Ngài Chủ Tịch Ác Liệt

Chương 5: Chương 5






Ánh mặt trời sau 12h rực rỡ từ ngoài cửa sổ đang rơi trên khe cửa, giống như những vì sao đang lấp lánh trên tóc, trên vai của hắn, khuôn mặt khôi ngô tuấn tú ẩn chứa vẻ “Thâm tàng bất lộ”. Nhìn hắn rất giống con quỷ mê hoặc loài người.

Từ Đông Thanh nhìn chằm chằm hắn, phát hiện người này luôn có dáng vẻ tao nhã, tinh thần sảng khoái, chỉ là không có lễ nghi phép tắc gì cả, cô đứng giữa phòng cũng không mời cô ngồi, cơ bản như phạt cô đứng.

Cô không chịu yếu thế, đi thẳng đến cái ghế nơi bàn làm việc ngồi xuống, còn cố ý nhấc chân muốn chọc tức hắn.

“Tìm tôi có việc gì sao?” Thấy vẻ mặt hắn không thay đổi, cô chỉ có thể chủ động lên tiếng.

Đồ Tỉ Phu thong dong ưu nhã tựa người vào ghế, mười ngón tay đan chéo trước ngực, mở miệng.

“Tôi muốn cô làm giáo viên chủ nhiệm lớp 12 ban A.”

Cái gì? Muốn cô làm giáo viên chủ nhiệm?

Học sinh lớp này vừa dốt, vừa ác liệt, quả thật rất giống ác ma, muốn cô làm bảo mẫu chăm sóc đám đại tiểu thư, đại thiếu gia, cô mới không đi!

Con ngươi tức giận tràn ngập ý chống đối hắn, Từ Đông Thanh đang muốn mở miệng cự tuyệt, bỗng nhìn ra con mắt có chút giảo quyệt của hắn.

Cô định ra kì giới nghiêm, phải cẩn thận giữ vững tinh thần. Suy nghĩ lại một chút, cô phát hiện bản thân suýt chút nữa đã mắc mưu tiểu nhân.

Hắn đã sớm nhận ra cô là kiểu người gặp chuyện không thể làm tuyệt đối không làm, cho nên mới cố ý bảo cô làm bảo mẫu cực khổ, muốn chọc giận cô, hãm hại cô đây mà.

Hắn nhìn xa trông rộng rất phù hợp là kẻ phục thù, cô ngàn vạn lần phải cẩn thận ứng phó, không được dễ dàng rơi vào bẫy của địch.

“Thế thì tốt quá, tôi đã chờ cơ hội này lâu lắm rồi, hãy để tôi vì học sinh mà phục vụ.” Cô cố nặn ra hai giọt nước mắt kích động, diễn xuất và lí luận đều vô cùng sắc sảo.

“Cô không phải là người như vậy.” gian kế thất bại, hắn vô cùng buồn bực, cô lại vô cùng hả hê.

“Chỉ là mọi người đều thay đổi, ngay cả một kẻ bất trị còn trở thành Chủ tịch, còn có chuyện gì là không thể cơ chứ?” Cô nhân cơ hội trào phúng hắn.

“Đúng vậy. thành tích học tập đáng xấu hổ cũng có thể làm giáo viên, thay đổi này quả thật rất kì diệu.” Hắn bên ngoài cười bên trong âm trầm đánh bại cô.

“Cái gì gọi là thành tích học tập đáng xấu hổ? Con mắt nào của anh nhìn thấy khảo sát toán học của tôi là ba mươi…” Cô quơ móng tay dài, giận đến mức muốn bóp nát mặt hắn.

Lời vừa nói cung cấp cho hắn biết hình tượng hoàn mỹ bậc nhất ngày ngày xây dựng của cô đã bị hủy hoại trong giây lát.

“Khó trách cô không thể làm gì khác ngoài việc làm giáo viên Anh văn.”

