Ngại Gì Huýt Sáo Mà Từ Từ Đi

Chương 14: Chương 14: Lại Nợ




Sự tình quả nhiên như Diệp Lạc đoán, sự phản đối càng ngày càng náo nhiệt cuối cùng kinh động tới cả vị trưởng lão trong dòng dõi hoàng tộc lên tiếng, phải thường xuyên ra vào cung đình.

Sĩ tộc, đệ tử tụ tập trước cửa cung, quỳ kháng nghị.

Hoàng Thượng và thái tử cả ngày ở trong ngự thư phòng nghị sự, mà Diệp Lạc vẫn bình tĩnh ở Hàn Lâm viện làm việc mình nên làm.

Đối mặt với những kẻ tiến đến khiêu khích, Diệp Lạc lạnh nhạt cười, “Ta chỉ làm việc mà quan ở Hàn Lâm viện nên làm, quyết định cuối cùng cũng không phải một tên quan thất phẩm nho nhỏ như ta ý kiến.”

Còn đối với kẻ muốn động thủ với nàng, nàng lại càng không lo, có Phong Gian ở cạnh nàng có thể ăn ngủ ngon lành.

Nàng chỉ im lặng, chờ phụ tử Quân gia đưa ra con bài chưa lật cuối cùng.

Chỉ là có đôi khi nàng sẽ nghĩ tới tên khổng tước kiêu ngạo kia, chung quy hắn vẫn phải vì thiên hạ Quân gia mà cúi đầu.

Hoặc là, ở trong lòng của hắn, nhiều nữ nhân hay ít nữ nhân kỳ thật cũng không sao cả?

“Đang nghĩ gì vậy?” Phong Gian Ảnh hỏi nàng.

“Phong Gian, chờ chúng ta già đi, chúng ta làm cái bè gỗ đi theo dòng nước, trôi đến đâu chúng ta đi tới đó, được không?” Nàng nhắm mắt lại, nhẹ giọng hỏi.

“Tốt!” Phong Gian Ảnh đáp đơn giản như đang nói chuyện thời tiết hôm nay, “Còn phải đem theo tên đô con và tên tinh quái (Diệp Tinh Dương và Dịch Kinh Hồng), bằng không hai chúng ta đi rồi, hai tên kia sẽ khóc nhè.”

“Cảnh tượng như vậy thật là đẹp!” Khóe môi Diệp Lạc chậm rãi giương lên.

Tầm mắt Phong Gian Ảnh dừng trên mặt nàng một hồi, đứng dậy qua ngồi cạnh, vỗ bả vai mình, “Công tử, thi thoảng vất vả có thể dựa vào đây một chút.”

Công tử, không cần lo lắng, chúng ta luôn cùng bên ngài.

Diệp Lạc bỗng nhiên mở mắt ra, đẩy Phong Gian Ảnh ra một chút.

Phong Gian Ảnh bất ngờ không kịp đề phòng lảo đảo thiếu chút nữa không ngồi nổi, “Công tử, ngài đang làm cái gì?”

Diệp Lạc vỗ vỗ tay, “Không có gì, kiểm nghiệm một chút xem ngươi có phải là Phong Gian thật không, làm sao tự dưng tình cảm như vậy, rất không giống bình thường.”

Phong Gian Ảnh chịu đựng xúc động muốn đập cho công tử nhà mình một phát, hắn dễ dàng sao, hắn đường đường là đấng nam nhi thân cao bảy thước phải mất biết bao dũng khí mới có thể nói ra lời nói buồn nôn như vậy? Hắn phủi phủi đầu vai vốn không có bụi bẩn, “Hừ, bả vai của ta là ai cũng có thể dựa vào sao? Phải để lại cho nương tử thân yêu của ta.”

“Ừmmm!” Diệp Lạc kéo dài giọng, cười tựa như không nhìn hắn.

Phong Gian Ảnh lập tức có phản ứng, nhảy ba bước ra xa, “Công tử, ngài đừng nhìn ta như vậy, ta thích kiểu người như chim nhỏ nép vào người cơ.

“Thật à? Tuyệt đối không thay đổi?”

“Ta xác định, tuyệt đối không thay đổi.” Phong Gian Ảnh gật đầu.

Diệp Lạc thở dài thật dài, “Phong Gian, đừng nóng vội, ta sẽ chậm rãi để ý giúp ngươi. Ta đang nghĩ, khuê nữ nhà ai là kiểu người này nhỉ?” Nàng nâng hai má, bộ dạng trầm tư.

Xong đời! Phong Gian Ảnh vẻ mặt đau khổ lại gần, “Công tử, quên lời ta vừa nói đi, nam tử hán đại trượng phu, còn chưa lập nghiệp đã thành gia làm gì. Ngài trăm ngàn lần đừng có ý định gì trong đầu nha, ta còn chưa muốn thành thân.”

