Ngại Gì Lên Giường

Chương 52: Chương 52




Căn chung cư mà Tống Lương Thần và cô ở thiết bị cũng không tệ, giữa mỗi một tầng lầu đều có bố trí cây xanh, còn có một sân chơi khá rộng, đêm mùa hè rất ít gió, mấy người sống trong chung cư dẫn theo con cái đến đó chơi.

Hứa Tử Ngư sau một hồi đi bộ mệt mỏi vừa nhìn thấy có một cái xích đu trống chỗ hai mắt liền sáng lên. Tống Lương Thần lo cái xích đu không được chắc chắn sợ cô bị ngã, nhưng cuối cùng hai người cũng thương lượng xong, Hứa Tử Ngư có thể ngồi một lúc, nhưng không nên đu quá mạnh nha.

Hứa Tử Ngư nhớ lại lần cuối mình ngồi xích đu, hình như là năm thứ hai đại học, lúc đó cô cùng Thích Uy đến trường đại học Chánh Pháp tìm bạn của hắn. Thích Uy không giống như Tống Lương Thần phàm là thấy chuyện đó có một chút nguy hiểm liền ngăn cản cô, Thích Uy rất tỉ mỉ suy tính năng lực chịu đựng của cô, xem xét phạm vi cô có thể làm được thuận lợi hay không, có vượt qua phạm vi đó hay không, chỉ cần dùng ánh mắt là có thể khiến cô phải ngoan ngoãn nghe lời rồi.

Hôm đó hình như là một buổi chiều mùa thu, bầu trời trong xanh rất đẹp, sau khi Thích Uy nhận được điện thoại của người bạn đó hai người liền ngồi chờ bên cạnh cái xích đu. Hứa Tử Ngư ngồi trên xích đu mặc cho Thích Uy đẩy cô, cô vui vẻ cười, Thích Uy liền đứng ở bên cạnh, mỉm cười nhìn cô càng đưa càng cao.

"Thích Uy, em bay cao quá đi!" Tay của Hứa Tử Ngư nắm chặt lấy xích đu, có chút khẩn trương nhưng cũng cảm thấy cảm giác được bay như vậy thật là vui.

"Đừng sợ, có anh ở đây rồi." Nghe hắn nói như vậy, cô cũng không còn thấy sợ nữa, môt bên đưa một bên cười khanh khách. Khi đó cô quả thật là ngu ngốc, không biết tại sao khi đó cô lại toàn tâm toàn ý lệ thuộc vào người khác như vậy, chỉ cần hắn nói gì cô đều tin tưởng hết, điều này là một chuyện thật đáng sợ.

"Đang nghĩ gì thế?" Tống Lương Thần đứng ở bên cạnh cô, cẩn thận quan sát cô.

"Không có gì, chỉ là đang nghĩ đến chuyện ngồi xích đu lần trước mà thôi." Hứa Tử Ngư thở dài một cái :"Thật là muốn chơi nha."

"Lần sau khi ra đây chơi, chúng ta sẽ dẫn con theo nhé." Tống Lương Thần nhìn về phía trước có một cô bé đang học đi, cha mẹ của cô bé không ngừng nói những lời khích lệ cô bé, lúc này hai mắt của hắn dịu dàng có thể khiến cho người khác chết chìm.

"Ừh, đến khi đó anh không được ngăn cản em đó." Hứa Tử Ngư nắm lấy tay hắn đưa qua đưa lại, Tống Lương Thần nhìn cô, đưa tay vuốt vuốt mái tóc của cô.

"Dì ơi, dì cũng mê xích đu àh!" Một cô bé mặc một bộ đồ thể thao in hình hoạt hình, tóc hơi quăn quăn hai con mắt rất to đang ngồi ở xích đu bên cạnh Hứa Tử Ngư, cô bé ấy vừa dứt lời với Hứa Tử Ngư liền nhìn Tống Lương Thần.

"Đúng vậy." Hứa Tử Ngư cười nhìn cô bé mà hỏi :"Cháu tên gì vậy?"

"Cháu tên là Thiến Thiến." Cô bé vẫn nhìn Tống Lương Thần, hai mắt của cô bé chớp chớp :"Dì ơi, chú đây là chồng của dì sao?"

Hứa Tử Ngư nhìn theo tầm mắt của cô bé nhìn về phía Tống Lương Thần, Tống Lương Thần đang nhìn Hứa Tử Ngư nghe vậy cũng không nhịn được mà cười, sau đó nói :"Đúng vậy!"

Thiến Thiến làm bộ thở dài nói :"Thật đáng tiếc, nếu không phải chú ấy là chồng của dì, thì cháu để chú ấy làm bạn trai của cháu rồi."

Hứa Tử Ngư nghe vậy liền cười hì hì, sau đó ánh mắt sắt bén bắn về phía Tống Lương Thần, hình như đang muốn nói :"Anh tốt quá, già không bỏ nhỏ cũng không tha!" Tống Lương Thần thấy cô nói như thế nhất thời dở khóc dở cười, ánh mắt mang theo lời thanh minh :"Anh thật sự là vô tội."

