Thanh Nhi khe khẽ chọc viên bi rỗng ruột có thể trượt lên trượt xuống, trong mắt là một sự nghi hoặc, tuy nàng thiên tư thông minh, kiến thức uyên bác, nhưng cũng không biết đây là loại dụng cụ gì.
" Vật này tên gọi là 'bàn tính”, là... là công cụ tính toán do ta đặc chế" Trương Tử Tinh đã quen với sự nghiệp "ăn cắp bản quyền", nói dối không hề đỏ mặt, "hôm nay kỳ thư Thiên Toán danh chấn thiên hạ, trình độ toán học của mọi người cũng được đề cao không ít, nhưng dùng toán trù làm công cụ tính toán thật là có chút bất tiện, cho nên ta khổ sở suy nghĩ nhiều năm, cuối cùng gần đây tạo ra vật này, không dám giấu làm của riêng, đặc biệt mang tới chia sẻ cùng tiểu thư.
Trong lịch sử, trước khi phát minh ra bàn tính, người ta đều dùng mấy que gỗ để tính toán, mấy que gỗ này được gọi là "toán trù", dùng toán trù làm công cụ để tiến hành tính toán gọi là " trù toán ", đây cũng là công cụ tính toán được Thiên Toán ghi chép lại, lấy Cửu Chương Toán Thuật làm bản gốc, theo sự phổ cập của toán thuật ngày hôm nay, năng lực tính toán của mọi người cũng từ từ được đề cao, toán trù đã không thể nào thỏa mãn nhu cầu, thế là, Trương Tử Tinh kịp thời phát triển ra bàn tính " sản phẩm trước thời đại " này. ( Cũng có truyền thuyết đây là phát minh của Đãi Thủ thủ hạ của Hoàng Đế, chuyện này ở đây không nói đến-LTG).
Thanh Nhi cùng Đặng Thiền Ngọc tò mò nhìn chăm chú, Trương Tử Tinh một bên làm thử, một bên thì giảng giải khái niệm châu toán (tính toán bằng bàn tính), khẩu quyết và phương pháp sử dụng, Thanh Nhi nghe thấy bàn tính này là công cụ tính toán mới do Tử Tinh tiên sinh khổ nhọc nhiều năm mới phát minh ra, biểu tình lập tức trở nên nghiêm túc, tập trung tinh thần nghe hắn giảng giải, chỉ lo bỏ sót một chữ. Đặng Thiền Ngọc mặc dù không giống với Thanh Nhi hiếu học đa tài, nhưng cũng có năng lực tính toán nhất định, nhất là đối với sự vật mới mẻ này rất hứng thú, cho nên cũng tương đối chịu khó lắng nghe.
Trương Tử Tinh mới nói hết khẩu quyết châu toán, Đặng Thiền Ngọc đã giật lấy bàn tính, bắt đầu thao tác dựa vào khẩu quyết vừa nghe, cũng dùng toán thuật phổ thông để đối chiếu, sau khi thử nghiệm lần thứ nhất thành công, vẻ kinh hỉ trên mặt càng thêm đậm : " bảy một hạ thêm ba bậc, bảy hai hạ thêm sáu bậc.... ta biết rồi!"
Kiến thức về số học của Thanh Nhi so với Đặng Thiền Ngọc còn cao minh hơn nhiều, đối với lí giải về bàn tính cũng hiểu thêm được một ít, tự nhiên cũng rất muốn dùng thử một phen, đáng tiếc bàn tính chỉ có một cái, lại không tiện cùng Đặng Thiền Ngọc tranh đoạt, ánh mắt không khỏi ảm đạm.
Trương Tử Tinh biết tâm tình của nàng, một bên thì tỉ mỉ giảng giải tri thức về châu toán, một bên đồng ý ngày mai lại làm một cái bàn tính khác mang đến, mới khiến cho tâm tình nàng tốt hơn.
"Tiểu tặc, tỷ tỷ nói không có sai, nhìn không ra ngươi thật còn có chút tài năng." Đặng Thiền Ngọc chơi đến sắp nghiện, ấn tượng đối với Trương Tử Tinh cũng từ từ tốt lên, từ biểu tình của nàng mà nhìn, "có chút tài năng" đã là tương đương với sự đánh giá cao của người khác rồi.
Thanh Nhi hiểu ý nghĩa trọng đại của việc bàn tính ra đời, vẻ mặt trở nên cung kính, hướng Trương Tử Tinh hành lễ :"tiên sinh chế ra vật này có thể biến rườm rà thành đơn giản, cực kỳ đề cao tốc độ và độ chuẩn xác trong tính toán, ý nghĩa trọng đại, có thể tiếp nối người trước mà mở lối cho người sau, Thanh Nhi đại diện cho tất cả người cùng sở thích nghiên cứu toán thuật trong thiên hạ cảm tạ tiên sinh!"