“Ngay cả gia đình đều không có, ngươi lập nghiệp gì? Đây là chuyện lớn hàng đầu, nhất định lúc nào cũng phải nhớ kỹ.”

“Công tử, coi như ta chưa nói cái gì, không được sao?” Hắn đã có thể tưởng tượng ra vô số ngày trong tương lai, công tử nhà hắn nhàn hạ quá mức sẽ tạo cho hắn biết bao nhiêu sự kinh ngạc, toàn là kinh hãi, không có kinh hỉ.

Đúng vậy, Diệp Lạc quả thực nhàm chán, cho dù triều đình và dân chúng náo nhiệt thảo luận, nàng cũng không quá để ý.

Chuyện này, nàng đã sớm nhìn ra kết quả, đó là yến tiệc tuyển thái tử phi vô cùng long trọng.

Hoàng đế lúc ấy giao quyền quyết định cho thái tử, Lương Lược kiên trì chống đối, chỉ sợ là ngầm hiểu mà không lên tiếng chứ đã nghĩ ra còn đường giải quyết rồi.

Hai bên đều nhường một bước, cho đối phương một bậc thang hạ xuống là thành giai đại vui mừng, thiên hạ thái bình.

Diệp Lạc đoán trước kỳ thật không sai, hoặc là, đám người phe cánh Lương Lược cũng đoán trước như vậy. Ai ngờ, bọn họ đều đoán đúng quá trình, nhưng không đoán được kết quả.

Trong triều đình, lại thêm một trận tranh cãi, Quân Hoằng đứng đó, hắn chẳng nói gì, chỉ cầm quyển sách trên tay đưa cho Lương Lược.

Lương Lược có chút hồ nghi nhận lấy, càng nhìn, thần sắc trên mặt càng phức tạp.

Quân Hoằng liếc mắt nhìn qua mặt tất cả mọi người trên điện, cuối cùng hắn mở miệng nói, “Trong khi các vị tự cho mình là trung quân ái quốc mà đi quỳ tự vẫn tại triều đường, lúc ngoài cung tiếng oán than vang dậy đất, Hoa Gian quốc đã thi hành chính sách giống hệt ta rồi.”

Triều đình một mảnh yên tĩnh, chỉ còn thanh âm Quân Hoằng tiếp tục vang lên, “Bản cung không muốn hỏi vì sao nước láng giềng lại có bản cải cách y hệt chúng ta, bản cung chỉ muốn nói Phong Phi Tự của Hoa Gian quốc cũng không thông minh như các vị ở đây. Các vị cho rằng thi hành cải cách khoa cử như vậy không còn ra một giốc gia nữa, mà nay Phong Phi Tự làm như vậy, các vị thử xem Hoa Gian quốc sắp không chiến mà chết, quả đúng là chuyện tốt.”

Khóe môi của hắn cong lên, giọng mỉa mai, “Phong Phi Tự tài năng thế nào cả thiên hạ đều biết, hiện tại xem ra cũng chỉ là hữu danh vô thực mà thôi, cư nhiên chịu tự diệt vong.”

Không một ai lên tiếng trả lời, Quân Hoằng nhìn về phía Diệp Lạc lui ở phía sau cùng, “Diệp Tri, ngươi thấy sao?”

Diệp Lạc chỉ là quan thất phẩm vốn không có tư cách đứng trong hàng ngũ thượng triều, nhưng từ khi đưa ra phương án cải cách khoa cử, Quân Bách cũng như vô tình để cho nàng đứng ở hàng cuối quan văn. Từ trước tới nay nàng đều coi mình là người vô hình, chỉ mong sao hạ thấp nhất sự tồn tại.

Nhưng Quân Hoằng gọi một tiếng như vậy, nàng không thể không bước ra khỏi hàng, “Thần nghĩ, điều này chứng minh người đọc sách trong thiên hạ không phân biệt xuất thân cùng có thể tham gia cuộc thi, cũng có khả năng vươn lên.”

“Vậy ý Diệp ái khanh là, Phong Phi Tự không phải hạng người vô năng ngu muội?”

“Đương nhiên không phải.” Hắn, tiêu diệt cái ác, chỉ điểm giang sơn, phàm phu tục tử bình thường sao có thể sánh bằng.

“Như vậy, tức là kẻ phản đối ngu muội?”

Diệp Lạc hung hăng đá hắn vô số phát ở trong lòng, tên lợn giống mắc toi này, dám giở trò với nàng, nàng khẽ cắn môi ngẩng đầu lên vẫn mang bộ dáng kính cẩn, “Thái tử điện hạ nói đúng, thì là đúng.” Phải chết, cũng muốn kéo tên này xuống nước.

