Ngã Vi Trụ Vương Chi Ngạo Khiếu Phong Thần

Chương 226: Chương 226: Trảm Tiên Phi Đao Dữ Ngũ Sắc Thần Quang






Thì ra kẻ hóa trường hồng bay tới này, chính là tán tiên Tây Côn Lôn – Lục Áp.

Đây đã lần thứ ba Trương Tử Tinh đụng phải tên tiên nhân trứ danh trong Phong thần diễn nghĩa này rồi. Lần đầu tại Mai Sơn, hắn dùng kế đánh cuộc thắng Lục Áp, cứu được Mai Sơn lục quái, chiếm được Hỗn Độn Thạch, song Lục Áp lại mai phục trên đường, đuổi bắt hắn tới lên trời không lối, xuống địa ngục không có đường, mà Lục Áp bị vũ khí đạn đạo đánh cho hai lần tan nát áo quần, coi làm sỉ nhục lớn nhất trong đời, may sau gặp được Kim Linh thánh mẫu cùng tỷ muội Thải Vân Tiên Tử ra tay hỗ trợ, mới thoát khỏi tay Lục Áp.

Lần thứ hai là lúc chinh Tây, cùng Tam Tiêu trên đường tới Bích Du Cung, bị Bích Tiêu háo thắng tăng tốc độn quang bỏ rơi hắn lại, kết quả lại gặp phải Lục Áp, may Bích Tiêu kịp thời trở lại, lấy ra Kim giao tiễn đối phó Lục Áp. Lục Áp phóng ra Trảm tiên phi đao, nhưng bị Trương Tử Tinh cùng vòng phản ánh sáng phá được, sau Vân Tiêu trở lại tìm hai người, dùng Hỗn Nguyên Kim Đấu đuổi Lục Áp đi.

Mà hôm nay tới Đại Dư tiên sơn tìm bảo, lại “hân hạnh” một lần nữa gặp được vị “danh nhân” này, chỉ có điều khác với hai lần trước co giò mà chạy, lần này Trương Tử Tinh hết sức bình tĩnh, không chỉ vì pháp bảo mạnh nhất của đối thủ Trảm tiên phi đao đã không còn khả năng uy hiếp chính mình, còn vì bên người giờ đã có vị cường giả tuyệt đối Khổng Tuyên tại đây, có gì phải sợ Lục Áp nữa?

Lục Áp không thèm để ý tới Khổng Tuyên – lúc này đang che đậy tu vi thực sự đi, ánh mắt chằm chằm nhìn Trương Tử Tinh, cố ý giơ tay chào một cái, cười âm hiểm nói: “vừa rồi nhìn độn quang sắc đỏ kia sao có chút quen mắt, cho nên ta mới chạy tới, thực không ngờ đúng là đạo hữu!, tốc độ tăng tiến tu vi của đạo hữu thực khiến người hâm mộ, mới chia tay không bao lâu đã tới cảnh giới Kim tiên rồi!”.

Trương Tử Tinh không chút hoảng hốt, đáp lễ nói: “có dạng địch nhân bỉ ổi như Lục đạo hữu đây, nếu cảnh giới không nhanh nhanh tiến bộ, chỉ sợ sớm muộn sẽ gặp độc thủ thôi!”.

Lục Áp sờ sờ chòm râu ngắn tủn của mình, tựa hồ không hề lo lắng Tiêu Dao tử bỏ chạy: “độn quang của đạo hữu thực rất nhanh, bất quá nhờ đạo hữu khích lệ nên bần đạo gần đây cũng có chút đột phá. Giờ tuy ngươi đã lên mức Kim tiên, những cũng đừng mong thoát khỏi tay ta. Kỳ thực cừu oán giữa ta và ngươi chỉ do số mệnh trêu chọc, không có cừu hận chân chánh gì. Ta cũng không muốn ép ngươi vào tử địa, đạo hữu chỉ cần đem vật thu được tại Mai Sơn trả cho bần đạo, lại lập tức rời khỏi đây, bần đạo sẽ tha cho tính mạng hai người, ngày sau cũng không quấy nhiễu nữa”.