Trương Tử Tinh vội vã đáp lễ nói: " nghe nói phụ thân tiểu thư cùng quan viên trong triều đình có chút quen biết, có thể xin lệnh tôn đem vật này dâng lên triều đình, làm cho bàn tính có thể nhanh chóng được phổ cập trong thiên hạ, tận dụng hết tác dụng của nó.
Mặt Thanh Nhi lộ vẻ kinh hỉ :"tiên sinh có tâm ý này, Thanh Nhi sẽ cố hết sức để làm, đương kim thiên tử là thánh nhân có trí tuệ, tự nhiên sẽ hiểu được sự trọng yếu của bàn tính, lúc đó tất có lời khen ngợi, Thanh Nhi xin chúc mừng tiên sinh trước"
Trương Tử Tinh lắc đầu, nói ra một câu khiến cho hai nàng bất ngờ :"ta xin lệnh tôn của tiểu thư mang bàn tính dâng lên triều đình, chỉ có một điều kiện, đó là tuyệt đối không thể tiết lộ bàn tính này là phát minh của ta...."
"Vì sao? Đây thật là một cơ hội tốt mà!" ngay cả Đặng Thiền Ngọc cũng cảm thấy không thể tin nổi, nàng mấy hôm trước đã nghe Thanh Nhi nói qua thân phận "quý tộc sa sút" của Tử Tinh tiên sinh, thầm nghĩ :"vốn cho rằng tên tiểu tặc này có tài, không ngờ lại là một tên ngốc, nếu được thiên tử thưởng thức, liền có thể khôi phục cơ nghiệp, an hưởng vinh hoa phú quý, sao lại định làm thế?"
"Phú quý lợi danh chỉ là mây trôi trước mắt, loại cuộc sống tranh đấu đó sao có thể so sánh với sự tự do nhàn vân dã hạc?" Trương Tử Tinh hướng Đặng Thiền Ngọc cười, lộ ra một vẻ mặt dửng dưng, ánh mắt Đặng Thiền Ngọc chớp lên, cũng không nói lời châm biếm nữa.
Trương Tử Tinh đột nhiên nhớ tới, trong Phong Thần Diễn Nghĩa có rất nhiều tiên nhân dị sĩ khi xuất hiện hay chuẩn bị chiến đấu dường như đều rất thích ngâm nga, liền từ trong kho dữ liệu của Siêu Não lấy ra một một đoạn trong bài “Ẩn Sĩ” của nhà thơ Mạnh Giao đời Đường, hít vào một hơi, hai mắt nhìn trời xa xăm, trên mặt hiện lên một nụ cười điềm tĩnh, xem ra cũng có vài phần giống thi nhân, khẽ ngâm : " tạm thời nghe ta ca một đoạn : Bảo ngọc kị xuất phác, xuất phác tiên vi tân. Tùng bách kị xuất sơn, xuất sơn tiên vi tân. Quân tử ẩn thạch bích, đạo thư vi ngã lân. Tẩm hưng tư kì nghĩa, đạm bạc vi thủy chân." (dịch thô: bảo ngọc kỵ đào lên, đào lên thành đá bụi, tùng bách không nên rời núi, rời núi thành củi đốt, người quân tử ở nơi hoang dã, lấy sách vở làm bạn, vui vẻ tìm hiểu ý nghĩa, đạm bạc là gốc chân thực)
Sau khi hắn mặt dày đem bài thơ “ ăn cắp “ này ra ngâm, khóe mắt trộm liếc hai nàng, quả nhiên thấy hai người lộ ra vẻ bội phục, cả Đặng Thiền Ngọc cũng không ngoại lệ , không khỏi đắc ý.
Bài thơ “Ẩn Sĩ” của Mạnh Giao quả nhiên tuyệt diệu, hai vị tiểu thư nhất thời bị tài hoa và khí phách của vị Tử Tinh tiên sinh này thuyết phục, nhất là ấn tượng của Đặng Thiền Ngọc đối với hắn thay đổi hẳn.
Kiến nghị tiến cử Trương Tử Tinh làm quan của Thanh Nhi tự nhiên cũng bị cự tuyệt, nàng đã biết hắn là một cao nhân "không màng danh lợi", cho nên về vấn đề này cũng không khuyên giải nhiều nữa : "Tiên sinh là ẩn sĩ cao nhân, Thanh Nhi bội phục, nhưng khi đem bàn tính dâng lên, các quan tất sẽ hỏi vật này từ đâu mà có, Thanh Nhi nên trả lời làm sao? Chi bằng ta thay tiên sinh tiến cử với gia phụ , để gia phụ định đoạt, thế nào?"
