“Ta sẽ không hứa hay nói trước gì cả. Nhưng bây giờ bạn đời mà ta muốn là em, chỉ có em.” tôi biết chẳng ai trong chúng tôi có thể biết trước được điều gì sẽ xảy ra. Tôi hơi thất vọng vì không có được sự chắc ăn lâu dài nhưng hắn nói như vậy tôi cũng cảm thấy ấm áp và hạnh phúc lắm rồi. Sao dạo này lòng tôi dễ dãi vậy nhỉ?
Khi những vì sao đã lóe trên bầu trời đêm, tôi mới thức dậy trong lòng của Paric do tiếng ồn ào bên ngoài xe ngựa, đâu đâu cũng toàn là Cừu, đôi khi có một vài loài khác xuất hiện.
Chúng tôi đang ở giữa lòng của làng Cừu núi Ferri, thảo nào đông dân như vậy. Ngoài trời đang rất lạnh, gió đông thi nhau ùa vào trong xe kéo theo cái lạnh giá của mùa đông, vì vậy tôi càng muốn ngồi lì ở trong lòng Paric hoài, để hưởng thụ hơi ấm và lắng nghe nhịp tim trầm ổn của hắn, nhưng cũng đâu được, xe ngựa đi rất nhanh, chẳng mấy chốc đã tới nơi và tôi buộc phải rời khỏi nơi ấm áp kia để di chuyển vào trong nhà.
Paric bảo rằng đây là nhà của ông hắn. Trông to vô cùng, nhà của Paric đã to rồi, căn ngày to gấp hai gấp ba lần ấy. Đi được tới phòng mà ông đã sắp xếp cho chúng tôi cũng đủ làm ấm cả cơ thể. Hành lí cũng đã được mang lên sẵn, tôi ngồi phịch xuống giường, ngã lưng dũi cơ thể. Đi đường cả ngày cũng mệt mỏi...
“Em chuẩn bị thay đồ đi, lát nữa cùng ta đi gặp ông.”
“Vâng.. “ tôi lười biếng nằm dài trên giường, vươn vai dũi chân dũi vuốt, lăn lóc một hồi mới không cam lòng đứng dậy thay đồ. Lại là đầm, lâu rồi tôi chẳng còn nhớ cảm giác mặc quần ra sao nữa.... Có lẽ hôm nào đó tôi nên trốn Paric để mặc quần đi chơi cho thoải mái.
Chẳng lâu sau tôi cùng hắn đã ngồi trên bàn tiệc ở đại sảnh cùng một số vị Cừu nào đó mà tôi chẳng biết. Chỉ có ông của Paric, tôi có thể nhận ra qua những gì mà hắn đã tả lại cho tôi biết về ông.
“Chào ngài Lupper, cháu là bạn của Paric.”
Sau khi được Paric đưa đến chào hỏi ông, đúng như miêu tả, ông là Cừu trắng chứ không như loài của Paric. Từ râu đến tóc đến màu da đều trắng muốt trừ đôi con ngươi đen láy, làn da nhăn nheo vì tuổi già. Tôi đoán ông ấy chừng khoảng bảy mấy tám chục tuổi rồi.
“Ừ, chào mừng con đến đây.” ông mỉm cười, một lão già trông vô cùng phúc hậu. Tôi cứ tưởng ông ấy phải phản ứng dữ dội lắm chứ, dù sao tôi cũng là một con sói mà, lại làm bạn với cháu trai của ông ta... Nụ cười hiền từ ấy cũng khiến tôi cảm thấy không thoải mái cho lắm.
Lần này Paric mang tôi tới đây với tư cách là một người bạn của hắn. Vì vậy nên tôi mới được ngồi vào bàn tiệc này, nếu không tôi đã phải đứng sau lưng Paric như một kẻ hầu rồi. Lướt nhìn một vòng, có hai điểm gây chú ý cho tôi, một là gã anh em họ của Paric, gã Dê núi Lote và một cô gái khác. Trông nhỏ nhắn, mảnh mai, rất xinh đẹp. Hai điểm gây sự chú ý ngồi cạnh nhau lại càng khiến tôi chú ý hơn.