Nhìn nụ cười giễu cợt của hắn, cô mới phát hiện cô bị hắn làm cho tức giận đến mất trí, chưa đánh đã khai.

“Anh…đúng là một ác ma.” Cô dùng hết sức phun ra câu nói.

Từ Đông Thanh thở phì phò nhìn chằm chằm hắn, ánh mắt không tự chủ được nhìn ngón tay thon dài giống hệt piano của hắn, rất tao nhã mê muội. Thậm chí cô còn ảo tưởng, khi chúng lướt qua da thịt, di chuyển trên người sẽ làm người ta khiếp đảm cỡ nào!

“Cám ơn lời khen.” Giọng nói đáng ghét vang lên xóa tan ý nghĩ của cô.

“Anh không nói cũng không ai nói anh là người câm!” Cô đùng đùng tức giận nhảy dựng lên rồi xoay người đi ra ngoài, không quên đóng sầm cánh cửa.

Cô nổi giận hùng hục đi xuống cầu thang, đôi giày Nike tốn của cô hơn ba nghìn đồng cũng không làm vơi được cơn tức giận của cô lúc này. Oán giận của cô khiến tâm tình Nike nhất thời cao hứng, quăng cô từ trên cầu thang xuống.

“Ai,ai,ai…”

Cô giống như quả cầu xẹp hơi, ngã lộn nhào xuống cầu thang, cuối cùng nằm ở chân cầu rên rỉ.

Sao hôm nay cô xui xẻo vậy cơ chứ? Chẳng những phải lập tức đảm nhiệm ba mươi mấy tiểu quỷ, còn bị vấp ngã, nhất định là cô bị sao chổi giáng đầu rồi…

“Cô đang làm gì vậy?” nhân viên tạp vụ A Bá hỏi.

Từ Đông Thanh đau đến không mở nổi mắt, nhìn thấy khuôn mặt đang nhìn cô đầy nghi ngờ.

Nói nhảm, hắn không nhìn thấy cô bị ngã cầu thang sao?

Từ Đông Thanh nhịn không bị kích động rồi mắng chửi người khác, cắn răng đứng dậy. Hừ. muốn nhân cơ hội nhìn cô vấp ngã. Không có đâu!

“Vận động!”

Giọng nói mềm mại đáng yêu với nụ cười rạng rỡ, cô đột nhiên xoay người, bước thấp bước cao đi xuống cầu thang, trong lòng âm thầm quyết định, tối nay phải ăn một tô bún móng giò giải xui.

Đúng rồi. Cô còn phải đi chùa cầu an, ngăn cản ác ma xâm lấn.

Về phòng làm việc, Từ Đông Thanh uất ức không vui ngồi sau bàn. Thân thể đau đớn, tâm tình không tốt, cô cảm thấy hôm nay đúng là ngày thảm nhất.

Cô bỗng cảm thấy cô còn có sứ mệnh thuần hóa ác ma, đồng thời tháng ngày tự do của cô cũng sắp kết thúc, về sau cô phải chăm sóc người ta, trông ăn, trông ngủ, trông thành tích…

Nghĩ tới công việc gian khổ trong tương lai, cô đã cảm thấy nhức đầu. Chỉ có trời mới biết cả người cô từ trên xuống dưới ép không ra một tế bào yêu thương. Toàn thân chỉ có những tế bào bất hảo chung sống cùng nhau – đó chính là một vấn đề lớn.

Chỉ duy nhất một điều khiến tâm tình của cô tốt lên một chút là giảng dạy ở 4 giảng đường, mỗi tháng số tiền kiếm được còn nhiều hơn 5000 NDT tiền lương giáo viên được hưởng.

Vừa nghĩ tới bóp tiền có thêm 5000 NDT, chân mày cô dãn ra, khóe miệng cũng không khép lại mà nhếch lên.

“Các em học sinh, từ hôm nay trở đi, cô sẽ là giáo viên chủ nhiệm của các em, hi vọng mọi người có thể chung sống vui vẻ với nhau.

