Ngài CEO, Ký Tên Kết Hôn Đi!

Chương 17: Chương 17: Oan gia ngỏ hẹp




“Long tiên sinh, xin chào!” Thích Nghi cất bước đi tới, đối với bóng lưng người nọ khẽ mở miệng: “Tôi là Trần Thích Nghi, hy vọng có thể cùng anh nói chuyện một chút!”

Thân mình kia từ từ quay lại.

Anh quần áo hoa lệ, ngũ quan khắc sâu trên gương mặt tuấn tú, nụ cười lạnh lùng thiếu đứng đắn, đôi con ngươi nhàn nhạt ngạo nghễ nhìn Thích Nghi, ánh sáng lóe lên bốn phía, dường như muốn đem cả người cô nuốt vào bụng.

Nhìn thấy mặt mũi của anh, gương mặt Thích Nghi biến sắc, bước chân không tự chủ lui về phía sau.

Tại sao lại là anh ta?!

Người này, là người vô lại, vô sỉ, nhàm chán nhất, vô địch khốn kiếp mà cô gặp phải!

Thật sự là oan gia ngỏ hẹp!

Thích Nghi gần như muốn tông cửa mà chạy.

Bỗng nhiên, bên tai nghe được tiếng Minh Hy Nhi kinh ngạc kêu lên: “Ah, anh không phải là anh Long.”

Anh ta không phải Long Vu Hành?

Cô vốn có ý định chạy trốn, khi nghe xong lời này, Thích Nghi thoáng phân tâm, anh đã bước chân lên trước một bước, đứng trước mặt cô.

“Tôi đích thực không phải Long Vu Hành.”

Lời này, anh đương nhiên là nói với Minh Hy Nhi, nhưng ánh mắt từ đầu đến cuối lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Thích Nghi.

Thích Nghi liên tiếp lùi lại, cho đến khi sau lưng chạm phải bức tường lạnh băng, mới dừng lại bước chân. Mắt thấy anh tới gần, thân hình cao lớn hầu như che phủ ánh đèn phía trên đầu, làm cho tầm mắt cô có chút mơ hồ không thấy rõ. Trong đầu “lộp bộp” giật mình một cái, theo bản năng đưa tay chống trên lồng ngực của anh dùng sức đẩy một phát, muốn đem anh đẩy ra, kéo xa khoảng cách với nhau.

Thế nhưng không hề lay động anh được một chút nào!

Trái lại đôi bàn tay anh áp lên trên tường, đem toàn bộ thân thể cô giam vào trong đó: “Còn muốn trốn nữa hay sao?”

Âm thanh lạnh lùng trong suốt, không mang theo một chút thương tiếc.

Cô đương nhiên là muốn chạy trốn, bất quá không có chỗ để trốn thôi!

Ổn định tinh thần một chút, Thích Nghi liếc mắt hung ác nhìn Minh Hy Nhi, thấy cô ta đang lè lưỡi, nghĩ thầm món nợ này cô nhớ kĩ, sau này lại tính sổ với cô ta.

Rõ ràng người áp sát cô là anh, cô lại trực tiếp xem như không nhìn thấy anh, trong lòng Đông Phương Tín xuất hiện một chút tức giận, đầu ngón tay nhẹ bóp cằm của cô: “Chậc chậc, bề ngoài thì tỏ ra lịch sự, không nghĩ tới cũng là một món hàng giương nanh múa vuốt!”

“Anh mới là món hàng, cả nhà anh đều là món hàng!” Thích Nghi không chút do dự phản bác lại.

Mặc dù sống ở nước ngoài lâu ngày, nhưng mà từ trước tới nay cô luôn chú ý đến tình hình xã hội Trung Quốc, vì vậy đối với loại chuyện đấu khẩu như thế này, không làm khó được cô.

Nghe cô phản bác, sắc mặt Đông Phương Tín một hồi xanh mét, hai bên má gân xanh nổi lên, đương nhiên giờ phút này anh đang tức giận.

Được lắm, muốn tranh cãi cùng anh đúng không!

Anh cười nhạo một tiếng, nghiêng người nhìn sang Minh Hy Nhi.

Từ nhỏ đã sống trong một gia đình giàu có, Minh Hy Nhi đương nhiên cũng không phải là dạng người lương thiện, mắt thấy bọn họ ngươi qua ta lại đối địch với nhau, cô đã nhìn ra được giữa bọn họ hẳn là có quan hệ không bình thường. Lúc này thoáng nhìn tới ánh mắt lạnh lùng của Đông Phương Tín, cô vội vàng lui ra ngoài, vẫn không quên tiện tay giúp bọn họ đóng cửa phòng lại.

Nhưng mà trong lòng lại có nghi ngờ cực lớn, rõ ràng đây là phòng làm việc của anh Long, làm thế nào lại xuất hiện một người đàn ông xa lạ? Có thể đem phòng làm việc của anh Long xem như chỗ của mình, sợ rằng không đơn giản!

Cô tốt nhất không nên chọc giận anh ta thì hơn!

“Này---- ---“

Không ngờ Minh Hy Nhi bỏ cô lại mà chạy, sắc mặt Thích Nghi trầm xuống, trong khi chặn cô lại, cánh tay anh bất ngờ giơ lên, lòng bàn tay chận cổ cô lại, để cho cô không thể phát ra lời nào.

Thích Nghi tức giận, đưa tay hướng đến gương mặt của anh đánh tới.

“Còn muốn dùng lại chiêu này hay sao?” Đông Phương Tín cười lạnh, nhẹ đưa cùi chõ lên, lòng bàn tay rãnh rỗi dùng sức giữ cổ tay của cô lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.