vật cũng lên level theo trong RPG thời hậu thế, chỉ có điều, “sủng vật” của hắn giờ có chín tên…

Đối với Cửu cung trận pháp mới xây dựng xong này, Trương Tử Tinh còn có không ít dự định và sáng kiến, nhưng giờ phải nhanh chóng hoàn thành việc truyền ý thức cho Cửu hồn mới được.

“Có điều ngu đệ cũng không am hiểu tín ngưỡng lực lắm, cũng không biết uy lực mấy Chiến hồn kia của hoàng huynh thế nào, nếu tế luyện thành công, ngu đệ nhất định phải lấy thân thể tự thử nghiệm một phen”, Khổng Tuyên nói xong, vẻ mặt đột nhiên có chút nghiêm trọng, hỏi: “hoàng huynh, thần thông vừa rồi ngăn cản Long Hống của tam đệ rốt cuộc là thế nào? Sao lại có thể hoàn toàn không bị ảnh hưởng?”

Trương Tử Tinh tất nhiên không cách nào giải thích nguyên lý cách ly chân không cùng lớp sóng âm, chỉ đành nói: “đây là một vật nhỏ ngu huynh chế ra, có thể ngăn cản được thanh âm, nên mới may mắn thắng được tam đệ”.

Ánh mắt Khổng Tuyên lộ ra vẻ nồng nhiệt hiếm có, hỏi: “nếu lực lượng thanh âm mạnh thêm gấp trăm lần, thậm chí nghìn lần, hoàng huynh có biện pháp ngăn chặn không?”

Mạnh hơn gấp trăm ngàn lần? đó là loại uy lực gì vậy? Trương Tử Tinh nghe vậy kinh hãi, nhưng hắn biết Khổng Tuyên nhất định vô duyên vô cớ hỏi câu này, nhất định là đụng vào nan đề gì đây.

“Nếu có đủ năng lượng, cải tạo thiết bị cách âm này thêm một lần, vậy trên lý luận có thể chống đỡ được…”, Trương Tử Tinh ngẫm nghĩ hồi lâu, nhìn ánh mắt chờ đợi của Khổng Tuyên: “không biết hiền đệ cần chống đỡ trong bao lâu?”

Khổng Tuyên nghe ngữ khí của hắn như có biện pháp làm được, lập tức mừng rỡ: “tam đệ nói không sai, hoàng huynh thực có tài thần quỷ khó dò!, còn phần thời gian kia…tất nhiên là càng lâu càng tốt!”.

Trương Tử Tinh nhìn vẻ mặt hiếm thấy của Khổng Tuyên, tò mò hỏi: “ngu huynh nhất định sẽ cố gắng hết sức, chỉ không biết hiền đệ cần làm gì?”

Tâm tình Khổng Tuyên tựa hồ đang rất thoải mái, cười nói: “không phải hoàng huynh thường xuyên lo lắng chuyện ngu đệ không có pháp bảo sao? Nếu hoàng huynh có thể giúp đệ giải quyết được chuyện ngăn chặn thanh âm này, cơ hội ngu đệ có được một kiện pháp bảo vừa tay nhất định tăng lên rất nhiều”.

Trương Tử Tinh mừng rỡ vội hỏi: “rốt cuộc là chí bảo nào vậy?”

“Hoàng huynh có để ý mấy năm nay, ngu đệ thỉnh thoảng hay ra ngoài hay không?”

Trương Tử Tinh nghe vậy gật đầu, do tôn trọng chuyện riêng của Khổng Tuyên, hắn chưa từng hỏi qua chuyện này, giờ xem ra hẳn là có liên quan tới pháp bảo kia.

Khổng Tuyên cười nhẹ nói: “hoàng huynh hết sức tín nhiệm ngu đệ, chưa từng hỏi qua việc này. Sự thật, ngu đệ ra ngoài chính để tìm hiểu nơi hạ lạc của Đại Dư!”.