Từ Đông Thanh tâm tình ác liệt đến lớp mười hai A, cô cố gắng giả trang khuôn mặt tươi cười, vui vẻ tuyên bố giống như tuyên bố có con rể rùa vàng xuất hiện trong tin đồn của cô.

Quả nhiên đám nhóc không biết phân biệt phải trái kêu lên một tiếng vẻ đau đớn, lộ ra khuôn mặt như sét đánh, như dẫm phải phân chó.

“Thấy các em hoan nghêng nhiệt tình như vậy, cô thực sự rất cảm động.”

Thật sự thì cô hận không thể ngay lập tức gọi bọn chúng ra bãi tập để chạy, nhưng nhìn về ánh mắt đang liếc cô ở ngoài hành lang, cô chỉ có thể nén giận.

Nói mấy lời xã giao ghê tởm kiểu này tất cả chỉ là bất đắc dĩ, bởi vì Chủ tịch Đồ Phu đang đứng ngoài cửa sổ, quang minh chính đại nghe lén.

Từ Đông Thanh nhìn bảng đánh giá thành tích hằng năm sắp tới có thể ảnh hưởng trực tiếp đến khoản tiền thưởng, rất thức thời hòa mình với học sinh, giả vờ làm người hòa thuận hiền lành.

Thấy bọn chúng miệng tuy độc ác tuy tức giận nhưng không dám nói gì, vẻ mặt buồn bã như rơi xuống địa ngục, Từ Đông Thanh đột nhiên cảm thấy lòng dạ hả hê, không ngờ cô cũng có ngày thay đổi như vậy.

Đột nhiên phát hiện, làm giáo viên cũng không tệ như cô tưởng tượng.

Ít nhất thì bất cứ lúc nào, bất cứ nơi nào cô cũng có thể giả vờ quản lí, sửa chữa danh sách, không cần xem tiểu ác ma là gì, cũng không sợ bị người ta nói cô lấy việc công làm việc tư.

Liên tiếp mấy ngày, Đồ Phu cuối cùng không có việc gì đã yêu cầu người tới giám sát cô dạy học – cho đến khi bị cô phát hiện đuổi đi, Từ Đông Thanh mới dám thể hiện tính tình của một mụ gì ghẻ, cảnh cáo đám ác ma sau này tốt nhất nên phối hợp một chút, nếu không cô sẽ lấy thân phận giáo viên xuất ra thủ đoạn “Quản chế”.

“Mở sách giáo khoa ra, hôm nay chúng ta muốn…”

Ngày hôm đó, Từ Đông Thanh đang dạt dào cảm xúc giảng dạy, phía dưới đột nhiên xôn xao.

“Là Chủ tịch đấy, thật đẹp trai!”

“Vóc dáng thật hoàn mĩ, thật có phong cách thời trang.”

Chỉ thấy những đứa nhóc này thường ngày chỉ chăm chú nhìn nữ sinh, giờ mỗi đứa đều dáo dác ngó ra ngoài cửa sổ với vẻ vô cùng hưng phấn, ánh mắt hiện vẻ si mê, ngay cả nam sinh cũng để lộ ánh mắt sùng bái, giống như thấy Arnold Schwarzenegger.

Chú thích: Arnold Schwarzenegger nổi tiếng trên toàn thế giới với tư cách ngôi sao phim hành động Hollywood, với các vai chính trong các bộ phim Conan the Barbarian và The Terminator (Kẻ huỷ diệt)

Cô khinh thường đảo mắt qua ngoài cửa sổ, thầm cười nhạo đám nữ sinh không não này lại mang ánh mắt háo sắc tầm thường đến trường.

Những nữ sinh này được nuôi nấng trong nhà nên quả nhiên rất “Đơn thuần”, dễ dàng bị dáng vẻ ác ma lúc mặc tây trang mê hoặc. Chỉ có cô mới biết rõ bộ mặt thật của hắn dưới lớp ngụy trang hoàn mỹ.