Gặp cha nàng? Thế nhưng cha nàng là đệ nhất văn thần của ta, trừ phi học nàng đeo khăn che mặt, không thì thân phận không phải lập tức bị lộ sao? Trương Tử Tinh vội vàng cự tuyệt :" Việc này rất dễ, Thanh Nhi tiểu thư cứ nói bàn tính là do nàng chế tạo..."
"Sao có thể thế được!" Thanh Nhi lập tức hiểu ra ý tứ của hắn, kiên quyết cự tuyệt :" tiên sinh chẳng lẽ muốn ép Thanh Nhi làm kẻ bất nghĩa? Thanh Nhi tuy bất tài, nhưng không thể làm ra việc vô sỉ như thế được!"
"Ài, Thanh Nhi tiểu thư chẳng lẽ nhẫn tâm để bàn tính này thất truyền? Cũng được, ta tự mình hủy nó đi" Trương Tử Tinh cố ý làm bộ dạng tức giận, cầm lấy bàn tính, làm dáng như sắp đập vỡ.
"Khoan đã !", quả nhiên không ngoài dự đoán của Trương Tử Tinh, Thanh Nhi cùng Đặng Thiền Ngọc tựa hồ cùng đồng thời cất tiếng ngăn cản.
Thanh Nhi nhìn Trương Tử Tinh chằm chằm, từ từ nói :" tiên sinh đã đem châu toán ảo diệu truyền thụ cho Thanh Nhi, cho dù hủy đi bàn tính này, Thanh Nhi cũng dựa vào trí nhớ mà làm ra cái khác. Bàn tính đối với ý nghĩa của toán học vô cùng quan trọng, Thanh Nhi tất nhiên là không thể chịu đựng được dày vò trong lòng, sớm hay muộn cũng phảng chế ra cái khác. Ài, tiên sinh quả thật tính kế rất tốt!"
Trương Tử Tinh không khỏi tán dương tâm tư nhạy bén của Thanh Nhi, có thể nói là từ khi hắn đến triều Thương cho tới nay mới thấy một người có trí thông minh cao như vậy, cho dù là đem Tỷ Can ra so sánh, cũng phải nhường nàng một bước, nữ tử bực này, cũng là hồng nhan tri kỷ của hắn, há có thể mở to mắt nhìn nàng tương lai như các nữ nhân bình thường, vì phụ thuộc vào nam nhân mà trầm mặc một đời sao?
"Tiểu thư minh giám, Tử Tinh chế tạo ra bàn tính, không phải vì phú quý danh lợi, chỉ vì phát triển toán học, tại hạ được tiểu thư coi là tri âm, tự biết tính của tiểu thư, nên đành dùng hạ sách này, làm cho tiểu thư khó xử, tại hạ lúc này xin thỉnh tội trước vậy" Trương Tử Tinh vẻ mắt áy náy nói, tâm lí lại cảm thấy diễn xuất của bản thân càng ngày càng xuất chúng, thiếu chút nữa là chân chính nhập vai vị cao nhân coi phú quý như phù vân này rồi----nếu như hiện tại có thể gia nhập vào giới nghệ thuật, ít nhất cũng thành tên siêu sao điện ảnh a.
Thanh Nhi thở dài một tiếng, không nói thêm gì nữa, Trương Tử Tinh nghe ra sự sầu muộn trong lời than vãn của nàng, cũng không ép buộc nữa, chỉ là bắt đầu nói chuyện trời nam đất bắc, Thanh Nhi biết hắn muốn lảng sang chuyện khác, nhưng vẫn thỉnh thoảng phối hợp đáp lời, tránh làm cho hắn xấu hổ, Trương Tử Tinh thầm khen, đồng thời cũng làm ra một quyết định trọng yếu trong lòng.
Đặng Thiền Ngọc cùng Trương Tử Tinh tán gẫu, không ngờ học thức của tên "thầy đồ dởm" này thật sự giống như lời Thanh Nhi, uyên bác vô cùng, cũng không khỏi mau miệng hơn, hỏi hết vấn đề này tới vấn đề khác, so với Thanh Nhi còn quái dị li kì hơn nhiều, quả thật giống như tác phẩm giáo dục trẻ em thế kỉ hai mươi “mười vạn câu hỏi vì sao”, may là có kho số liệu của Siêu Não, kết hợp với trình độ hiểu biết về Thương triều, hắn cuối cùng cũng chống đỡ được khi Đặng Thiền Ngọc cứ như súng liên thanh liên tục hỏi, xong chuyện thở một hơi dài, xem ra vị Ngọc tiểu thư này cũng thật là một thiếu nữ "có vấn đề".