Trương Tử Tinh không rõ “Đại Dư” là cái gì, nhưng Ứng Long bên này ánh mắt sáng lên: “thứ nhị ca nói có phải là Đại Dư tiên sơn trong truyền thuyết?”

Khổng Tuyên khẽ gật đầu, ánh mắt chớp lên từng tia sáng kỳ dị.

Trương Tử Tinh vội vàng lệnh Siêu Não dò trong database, không bao lâu đã tìm được dữ liệu liên quan. Trong truyền thuyết thần thoại của Trung Hoa cổ đại, nơi tận cùng phía đông hải vực có năm tòa núi lớn, tên gọi Đại Dư, Viên Kiệu, Phương Hồ, Doanh Châu và Bồng Lai, núi non cao vút tầng không, trên núi vô số đền đài lâu các nguy nga hoành tráng, là nơi ở của các vị thần tiên.

Nhưng năm tòa núi lớn này không có vị trí cụ thể, trôi dạt trên biển như con thuyền ngoài sóng, lại từ từ trôi về nơi không mặt trời, thậm chí không có ánh trăng – nơi cực Bắc.

Vì muốn cứu năm tòa tiên sơn này thoát ra khốn cảnh, các tiên nhân tìm được mười lăm con thần quy cực lớn, lệnh bọn chúng ba con làm một tổ, mỗi tổ có một con gánh một tòa tiên sơn trên đó, hai con còn lại ở hai bên bảo hộ, sáu vạn năm mới đổi lượt. Lúc đầu những thần quy này ngoan ngoãn làm tròn chức trách, tiên sơn quả nhiên không trôi về hướng bắc nữa, điều này khiến chư thần hết sức vui mừng. Nhưng chuyện tốt không kéo dài lâu, mấy thần quy này bị người khổng lồ Long Bá ăn mất sáu con nên mất đi thần quy bảo hộ Đại Dư và Viên Kiệu tiên sơn, dần bị cuồng phong và hải lưu thổi tới nơi tận cùng hải vực, rơi vào vực sâu hắc ám khôn cùng.

Bất quá, đây chỉ là một số truyền thuyết thời hậu thế mà thôi, trong thế giới Phong Thần này rốt cuộc có năm tòa tiên sơn này hay không? Có sự tích giống như trong truyền thuyết không?

Khổng Tuyên lập tức trả lời “chính xác” câu hỏi trong lòng hắn: đúng là có năm tòa tiên sơn này, tên gọi cũng là Đại Dư, Viên Kiệu, Phương Hồ, Doanh Châu, Bồng Lai, trước đây từng bị một cỗ lực lượng vô hình khống chế tại một nơi, như năm ngón tay vậy, truyền thuyết là do xương bàn tay của Bàn Cổ hóa thành, trên tiên sơn cũng có không ít tiên nhân cư ngụ.

Nhưng khác với truyền thuyết mà Trương Tử Tinh biết là: năm tòa tiên sơn giờ chỉ còn ba tòa Bồng Lai, Doanh Châu và Đại Dư. Bồng Lai và Doanh Châu nằm giữa Đông hải, nhưng do nguyên nhân nào đó mà tiên nhân trên đảo đã không còn là bao. Mà Đại Dư tiên sơn đúng như trong truyền thuyết, phiêu dạt trên biển không biết chính xác nơi nào.

Trong thời thái cổ, Ma thần tộc từng đại chiến kịch liệt với Yêu tộc, hai bên đều tổn thất nghiêm trọng, mười đại ma thần đứng đầu Ma thần tộc cùng hai người đứng đầu Yêu tộc là Đông Hoàng Thái Nhất cùng Đế Tuấn từng đại chiến sinh tử trên năm tòa tiên sơn này.