Quân Bách ở ghế trên nhìn hai người đối đáp, thật là vừa lòng, xem ra hai người phối hợp rất khá. Về phần mùi thuốc súng giấu giếm trong đó, thực xin lỗi, ông ngồi cao, không nhìn thấy.

Quân Hoằng vỗ bản tại triều đường, “Nếu thật sự muốn thay đổi căn bản của quốc gia, vậy cứ giao cho bản cung hướng tới các vị liệt tổ liệt tông Quân gia, các vị không cần lo lắng không có mặt mũi nào đối mặt.”

Ánh mắt mấy quan văn nhìn về phía Lương Lược, Quân Hoằng coi như không phát hiện ra, cũng không cho bọn hắn cơ hội lên tiếng, “Kể từ ngày hôm nay, Diệp Tinh Dương tiếp quản cấm quân, tất cả các quan lại đại thần không có chiếu chỉ không thể vào cung, những người mưu toan gây ồn ào ngoài cửa cung, Diệp Tinh Dương đều có quyền tiền trảm hậu tấu.”

Diệp Tinh Dương một thân khôi giáp ngân bạch, tay giữ trường kiếm bên hông quỳ xuống đất, “Thần lĩnh mệnh!”

Quân Hoằng lại bổ sung một câu, “Bản cung nhắc lại một câu, Diệp Tinh Dương mới đến cũng không quen thuộc các vị, đến lúc đó nếu không cẩn thận mạo phạm ai, bản cung cũng chỉ có thể nói là người không biết không có tội.”

Diệp Lạc nhìn bóng dáng cao lớn của Diệp Tinh Dương, chậm rãi cong khóe môi, không thể không nói so với nàng tưởng tượng Dịch Kinh Hồng và Diệp Tinh Dương đều tốt hơn nhiều lắm.

Tinh Dương vừa mới ở trong triều nhìn thấy nàng, quả nhiên là mí mắt cũng không nâng, hoàn toàn như người xa lạ. Nếu không phải nàng rất hiểu hắn chỉ sợ cũng không nhìn tới một chút ánh sáng trong mắt hắn.

“Diệp Tri!” Nàng đang đắc chí, từ trong suy tư chợt nghe thấy thanh âm hoàng đế, nàng vội vàng quỳ xuống.

“Trẫm phong ngươi là Lễ bộ Thị lang, phụ tá thái tử, chủ việc khoa cử.”

“Thần tuân chỉ, tạ chủ long ân!” Nàng biết mà, nàng chẳng gặp được chuyện gì tốt. Lập tức thăng quan tới ba cấp, kỳ thật chính là vật hi sinh to đùng.

Lấy sự đối địch của Quân Hoằng với nàng, về sau nếu việc này không làm tốt sẽ trực tiếp đẩy trên người nàng là xong việc.

Lúc bãi triều, Quân Hoằng lại tiến đến bên người nàng.

Nàng rất cảnh giác theo dõi hắn, hắn bỏ lại một câu, “Bản cung đã nói, ngươi không thể vào được Hộ bộ.” Hắn tiếp tục cười tao nhã rời đi.

Biết nàng không muốn vào Lễ bộ, cho nên cố tình bắt nàng vào Lễ bộ.

Diệp Lạc khẽ cắn môi, Quân Hoằng, xem như ngươi lợi hại.

Vài ngày sau, trong kinh thành lại bàn tán một đại sự.

Thủ phụ chi nữ Lương Tích Nghi được ban hôn với thất hoàng tử Quân Nặc, một tháng sau làm đại lễ trở thành thất hoàng tử phi.

Diệp Lạc cầm bái thiếp, trầm mặc không nói.

“Công tử, ngài không thấy là việc này rất kỳ quái sao, sao đấu tranh bao lâu mà nữ nhi Lương tướng không làm thái tử phi lại làm thất hoàng tử phi?” Phong Gian Ảnh chưa bao giờ hoài nghi phán đoán của Diệp Lạc, nếu thái tử cùng Lương tướng liên thủ, ngôi vị hoàng đế này đã nắm chắc, tại sao nửa đường lại nảy ra biến cố như vậy?

Diệp Lạc khẽ nhíu mày, Lương Lược đứng đầu bách quan, môn sinh vô số lại là nguyên lão tam triều, lực ảnh hưởng ở trong triều rất lớn, nếu hắn thay đổi đi phò tá Quân Nặc, vậy thật sự là không ổn.

Hơn nữa, nếu nàng đoán đúng…… Nàng rũ mắt xuống, “Gọi Giản Phàm tới gặp ta.”

Giản Phàm vội vàng tới, buông hòm thuốc xuống, “Đại công tử mấy ngày gần đây bị nôn ra máu nhưng ta đã châm cứu, sẽ không tiếp tục chuyển biến xấu.”

Nàng thở nhẹ ra một hơi, gật gật đầu.