"Thiến Thiến, tại sao cháu muốn chú ấy làm bạn trai của cháu vậy?" Hứa Tử Ngư đưa tay sờ sờ mái tóc xoăn mềm mại của cô bé, giọng nói rất dịu dàng.

"Bởi vì chú ấy rất đẹp trai!" Thiến Thiến nói :"Trong nhà trẻ cháu có một người bạn trai gọi là Phàm Phàm, mặc dù cậu ấy đối xử với cháu rất tốt, nhưng lại không đẹp trai bằng chú đây. Nếu chú đồng ý làm bạn trai của cháu, cháu sẽ chia tay với Phàm Phàm ngay."

"Vậy thì dì sẽ đem chú tặng cho cháu làm bạn trai có được hay không?" Hứa Tử Ngư nhìn khuôn mặt cùng bộ dáng giống như đưa đám của Thiến Thiến, không nhịn được mà trêu chọc cô. Cô cũng không phát hiện Tống Lương Thần nghe vậy trong lòng liền giống như có lửa đốt vậy.

"Sao? Như vậy không tốt sao!" Hứa Tử Ngư nhìn Thiến Thiến một chút rồi lại nhìn Tống Lương Thần, hình như trong lòng cô bé đang đấu tranh tư tưởng rất nghiêm trọng vậy.

Sau đó cô bé liền thở dài mà nói :"Nhưng người ở trong lòng của chú chính là dì, nếu cháu và chú ở cùng nhau chắc chắn sẽ không hạnh phúc."

Hứa Tử Ngư thiếu chút nữa là không nhịn được mà phun ra, con nít bây giờ sao lại trưởng thành sớm như vậy chứ, thật đáng yêu nha!

Ba của Thiến Thiến ở bên cạnh vừa nghe điện thoại xong, đi tới chào hỏi Hứa Tử Ngư và Tống Lương Thần một tiếng, sau đó liền ôm lấy Thiến Thiến mà nói :"Bảo bối, chúng ta phải về nhà ngủ thôi!" Ba của Thiến Thiến đem cô bé đặt lên trên cổ của mình để cho cô ngồi. Thiến Thiến cười ha ha, một tay vịn đầu của ba sau đó xoay người dùng một tay bái bai hai người, Hứa Tử Ngư nhìn về hướng bọn họ rời đi, Tống Lương Thần kéo tay của cô mà nói :"Cũng không còn sớm nữa, chúng ta cũng nên về nhà đi!"

Hứa Tử Ngư gật đầu một cái, mặc dù không khí bên ngoài tốt hơn, nhưng ở nhà thì thoải mái hơn nha.

Sau khi vào đến cửa, Tống Lương Thần đóng cửa lại liền bế Hứa Tử Ngư lên, bước nhanh về phòng ngủ của mình.

"Ah, Lương Thần, anh muốn làm gì vậy!"

"Anh nói cho em biết, chồng là không thể tùy tiện nhường cho người khác." Tống Lương Thần dứt lời một tay mở cửa phòng, đem Hứa Tử Ngư đặt lên giường.

"Lúc nãy em nói chơi thôi, sao anh không hài hước chút nào vậy!" Hứa Tử Ngư nhìn hai mắt sắc bén của Tống Lương Thần, cô bị doa sợ đến nỗi muốn xoay người chạy về phía trước. Ai ngờ chân của cô bị Tống Lương Thần bắt lại.

"Lương Thần, thật sự em chỉ nói chơi thôi." Hứa Tử Ngư thành thật nhận sai :"Em cũng không dám nữa đâu?" Tống Lương Thần cũng đã đem áo thún đang mặc trên người cởi ra . . . . . . . Đi tới. Hứa Tử Ngư mắt thấy thân trên của hắn trần trụi, nuốt nước miếng một cái. A a a vóc dáng này thật khiến người ta thèm muốn đến mất hồn nha, vốn dĩ cô cho là hắn rất gầy, thì ra bụng của hắn còn là 1, 2, 3, 4, 5, 6, cơ bụng sáu múi nha!

Tống Lương Thần thấy cô nhìn mình đắm đuối, cho nên hắn cũng rất phối hợp mà tiến lên để cô nhìn rõ hơn :"Có đẹp không?"

"Đẹp lắm. . . . . ." Một lần nữa Hứa Tử Ngư nuốt một ngụm nước miếng xuống, về sự tình nào đó cô cũng coi là rất thẳng thắn.

"Có muốn sờ thử hay không?"

Tống Lương Thần đi tới giọng nói dần dần trầm thấp, hiển nhiên đây chính là thủ đoạn mà động vật giống đực thường dùng để quyến rũ giống cái đó, nói giỡn, hắn đang muốn quyến rũ cô sao?