Nói đến “vật kia” tại Mai Sơn, ánh mắt Lục Áp không khỏi lóe lên một tia kích động. Hắn không phải không muốn giết chết tên Tiêu Dao tử này báo mối sỉ nhục ngày trước. Nhưng hai lần trước tóm được hắn, đều bị Huyền tiên bên người hắn đánh lui, Lục Áp rốt cuộc cho rằng “bối cảnh” của tên Tiêu Dao tử này hẳn không đơn giản. Lần đầu ngẫu nhiên gặp đạo cô kia (Kim Linh thánh mẫu) còn không tính, mà lần hai lại đụng ngay phải ba ái đồ của Thông Thiên Giáo Chủ - Tam tiên đảo Tam Tiêu nương nương!.

Từ nữ tử rút Kim giao tiễn ra hỗ trợ kia (Bích Tiêu), có thể thấy được nàng này giao tình với Tiêu Dao tử không tệ. Mà Tiêu Dao tử cũng từng nói hắn có vài gã sư đệ sư muội tu vi Huyền tiên, giờ xem ra hẳn không phải giả, rất có thể hắn là đệ tử quan môn của Triệt giáo thánh nhân, có vẻ còn rất được Thông Thiên Giáo Chủ trọng thị.

Lục Áp mặc dù tự phụ thần thông, thường ngày hành sự không chút cố kỵ, nhưng cũng không dám đi đắc tội thánh nhân, cho nên chỉ có thể thu lại ý niệm giết chết Trương Tử Tinh, đuổi đến đây, uy hiếp một phen, bắt đối phương giao ra thứ “vốn” thuộc về mình là được.

Ánh mắt Khổng Tuyên quét qua thân hình Lục Áp một cái, quay sang Trương Tử Tinh cười nói: “huynh trường, tên dã đạo vô sỉ lần trước huynh nói chính là tên lùn này?”

Trương Tử Tinh gật đầu, ngầm dùng tiên thức, đem tất cả thủ đoạn của Lục Áp mà mình biết nói cho Khổng Tuyên, nhất là uy lực của Trảm tiên phi đao kia.

Lục Áp vừa nghe Khổng Tuyên mở miệng chửi xéo mình, ánh mắt lập tức hiện sát cơ, gằn giọng nói: “đạo hữu sao lại vô lễ như vậy, chẳng nhẽ chán sống rồi?”

Khổng Tuyên khinh khỉnh nhìn Lục Áp: “ngươi rõ ràng tại Mai Sơn đánh cuộc thất bại, tưởng phải cắp đít chạy về rồi, ai ngờ dám ỷ vào tu vi trốn ở trên đường đánh trộm cướp bảo vật. Hành động như vậy còn chưa gọi là vô sỉ sao? Đối với kẻ vô si, ta đây nhất định không khách khí!”.

“Đạo hữu đã một lòng muốn giải thoát, bần đạo cũng chỉ đành thành toàn cho ngươi…”, Lục Áp bị nói trúng chỗ đau, ánh mắt tràn đầy sát khí, lực lượng và khí thế ngày thường thu liễm lập tức tán phát ra. Trương Tử Tinh chỉ thấy một cỗ khí tức áp bách tràn tới trước mặt mình, Khổng Tuyên lập tức bước lên che trước người hắn, cảm giác áp bách kia lập tức biến mất không thấy.

Khổng Tuyên cười lạnh: “bất quả là một tên Huyền tiên trung giai đỉnh phong mà thôi, cũng dám diễu võ dương uy trước mặt ta sao?”

Lần này Lục Áp kinh hãi không ít, không ngờ uy áp của mình không có chút công hiệu nào với người kia, mà ngay tu vi chân chánh của bản thân cũng dễ dàng bị điểm phá. Liên tưởng tới cách xưng hô của Tiêu Dao tử với người này, Lục Áp nhớ lại chuyện Tiêu Dao tử từng nói vài sư đệ của hắn đều là Huyền tiên, trong lòng không phải kinh hãi: chẳng nhẽ người này chính là sư đệ của hắn? nếu vậy, tu vi của sư đệ Tiêu Dao Tử chẳng lẽ còn trên cả bậc Huyền tiên trung giai đỉnh phong mình đây?”

Khổng Tuyên thấy vẻ nghi hoặc của Lục Áp, quát lên: “ngươi ba lần bảy lượt ỷ vào thần thông, ý đồ muốn hại huynh trưởng ta, hôm nay vừa lúc thanh toán thù cũ hận mới đi!”.

