Ngại Gì Lên Giường

Chương 47: Chương 47




Đào Duy Hiên lơ đễnh ngồi xuống ở bên cạnh Hứa Tử Ngư, ân cần hỏi han :"Hai ngày nay em đi đâu vậy, không có nghe tin tức gì của em."

"Ah, hai ngày trước em về nhà, lúc ấy có chút gấp nên không kịp nói cho anh biết." Hứa Tử Ngư nhìn Tống Lương Thần sau đó xoay qua nhìn Đào Duy Hiên, tình huống này thật lúng túng. Tuy hai người đàn ông bên cạnh không ai nói lời nào, nhưng khí thế mạnh mẽ của hai người lại rất giống nhau, ánh mắt của hai người va vào nhau tia lửa như bắn ra bốn phía vậy.

Tống Lương Thần rót một ly trà cho Đào Duy Hiên mà nói :"Lần trước Tiểu Ngư ngã bệnh, cũng may nhờ có bác sĩ Đào đưa đến bệnh viện, tôi còn chưa có dịp nói cám ơn."

"Tống Tổng không cần khách sáo." Đào Duy Hiên xoay qua nhìn Hứa Tử Ngư nói chuyện với cô thật dịu dàng :"Kỳ thật dựa vào quan hệ của tôi và Tử Ngư, thì làm những chuyện này cũng là đúng lẽ thôi."

Hứa Tử Ngư ngồi ở chính giữa cảm thấy hai bên như đang bắn ra tia lửa vậy, rất khổ sở mà không nói ra được. Vừa may lúc này nhân viên phục vụ bưng món giấy bạc bao gà và trái cây lên, Hứa Tử Ngư vội vã nói :"Duy Hiên, anh có muốn cùng chúng tôi ăn không?"

Đào Duy Hiên tươi cười nhìn cô nói :"Được thôi." Không ngoài dự đoán trong giây phút đó hắn nhìn thấy trên mặt của cô có một tia ấm ức. Sau đó lại nói :"Anh cũng rất muốn dùng cơm với em lắm, nhưng đáng tiếc bạn của anh đang chờ ở bên kia, hai người cứ dùng cơm đi, hôm nào có cơ hội thì anh sẽ hẹn em đi ăn."

Hứa Tử Ngư vội vàng gật đầu một cái, đưa mắt nhìn người đàn ông mới rời đi sau đó thở phào nhẹ nhõm.

Xoay đầu lại nhìn Tống Lương Thần hình như hắn đang suy nghĩ cái gì đó, cô đưa tay nhéo má của hắn một cái :"Cậu tức giận?"

"Ngốc quá, sao lại tức giận được chứ." Tống Lương Thần gắp một miếng thịt gà lên bỏ vào trong chén của cô mà nói :"Chẳng phải là cậu thích ăn món này nhất sao, cẩn thận nóng đó." Hứa Tử Ngư gật đầu một cái, rất không ưu nhã đưa tay lột giấy bạc ra, chất mật cùng hương thơm của thịt hòa vào nhau khiến cho cô cầm lòng không được, cô cắn một miếng không nhịn được tấm tắc khen ngon :"Tống Lương Thần cậu mau nếm thử đi, đây chính là cực phẩm nhân gian đó."

Đào Duy Hiên xoay người, đi vào một phòng riêng của quán cơm, đối diện với người đàn ông đang pha trà hỏi

"Là bọn họ?"

"Ừh."

"Cho nên, cậu thật quyết định?"

Đào Duy Hiên lấy ra một điếu thuốc đưa lên môi, suy nghĩ một chút lại để xuống mà nói :"Ừh, quyết định."

"Ta thật ra thì tôi cũng không quá hiểu rõ cách làm của cậu, dù sao cậu trở về nước cũng là vì chuyện này. . . . . ."

"Anh Lăng, anh cũng không cần thiết phải biết đâu, chuyện này thật sự rất là phức tạp ."

