Trải qua chuyện này, Trương Tử Tinh cùng Văn đạo nhân tựa hồ vỗ tay hiểu ý, tỏ ra mười phần thân mật, lập tức kết bạn đồng hành cùng đi Nam Hải.
Dọc đường, Văn đạo nhân không ngừng chém đông chém tây, dò hỏi lai lịch vị đạo hữu “Đái Lung Tử” này, từ vài câu nói mơ hồ của đối phương xét ra, Đái Lung Tử là một vị tán nhân nhàn du, ngày thường thích đi du lịch, mà sư môn cũng rất không đơn giản, còn có một vị sư đệ “Đề Lam Tử” (hẳn cũng có ý đùa cợt gì, nhưng ta ko rõ ý của nó-dịch giả), cũng là sư tôn của vị Kiểm Lâu Tử kia, tu vi đã sắp tới bực Huyền Tiên.
Văn đạo nhân tuy hoài nghi lời nói của Trương Tử Tinh, nhưng thấy khi đề cập tới Đề Lam Tử, vị sư điệt Kiểm Lâu Tử kia lộ ra vẻ tự hào khó giấu, có thể thấy lời này không giả, không khỏi ngầm kinh sợ.
Văn đạo nhân hành tung quỷ dị, có lúc lại biến mất tới nửa ngày, tại lúc Trương Tử Tinh tưởng thôi giờ một mình lên đường, thì lại thấy hắn quỷ dị xuất hiện. Trương Tử Tinh đối với chuyện này cũng hết sức phòng bị, có trời mới biết vị “đạo hữu” này lúc nào thần không biết quỷ không hay xuất hiện đằng sau lưng, tặng cho mình một đao a.
Viên Hồng tìm cơ hội đưa ba túi pháp bảo kia cho Trương Tử Tinh. Trương Tử Tinh nhìn cũng không nhìn, trực tiếp nhét lại vào trong người hắn. Viên Hồng mừng rỡ, mở ra nhìn thử, phát hiện trong không có nhiều đồ, chủ yếu là chút tài liệu và dược bình, có vài đồ vật miễn cưỡng coi được thôi, xem ra mấy vị hi sinh giả kia củng không giàu có gì. Bất quá, muỗi nhỏ cũng là thịt a, phải biết so với mấy tên tử quỷ xui xẻo này, Viên Hồng trong tay chỉ có một thanh binh khí thực là nghèo mạt rệp, cho nên hắn vẫn hết sức hài lòng thu lấy mấy món đồ này. Trương Tử Tinh đột nhiên gọi Viên Hồng giật lại: “ngươi mau xem cái này”.
Viên Hồng nhìn lại, trước mặt Trương Tử Tinh xuất hiện một quả tiểu cầu nửa trong suốt, trên tiểu cầu xuất hiện một cảnh tượng mờ ảo, trong hình ảnh đó, ba đạo nhân đang trong cảnh chiến đấu, liều mạng cùng đối phó với một thứ gì đó trong không trung, có người hươ bảo kiếm, có người giở pháp thuật, hóa hỏa diễm loạn đánh trong không trung. Nhưng vật kia tựa hồ hết sức lợi hại, ba đạo nhân rốt cuộc chịu không nổi, lộ ra biểu tình hết sức thống khổ, ôm đầu rơi xuống đất. Một người trong đó cố gắng lấy ra một vật, hướng không trung ném lên, một đạo khói lửa bắn thẳng lên trời, hẳn là tín hiệu cầu viện gì đó.
Chỗ Trương Tử Tinh cùng Viên Hồng đứng ở đây cũng thấy được khói lửa trên bầu trời, xem ra vị trí ba người kia cách không xa nơi này.
Cạn lực phóng ra tín hào xong, đạo nhân kia cũng gục trên mặt đất, một tràng cảnh khủng bố bắt đầu xuất hiện, thân thể mấy đạo nhân này không ngờ dần khô quắt, cuối cùng chỉ còn lại vài cỗ xác khô, tựa hồ dịch thể trong cơ thể đều bị cái gì đó hút sạch, thực là quỷ dị vô cùng.
Trên thân thể mấy cỗ xác khô bay lên vô số những điểm đen nhỏ li ti, ngưng tụ thành một khối, cuối cùng hóa trở lại thành hình dạng Văn đạo nhân, bắt đầu thu thập chiến lợi phẩm trên người mấy đạo nhân – Lần này người tu luyện tới Nam Hải tham gia đoạt bảo nhiều vô số, chính là cơ hội ‘sấn hỏa đả kiếp’, giết người cướp của, khó trách Văn đạo nhân này lại thỉnh thoảng bất ngờ thất tung, thì ra là đi “buôn bán” mấy chuyện này.