Dường như biết được tôi đang quan sát hai đối tượng xinh đẹp kia, Paric khẽ nói với tôi rằng cô gái kia là em gái nuôi của con Dê đó, tên là Envia, lớn hơn tôi một tuổi. Nếu không lầm thì cô ta là cô em họ thích Paric, điều đó khiến tôi càng chú ý đến cô ta hơn.
Cô gái cừu trắng, nhìn qua rất nhã nhặn và đoan trang, thục nữ. Tôi suy ngẫm nếu Paric và cô ấy trở thành một đôi thì thực sự rất đặc biệt, nghĩ xem... Kẻ thì đen đồng, kẻ trắng muốt, sự tương phản vô cùng đẹp. Hơn nữa cả hai đều có phong thái quý tộc và sắc đẹp tuyệt vời. Nghĩ một hồi tôi cảm thấy càng tủi thân, tôi không có được cái khí chất như cô ta, cả vẻ đẹp trong sáng đó nữa. Một màu trắng tinh khiết... Mà tôi chỉ là một con sói hoang dã, man dại và có lẽ còn có cả một chút phóng khoáng, không thể so sánh với sự tao nhã của một tiểu thư đài cát như Envia.
Thôi nghĩ nhiều, tôi nên chú ý vào bữa tiệc nhưng có vẻ tất cả những con thú có mặt ở đây đều chú ý vào tôi thì đúng hơn. Cũng phải, một con sói xuất hiện ở bữa tiệc của bầy cừu, bọn họ chưa loạn lên là mừng.
Vô số ánh mắt đổ dồn lên tôi kèm theo vô số cảm xúc như dò xét, tò mò, kì thị, sợ hãi.... Tôi chỉ biết mỉm cười và cúi đầu chào bọn họ. Có vẻ ở đây tôi là người nhỏ thứ nhì sau cậu bé Cừu ngồi cạnh ông.
“Các bạn, cô bé sói kia là bạn của Paric nhà ta - Lanie. Là cô bé đã đánh đuổi bọn cáo, bảo vệ làng Cừu của cháu trai ta và đã đánh đổ thủ lĩnh tương lai của làng sói Bóng Đêm...” cả bàn tiệc ngay lập tức ồn ào hẳn. Tự dưng mang chiến tích của tôi ra giới thiệu thế này... Tôi không thích lắm... Ông ngừng một chút rồi quay sang tôi mỉm cười.
“Cám ơn cô bé vì đã trở thành đồng minh và bạn của cháu trai ta.”
“Đó là vinh dự của cháu, thưa ông.” tôi cúi đầu cung kính. Ông gật đầu tỏ vẻ hài lòng với tôi rồi nâng ly nói với cả bàn tiệc.
“Ừm... Vậy các bạn... chúng ta cũng nên bắt đầu thôi, nhỉ?”
Lần đầu tôi được dự một bữa tiệc lớn thế này, lại là bữa tiệc của con mồi của tôi, nghe buồn cười thật nhưng đây là chuyện vô cùng bình thường. Họ đã rất chu đáo chuẩn bị thức ăn cho riêng tôi có điều... lại là cá. Trời ạ tôi ngán món này đến tận cổ, tôi thực sự thèm thịt của một con thú nhỏ nào đó....
Bọn họ dùng bữa, đôi khi cười đùa, nói gì đó với nhau, trông như một gia đình lớn. Càng nhìn lại càng tủi thân, ở nhà tôi chưa bao giờ được ấm cúng thế này. Càng lớn, hai cha con tôi càng ít dùng bữa cùng nhau, tôi lại chẳng có mẹ hay anh chị em gì. Nghĩ đến thôi chẳng còn muốn ăn nữa. Tôi chùi miệng và ngồi đó vân vê ly rượu nho.
“Em ăn thêm đi, đã nhỏ con còn ăn ít.” Paric khẽ nói với tôi đồng thời gấp ít món “chay” mà tôi có thể ăn vào đĩa của tôi.
“Thôi, tôi no lắm rồi ngài đừng lấy thêm đồ ăn nữa.... Tôi muốn đi vệ sinh một lát.” tôi nhẹ nhàng đứng lên, trước khi kịp nói hết câu, Paric đã cướp lời tôi.