Người đàn ông ngồi đối diện với Đào Duy Hiên gật đầu một cái nói :"Lúc đầu tôi cũng đã tính rời khỏi công ty rồi, nhưng hiện tại Tống Lương Thần đến thì tôi lại muốn ở lại, xem cậu ta có phải giống như trong truyền thuyết hay không." Sau đó hắn liền cười híp mắt, có lẽ trong công ty còn có một người tương đối quan trọng, khiến cho hắn không nỡ đi.

"Hai ngày trước tôi có nhận được một tin, có người ở nước Anh đang điều tra về tung tích của tôi, rất là mánh khoé, nếu như không phải là tôi nhanh trí, chỉ sợ đã bị lộ tẩy rồi."

"Cậu cảm thấy, tay chân của Tống Lương Thần có thể vươn xa đến như vậy không?"

"Dù sao anh ta cũng đã từng đi du học ở nước ngoài, ở bên kia anh ta cũng có quen biết rất nhiều người. Ah, không nghĩ tới anh ta còn đối với tên tình địch này còn rất coi trọng đó."

"Chuyện của cậu có cần thiết phải giữ bí mật như vậy sao?"

"Đối với bọn họ mà nói, đương nhiên là không biết chuyện thì sẽ tốt hơn."

"Chậc chậc, sao tôi cứ cảm giác chuyện này càng ngày càng hấp dẫn rồi đó."

Đào Duy Hiên nhìn người đàn ông đối diện đang biểu tình hứng thú, Đào Duy Hiên bất đắc dĩ lắc đầu. Nghĩ tới chuyện hắn mới vừa trông thấy Hứa Tử Ngư trong lòng hắn bỗng có một chút khó chịu, cô bé này, chỉ sợ đã có ý với Tống Lương Thần rồi.

Trước khi về bác sĩ còn dặn dò rất nhiều, Tống Lương Thần thương lượng với Hứa Tử Ngư, thuyết phục cô nên ở lại nhà của hắn sẽ tốt hơn. Hắn nói :"Tiểu Ngư cậu xem, lúc nãy bác sĩ có nói chuyện uống thuốc tránh thai của mấy tháng trước có chút ảnh hưởng không tốt đến đứa nhỏ, cho nên em chú ý hơn so với phụ nữ mang thai bình thường khác. Việc chen lấn trên xe buýt lúc tan việc cũng rất nguy hiểm, tài xế xe taxi thì lái xe quá nhanh mình thật không yên lòng chút nào, cậu nghĩ xem có phải nên đến ở chung với mình không, đi làm mình đều có thể đưa đón cậu; Hiện tại vào giai đoạn này chuyện ăn uống của cậu cũng rất là quan trọng, một mình cậu nấu cơm cũng không tiện, đi ra ngoài mua thức ăn mình cũng không an tâm; Ngoài ra sau khi mang thai tính tình của cậu lại hay xúc động, ở một mình sợ rằng sẽ khó tránh khỏi va chạm, mình lại không yên tâm. Vốn dĩ là mình nên dọn đến nhà của cậu ở, nhưng đáng tiếc là phòng của cậu lại ở trên lầu năm không có thang máy, đi lên đi xuống thật sự là không an toàn. Nhà mình thì gần công ty, đi lại cũng dễ dàng hay là cậu dọn đến ở với mình đi."

Hứa Tử Ngư nghe theo lời của hắn mà gật đầu từng cái một, thầm nghĩ hắn nói đến mức không có kẽ hở để chen miệng vào. Tống Lương Thần nói cũng rất có lý, thứ tự cũng rõ ràng, nhấn mạnh vào trọng điểm, luận điểm luận chứng luận cứ cùng phối hợp với nhau vô cùng rõ ràng, trên căn bản có thể làm nghị luận văn được rồi. Hứa Tử Ngư tự xưng là thành tựu cao trong mảng văn học, nhưng cũng thật sự là vô năng bác bỏ. Huống chi trải qua chuyện kiểm tra của ngày hôm nay, cô cũng rất lo lắng cho đứa bé, không biết có chuyện gì nguy hiểm hay không. Nghĩ tới nghĩ lui cũng là nên đồng ý. ( Chậc chậc, Hứa Tử Ngư quả nhiên là trốn không khỏi lòng bàn tay của Tiểu Tống rồi ___ Lời của tác giả.)