Lúc này Văn đạo nhân tựa hồ mẫn cảm phát hiện ra điều gì, người rung lên một đợt, một cỗ lực lượng cường đại vô hình tỏa ra bốn phía, cảnh tượng kia nhất thời kịch liệt run rẩy, không bao lâu hoàn toàn biến mất.
Viên Hồng kinh hãi nói: “Văn đạo nhân này vừa rồi dùng dị thuật gì, lại có thể hút người tới khô kiệt?”
Trương Tử Tinh mệnh lệnh Siêu Nảo phát lại hình ảnh vừa rồi, cuối cùng phát hiện, thứ một mực công kích ba đạo nhân, cuối cùng giết chết bọn họ là mấy điểm đen kia. Phóng to ra nhìn lại, không ngờ mỗi một hắc điểm chính là từng con muỗi nhỏ xíu. Loại muỗi này trông tưởng không có gì, nhưng lại lợi hại phi thường, không ngờ lại không đao kiếm thủy hỏa, mà còn có chút năng lực tựa như Phệ Phách của Xi Vưu, có thể thôn phệ huyết nhục toàn thân, thực hết sức đáng sợ.
Lũ muỗi này, nhất định là chân thân của Văn đạo nhân, Trương Tử Tinh nhìn tới đây, đột nhiên nhớ tới một đoạn tình tiết trong Phong thần diễn nghĩa.
Trong trận Vạn Tiên, một trong tứ đại đệ tử của Thông Thiên Giáo Chủ là Quy Linh Thánh Mẫu dùng Nhật Nguyệt Châu đánh bại Cù Lưu Tôn, song lại bị Tiếp Dẫn giáo chủ Tây phương dùng Niệm châu hàng phục, lộ ra nguyên hình ô quy. Tiếp Dẫn sai Bạch Liên đồng tử dùng túi nhỏ thu lấy ô quy, không ngờ trong túi bay ra một đàn muỗi thần bí, tức thì hấp phệ Quy Linh Thánh Mẫu thành xác khô. Lúc Bạch Liên đồng tử đến thu nó, thì đoàn muỗi nhân đó chạy tới tây phương, nuốt trộm ba cánh sen trong mười hai đài sen của Tiếp Dẫn thánh nhân, Tiếp Dẫn trở về từ trận Vạn Tiên, đau lòng không ngớt.
Chẳng lẽ nói, Văn đạo nhân này cũng đàn muỗi thần bí thôn phệ Quy Linh thánh mẫu và ăn trộm đài sen kia có quan hệ với nhau? Hay là nói, Văn đạo nhân chính là đàn muỗi đáng sợ này? Thế này xem ra, nên gọi hắn là Văn đạo nhân mới phải (chữ Văn đầu là văn chương, chữ Văn sau nghĩa là con muỗi-LND)
Trương Tử Tinh thu hồi Siêu Não, quay sang Viên Hồng nói: “Văn đạo nhân này tâm kế âm hiểm, tâm tư cẩn mật, một thân tu vi ẩn tàng không lộ, nhìn lợi hại phi thường, nếu không phải ta đã ngầm hạ vật truy tung trên người hắn, lại phái ra sinh vật giám thị khí theo dõi, chắc không thể phát hiện được bí mật của hắn. Đáng tiếc, giám thị khí kia đã bị hắn cảnh giác thi thần thông phá hỏng. Nếu sau này đối địch cùng hắn, phải hết sức cẩn thận, 72 phép thần thông của ngươi có phép biến hóa thần diệu, lúc đó có thể lợi dụng phép sinh khắc, khắc chế người này”.
Viên Hồng vốn khâm phục tài năng của sư bá, vội vàng ghi nhớ trong lòng. Hai người đang lúc đàm luận, bỗng nghe tiếng Long Mã bên ngoài kêu lên. Trương Tử Tinh nhớ Long Mã đang ở gần đó tìm cỏ non ấm bụng, chẳng nhẽ đã xảy ra chuyện gì? Hắn lập tức thẳng người, hướng nơi tiếng kêu phát ra chạy tới, liền thấy Long Mã đang thở hồng hộc mệt mỏi, giận dữ nhìn đạo nhân đối diện, đạo nhân kia chính là kẻ Trương Tử Tinh vừa nhìn thấy trong ảnh tượng- Văn đạo nhân.