“Có cái gì tốt mà nhìn, chuyên tâm học đi!”

Cô vô tâm gõ bàn, không chịu lép vế.

Nhưng bọn thiếu niên nam nữ như bị trúng tà vậy, điên cuồng nhìn chắm chằm ngoài cửa sổ, vẻ mặt kích động như vừa trúng mánh. Trong khoảng thời gian ngắn, phòng học tràn ngập sự sùng bái, hưng phấn bàn luận, không có ai chú ý tới người đang đứng trên bục giảng.

“Học bài!” giọng cô vang dội lập tức kìm hãm sự hưng phấn lúc nãy.

Từ Đông Thanh tức giận nhìn về phía ngoài cửa sổ, chỉ thấy Đồ Tỉ Phu một bộ tây trang màu xanh đậm nghiêm trang đứng trước cửa sổ, khéo léo che đi tính cách hoang dã, dáng vẻ anh tuấn mê người giống người mẫu nam tới biểu diễn tây trang.

Nếu như Đồ Phu là một kẻ gầy yếu, tay trói gà không chặt, cô có thể cười nhạo hắn đừng mượn cơ hội báo thù nữa. Nhưng hắn mình đồng da sắt, như con báo đốm bẩm sinh có thể sinh tồn ở chốn rừng rậm nguy hiểm, cơ thể cường tráng, gọn gàng và tràn đầy năng lượng.

Đôi chân thon dài tao nhã bước tới, bắp thịt bó buộc dưới lớp vải vóc dễ dang bị lay động, nháy mắt cô cảm thấy căng thẳng, miệng lưỡi khô đắng.

Cô vội vàng cầm ly trà trên bàn lên, hung hăng uống một ngụm lớn, cố gắng xua tan nhiệt độ đang tăng lên ở hai má.

“Chủ tịch ạ!”

Phía dưới đột nhiên vang lên tiếng chào hỏi nịnh bợ như chó Nhật, Từ Đông Thanh dừng động tác, hung tợn nhìn chằm chằm Đồ Tỉ Phu đang ở ngoài cửa.

“Bây giờ đang trong giờ học, các trò nên chuyên tâm học mới đúng!”

Giọng điệu dịu dàng, nụ cười hòa ái thân thiết khiến một đám thiếu niên nam nữ nghiêng ngả.

Nhưng ánh mắt Từ Đông Thanh có vẻ không dám coi thường sự khiêu khích của ác ma, hắn như đang muốn xem cô làm thế nào duy trì trật tự bị hắn nhiễu loạn.

Tên ác nhân này căn bản cố ý tới gây rối, biết rõ lớp này tiếng xấu có thừa lại sắm vai Trình Giảo Kim tới gây rối. Rõ ràng là hắn đang cố ý khiến cô khó chịu, nhân tiện thỏa mãn hư vinh đáng xấu hổ của mình.

Nghĩ rằng sẽ khiến nàng suy sụp – không có cửa đâu, cô sẽ không thua hắn.

“Các em, hiện tại cô cần nhắc các em về kì thi trọng điểm. Chắc các em đều đã chuẩn bị đầy đủ, vậy cô cũng không lãng phí thời gian nữa. Các em có thể trực tiếp làm bài kiểm tra.”

Những lời này cuối cùng cũng có công hiệu kéo những ánh mắt lưu luyến về lại chỗ cũ. Dù sao cũng là tháng của thi cử, là việc cấp bách sống còn hơn việc thưởng thức trai đẹp nhiều.

“Cô giáo, đừng mà!”

“”Đúng vậy, làm ơn mau giúp chúng em nhắc nhở những trọng điểm đi ạ!”

Cô hướng tới người ở ngoài cửa sổ quăng ra một chút ánh mắt thắng lợi, mừng rỡ đến không ngậm miệng được, từ bi quyết định cho bọn chúng một chút phần thưởng.