Sau khi đã cơm nước xong, Tống Lương Thần liền lái xe đưa Hứa Tử Ngư về chỗ cô ở để thu dọn đồ đạc.

Kể từ sau khi tốt nghiệp Hứa Tử Ngư đến thành phố B ở, cô dọn nhà không biết bao nhiêu lần rồi, cho nên hiện tại cũng có một chút kinh nghiệm. Đồ điện ở nhà của Tống Lương Thần cũng đã đầy đủ mọi thứ, gia vị nấu ăn còn nhiều hơn của cô rất nhiều, cho nên trừ laptop, sổ sách, quần áo, mỹ phẩm và một chút vật dụng hằng ngày ra, thì cô cũng không cần phải mang theo gì nữa. Thời gian thu dọn cũng chỉ mất một giờ là xong, bọn họ liền xách đồ chuẩn bị đi xuống.

Trước khi đi Hứa Tử Ngư nhìn chung quanh gian phòng này một lần nữa, sau ba năm làm việc cô mới có tiền mướn cho mình một căn phòng này, mặc dù kém hơn so với những căn chung cư đã được tu sửa kia một chút, nhưng dầu gì đây cũng là chỗ ở nhỏ của cô gần một năm này, nay đột nhiên rời đi cô thật không nỡ.

Tống Lương Thần cầm hai giỏ đồ lên, nhìn cô đứng ở trước cửa lưu luyến không muối rời đi, hắn nói :"Tiểu Ngư, hay là chúng ta vào ngồi thêm một lát nữa?"

"Ah, không cần đâu, nếu sau này cậu dám bắt nạt tôi thì sẽ lập tức dọn về đây ở." Hứa Tử Ngư nói xong, lưu luyến không rời đành khóa cửa lại. Mặt của Tống Lương Thần đầy vạch đen, hắn suy nghĩ căn chung cư này hắn có nên mua lại sau đó hỗ trợ cải tạo để cho thuê hay không đây.

Sau khi về đến nhà của Tống Lương Thần, Hứa Tử Ngư đem đồ đạc của mình dọn đến phòng khách, sau đó liền mở laptop của mình ra bắt đầu lên mạng. Mấy hôm nay cô không có thời gian lên mạng, mới vừa lên QQ thì đã nhận được n cái tin nhắn, có của bạn học, đồng nghiệp, biên tập và mấy người tác giả quan hệ với cô cũng không tệ. Còn có đám độc giả của cô đang muốn quậy tung lên rồi, có độc giả bình luận cô gài phẩm rất tốt nhưng gần đây lại đột nhiên không viết tiếp nữa, lo lắng cô có xảy ra chuyện gì không; Có độc giả khác mắng cô không để ý đến cảm nhận của độc giả, mấy ngày nay im hơi lặng tiếng không thấy bóng dáng đâu cả, độc giả bắt đầu chia ra làm hai phe bình luận nhao nhao cả lên, sau đó lại bắt đầu tranh đấu, lúc Hứa Tử Ngư vừa lên QQ thì không khí trong nhóm liền cực kỳ cao hứng. Mặc dù là tranh cãi rất hỗn loạn, nhưng không khí như vậy khiến cho cô cảm thấy rất thân thiết.

Tống Lương Thần ở phòng đọc sách vùi đầu xử lý chuyện của công ty, vừa gọi điện thoại vừa trả lời email. Hai người ai làm chuyện nấy, một buổi chiều cứ bận bận rộn rộn như vậy mà trôi qua. Khi hắn đến phòng Hứa Tử Ngư gõ cửa thì cô đang rất khí thế ở trong đám biên tập cùng các tác giả khác thảo luận vấn đề sinh tử của Tiểu Thụ. Nhóm thảo luận chia ra hai phe, theo thứ tự chính là nhóm hiện đại đang đối nghịch với nhóm cổ đại, bọn họ đang rối rít phát huy trí tưởng tượng cường đại của mình đối với sinh tử của Tiểu Thụ, có thể tiến hành nhiều phương diện luận chứng cùng phân tích.