Văn đạo nhân thấy Trương Tử Tinh chạy tới, đổi sang vẻ thân quen khen thưởng nói: “đạo hữu, tọa kỵ này của ngài thực thần tuấn dị thường, ta mới tới đây tìm ngài, nó đã hí lên thông báo”.
Trương Tử Tinh từ vè giận dữ của Long Mã nhìn ra, vừa rồi tất đã có chuyện gì phát sinh, tuyệt không phải như lời Văn đạo nhân xảo trá, chỉ sợ hắn có ý đồ gì với Long Mã. Cần biết, Long Mã vốn là tọa kỵ vủa Phục Hi, hết sức thông linh, cũng có chút pháp lực, nếu không phải Trương Tử Tinh người mang Hà Đồ, năm đó Long Mã cũng không cam tâm nhận hắn làm chủ, giờ Văn đạo nhân này vọng tưởng trộm lấy nó, Long Mã đời nào cam chịu. Trương Tử Tinh trong lòng cười lạnh, trên miệng lại cười hiền hòa nói: “đạo hữu thần thông quảng đại, lai vô ảnh, khứ vô hình, tọa kỵ này của ta vốn nhát gan, nên dễ dàng bị ngài kinh động, mong đạo hữu chớ trách”.
Văn đạo nhân kể cũng loại mặt dày, không có nửa phần xấu hổ bày một nụ cười độ lượng: “chuyện nhỏ mà thôi, đều là người đồng đạo, Đái Lung Tử đạo hữu hà tất khách khí như vậy?”
Chính là muốn ngươi đái lung tử (nhốt ngươi vào lồng?), sớm muộn cũng sẽ cho ngươi biết thế nào là lợi hại! Trương Tử Tinh cười hắc hắc một tiếng, bước lại vuốt ve Long Mã: “đạo hữu thực khéo ăn nói!”
Viên Hồng dù sao “đạo hạnh” không đủ, không đỡ nổi hai người đá xoáy, dẫn Long Mã đi xa sang một bên.
Lúc này, đột nhiên vài đạo bạch quang xuất hiện trên không trung, từ từ hạ xuống, hóa thành vài gã đạo nhân, đứng đầu là một trung niên đạo nhân, ngắm nghía hai người một trận, cất giọng hỏi: “bần đạo là Ngũ Di sơn, Bạch Vân động, Kiều Khôn tán nhân, ta có ba người môn hạ, vốn đang tuần tra ở nơi này, đột nhiên tin tức biến mất, không biết hai vị đạo nhân có gặp qua?”
Trương Tử Tinh đang muốn lắc đầu, đột nhiên nghĩ tới cảnh tượng thấy trong Siêu Não: chẳng nhẽ ba người bị hại kia chính là môn hạ của Kiền Khôn?
Văn đạo nhân thấy khổ chủ không ngờ đã tìm tới cửa nhanh vậy, ánh mắt đảo lên, hồi đáp: “nơi này chỉ ta cùng vị đạo hữu này, cùng sư điệt của hắn, chưa từng gặp qua ba người nào cả, không biết hình dáng thế nào?”
Kiều Khôn đem ngoại hình ba gã đồ đệ mô tả một lượt, Trương Tử Tinh liền dễ dàng khẳng định, đó chính là ba tên đạo sĩ bị Văn đạo nhân hại chết. Văn đạo nhân không hề bối rối, chỉ một mực nói rằng không gặp. Một vị nữ tử bên người Kiền Khôn hỏi: “hai vị đạo hữu, vừa rồi có thấy một đạo khói lửa bay lên trời?”
Tất nhiên là Văn đạo nhân vẫn như cũ nói rằng không chú ý thấy, không đợi Kiền Khôn tiếp tục hỏi, một gã đạo nhân lại phi tới, mặt lộ vẻ bi ai, hướng Kiền Khôn bẩm báo: “sư tôn, bên sườn núi phát hiện ba cụ xác khô, tựa như bị yêu vật gì đó hút sạch tinh nguyên, từ quần áo sót lại, chính là ba vị sư huynh!”.
Kiền Khôn giật mình kinh hãi: “ngươi có nhìn cẩn thận không?”
Đạo nhân kia đáp: “ba người chính mặc phục sắc của Bạch Vân động chúng ta, hẳn là ba vị sư huynh. Ba người không chỉ đã chết, pháp bảo trên mình cũng bị kẻ sát nhân đoạt đi”.