“Cháu xin phép đi.... “
“Cháu xin phép đưa cô ấy đi vệ sinh ạ. Mọi người cứ tiếp tục đi.”
“Ừ... Lát nữa hai đứa quay lại, ta có chuyện quan trọng.”
“Vâng.”
Sau khi ông gật đầu, hắn rời khỏi ghế và mang tôi ra ngoài, đưa tôi đến nhà vệ sinh. Cảm giác “xả lũ” đúng lúc thật sự là một cảm giác tuyệt vời, tôi mang vẻ mặt thỏa mãn rửa tay rồi đi ra ngoài. Do không để ý, tôi đụng phải Paric đang đứng chắn ở cửa, hắn đẩy tôi lại vào trong nhà vệ sinh rồi bước vào khóa chốt cửa.
Tên này chẳng bao giờ ngừng những hành động biến thái lên tôi cả. Và trước khi tôi kịp nói gì hắn đã bưng tôi lên và ngấu nghiến đôi môi còn chút mỡ cá. Vậy mà hắn vẫn liếm láp chúng một cách ngon lành như món ăn yêu thích của hắn.
Bị ép giữa cơ thể nam tính và vách gỗ mun đen tuyền, quần áo bị ma sát đến xộc xệch, cặp mông bị đôi bàn tay hắn bắt lấy vò nhéo với lực nhẹ cách vài lớp vải mỏng. Nụ hôn gấp gáp, nồng nhiệt như chưa bao giờ là đủ. Hắn đang khao khát tôi....
“Ưm.. Paric..”
Da thịt cứng cáp của hắn, sự chế ngự mạnh mẽ của hắn, tôi dần bị dẫn dắt vào ngọn lửa tình màu đỏ rực. Nhưng điều này không kéo dài vì còn một bàn tiệc dang dở đang chờ chúng tôi quay về. Tôi hơi nuối tiếc nhưng có lẽ đêm nay hắn sẽ lại bù đắp “hụt hẫn” cho tôi thôi.
Sau khi chúng tôi trở lại chỗ ngồi, Lupper mới bắt đầu “câu chuyện” của ông ta. Ông nâng một chiếc nĩa lên và gõ nhẹ vào ly thủy tinh tạo ra âm thanh báo cho những kẻ ở đây rằng “chú ý, ta có chuyện muốn nói“.
“Các bạn thân mến, hôm nay ta có một chuyện quan trọng cần nói...”
Lòng tôi chẳng hiểu sao dấy lên sự bất an khi ông nhìn sang Paric và cô em họ Envia xinh đẹp kia. Ông nói tiếp:
“Paric, năm nay con vẫn chưa có bạn đời phải không?”
Khuôn mặt Paric trông rất bình tĩnh:
“Vâng, thưa ông.”
“Vậy thì tốt, tiện đây hôm nay ta muốn làm nghi lễ từ cháu. Ta muốn gả Envia cho cháu, cháu cảm thấy thế nào?” tên Lote bất ngờ nhìn sang Lupper, dần dần ánh mắt hắn chuyển thành tức giận.
Quả tim bé bỏng của tôi đập liên hồi trong tích tắc, như muốn nhảy bổ ra ngoài. Tôi nhìn sang Paric, hắn im lặng. Cả một bàn tiệc đều đổ dồn con mắt vào Paric, chờ đợi câu trả lời của vị vua trẻ.
“Cháu không đồng ý.”
“Ồ, tại sao vậy?” Lupper nhướn mày ra vẻ ngạc nhiên, tất nhiên chỉ là ra vẻ thôi.
“Cháu không yêu em ấy, cháu đã có bạn tình, cháu sẽ cưới cô ấy.” tim tôi mềm nhũn, nếu có thể tôi sẽ tan chảy ra ngay vì những lời này của hắn. Hoặc là tôi sẽ ôm chầm lấy hắn và hôn khắp khuôn mặt nghiêm túc với tình cảm ấy, thể hiện tình yêu của tôi dành cho hắn.