Cuối cùng hai vị hoàng đế của Yêu tộc tử trận, tinh anh của Ma thần tộc cũng không còn lại là bao, chỉ còn Hỏa thần Chúc Dung và Thủy thần Cộng Công. Chúc Dung và Cộng Công tuy may mắn sống sót, nhưng cũng bị thương nghiêm trọng. Có điều không hiểu tại sao, hai người này không ngờ tại lúc chiến thắng Yêu tộc xong lại phát sinh tranh đấu nội bộ, kết quả Cộng Công thua trận, tức giận đập đầu vào núi Bất Chu Sơn mà chết, không bao lâu Chúc Dung cũng vì thương thế quá nặng mà qua đời. Ma thần tộc và Yêu tộc mất đi người lãnh đạo, từ đó nguyên khí đại thương, cuối cùng giúp Nhân tộc chớp thời cơ quật khởi, từ đó mới có thế cục hoàng đế nhân gian như hiện nay.

Năm tòa tiên sơn này vốn có từ lúc khai thiên lập địa, không chỉ tiên khí dày đặc, mà tiên sơn cũng kiên cố vô cùng, cho nên mới hấp dẫn rất nhiều tiên nhân tới tu luyện. Nhưng trong cuộc Yêu Ma đại chiến đó, không ngờ có hai tòa tiên sơn hoàn toàn bị phá hủy, ba ngọn còn lại cũng bị tổn hại không ít, trong đó Bồng Lai tiên sơn và Doanh Châu tiên sơn bị lực lượng đáng sợ của trận chiến chia tách ra, bị đẩy xa nhau tới vài ngạn dặm. Còn Đại Dư tiên sơn thì không biết bị một loại lực lượng kỳ dị nào tác động, mất đi đáy ngầm, trở thành một ngọn đảo di động trên biển. Trương Tử Tinh từng nghe Khổng Tuyên kể về chuyện Bàn Cổ khai thiên lập địa, từng dùng nhiều phương pháp biện chứng phân tích, cũng hiểu được một phần cách cấu thành Phong Thần thế giới này: có thể coi có một sinh mệnh trí tuệ tên Bàn Cổ phát sinh nổ lớn, tạo ra không gian vũ trụ, hình thành thiên hà, tinh vân. Mà tinh cầu Phong Thần thế giới này là nơi tập trung năng lượng tinh hoa của Bàn Cổ, linh khí nồng đậm, lại thích hợp cho sinh vật sinh tồn, nên chở thành nơi tu luyện của hầu hết các chủng sinh vật trí tuệ như Yêu, Ma, Tiên, Nhân tộc.

Tinh cầu này hội tụ khí linh của Bàn Cổ, cho nên sinh vật trí tuệ có thể tận dụng tu hành rất nhanh. Kết cấu của tinh cầu không khác với tinh cầu phổ thông là mấy, nhưng phần trung tâm tinh hạch lại ẩn chứa một vùng năng lượng khó tin, cho dù là một số tinh cầu ở gần đó cũng thu được một phần năng lượng không nhỏ.

Cho nên, bề ngoài của “địa cầu” này tuy không khác địa cầu trong không gian gốc của hắn là mấy, nhưng mức độ kiên cố hơn xa gấp trăm lần, cho dù bị vũ khí hiện đại oanh kích, nhiều lắm cũng chỉ bị tổn thương bề ngoài, bên trong vẫn nguyên vẹn. Nó có chút giống như trong tiên giới mà các tiểu thuyết Tiên hiệp đời sau hay đề cập vậy, nhưng tất nhiên không hoàn toàn giống lắm.

Tuy nói thánh nhân có lực lượng phá hủy tinh cầu, khống chế lực lượng gió mưa nước lửa trong trời đất, nhưng lại không thể hủy diệt được địa cầu nơi có tinh nguyên của Bàn Cổ, một số tinh cầu quanh đó cũng rất khó bị phá hủy.

Năm tòa tiên sơn xuất hiện từ khi trời đất khai sinh, lại có xương bàn tay của Bàn Cổ trong truyền thuyết, hẳn là mức độ kiên cố không thể tưởng tượng mới phải, nhưng trong lần đại chiến đó, không ngờ lại gần như bị hủy diệt, có thể thấy được của cuộc chiến đó ác liệt tới nhường nào.