“Các em nói gì? Cô không nghe rõ.” Cô đắc ý vênh váo thấy tầm quan trọng không thể thiếu của mình, còn muốn mượn cớ trêu chọc những con thỏ nhỏ sùng báo mĩ nam địch thủ.

“Cô giáo là tốt nhất, không có cô chúng em nhất định sẽ xong đời.”

“Đúng vậy, chúng em không nhẫn tâm để cô phải nhìn chúng em thi lại, lại khiến khuôn mặt xinh đẹp của cô xuất hiện nếp nhăn!”

Một đám nịnh hót, trái một câu khen tặng,. phải một câu thổi phồng khiến Từ Đông Thanh như bay vào cõi tiên, lại quên mình phải nghiêm khắc thực hiện nguyên tắc dạy học.

“Tốt, cô hôm nay sẽ hào phóng nhắc nhở hai trọng điểm.” cô thanh thanh giọng nghiêm nghị nói: “thứ nhất, đề khảo sát đều là Anh văn, thứ hai, đáp án cũng là Anh văn, xong!”

“A ….cô giáo, đây là kiểu nhắc nhở gì vậy?”

“Làm ơn, có nói hay chưa nói đều như nhau!”

Một đám thỏ nhỏ đều đã bỏ qua cơ hội chiêm ngưỡng tuấn nam, quay đầu lại cũng không hỏi được gì, ngay lập tức bộc lộ bản tính ác ma, tức giận nháo nhào muốn tạo phản.

“Câm miệng….Cô là giáo viên, coi như đã nói.” Cô tức giận đỏ mặt quát tháo.

“Cô giáo thật hèn hạ, nói mà không giữ lời…”

“Cô giáo gạt người, sau này xuống địa ngục sẽ bị cắt lưỡi…”

Đứng ở ngoài phòng học, Đồ Tỉ Phu nhìn lên bóng dáng chống đỡ của người trên bục giảng, cố nén kích động cười to.

Cái người đó luôn cao cao tại thượng, khí chất ngang với nữ hung thần, hôm nay lại biến thành kẻ đáng thương so tài, so trí nhớ với lũ học sinh, điều này làm cho hắn cảm thấy kế hoạch báo thù càng thêm phần thú vị.

“Ai còn dám nhiều lời nữa, cô sẽ trừ điểm từng người một.”

Nữ hung thần quả nhiên là nhân vật hung ác không dễ chọc, lập tức lấy thành tích ra áp chế.

Nhất thời, phòng học đang ồn ào như chỗ bán thức ăn bỗng im lặng không tiếng động.

Không hổ danh là nhân vật hung ác trời sinh, chỉ thấy cô nhất thời vác vẻ mặt kiêu ngạo, hả hê dùng ánh mắt hướng hắn thị uy.

Từ Đông Thanh nét mặt phách lối – quả thật làm cho người ta muốn đập bẹp!

Đồ Tỉ Phu như có con mắt thứ ba, nhìn thấy cái mông đang bị cái bàn che kín của cô nhô lên ngày càng cao.

Không biết tại sao, trong đầu hắn đột nhiên hiện lên đường cong cái mông mĩ lệ, thậm chí rất muốn lột quần jean của cô ra để xem dòng nước ở dưới có như tưởng tượng của hắn, tuyết trắng mê người?!

Nhất thời hắn cảm thấy miệng lưỡi khô đắng, càng muốn đuổi hình ảnh tà ác trong đầu ra ngoài càng suy nghĩ thấy mình có chút quá đáng, mắt muốn nhanh chóng vạch trần cơ thể cô.

“Chủ tịch, có khách trong phòng làm việc của ngài.”

Bên cạnh bất ngờ truyền đến giọng nói thở hổn hển, kéo hắn ra khỏi giấc mộng.

“Ừ, tôi lập tức trở về.”

