“Này, ngài đã đi chơi cả đêm rồi, còn không về Sùng Hưng à?” Vi Kỳ lộ ra khuôn mặt đen như đáy nồi. Nhìn Diệp Lạc đang nhàn nhã hát bài hát dân gian, nhìn thế nào cũng thấy nghẹn khuất thay chủ tử nhà mình.
“Vi Kỳ, không thể vô lễ!” Chiêm Xuân ở bên cạnh nhắc nhở.
“Đúng vậy!” Phong Gian Ảnh cười tủm tỉm mò tới gần: “Nghe nói vị đi phía trước kia, là Hoàng Hậu Sùng Hưng tương lai. Vi Kỳ, sau này ngươi cũng phải liều mình bảo vệ ai kia rồi.”
“Ai muốn bảo vệ nàng……..” Vi Kỳ phẫn nộ cũng phải ngậm miệng dưới ánh mắt của Chiêm Xuân, chỉ có thể ôm kiếm, tâm không cam tình không nguyện giục ngựa đi phía sau Diệp Lạc.
Phong Gian Ảnh cũng đi theo hắn: “Ngươi không bảo vệ thì thôi. Dù sao ta cũng thấy nếu có gặp nguy hiểm, Hoàng Thượng nhất định sẽ đứng chắn cho công tử nhà ta. Ngươi không bảo vệ sẽ có người khác bảo vệ.”
“Ngươi……..” Vi Kỳ còn muốn nói tiếp lại bị Chiêm Xuân cắt ngang: “Vi Kỳ, ngươi không cần tranh cãi với Phong Gian Ảnh. Bàn về võ mồm, có mười người như ngươi cũng không phải đối thủ của hắn đâu.” Huống chi, rõ ràng là chủ tử nhà bọn họ thật sự coi vị tiểu thư Diệp gia kia như bảo bối. Có tranh cãi thì cuối cùng chắc chắn sẽ bị bất công. Bây giờ, hắn đang suy nghĩ việc quan trọng hơn kìa. Diệp Lạc kia chỉ vào thành một đêm, mà kinh thành Hoa Gian Quốc đã xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất. Hắn và Vi Kỳ, Phong Gian Ảnh vẫn đi theo Diệp Lạc, tất nhiên là biết sự biến hóa này là từ tay Phong Phi Tự. Bởi vậy, có thể thấy được Phong Phi Tự này không thể khinh thường. Người như Phong Phi Tự, nếu chết trong nội chiến thì tất nhiên là điều tốt nhất. Nay lại kích thích ý chí chiến đấu của hắn, ép hắn tiếp quản Hoa Gian Quốc, thù đối với Sùng Hưng mà nói, tuyệt đối là sự uy hiếp to lớn, chỉ có hại không có lợi. Hắn không biết vì sao Hoàng Thượng và Hoàng Hậu tương lai lại làm loại việc lợi người hại mình này.
Chẳng lẽ Hoàng Hậu tương lai còn chưa quên tình cũ?
Nếu nói lúc trước, đối với tài năng của Phong Phi Tự, mới chỉ dừng lại ở mức tin vỉa hè. Thì sau lần này, đã cảm thấy kinh tài tuyệt thế, lôi đình vạn quân.
Đám quan lại của Phong Tắc thật đáng thương. Khổ tâm bày kế lâu như vậy lại không địch nổi mưu kế một đêm của Phong Phi Tự. Chỉ sợ những người đó giờ vẫn còn đang mơ tới cảnh tượng tốt đẹp sau khi diệt trừ Phong Phi Tự, mà không biết rằng, việc thắng bại đã nghịch chuyển sau một đêm.
Phong Phi Tự như vậy đúng là đáng để một nữ tử nhớ mãi không quên. Nghĩ đến đây, sao Chiêm Xuân có thể không lo lắng cho được?
Thừa dịp nghỉ ngơi giữa đường, Chiêm Xuân ngồi bên cạnh Diệp Lạc: “Diệp tiểu thư, chúng ta đang đi đâu đây?”
Ban đầu hắn cũng không muốn hỏi nhiều, nhưng cũng sắp đến Sùng Hưng rồi, cũng nên về kinh thành chứ. Nghĩ tới người ở kinh thành kia, ngoài miệng thì không nói gì, nhưng chắc chắn là đang ngóng chờ, Chiêm Xuân cảm thấy mình cũng phải làm rõ xem đang đi đâu. Ít ra cũng có thể gửi bức thư về an ủi người kia.