Mà nguyên nhân Khổng Tuyên tìm kiếm nơi tọa lạc của Đại Dư tiên sơn là: năm đó khi Yêu Ma đại chiến, Đông Hoàng Thái Nhất của Yêu tộc tử trận xong, từng có một kiện pháp bảo rơi lại trên Đại Dư tiên sơn, đấy cũng chính là nguyên nhân thực sự khiến Đại Dư tiên sơn bị trôi nổi trên biển – bởi pháp bảo đó chính là một tiên thiên chí bảo – Hỗn Độn chung!.

Sở dĩ gọi là tiên thiên chí bảo, tức đó là những pháp bảo còn hình thành từ trước khi trời đất sinh ra, uy lực hơn xa bảo vật hậu thiên do người luyện chế. Tiên thiên chí bảo tất nhiên là bảo bối mạnh nhất, hết sức hiếm có, tỉ như Thái Cực đồ trong tay Nhân giáo giáo chủ Lão tử, Bàn Cổ phiến trong tay Xiển giáo thánh nhân Nguyên Thủy Thiên Tôn, Hỗn Độn chung này cũng là một vật trong số đó!.

Năm đó Đông Hoàng Thái Nhất sử dụng Hỗn Độn chung đại chiến cùng chủ lực của Ma thần tộc, rốt cuộc đồng quy ư tận xong, Hỗn Độn chung trở thành vật vô chủ, thất lạc trên Đại Dư tiên sơn. Cũng không biết nó có mang theo ý thức tàn dư của Thái Nhất hay không, Đại Dư tiên sơn đột nhiên không thấy đâu nữa. Chúc Dung và Cộng Công may mắn sống sót, nhưng thương thế quá nặng không thể động đậy, chỉ đành trở mắt nhìn tiên thiên chí bảo này chạy thoát khỏi tay mình.

Từ đó, tung tích của Đại Dư tiên sơn trở nên quỷ dị, cách mỗi đoạn thời gian sẽ xuất hiện trên biển, nhưng vị trí rất không xác định, lúc là Bắc Hải, lúc là Nam Hải, thời gian xuất hiện cũng hữu hạn, trong thời gian đó nếu không tìm được Hỗn Độn chung thì nhát định phải lập tức rời đi, nếu không sẽ nguy hiểm tới tính mạng.

Không ít người thèm muốn Hỗn Độn chung cũng từng tìm kiếm rất nhiều năm, nhưng thủy chung đều không có duyên nhìn thấy, từ đó Đại Dư tiên sơn cũng dần trở thành một truyền thuyết mơ hồ trong lòng mỗi tiên nhân.

Nhưng Khổng Tuyên lại là một trong những người hữu duyên, vài vạn năm trước hắn từng có may mắn lên trên Đại Dư tiên sơn này, đáng tiếc là lực lượng và cơ duyên không đủ, cuối cùng chỉ đành tay không trở về, còn bị thương không nhẹ.

Từ đó Khổng Tuyên vẫn luôn chú ý tới hành tung của Đại Dư tiên sơn, lần gần nhất là 600 năm trước thời cuối Hạ đầu Thương, Khổng Tuyên thêm một lần nữa lên được Đại Dư tiên sơn, nhưng cũng lại trắng tay trở về.

Lần đó, khi tiên sơn xuất hiền từng bị một gã tên là Hạ Cách nhìn thấy, còn báo lên Thương vương Thành Thang thánh tổ, từ đó trong dân chúng mới có truyền thuyết về Đại Dư tiên sơn.

Như kinh nghiệm những lần trước đây của Khổng Tuyên, cùng với việc mấy năm nay ra ngoài tìm kiếm, thêm vào thôi toán cùng ước tính, rốt cuộc tính ra Đại Dư tiên sơn sẽ xuất hiện trên Đông Hải trong vòng ba tháng nữa!.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.