Hắn bình tĩnh trả lời, giọng nói có vẻ khác thường.

Cô thư ký xoay người quay trở về phòng làm việc của mình.

Đồ Tỉ Phu nhìn bóng dáng người trong phòng học lần cuối cùng, cảm thấy hoảng sợ vì bản thân chưa từng động tới phụ nữ, cả người từ trên xuống dưới hoàn toàn được bao bọc kín kẽ lại đột nhiên phải chịu đựng căng thẳng vô cùng khó chịu, nghi ngờ về những hình ảnh nghĩ mãi không ra, hắn khó khăn chậm rãi xoay người trở về phòng làm việc.

Mùa đông sắp đến. Kể từ ngày tựu trường, giờ đã là tháng mười, nói cách khác cô đã làm giáo viên được hai tháng rồi.

Từ Đông Thanh mỗi ngày đều vội vàng đi dạy, tan lớp, sửa bài, ra đề thi… Còn phải dùng ra-đa bất ngờ ngó nghiêng quan sát bọn tiểu quỷ, để tránh có giáo viên tới oán trách cô.

Cuộc sống nhìn có vẻ như buồn chán nhưng lại làm cho cô loay hoay muốn chết.

Từ trước đến giờ Từ Đông Thanh đều trải qua cuộc sống thanh nhàn, chịu không nổi cuộc sống loay hoay như con quay, cảm giác mỗi ngày tâm tình cũng cực điểm ác liệt.

Nhất là mỗi ngày Đồ Tỉ Phu đều lấy cớ để thị sát, thực chất là tới nhìn cô sứt đầu mẻ trán, hắn một bên hả hê cười trộm càng làm cho Từ Đông Thanh giận đến cắn răng nghiến lợi.

Thật là trời đánh – cô trong lòng hận hận mắng.

Chủ nhật cô đều về nhà một chuyến, còn phải vội vàng phê chữa bài kiểm tra cho học sinh, lỗ tai tràn ngập âm thanh càu nhàu quở trách ma quỷ của mẹ càng làm cô thấy phiền lòng nôn nóng.

“Cô cũng mấy tuổi rồi? Còn không nhanh nhanh tìm một con rùa vàng gả đi. Cô cho là mẹ cô còn sống tốt được mấy năm? Nuôi cô nhiều năm như vậy cũng uổng công……”

Còn sống tốt được mấy năm? Mẹ cô cũng không tránh khỏi quá khinh thường mình, bà ấy luôn xem tiền như tính mạng của mình, chỉ sợ ngay cả Diêm Vương cũng không dám nhận, tránh để bà làm cho địa ngục sặc mùi tiền.

Chỉ là lời mẹ có cũng có chút đúng, nuôi cô đúng là uổng công. Dù sao mẹ cô cũng đã từng trải qua, mẹ cô thì nghi ngờ mình còn chưa tận tâm chăm sóc con gái, cô thì xem thường điệu bộ lão bà chờ gà đẻ trứng vàng. Hai mẹ con người nào đều không vừa mắt đối phương.

Mũi cô hất lên, không khỏi cảm thấy chua xót, hai tay lập tức nắm lại.

Mẹ cô chọc giận cô, ngay cả mỗi bài Mãn Giang Hồng (một bài thơ, kinh kịch Trung Quốc, Từ Đông Thanh lấy bài thơ này làm bài kiểm tra tiếng anh của mình) cũng khiến cô nổi giận.

Từ Đông Thanh phiền não bỏ tiền thưởng lại, một Trình Giảo Kim (chắc chắn là chị ý đang nói a Đồ Phu nhà ta đây mà ^o^), một bà mẹ nịnh bợ, còn một đám học sinh dốt không hiểu ABC gì cả khiến cô nhanh chóng biến thành người thần kinh

Một tuần lười biếng không thay đổi bài kiểm tra, nghĩ đến việc đến lớp sẽ phải đối mặt với những ánh mắt khình bỉ, cô miễn cưỡng nhặt bút tiếp tục viết bài Mãn Giang Hồng.