Nhóm hiện đại thì cho là, khoa học kỹ thuật đã càng ngày càng phát triển, ở nước ngoài cũng đã có chuyện đàn ông mang thai rồi, nay để Tiểu Thụ làm giải phẫu tuyệt đối không thành vấn đề; Còn nhóm cổ đại thì lại cho là, cổ đại rất thần kỳ hoặc kết hợp với tiên, quỷ, yêu ma gì đó cùng liên thủ hợp sức lại, như vậy không phải mất thời gian mà Tiểu Thụ còn có thể không chịu nhiều khổ sở. Mọi người đều giành phát biểu ý kiến của mình, nói ra phương thức thảo luận hết sức náo nhiệt, trong lúc này đột nhiên có một tác giả khác đề cập đến chuyện đẻ trứng có ý nghĩa hơn là đẻ con, bởi vì có thể ấp trứng nha, lập tức cả nhóm thảo luận chuyển qua đề tài mới ngay. Thời điểm Tống Lương Thần gõ cửa, thì một đám bà tám đang bàn luận vấn đề hiện tại Tiểu Thụ Hoa Cúc có thể sẽ sinh quả trứng hay sinh con một cách rất nghiêm túc. ( diepdiep: Ai da mấy bà tám này đang bàn về nhân vật Tiểu Thụ trong truyện, đọc nãy giờ mà giờ mới hiểu, ngất xỉu!)

Hứa Tử Ngư không phải là tác giả, vừa nhìn thấy nhiều ý kiến như vậy, cô cảm thấy vấn đề này rối rắm vô cùng, chỉ sợ mò mẫm dính vào thiên hạ sẽ loạn, trong đầu nghĩ đến dưới lỗ đít của Tiểu Thụ sẽ sinh ra một quả trứng, cô cũng sắp muốn ói.

Tống Lương Thần thấy cô cười đến nghiêng ngửa, hắn hỏi cô đang cười cái gì, Hứa Tử Ngư sợ rằng Tống Lương Thần không tiếp nhận nổi loại đề tài này nên vội khua tay nói không có gì. Tống Lương Thần hoài nghi nhìn cô tắt máy vi tính, lúc đi ra thấy cô vẫn còn cười.

Ngày mai sẽ phải đi làm, khi suy tính đến chuyện đi làm cô có thể sẽ mệt mỏi, cho nên bọn họ quyết định hôm nay sẽ phải đi siêu thị mua thức ăn dữ trữ trong tuần. Thiết bị của chung cư mà Tống Lương Thần ở cũng không tệ, bước ra cửa không xa chính là một siêu thị quốc tế cực lớn.

Từ chung cư đi đến cửa siêu thị, dọc theo con đường là những hai hàng cây Dương cao lớn được trồng từ những năm 60-70, phong cảnh rất tốt. Trời chạng vạng tối gió không lạnh không nóng, Hứa Tử Ngư cùng Tống Lương Thần quyết định đi bộ đến siêu thị, cười cười nói nói chỉ trong chốc lát đã đến nơi.

Sở thích của Hứa Tử Ngư rất cổ quái, đúc kết thành một câu chính là ‘Trừ cơm ra cái gì cũng không thích ăn’. Một ngày ngoài ba bữa cơm ra, trái cây đồ ăn vặt hay sữa chua gì đó cô cũng không thích. Tống Lương Thần không để ý đến bảng cửu chương của cô, hắn cầm trong tay một danh sách thật dài, hắn theo lời bác sĩ dặn dò, tìm kiếm ở trên mạng, cùng với cố vấn của chuyên khoa dinh dưỡng của ông ngoại toàn bộ ghi chép lại, nhìn một đống đồ trước mắt Hứa Tử Ngư không khỏi cảm thán, rốt cuộc dạ dày của cô phải bao nhiêu lớn, mới có thể đem những thứ này ăn hết trong bảy ngày đây?