Kiền Khôn vốn muốn chạy đi kiểm tra, nhưng bỗng thay đổi ý niệm, không khỏi hoài nghi Trương Tử Tinh và Văn đạo nhân: nơi này gần như vậy, tuyệt đối có thể nhìn thấy khói lẳ, tên đạo nhân gầy này hẳn là nói dối, chẳng nhẽ hai kẻ này có liên quan tới việc đệ tử bị hại?
“Vừa rồi ta ở bên này cũng thấy một cỗ lửa khói màu hồng bay lên, còn tưởng là chuyện gì, thì ra là vậy”, Trương Tử Tinh nói: “ba vị đạo hữu kia bị hút sạch tinh nguyên, nhất định là có yêu vật gì đó làm hại, thủ đoạn thực ác độc. Ta nguyện tương trợ đạo hữu, trừ diệt yêu nghiệt”.
Kiền Khôn nghe vậy thì gật đầu, đem ánh mắt hoài nghi nhìn qua Văn đạo nhân. Văn đạo nhân thấy Trương Tử Tinh nói đã thấy khói lửa, thầm kêu không ổn, lại nghe thấy hai chữ yêu vật, càng thêm khẩn trượng, sợ Kiền Khôn này cũng có loại bảo bối lợi hại như Ngô Bình, phát hiện ra thân yêu tộc của mình. Văn đạo nhân cũng không phải loại tầm thường, tâm niệm khẽ chuyện, lập tức nghĩ ra độc kế thoát thân. Kiền Khôn đang muốn vặn hỏi Văn đạo nhân một phen, bỗng nhiên nghe thấy hai tiếng “đinh đang!”, một thanh trường kiếm rơi xuống dưới chân Trương Tử Tinh. Nữ tử bên người Kiền Khôn tinh mắt, liếc cái là nhận ra kiếm này: “đây không phải là bảo kiếm của đệ tử Bạch Vân động chúng ta sao? Sao lại ở trên người ngươi?”
Câu này vừa ra, tinh quang trong mắt Kiều Khôn rực lên, chúng đệ tử tức thì vây lấy Trương Tử Tinh và Văn đạo nhân.
Trương Tử Tinh còn chưa từng thấy kiếm này bao giờ, sao có thể rơi từ trên người xuống, hắn lập tức tỉnh ngộ: này chính là kế giá họa của Văn đạo nhân!.
Văn đạo nhân thi thủ đoạn thành công xong, lập tức tỏ ra như nhìn thấy ác nhân, ra vẻ kinh hãi trỏ vào mặt Trương Tử Tinh lắp bắp: “Đái Lung Tử đạo hữu, vừa rồi ta tìm ngươi không gặp, thì ra ngươi…”
Hắn vừa nói vừa hướng ra bên ngoài lui lại, Kiền Khôn nghe lời này, tự nhiên tin chắc Trương Tử Tinh phạm tội, giận dữ nói: “yêu nhân giỏi lắm, dám lừa gạt ta! Mau xem kiếm!”.
Nói xong, hắn phất tay, một đạo ánh sáng cong cong bay thẳng tới Trương Tử Tinh, thanh thế kinh người. Trương Tử Tinh vội vàng tránh né, miệng hô lớn “Hiểu nhầm rồi!”, song Kiều Khôn đâu chịu tin, chỉ huy bạch quang truy đuổi hắn không ngừng. Trương Tử Tinh không có cơ hội giải thích, cũng chân chính hiểu được tâm tình của Bá Ấp Khảo lúc trước, lòng thống hận Văn đạo nhân vô cùng, nhưng Kiền Khôn bức bách quá rát, chỉ đành lấy ra Định Thương Kiếm, đại chiến cùng Kiều Khôn.
Viên Hồng bên này nghe tiếng đao kiếm chạy lại, thấy Trương Tử Tinh gặp địch, rút ngay hắc bổng quất tới Kiều Khôn, môn nhân bên người Kiền Khôn tức thì ùa lên, một tràng hỗn chiến bắt đầu kịch liệt.