Không phải cô lòng dạ độc ác, mà là trình độ Anh văn của học sinh vô cùng kém. Ngay cả từ Fool cũng dịch thành thức ăn, thậm chí còn không biết viết, cô thấy, thành tích đáng cười này đại khái có thể học đại học trong nhà.

Mặc dù nói cô thân là giáo viên Anh văn, trách nhiệm chính là nâng cao trình độ Anh văn, thật đúng là trời muốn giao trách nhiệm lớn lao cho cô. Cô nên “Lao tâm khổ trí” – nhưng tại sao một chút cảm giác người tốt làm chuyện trọng đại cũng không có vậy? Ngược lại cô dứt khoát muốn mình bị đụng đầu chết, chấm dứt cuộc đời.

Nhưng nghĩ tới bọn học sinh dốt nát này rất nhanh sẽ gặp phải một cuộc thi tàn khốc nhất cuộc đời, cô bỗng dưng buồn bã, năm đó cô cũng giống bọn chúng bây giờ, vô tri vô giác hoàn toàn không biết phương hướng, mục đích sống của mình trong tương lai sẽ như thế nào?

Bọn chúng cũng thật kì lạ, từ nhỏ đã là những thiên kim tiểu thư, đại thiếu gia ăn sung mặc sướng, có khả năng kiểm soát cả thế giới lại không nghĩ rằng xã hội thực tế tàn khốc, giữa người với người còn cạnh tranh khốc liệt như vậy. Nếu không chạy đuổi theo nhu cầu thì dù có giỏi đi chăng nữa, cơ hội cũng sẽ bay đi.

Những học sinh này không phải cần kì tích mà là cần học lại từ đầu.

Trước mắt chỉ có cô mới có thể giúp được bọn chúng – thiên sứ trong lòng hiếm khi mới có được kêu gọi lương tâm cô đầu hàng.

Dù sao bình thường một mình cô ở trong căn phòng nhỏ chật hẹp cũng buồn chán buồn bực. Coi như cô có lòng từ bi làm việc thiện để những tiểu quỷ kia nghiêm túc học tập.

Nói không chừng, ông trời sẽ từ bi gửi tới cho cô một con rùa vàng, hoặc cô sẽ giành được phần thưởng, có được một khoản tiền thưởng kếch xù, coi như thưởng cô đã tận tâm tận lực.

Có suy nghĩ như thế, cô lập tức tuyên bố sau khi tan học muốn bọn tiểu quỷ ở lại học bù, hi vọng trình độ Anh văn kém cỏi của chúng có thể tiến bộ, nhân tiện đều tăng các loại thành tích, tiện thể chận được những thầy cô giáo thâm niên nhiều chuyện vô tình hay cố ý ở trước mặt cô giễu cợt chúng là trâu bò.

Viễn cảnh tốt đẹp khiến cô đột nhiên dồi dào sinh lực, trải qua mấy ngày lo lắng và phiền não liên tiếp.

Vội vàng thừa dịp có phòng trống, cô sắp xếp một chương trình học ở bên ngoài. Vừa nghĩ tới có thể khiến những tiểu quỷ sa sút tinh thần này vào con đường đại học, cô vui vẻ không nói nên lời, ngay cả vắt hết óc suy nghĩ những chuyện trước đây chưa làm bao giờ cũng không để ý.

Cách đó không xa có một hội bà tám đang hăng say túm tụm nhau nói chuyện, bất chợt phát ra tiếng cười hưng phấn cao vút giống gà mẹ động tình làm người ta rợn cả tóc gáy.

“Chủ tịch vừa trẻ tuổi lại anh tuấn, cộng thêm nụ cười mê người, mỗi lần nhìn thấy ánh mắt đó, cả người nhất định sẽ như điện giật, xương cốt mềm nhũn.”