Một đống đồ, toàn bộ gồm túi lớn và túi nhỏ, Tống Lương Thần không muốn để cho Hứa Tử Ngư xách phụ, nhưng một mình hắn lại xách không hết, chỉ đành phải nộp tiền thế chân với siêu thị để mượn chiếc xe đẩy, hai người đẩy chiếc xe hàng trở về chung cư. Hai người trên đường trở về, người đi đường cũng rối rít ghé mắt nhìn, một nam một nữ xinh đẹp cùng nhau đi dưới trời chiều thật lãng mạn, thật sự là một hình ảnh hiếm có.

Trên đường về nhà Hứa Tử Ngư có yêu cầu mỗi khi Tống Lương Thần nấu cơm thì phải gọi cô giúp một tay, cô nói làm như vậy cô có thể vận động một chút, đồng thời hắn cũng không cần phải một mình vội vã hay mất nhiều thời gian. Tống Lương Thần cũng cảm thấy đề nghị này không tệ, cho nên tối nay khi làm thức ăn hắn sẽ để Hứa Tử Ngư làm trợ thủ.

Hứa Tử Ngư mà nấu cơm thì không ra sao cả, nhưng phương diện cắt thức ăn thì ngược lại cô chính là một cao thủ đó, nhớ năm đó khi cô còn ở trong nhà với Hứa mẹ, cũng không ít lần cho cô làm trợ thủ giúp bà một tay. Tống Lương Thần khí định thần nhàn mặc tạp dề đang đứng trước bếp nấu canh, không những không giảm đi sự phóng khoáng, mà ngược lại còn rất ưu nhã và lịch sự.

"Có phải cậu biết nấu ăn từ rất sớm, nhìn dáng vẻ giống như là như vậy đó." Hứa Tử Ngư đem hành tây đã cắt xong đưa cho hắn, hai mắt của cô đều đỏ và tràn đầy nước mắt.

"Ngốc quá." Tống Lương Thần nhận lấy hành tây, từ trên bàn rút hai tờ khăn giấy đưa cho cô, rồi nói :"Ngửa đầu lên xem nào." Sau đó hắn nhẹ nhàng giúp cô lau hai mắt :"Lần sau khi cắt hành tây, cắt hai cái thì dùng nước rửa rồi cắt tiếp, như vậy cũng sẽ không bị cay mắt nữa."

"Cái này hình như mình cũng đã từng nghe qua." Hứa Tử Ngư vội vàng thực hành dùng nước rửa, tập trung tinh thần đối phó với trái dưa leo.

"Đã nghe nói qua mà còn cắt như vậy."

"Nhưng thật là phiền phức nha."

"Nếu ngại phiền phức thì mang theo một cặp mắt kiếng, có thể sẽ khá hơn một chút."

"Đúng nha, sao mình không nghĩ ra chứ. Chẳng qua thật là kỳ lạ, tại sao cậu không mướn một người giúp việc đến giúp cậu nấu cơm chứ? Tự mình làm cơm thật là phiền phức đó."

"Lúc mình đi nước ngoài du học cũng không có nhiều tiền, mà đồ ăn Trung Quốc ở bên đó lại rất đắt, cho nên mình đi học nấu ăn. Với lại thi thoảng mỉnh cũng ở bên ngoài xã giao ăn uống, cho nên cũng không phải là ngày nào cũng đều nấu cơm."

"Ah, vậy cậu mới học nấu ăn chưa bao lâu, sao lại có thể làm tốt hơn so với mình vậy?" Hứa Tử Ngư lầu bầu nói :"Từ lúc nhỏ mình đã bắt đầu học làm, nhưng hiện tại miễn cưỡng lắm mới ăn được mà thôi."

"Không có biện pháp, có chăng cũng chỉ là thiên phú thôi." Hứa Tử Ngư nghe thấy Tống Lương Thần bình tĩnh khoe khoang như vậy, cái trán của cô không khỏi xuất hiện ba vạch đen.