Diệp Lạc cười: “Ta đến Thương Vụ Môn.”
Thương Vụ Môn à? Chiêm Xuân lau mồ hôi trên trán, thăm dò: “Ngài đã học xong xuống núi rồi chứ nhỉ?” Đương nhiên biết là trước khi Diệp Lạc bị tiên hoàng lôi kéo về, thì đã ngây ngốc trên Thương Vụ Môn mười năm.
“Đúng vậy.”
Chiêm Xuân đợi một lát, không thấy Diệp Lạc giải thích thêm, thì đành phải hỏi tiếp: “Thế khi nào chúng ta về kinh thành?”
Diệp Lạc thưởng thức m cái chén trong tay một lát, mới nói: “Chiêm Xuân, ngươi và Vi Kỳ về kinh thành đi. Sau đó nói cho Quân Hoằng biết, ta ở Thương Vụ Môn chờ hắn. Đến lúc đó, Phong Gian Ảnh sẽ ở dưới núi chờ hắn.”
“Cái gì?” Chiêm Xuân còn chưa nói gì, Vi Kỳ ở bên nghe lén đã nhảy dựng lên: “Sao ngươi không về cùng chúng ta? Không được, phải đi cùng nhau.”
“Được thôi. Muốn ở lại thì cùng ở lại đi.” Phong Gian Ảnh nhanh chóng nói tiếp: “Chúng ta chắn chắn sẽ đi Thương Vụ Môn. Còn để Hoàng Thượng ở kinh thành không biết tin tức gì mà biến thành hòn vọng thê đi. Dù sao chúng ta cũng không vội.”
Mặt Vi Kỳ đỏ bừng lên, không tranh cãi với Phong Gian Ảnh, chạy tới trước mặt Diệp Lạc: “Cùng nhau trở về.”
Diệp Lạc rũ mắt xuống, che giấu mọi cảm xúc trong mắt: “Ta có hẹn với sư môn, không thể không về. Còn Quân Hoằng thì ta hy vọng hắn có thể đến đó.”
Chiêm Xuân xua tay ngăn Vi Kỳ lại, nghiêm mặt nói: “Diệp tiểu thư, lão nô chỉ muốn hỏi một câu. Từ nay về sau, đối với ngài, Phong Phi Tự chỉ là sư huynh đông môn thôi đúng không?”
“Đúng.” Diệp Lạc trả lời sạch sẽ gọn gàng.
“Được, ta và Vi Kỳ lập tức về kinh thành.” Chỉ cần xác nhận điều này là đủ rồi. Về phần quốc gia đại sự, Hoàng Thượng tin thì Chiêm Xuân hắn cũng tin.
Trên Thương Vụ Môn, vẫn bị mây mờ bao phủ như trước, cỏ cây vẫn như xưa. Cho dù nàng đã rời khỏi đây hai năm, nhưng vẫn thấy những việc trong mười năm đó, chỉ như mới hôm qua.
Sân luyện võ này, lúc nàng mới đến, không đánh lại các sư huynh thù nàng giả khóc, đánh lén, khiến trên sân tràn ngập tiếng cười, tiếng kêu. Sư phụ nói, sau khi nàng đến đây thì sân luôn võ giống như chỗ vui chơi của nàng vậy.
Trong phòng luyện viết, còn mơ hồ nhìn thấy những chữ lung tung mà nàng viết lên trong lúc nghịch ngợm. Sợ sư phụ trách phạt nên mấy vị sư huynh phải thay phiên nhau múc nước lau tường. Kỳ thật lau cũng không hết, mà sư phụ cũng mở một con mắt, nhắm một con mắt bỏ qua.
Còn có, phòng của nàng, là nơi xinh đẹp nhất Thương Vụ Môn. Các sư huynh nói là chỉ có mỗi một sư muội, đương nhiên phải trân trọng rồi. Cái gì đẹp nhất, tốt nhất thì đều mang đến phòng nàng.
Tất cả vẫn còn rõ ràng trong mắt.