Giản Phàm lại tiếp tục nói, “Thái y viện truyền đến tin tức, thân thể Hoàng Thượng đã đến cực hạn, hiện tại hoàn toàn dựa vào linh dược chống đỡ. Thuốc này tuy rằng có thể khiến thoạt nhìn Hoàng Thượng không khác người bình thường nhưng rất có hại cho cơ thể, chỉ sợ là Hoàng Thượng đoán được thời gian của mình sắp không còn nữa nên mới phải đưa ra hạ sách này.”

Quả nhiên! Diệp Lạc gật gật đầu, “Giản Phàm, chuyện trong cung, ngươi cho người theo dõi là được, hiện tại ngươi dốc toàn lực cho đại công tử.”

“Dạ!”

“Giản Phàm!” Hắn mới bước hai bước, Diệp Lạc lại gọi hắn, “Giúp ta lưu lại ca ca, ta không muốn còn một mình.”

Giản Phàm quay đầu lại nở nụ cười, “Tiểu thư, ngài yên tâm!” Có hắn ở đây, hắn sẽ cố gắng hết sức mình.

“Phong Gian!” Chờ Giản Phàm rời đi, Diệp Lạc đứng dậy, “Ngươi lập tức xếp người đi điều tra hai việc, tấu thư của ta ở trong cung đã qua tay những người nào, ta muốn điều tra ra gian tế Hoa Gian quốc.”

“Chuyện thứ hai, lập tức bảo Tang Du bố trí lại nhân thủ, điều toàn bộ thủ hạ bên người ta đến chỗ gia gia và ca ca. Chuyện Quân Nặc và Lương Lược qua lại nhất định phải điều tra rõ ràng.”

“Nếu sớm biết thế thì khi thất hoàng tử mời ngươi ăn cơm thì đã nói nhiều thêm mấy câu.” Phong Gian Ảnh ngửa mặt lên trời thở dài, thật ra công tử nhà hắn ai đến cũng không cự tuyệt, có người mời nàng gặp mặt, nàng không nói hai lời đồng ý luôn, nhưng ăn xong là bước đi thẳng. Vài lần như thế, cơ hội ăn cơm miễn phí cũng chẳng còn nữa.

“Khoan đã.” Diệp Lạc cười, lên tiếng, đứng dậy đi ra ngoài.

“Công tử, ngài đi đâu?”

“Tiến cung.”

“Không phải nói không có chiếu chỉ không thể vào cung sao?”

Diệp Lạc quay đầu lại hỏi, “Ngươi đoán xem Tinh Dương có ngăn cản ta không?”

Phong Gian Ảnh nháy mắt mấy cái, “Ngươi đã nhắc hắn coi ngươi như người xa lạ nên hắn sẽ ngăn cản, ngươi không biết hắn chỉ to xác thôi sao?”

“Có đạo lý!” Diệp Lạc gật gật đầu, mặt mày hớn hở, “Vậy ngươi dẫn dắt hắn rời đi.”

Mặc kệ Phong Gian Ảnh dùng biện pháp gì, tóm lại Diệp Lạc cũng gặp được Hoàng Thượng.

Quân Bách dường như không ngạc nhiên với sự xuất hiện của nàng, “Trẫm đã sớm biết rằng ngươi sẽ đến.”

“Hoàng Thượng, ngài có thể nói cho thần biết vì sao Lương Tích Nghi không phải thái tử phi?”

“Diệp khanh thông minh như vậy, không bằng ngươi đoán xem?”

“Thần ngu muội, đoán không ra. Nhưng thần nghĩ, làm vậy trăm lợi không hại, hơn nữa Lương tướng cũng tuyệt đối tán thành chuyện này, không thể có khả năng xảy ra biến cố khác.”

“Không phải trăm lợi không hại, mà là có một hại!” Quân Bách chống bàn đứng lên, “Thái tử nói, nếu ngay cả người bên gối cũng không thể tự do chọn, quân vương như vậy, có làm cũng chẳng còn hứng thú gì.”

Diệp Lạc giật mình, Quân Bách lại nở nụ cười, “Thái tử nói, hắn phải làm một quân vương chân chính, cũng muốn bằng chính mình cố gắng, từng bước đi đến đỉnh núi kia, chân chính chấp chưởng thiên hạ. Trẫm, đáp ứng hắn rồi.”

Trong chớp mắt, trong lòng Diệp Lạc xẹt qua ngàn vạn suy nghĩ, trong lòng tư vị phức tạp. Nàng suy nghĩ tới trăm ngàn loại nguyên nhân lại không hề nghĩ tới lý do này.

“Thái tử nói, một tên Diệp Tri nho nhỏ cũng có thể có một người duy nhất, hắn đương nhiên cũng muốn có một đóa hoa giải ngữ riêng.” Quân Bách nhìn hắn thật lâu, “Ngươi, nợ trẫm một cô con dâu.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.