Trương Tử Tinh đồng thời cũng phát hiện được một hiện tượng có ý nghĩa, từ mấy câu hỏi của Đặng Thiền Ngọc mà xem, kiểu tư duy của nàng rất độc đáo, dám hỏi rất nhiều vấn đề thách thức trí thức thời nay, một khi hứng lên, trí tưởng tượng càng phong phú, giống như thiên mã hành không, thậm chí cả Thanh Nhi cũng không hơn được, nhưng mục đích của nàng chỉ là lấy được đáp án hoặc là hưởng thụ niềm vui vấn đáp, đối với sự đúng sai hoặc ý nghĩa của đáp án cũng không nghiền ngẫm quá nhiều, còn Thanh Nhi không giống thế, đối với rất nhiều đáp án đều tử tế suy nghĩ, lại lấy sở học ra để kiếm chứng, tiếp thu rất nhiều kiến thức mới mẻ, có thể nói, vấn đề mặc dù là do Đặng Thiền Ngọc đề xuất, nhưng thu được nhiều lợi ích nhất lại là Thanh Nhi đang lắng nghe.
"Cho dù là sư tôn của ta, cũng không cách nào liên tục trả lời câu hỏi của bản tiểu thư, với lại đáp án của ngươi so với sư tôn thú vị hơn nhiều....coi như là ngươi có bổn sự, tiểu tặc." Đặng Thiền Ngọc giống như một cô giáo kiểm tra học trò, mãn ý gật gật đầu, đem đẳng cấp "có chút tài học" của hắn thăng lên "có bổn sự" :"đã thế này, chuyện trước đây bản tiểu thư với ngươi coi như chân chính xóa bỏ, cũng sẽ không tìm ngươi làm phiền nữa."
"Chân chính" xóa bỏ tất cả? hóa ra nha đầu này bây giờ mới đáp ứng Thanh Nhi vứt bỏ thù hận bằng mặt không bằng lòng a, mười phần thì có tám chín là nhân lúc Thanh Nhi vắng mặt phóng Ngũ Sắc Thạch đánh trộm....nghĩ tới đây, trong lòng Trương Tử Tinh không nhịn được mà nổi lên hàn ý, nghĩ tới mấy câu danh ngôn của hậu thế "tái cùng bất năng cùng giáo dục, tái nhạ bất năng nhạ ác nữ”(có nghèo cũng không thể thiếu giáo dục, có trêu cũng không thể trêu vào ác nữ)- quả nhiên khuôn vàng thước ngọc nha.
"Tiểu tặc, vừa rồi tỷ tỷ nói ngươi luyện chế pháp bảo thất bại là thế nào? ngươi biết luyện chế pháp bảo ư?" nhắc tới pháp bảo, lòng hiếu kì của Đặng Thiền Ngọc lại mãnh liệt bốc lên.
Trương Tử Tinh đương nhiên không thể nói thật, chỉ sáng tác ra một câu chuyện nửa thật nửa giả, nói là dựa theo một bản cổ tịch thiếu sót, dùng lực lượng của sấm sét biến cát đá thành pha lê, nhưng bởi vì đồ đựng trong tay không cách nào chứa quá nhiều thiên lôi, cho nên lần nào cũng thất bại.
"Tiểu tặc, ngươi vừa nói…cát đá có thể biến thành pha lê?" Đặng Thiền Ngọc mắt hạnh trợn tròn, đối với nàng mà nói, đá pha lê tuyệt đối là một loại trang sức tài bảo, tính trọng yếu của nó vượt xa sự tưởng tưởng cùa người thường.
"Đúng thế, tiếc là bản cổ tịch kia không được trọn vẹn, ta nhiều lần thí nghiệm, cũng mới hiểu được một chút, chỉ là thiên lôi kia thật khó thu thập, không chỉ cực kỳ nguy hiểm, mà còn bị thời tiết giới hạn, cho nên tiến triển rất chậm.
"Hiểu được một chút? Lẽ não ngươi cũng có thể chế ra thủy tinh?" Đặng Thiền Ngọc nghe ra manh mối trong lời nói của hắn, lập tức hỏi một câu.
Trương Tử Tinh nhìn ra Đặng Thiền Ngọc hình như rất quan tâm tới việc chế tạo thủy tinh, đột nhiên nghĩ tới nàng lần trước dùng Ngũ Quang Thạch đả thương Khương Văn Hoán, lòng tự giác ngộ, đáp :" Đúng thế, đáng tiếc vừa mới tạo ra được một chút, thiên lôi đã dùng hết...."
Đặng Thiền Ngọc nhíu mày nói :"ngươi dùng loại công cụ gì để thu thập thiên lôi? Lẽ nào là bình ngọc bình thường sao? Thật sự là ngu ngốc! Vì sao không dùng Tụ Lôi Bình?"
Tụ Lôi Bình? Có loại công cụ có thể thỏa mãn điều kiện chứa điện năng này sao? Mắt Trương Tử Tinh trợn tròn