Cho dù sư môn có lệnh, sau khi xuống núi, các đệ tử không được liên lạc với nhau, có gặp lại cũng phải coi như không quen biết. Nhưng những năm tháng soings chung đó, kàm sao cí thể dễ dàng quên được.
Diệp Lạc đẩy cửa phòng sư phụ ra. Thương Vụ lão nhân đang ngồi trước bàn, trên bàn có hai chén trà nóng, còn đang bốc khói, ông nói: “Lạc Lạc, con đến rồi.”
“Đúng vậy, sư phụ, con đến rồi.”
Năm đó, Diệp Lạc là đệ tử nhỏ ngất, cũng đệ tử xuống núi cuối cùng. Trước khi xuống núi, hai người đã từng có một cái ước hẹn, nếu có một ngày, Diệp Lạc cam tâm tình nguyện đưa Phong Phi Tự lên ngôi vị Hoàng Đế Hoa Gian Quốc thì nàng phải về Thương Vụ Môn một chuyến.
Hôm nay, việc nàng trở về, là trong dự kiến, cũng là ngoài dự liệu.
Dự kiến nàng sẽ trở về, nhưng không nghĩ đến sẽ trở về nhanh như vậy.
Thương Vụ lão nhân nhìn đệ tử yêu quý nhất này, trong mắt có sự vui mừng.
Nàng lựa chọn đưa Phong Phi Tự lên ngôi Hoàng Đế, với thân phận tiểu thư Diệp gia của nàng, thù có thể nói lên hai việc. Một là nàng vì quốc gia đại sự mà bỏ qua cho tình yêu của mình. Tuy là nữ tử nhưng có quyết đoán, cầm được thì buông được. Hai là nếu hai nước lớn mạnh, Hoa Gian lụi bại, tất sẽ cí chiến loạn. Nàng có thể nhìn xa trông rộng như vậy, đúng là hiếm gặp.
“Có hối hận không?” Ông hỏi.
Hối hận vì buông tha cho tình yêu hơn mười năm, hối hận khi để nước khác đôur hôn quân thành minh quân.
“Ít nhất thù lúc này sẽ không.”
Thương Vụ lão nhân nở nụ cười, ông nghĩ ông đã quyết định được rồi.
Đưa cuốn da dê và phong thư bên cạnh cho Diệp Lạc: “Mọi lệnh cấm của sư môn từ hôm nay trở đi đều thành phế thải. Trên cuốn da dê là danh sách các đệ tử của Thương Vụ Môn, còn có một phong thư ta tự tay viết nữa.”
“Sư phụ?” Diệp Lạc kinh ngạc mở to hai mắt.
Thương Vụ lão nhân đứng dậy, xoa đầu nàng: “Diệp Lạc, sư phụ nhận con làm đồ đệ, đủ để an ủi sư tổ Thương Vụ Môn rồi.”
Thương Vụ Môn nằm ở giữa biên giới ba nước. Mấy trăm năm trước, Hoàng Đế ba nước lập ra minh ước, không thể để ngọn núi này lâm vào chiến tranh, ban thưởng cho một thần y có ơn với con dân ba nước. Mà vị thần y này, văn võ song toàn, ân trạch thiên hạ, đó chính là sư tổ Thương Vụ Môn.
Mọi đệ tử của Thương Vụ Môn đều do chưởng môn đi khắp thiên hạ lôi kéo về, phẩm tính – tâm tính – ngộ tính – linh tính đều đạt tiêu chuẩn, mới có thể được lựa chọn. Những người này, mà tụ tập lại sẽ trở thành một lực lượng đáng sợ. Nếu dùng đúng chỗ sẽ tạo phúc cho muôn dân. Nhưng nếu bị người có tâm lợi dụng thì cũng đủ để hủy diệt thế giới, sinh linh đồ thán. Cho nên, các đệ tử của Thương Vụ Môn vẫn bị cấm không được liên lạc với nhau sau khi xuống núi, để phòng việc này xảy ra.
Mà nay, có lẽ Thương Vụ Môn đã tìm được một người thích hợp nhất rồi, có thể dùng Thương Vụ Môn tạo phúc cho dân, ban ơn cho thiên hạ.
Diệp Lạc quỳ xuống, tay có chút run: “Sư phụ, con sắp thành Hoàng Hậu Sùng Hưng rồi. Ngài vẫn có thể yên tâm được sao?”