Lục Áp nghe thế, càng thêm xác định “thân phận” của Khổng Tuyên, trong lòng không còn chút coi thường nào, một thanh trường kiếm mang theo hỏa diễm lập tức xuất hiện trong tay. Kiếm này vừa ra, không khí chung quanh đột nhiên trở nên nóng nực vô cùng. Lục Áp hướng Khổng Tuyên trỏ một cái, trường kiếm lập tức bắn ra, lửa cháy rợp trời, ngưng tụ lại thành một con cự thú toàn thân hỏa diễm, xông về phía Khổng Tuyên. Khổng Tuyên không thèm tránh né, hồng quang sau lưng chớp lên, cự thú lập tức bị ép trở lại thành hình kiếm, rơi thẳng vào trong hồng quang.

Thanh kiếm vừa rồi là một bảo bối Lục Áp mới luyện chế gần đây, tên gọi Ly Hỏa Thần Kiếm, nhiệt độ do nó tỏa ra có thể dễ dàng đốt cháy pháp bảo tầm thường, hao tổn không ít tâm huyết của Lục Áp, thật không ngờ lại bị đối phương thu lấy dễ dàng như vậy. Lục Áp lòng thầm kinh hãi, khẽ phất đạo bào, ngàn vạn con chim lập tức bay ra, trên mình lũ chim này đều mang theo độc diễm xanh lè, cho dù là tiên nhân, nếu không may bị độc diễm này chạm vào cũng sẽ hôn mê bất tỉnh, tiên lực giảm mạnh, thậm chí nguy đến tính mạng.

Ngàn vạn con Thanh diễm điểu rợp trời phi lại, bao vây lấy Khổng Tuyên. Thanh quang sau lưng Khổng Tuyên lại “tát” một cái, vạn con chim non trong nháy mắt lại cũng không thấy đâu, chỉ còn lại một chiếc lông chim màu xanh rơi vào trong thanh quang.

Lục Áp không ngờ nổi hai bảo bối mình vừa luyện chế xong đã bị đối phương dễ dàng thu lấy, vừa giận vừa sợ, nghiến răng lấy ra một cái hồ lô, hướng về phía Khổng Tuyên mở ra nắp bình, chính là pháp bảo mạnh nhất của Lục Áp –Trảm tiên phi đao.

Từ hồ lô bắn ra một đạo hào quang, cao tới hơn ba trượng, trên đó có một vật dài chừng bảy thốn, có mi có mắt, từ trong mắt bắn ra hai đạo bạch quang, cực nhanh bay về phía Khổng Tuyên.

Khổng Tuyên sớm đã nghe Trương Tử Tinh kể qua thủ đoạn của Lục Áp, cũng hết sức đề phòng vật này. Thấy Lục Áp quả nhiên dùng tới nó, hắn hét lớn một tiếc: “tới được lắm”, ngũ sắc thần quang sau lưng toàn bộ hiện lên, hóa thành một cánh tay lớn không màu nửa trong suốt. Cánh tay kia nhẹ nhàng giơ trái đỡ phải, bạch quang của hồ lô lập tức bị dẫn sang hai bên, không cách nào trói lấy Nê hoàn cung của Khổng Tuyên.

Lục Áp nhìn mà kinh sợ, từ khi hắn luyện thành Trảm tiên phi đao này tới đây, cơ hồ dưới thánh nhân không kẻ nào có thể ngăn nổi, cho dù là kẻ cùng tu vi Huyền Tiên cũng khó thoát khỏi kiếp bị chặt đầu. Nhưng lần trước gặp phải Tiêu Dao tử tu vi vỏn vẹn mức Chân Tiên, không biết đối phương dùng thủ đoạn gì lại ngăn cản được bạch quang, giờ đụng vào tên sư đệ của hắn, ai dè cũng lại không thể làm gì được, chẳng nhẽ hai tên này chính là khắc tinh của mình đây?

Ấy thế nhưng, Lục Áp rõ ràng vẫn còn đánh giá thấp thần thông của Khổng Tuyên, chỉ thấy cánh tay to lớn kia múa may vài cái, một lúc sau như đã hiểu được đặc tính và uy lực của bạch quang, đột nhiên phát lực, vươn ra năm ngón tay tóm chặt lấy bạch quang!.

Bạch quang vừa bị tóm lấy, vật kỳ lạ trên mặt hồ lô tức thì lộ ra vẻ thống khổ. Trảm tiên phi đao vốn là do Lục Áp dùng máu huyết bản thân tế luyện thành, lực cảm ứng rất mạnh, lập tức phun ra một ngụm máu, vội vàng đóng nắp hồ lô lại, bạch quang cũng theo đó tan đi. Lục Áp không thể tưởng tượng nổi pháp bảo này của mình lại bị đối phương phá được, mà vừa rồi bị Khổng Tuyên đả thương nguyên khí, tâm thần cũng bị thương không nhẹ, sắc mặt nhất thời trở nên trắng bệch.