“Đúng vậy. vóc người to khỏe hơn so với các thầy giáo, nếu như được hắn ôm vào lòng, tôi nhất định sẽ tan chảy như bơ.”

“Trời ạ, toàn thân tôi cũng bốc cháy rồi.”

Một nhóm bình thường ra vẻ nữ giáo viên đạo mạo, lại dám công khai ở chốn cung điện linh thiêng ca ngợi đàn ông, còn bày ra nụ cười háo sắc, Từ Đông Thanh quả thật không thể tin được.

Kể từ ngày đầu tiên Đồ Tỉ Phu xuất hiện ở trường học, toàn trường từ các đồng nghiệp nữ, nữ sinh, cho đến những bà cô chưa chồng, không ai là không ái mộ hắn.

Thậm chí mấy bà cô bình thường hay chê cười nữ giáo viên, cũng mong muốn được trở thành phu nhân Chủ tịch.

Từ Đông Thanh yên lặng lắng nghe, hoàn toàn không cách nào tưởng tượng được cảnh những khối thịt trên người cũng có thể khiến xương cốt mềm nhũn, còn có thể như bơ tan, thậm chí là bốc cháy?

Cô xì mũi khinh thường, phỏng đoán những bà tám khẳng định là mắc chứng sụn xương, nếu không thì chắc là căn bệnh háo sắc phát tác quá lợi hại khiến thần kinh mỗi người đều rối loạn.

Đồ Tỉ Phu dựa vào một bộ tây trang phẳng phiu, khuôn mặt khôi ngô tuấn tú mê chết người, sức quyến rũ truyền khắp sân trường, mỗi người đều bị vẻ ngụy trang hoàn hảo của hắn lừa, cho rằng hắn là phần tử thiện lương, khiêm tốn vô hại.

Không biết vì sao, ở một bên, cô cảm thấy trong lòng bất an, nóng nảy, giống như bất cứ lúc nào cũng sẽ bị hắn tiêu diệt.

“Cô giáo Từ đang bận cái gì à?”

Thành viên Nhất Hào trong hội bà tám đột nhiên xuất hiện bên người cô, giả vờ hỏi, nhất định là bị phái tới thăm dò tình hình xong trở về nói năng linh tinh đây mà.

“Sắp xếp thời khóa biểu học bổ túc.” Cô chẳng muốn nói dối mấy bà tám này.

“Học bổ túc? Ai học bổ túc?” mấy bà tám cùng sáng mắt lên, giống như bắt được không khí bát quái, liên tục hỏi.

“Lớp của tôi.” Cô xem chữ như vàng, cũng không muốn nhiều lời.

“Tôi nói này cô giáo Từ, toàn trường đều biết lớp mười hai ban A không thể cứu được, cô đừng tốn công tốn sức, lãng phí thời gian nữa.” bà cô đồng Nhất Hào cay nghiệt nói.

Cô bình thường hay bất đồng với bọn tiểu quỷ ấy, nhưng nghe người khác công kích học sinh của mình, cảm giác thật chói tai, lập tức xù lông như gà mái mẹ bảo vệ đàn gà con.

“Cô giáo Lưu, tôi muốn lãng phí thời gian hay không là việc của tôi, không phiền cô hao tổn tâm trí. Con người tôi chính là thích giúp đỡ học sinh, tối thiểu bọn chúng cũng là ngay thẳng thiện lương, không giống vài người làm giáo viên nhưng mồm miệng lại hỏng hết rồi.” Từ Đông Thanh bên ngoài cười, trong lòng không cười đáp lễ.

“Cô – không biết phân biệt!” bà cô Nhất Hào giận dỗi, uốn éo cái mông đi.

Nhìn chằm chằm bóng lưng của cô ta, Từ Đông Thanh âm thầm nguyền rủa, hi vọng đôi giày cao gót năm cm khiến cô ta té ngã một cái.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.