“Nếu con có thể để thế lực của Diệp gia nằm ngoài Hoàng quyêbf, thì cũng có thể tách thế lực của Thương Vụ Môn ra khỏi triều đình Sùng Hưng. Lạc Lạc, Thương Vụ Môn chỉ dành cho dân, không can thiệp tới truêuf đình. Sư ohuj tin con có thể đảm đương trọng trách.”
“Sư phụ!”
“Lạc Lạc, vất vả cho con rồi!” Đứa bé này ra ngoài mấy năm, mọi hành động ông đều nhìn rõ. Ông nghĩ là ông có thể yên tâm rồi.
“Dạ, sư phụ.” Diệp Lạc cao giọng đáp ứng.
“Ừ, đi xuống đi.” Thương Vụ lão nhân nhẹ nhàng nhắm mắt, khóe miệng có sự vui mừng.
Năm ngày sau.
Vẫn là đỉnh núi Thương Vụ Môn cao ngất trong mây mù. Vẫn là hàng cây sừng sững lặng im đó.
Thiếu niên áo trắng, tóc đen, khuôn mặt thanh tú, đứng giữa khung cảnh tuyết trắng, bông tuyết rơi đầy người.
Cho đến khi một cái ái choàng màu đen được choàng lên vai nàng. Sau đó, đôi tay đỏ bừng vì lạnh của nàng bị người bao lấy. Người đó ghé sát vào cổ nàng: “Sao lại thế này? Dù phải chờ ta thù cũng không cần chờ ở chỗ lạnh như thế này.”
Diệp Lạc giương mắt nhìn hắn, trong khí trời lạnh như vậy mà hắn còn đổ mồ hôi: “Ngươi thi triển khinh công chạy lên à?”
Quân Hoằng cau mày, vừa ôm tay nàng, vừa đáp: “Ừ, Phong Gian Ảnh nói trên này rất lạnh. Ngươi có chuyện gì phải nói ở đây à?”
Diệp Lạc không trả lời hắn, tiếp tục hỏi: “Ngươi đã an bài xong mọi chuyện ở kinh thành rồi à?”
“Tô Thành và Kinh Hồng ở đó thì ngươi không cần phải lo lắng.”
Lúc này Diệp Lạc mới cười. Xem ra nam nhân này thực sự không cần nàng lo lắng nữa rồi. Nàng giật tay ra, lại bị Quân Hoằng đè lại: “Đừng nhúc nhích, để đó một lát.”
Diệp Lạc không để ý tới hắn, cố chấp rút tay trái ra, sau đó, xoa mặt hắn.
Nam nhân này đã bất tri bất giác trưởng thành, để nàng có thể dựa vào, có thể phó thác chung thân rồi.
Lần trước, nàng chờ cả một đêm ở Thương Vụ Môn, cuối cùng phải cô độc rời đi.
Mà lúc này, nàng rốt cục đã chờ được hạnh phúc chân chính của nàng rồi.
“Quân Hoằng, ngươi đào chỗ tuyết này đi.” Nàng chỉ vào chỗ hai người đứng.
Quân Hoằng không hiểu nhìn nàng, rồi vẫn rút kiếm ra. Một hồi lâu sau, một cái bọc được đào ra. Cái bọc đó được gói rất kỹ, bên trong còn có tầng tầng lớp lớp giấy dầu. Mở bọc ra, đều là y phục nữ tử, còn có một tờ giấy.
Diệp Lạc ngồi xuống, bọc lại cản thận, sau đó giao cho Quân Hoằng: “Hai năm trước, ta tự tay chôn những thứ thuộc về nữ tử Diệp Lạc, đồng thời, còn chôn cất cả tình yêu và nhân duyên của nàng. Hôm nay, ta giao nàng cho ngươi, tình yêu, nhân duyên và hạnh phúc của nàng, đều giao hết cho ngươi.”
“Lạc Lạc……..”
Diệp Lạc nhìn hắn: “Quân Hoằng, nàng làm thê tử của ngươi thì ngươi phải đối xử tốt với nàng cả đời đấy.”
“Được, được!” Quân Hoằng kéo nàng sang, ôm chặt vào lòng, kích động không nói lên lời, chỉ liên tục đồng ý: “Được.”