Khổng Tuyên không thu hồi thần quang, mà đem Vô sắc thần quang hóa lại thành hình ngũ sắc, dùng hồng quang “tát” tới Lục Áp. Lục Áp biết người này thần thông lợi hại, mình tuyệt không phải đối thủ, lập tức hóa thành trường hồng định tránh khỏi hồng quang. Đâu ngờ tốc độ của Khổng Tuyên còn nhanh hơn hắn, huyết quang chớp lên chốc lát đã ngăn lấy đường chạy của hắn.

Lục Áp từng lĩnh giáo qua tốc độ độn quang của Trương Tử Tinh, tự phụ với cảnh giới Huyền tiên trung giai đỉnh phong của mình, cho dù tốc độ độn quang của Tiêu Dao tử kia cực nhanh, mình cũng nắm chắc có thể đuổi kịp. Nhưng giờ lại bị Khổng Tuyên sử dụng độn thuật đồng dạng như vậy chặn đường hắn chạy, Lục Áp không khỏi tâm thần sợ hãi, hắn dùng toàn lực đánh trả vài lần, đều bị Khổng Tuyên dễ dàng đón đỡ. Do tránh né quá vội vàng, ngay đạo quan trên đầu hắn cũng bị rơi xuống. Lục ÁP biết thực lực đối phương đáng sợ vô cùng, một bên giằng co cùng Khổng Tuyên, một bên cấp tốc suy nghĩ biện pháp thoát thân.

Vốn chênh lệch giữa Lục Áp và Khổng Tuyên không đến nỗi lớn như hiện tại, chỉ là do Ngũ Sắc Thần Quang được Khổng Tuyên sử dụng rất tuyệt, nhanh chóng thu lấy hai bảo bối của Lục Áp, mà Trảm tiên phi đao – pháp bảo mạnh nhất của Lục Áp cũng bị Khổng Tuyên qua kinh nghiệm của Trương Tử Tinh tìm ra biện pháp ứng phó, còn chớp thời cơ đánh ngược lại khiến Lục Áp tổn thương nguyên khí trầm trọng, cho nên mới rơi xuống hạ phong.

Trương Tử Tinh thấy Lục Áp hoàn toàn bị Khổng Tuyên áp chết, chỉ thấy trong lòng sướng khoái đầm đìa, thở ra một ngụm ác khí, cũng bay lại gần đó.

Lúc này, đột nhiên có hai đạo độn quang từ trên không trung bắn xuống, một vàng một trắng, dừng lại trước mặt Lục Áp và Khổng Tuyên.

Bạch quang là một đạo nhân cao gầy, mình mặc đạo bào màu xám, hắn vừa nhận ra Lục Áp, không khỏi kinh ngạc nói: “đây không phải là Lục Áp đạo hữu sao? Thế nào mà lại thành bộ dạng như vậy?”

Đạo kim sắc còn lại là một nữ tiên dung mạo tuyệt mĩ vô cùng, mặc cung trang màu trắng, tuổi ước chừng ba mươi, tóc gắn một cái trâm kiểu “phu nhân”, ngũ quan xinh đẹp, khí chất cao quý, có điều sắc mặt lạnh lùng hết mực, còn ẩn ẩn toát ra một loại mị lực của đàn bà đã thành thục.

Thanh âm nàng ta đồng dạng hết sức lạnh lùng, nhìn bộ dạng nát bét của Lục Áp, ánh mắt hiện lên vẻ thích thú trước tai họa người khác, cười lạnh nói: “Lục Áp, hàng ngày không phải ngươi rất tự phụ thần thông sao? Không nghĩ rằng cũng có ngày này chứ?”

Lục Áp tựa như không nghe thấy giọng trào phúng của mỹ phụ này, ngược lại lại có chút vui mừng khi thấy hai người, vội nói: “Hai vị đạo hữu tới thực đúng lúc!, xin nể mặt chúng ta cùng mạch Côn Lôn, giúp ta đẩy lui tên cường địch này!”.

Một nam một nữ này biết rõ sự lợi hại của Lục Áp, thấy hắn đem nam tử nho nhã kia coi như cường địch, trong lòng cũng một mảnh kinh hãi, bắt đầu tử tế đưa ánh mắt đánh giá Khổng Tuyên.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.