“Vậy bạn tình của cháu...là cô bé Sói kia?” cả bàn liền bắt đầu ồn ào lên cho đến khi lão Lupper lại gõ chiếc nĩa vào ly thủy tinh, ổn định lại bàn tiệc. Tôi đã không bất ngờ vì lão ấy nhận ra. Tôi biết nếu lão cố ý hoặc vô ý không nhận ra thì Paric cũng sẽ nói cho lão biết thôi. Thật là một lão già thâm sâu, sách nói không sai “gừng càng già càng cay” là sự thật, đến giờ tôi mới có cơ hội được kiểm chứng.
“Vâng. Nên cháu xin từ chối ý tốt của ông. Cháu không thể cưới Envia.”
“Thôi nào, một vị vua có hai vợ là chuyện bình thường, tam thê tứ thiếp không phải chuyện lạ. Bây giờ không yêu, cưới về rồi ở cùng nhau rồi cũng sẽ nảy sinh tình cảm.”
“Cháu không trông mong việc ấy.”
“Chỉ vì cháu chưa từng trải qua thôi.”
“Có trải qua cũng không mong.”
“Cháu cứ làm khó ông vậy nhỉ?”
“Là ông làm khó cháu. Ép buộc chuyện tình cảm là không thể, thưa ông.”
“Thôi được rồi, cháu không muốn thì ta cũng không ép. Có điều ta muốn nhờ cháu một việc.”
“Ông cứ nói.”
“Mùa xuân này ta muốn gửi Envia đến nhà cháu, phiền cháu dắt con bé đi tham quan làng. Trên núi cũng lâu, con bé muốn xuống thảo nguyên đồng bằng chơi một chuyến.” thì ra đây là “không ép” của ông ấy? Có khác gì đâu? Vẫn là muốn ghép đôi bọn họ thôi ấy mà. Không cần tìm thú vui giải trí cũng có kịch để xem.
“Ông có thể để em ấy ở nhà em gái cháu.”
“Cũng được. Vậy ta giao phần trách nhiệm dắt con bé đi tham quan đây đó cho cháu nhé?”
“Vâng. Ông cứ để việc ấy cháu lo.”
Vậy là Paric vẫn phải dính dáng đến cô Cừu kia? Tôi hơi buồn phiền một chút nhưng thôi thì cũng đỡ được phần ở cùng nhà rồi. Nhưng có một điều tôi cần phải làm rõ.
-----
“Paric! Tôi nghĩ chúng ta nên nói chuyện rõ ràng với nhau rồi, ngài sẽ làm rõ giúp tôi chứ? Tình yêu của tôi?” tôi học được mấy từ này qua tiểu thuyết ấy và đã phải hít thở mạnh rất nhiều lần để thốt ra được trước mặt Paric, chưa kể còn cộng thêm một chút men từ ly rượu khi nãy.
“Em muốn làm rõ cái gì?” nghe tôi nói vậy có vẻ hắn rất thích. Hắn mỉm cười kéo tôi ngồi lên đùi hắn, bàn tay lớn nắm lấy bàn tay nhỏ nâng lên hôn.
“Tôi muốn biết rõ mối quan hệ bây giờ của chúng ta là gì.”
“Không phải em gọi ta là tình yêu của em sao? Hửm?” hắn cọ môi lên má tôi, lời nói nhẹ nhàng khiến tôi hơi rợn người.
“Vậy còn chuyện nô lệ?”
“Parina đã cho em biết về quá khứ của chúng ta để làm gì chứ?” hắn hơi nhíu mày nhìn tôi.
“Để biết tôi và ngài đã gặp nhau ra sao. Để biết ngài đã có tình cảm với tôi và muốn mang tôi về bên cạnh.”
“Và lời giải thích của ta về vụ nô lệ?”
“Em hiểu rồi. Vậy em được tự do rồi đúng không?” tôi nhìn vào mắt hắn.
“Có thể cho là vậy.” hắn hôn lên đầu tôi. Để tôi ngồi trong lòng ôm ấp như báu vật.
“Vậy em muốn về làng thăm mọi người một chút. Em nhớ họ.”
“Sau khi xong việc ở đây, về nhà rồi ta sẽ đưa em đến đó.”
“Cám ơn ngài.” tôi vui vẻ hôn chụt lên má hắn. Đáp lại tôi là nụ hôn nồng nàn của hắn lên đôi môi son còn chưa hết mùi rượu đỏ. Tôi uống không nhiều nhưng cũng đủ khiến cái đầu lân lân.