Diệp Lạc muốn cười, lại muốn khóc: “Đồ ngốc!”
“Lạc Lạc, được.”
“Lạc Lạc, chúng ta về nhà.”
“Lạc Lạc, ngươi thích giá y thế nào, chúng ta sẽ về làm. Ta sẽ cho người làm một trăm bộ cho ngươi chọn nhé?”
“Lạc Lạc, ngươi nói ngày nào thì tốt?”
Cuối cùng, người nào đó đã hưng phấn đến mức nói năng lộn xộn nói: “Xem đi, ta đã nói ngươi nhất định sẽ yêu ta. Lúc ấy ngươi còn không tin, hừ!”
“……..” Diệp Lạc chỉ có thể I’m lặng nhìn trời, nhưng mà khóe miệng, đã có nụ cười mãi không tan.
Hóa ra hạnh phúc của nàng ở đây.
Diệp Lạc ngẩng đầu lên, nhìn thế giới băng tuyết trước mặt, bỗng nhiên không hề thấy rét lạnh. Nhìnbbên người bên cạnh đang cười ngây ngô, lại chỉ thấy ấm áp từ trong tim chảy lên, lan tràn ra toàn bộ thế giới của nàng.
“Quân Hoằng, ngươi đồng ý rồi nhé. Sau này ta muốn ra cung thì vẫn có thể ra, không cho phép ngươi dùng mấy quy củ khuôn sáo đó đến ép buộc ta.”
“Được.” Vừa đồng ý xong, lại thấy có vẻ không hợp lý: “Vậy ngươi sẽ không thường xuyên rời cung chứ?”
“Ngươi quản ta à!”
Vẻ mặt Quân Hoằng đau khổ: “Nếu ta nhớ ngươi thì làm sao bây giờ?”
Diệp Lạc cong khóe môi: “Ta sẽ xem xét.” Ánh mắt trừng lên: “Bây giờ ngươi đã muốn đổi ý rồi à?”
Môi Quân Hoằng giật giật, cuối cùng vẫn tâm không cam tình không nguyện trả lời: “Được, ngươi nói thế nào thì là như thế.”
Dù sao, cái hoàng cung kia cũng không thể vây khốn được nàng, nàng muốn chạy thì ai ngăn được nàng?
“Còn có, không được tam cung lục viện, nếu không, ta đi rồi sẽ không trở lại nữa.”
“Ta nghèo như vậy sao nuôi được nhiều người chứ. Nuôi một mình ngươi là đủ rồi.”
“Ngươi nghèo hả?” Diệp Lạc lé mắt nhìn hắn.
Quân Hoằng thở dài: “Quân Hối đã sớm nói cho ta biết, tiền của Hộ Bộ chỉ đủ để nuôi một Hoàng Hậu thôi. Khác có phi tần khác, thì bảo các nàng tự ăn đồ của mình.”
Hắn lấy trong lòng ra một tờ giấy nhăn nheo: “Xem đi. Đã viết ra cho ta ấn dấu vân tay rồi. Cho ngươi, hắn nói là lễ vật của ngươi.”
Quân Hối này, Diệp Lạc dở khóc dở cười.
“Lạc Lạc, vậy ngươi cũng phải đồng ý với ta, cho dù đi đâu, cũng phải nói cho ta biết.”
“Được.”
“Có việc thì không thể tự mình gánh vác, phải nói cho ta để ta giải quyết.”
“Được.”
“Lạc Lạc, ngươi phải yêu ta nhiều như ta yêu ngươi.”
“Được……, Quân Hoằng, ngươi gian xảo!” Diệp Lạc nhảy dựng lên, Quân Hoằng đã chạy ra xa rồi.
“Lạc Lạc, ngươi đồng ý rồi!” Tiếng cười vui vẻ của Quân Hoằng từ phía xa truyền đến.
Diệp Lạc kêu gào đuổi theo, hai người la hét, cười đùa, dần dần đi xa.
Trên đỉnh Thương Vụ Môn lại khôi phục sự yên tĩnh như trước.
Nhưng lúc này, trong sự yên tĩnh này, còn mang theo chút ấm áp ngọt ngào. Ngay cả mấy hàng cây cũng như đang mỉm cười, ẩn ý đưa tình.
– Hoàn chính văn –