Trương Tử Tinh cậy vào sự sắc bén của Định Thương Kiếm, chọn thời cơ chém bạch quang của Kiền Khôn thành hai mảnh, thì ra là một chiếc vòng bạc. Kiền Khôn bị hủy pháp bảo, lửa giận càng bừng, lại rút ra một thanh trường kiếm, múa tít trong tay, lửa cháy đầy trời chém thẳng vào Định Thương Kiếm. Ngờ đâu Định Thương Kiếm là thượng cổ hung khí Phệ Phách cải tạo thành, uy lực cực mạnh, hai kiếm đập vào nhau vài hồi, thanh kiếm lửa kia đã bị chém cụt đi một đoạn. Văn đạo nhân đang đứng bên cạnh, thấy kiếm này thần dị như thế, ánh mắt liền lộ vẻ tham lam, rút ra song kiếm, hét lớn một tiếng: “đạo hữu, ta tới giúp ngài đây!”.
Nói xong, nhảy vào vòng chiến, hắn tốc độ rất nhanh, mấy gã đệ tử Bạch Vân động không sao ngăn trở được. Kiền Khôn vốn đã e dè tiên kiếm lợi hại của Trương Tử Tinh, thấy đối phương lại có viện quân, không khỏi kinh hãi. Trương Tử Tinh quay đầu nhìn lại, lộ vẻ vui mừng, kim kiếm trong tay càng vũ lộng tít mù.
Lúc này đột nhiên kỳ biến phát sinh, Văn đạo nhân đang tới tương trợ kia, bỗng đâm ra một kiếm, chọc thẳng vào lưng Trương Tử Tinh! Trương Tử Tinh không kịp phòng bị, kêu thảm một tiếng, ngã gục xuống đất. Tràng biến hóa khiến ngay cả Kiền Khôn cũng bất ngờ ngây ra, Văn đạo nhân một kiếm đắc thủ, rất nhanh vươn tay định chộp lấy Định Thương Kiếm.
Không chờ hắn kịp chạm vào tiên kiếm, thân hình đột nhiên nghiêng ngả, lảo đảo lui lại vài bước, mặt lộ vẻ không thể tin. Chỉ thấy Trương Tử Tinh tựa quyền đầu xuống đất, từ từ đứng lên, trên người không biết từ lúc nào đã nhiều hơn một kiện giáp trụ, một kiếm kia của Văn đạo nhân chỉ là đánh lên giáp trụ, không hề thương tổn tới Trương Tử Tinh.
Trương Tử Tinh cười lạnh nói: “một vị đạo hữu thực tốt a! ngươi như thế này tới trợ ta hả?”
Văn đạo nhân còn chưa mở miệng, Trương Tử Tinh đã tung ra một đấm, vòng sáng kì quái nơi quyền đầu đột nhiên liên tục truyền tới tiếng nổ nhỏ, ép khiến cho Văn đạo nhân liên tiếp lui lại, mỗi bước chân lui, mặt đất liền rầm rầm nứt ra, cuối cùng không ngờ ngực Văn đạo nhân lộ ra một lỗ thủng xuyên hẳn qua người.
Kiền Khôn thấy một quyền của Trương Tử Tinh lại có uy lực như vậy, không dám manh động xông lại tấn công, đồng thời cũng bị cảnh này làm kinh hãi.
“Lực lượng thực mạnh! Một kích này ít ra cũng có tu vi Kim tiên trung giai, giỏi một tên Đái Lung Tử, ẩn tàng thâm lắm!”, tuy ngực hắn bị đánh thủng, song Văn đạo nhân vẫn tỏ ra bình an vô sự, nghiến răng hỏi: “chỉ là…làm sao ngươi biết ta muốn tập kích ngươi?”
Trương Tử Tinh hừ lạnh một tiếng: “vừa rồi bên người ta chỉ có một mình ngươi, thanh kiếm kia nhất định là ngươi giở trò, khiến cho vị Kiều đạo hữu này hiểu nhầm. Nếu không phải ta biết là độc kế của ngươi, đã sớm phòng bị, nếu không vừa rồi đã bị ngươi giết chết, cướp cả bảo kiếm. Loại vu oan giá họa, lại muốn giết người cướp của như này, xem ra ba đệ tử Bạch Vân động kia cũng là do ngươi hại!”.
Kiền Khôn nghe vậy, không khỏi thầm tin vài phần. Văn đạo nhân thấy Trương Tử Tinh phá được quỷ kế của hắn, cũng không cố tiếp tục giải thích, gằn giọng nói: “Đã là như vậy, hôm nay các ngươi đừng kẻ nào mong sống sót rời di nơi này!”
Nói xong, thân hình hắn từ từ nhạt đi, hóa thành nghìn vạn con muỗi nhỏ li ti, vo ve nhiễu động, nhắm hướng Trương Tử Tinh và Kiều Khôn công kích tới.