Không thể phủ nhận, được ngắm trai đẹp nấu cơm cũng là một loại hưởng thụ thị giác nha, sau khi Hứa Tử Ngư cắt hết các nguyên liệu cần thiết để nấu ăn thì cô liên an vị trên ghế gỗ, nhìn ngắm vóc dáng hoàn mỹ, gò má đẹp như một bức tượng điêu khắc ra, người đàn ông đẹp trai này mặc tạp dề xử lý thức ăn, hai con mắt cũng toát vẻ mê hoặc. Ah, cô quyết định, mình nhất định phải thêm chi tiết đẹp mắt này vào trong văn chương của cô mới được.

Cuối cùng cũng nấu cơm xong, sau khi ăn xong hai người liền thu dọn chén dĩa, Hứa Tử Ngư trở về phòng liền bắt đầu đánh chữ.

Ước mơ của Hứa Tử Ngư là trở thành một tác giả, nhưng mà thực tế của cuộc sống luôn khiến cho người khác kinh sợ và cao hứng, cô không thể trở thành tác giả, nhưng lại trở thành biên tập quản lý tác giả. Chỉ là trong thời gian làm việc, Hứa Tử Ngư hóa thân thành một người quản lý tác giả, vẫn dùng bút danh ở trên trang web cần cù chăm chỉ mà gõ chữ, không nghĩ tới năm ngoái một bộ tác phẩm ở trên trang web phản ứng không tệ, đã được xuất bản rồi. Hiện tại tên bút danh của cô cũng hơi có chút tiếng tăm, nếu không phải là gần đây cô mang thai nên không lên mạng thường xuyên thì bộ tiểu thuyết dẫn đầu này cũng đã kết thúc từ lâu rồi.

Bàn phím vừa mở ra Tống Lương Thần liền gõ cửa đi vào, hắn nói :"Tiểu Ngư, em đến phòng đọc sách đi."

"Có chuyện gì sao?" Hứa Tử Ngư đứng dậy vội vàng đi theo, cô bị Tống Lương Thần ấn ngồi xuống ghế sofa. Sau đó hắn đem cây kim của máy hát đặt vào trong cái đĩa nhạc ở trong máy, ngay sau đó tiếng đàn dương cầm du dương liền vang lên.

"Đây là âm nhạc dưỡng thai." Tống Lương Thần nói :"Bây giờ cậu đang mang thai, phải nghe nhiều nhạc dưỡng thai mới được. Máy vi tính có rất nhiều bức xạ đối với cơ thể không tốt, nên cố gắng hạn chế dùng nó."

"Nhưng văn chương của mình thì phải làm sao đây?" Hứa Tử Ngư xụ mặt xuống, bây giờ bộ truyện ấy đã đi được ba phần tư rồi – đang ở giai đoạn cao trào, nếu mà nghưng cô nàng cũng không cần phải lăn lộn ở trong trang web nữa.

"Cậu nói văn chương gì?"

"Chính là mình lấy thân phận của tác giả ở trên trang web cập nhật văn đó, vất vả lắm mới có chút khởi sắc, hơn nữa còn chưa có viết xong, như vậy sẽ bị mắng chết . . . . . ."

Tống Lương Thần suy nghĩ một chút, mở ngăn kéo lấy ra một cuốn sổ và một cây bút lông đưa cho cô mà nói :"Cậu có thể viết lên đây, sau đó mình giúp cậu đánh máy và gửi lên trên trang web."

Hứa Tử Ngư nuốt nước bọt "Chuyện này, không được đâu."

Tống Lương Thần thu hồi cuốn sổ nói :"Vậy thì chờ sau khi sinh con rồi hãy nói đi."

"A a a, đừng cầm đi mà." Hứa Tử Ngư đứng dậy giành lấy cuốn sổ :"Nói hay lắm, đến lúc đó cậu không được cười nhạo mình đó."

"Ừh, không cười chê đâu."

Sự thật chứng minh, khi Tống Lương Thần nói ra lời nói đó cũng là không có tính toán gì hết .


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.