"Em nghĩ là để lần sau đi!" Hứa Tử Ngư vẫn chưa thỏa mãn một lần nữa liếc mắt nhìn một cái rồi nói :"Lúc nãy ra nhiều mồ hôi quá, em muốn đi tắm." Dứt lời lại chạy đến gần Tống Lương Thần ngửi ngửi một cái, rồi nói :"Ah hôi quá, anh cũng nên đi tắm đi."

Khóe miệng của Tống Lương Thần giật giật :"Lúc nãy chẳng phải đã tắm rồi sao?"

Hứa Tử Ngư vội vàng nói :"Nhưng vừa nãy ra nhiều mồ hôi quá."

"Anh không ngại."

"Nhưng em thấy ngại."

"Vậy anh chờ em tắm xong là được."

"Không cần đợi, em tắm rất lâu."

"Nếu không thì anh tắm giúp em?"

"Ah, sao anh không biết xấu hổ vậy!" Hứa Tử Ngư cố gắng tránh thoát hai tay của hắn, nhưng cô lại bị hắn bắt lại sau đó bế lên.

"Ah!" hai tay của cô bắt lấy bả vai của hắn, a a a cô áp mặt của cô vào ngực trần trụi của hắn, cô cảm thấy máu mũi của mình sắp chảy ra rồi, Hứa Tử Ngư ơi phải bình tĩnh và bình tĩnh nha!

Tống Lương Thần bế lấy cô nhanh chân đi về phía phòng tắm, tim của Hứa Tử Ngư nhảy loạn xạ :"Chuyện này, Lương Thần . . . . . . Em có thể tự tắm mà, cũng không làm phiền đến anh đâu."

Tống Lương Thần cũng rất nghiêm túc nhìn cô nói :"Anh cảm thấy em nói rất đúng, chúng ta đều cần phải tắm, hai người cùng tắm sẽ tiết kiệm được rất nhiều nước coi như bảo vệ môi trường đi, anh và em cùng chung tay xây dựng một xã hội hài hòa đi."

Tiết kiệm cái đầu anh nha! Bảo vệ môi trường cái đầu anh đó! Hứa Tử Ngư ôm cổ của hắn cố gắng nhịn cuộc tập kích nam sắc kéo dài này, nghĩ đến trường hợp trong phòng tắm JQ sẽ xuất hiện và bắn ra bốn phía thì cô liền không nhịn được mà run run :"Lương Thần, hiện tại em chưa muốn tắm. . . . . ."

"Như vậy sao được, không phải vừa rồi đã toát rất nhiều mồ hôi sao?"

"Nói đùa thôi, ha ha, bên ngoài lạnh như vậy. . . . . ."

"Em khẳng định?" Tống Lương Thần rất hứng thú nhìn cô.

"Em chắc chắn mà. . . . . ." Hứa Tử Ngư tựa đầu vào bên cổ của hắn, để mặc hắn bế cô thả lại trên giường. Nghĩ đến chuyện ngày hôm qua, tim của Hứa Tử Ngư liền đập loạn xạ, mặc dù đây không phải là lần đầu tiên, thậm chí cũng không phải lần thứ hai, nhưng sao cô lại còn khẩn trương như vậy chứ!

"Lương Thần. . . . . ." Cô yếu ớt bắt lấy bả vai của hắn lại.

"Sao thế?" Không cần phải như vậy mà cũng mất hồn có được hay không . . . . . .

"Đèn sáng quá."

"Tiểu yêu tinh!" Tống Lương Thần đưa tay ngắt cái mũi của cô, đứng dậy đi tắt đèn lớn, chỉ để lại đèn ngủ phát ra ánh sáng mơ hồ lờ mờ.

Sau khi Tống Lương Thần leo lên giường, hắn nằm nghiêng ở bên người cô, đưa tay từ từ cởi nút áo trên người cô.

Tiếng hô hấp của phái mạnh ngay bên tai của cô, cũng ảnh hưởng đến hô hấp của cô, hơi thở của hai người lúc đầu trầm trầm sau đó dần dần hòa vào chung một chỗ, muốn bao nhiêu mập mờ liền có bấy nhiêu mập mờ. Không biết phải trải qua bao lâu, bàn tay của cô cũng dần mồ hôi, mà Tống Lương Thần còn chưa có cởi xong.

Có phải không vậy, có mấy cái nút áo mà cũng cởi chậm như vậy sao! Hứa Tử Ngư im lặng đẩy tay của hắn ra, cô linh hoạt đưa tay của mình đem mấy cái nút áo cởi ra, đơn giản như vậy cũng không biết sao? Cô nhìn qua thấy Tống Lương Thần đang cười.

"Anh!" Hứa Tử Ngư im lặng nhìn Tống Lương Thần, cô viết qua vô số loại tiểu thuyết thế nhưng lại không có cách nào định nghĩa được hắn, đến tột cùng hắn là người đàn ông biến thái hay còn là người đàn ông gì gì đây?

"Tiểu Ngư không thích sao?"

Mặt của Hứa Tử Ngư lập tức đỏ, cô là một người thành thật nha, lúc này nói lời thật sao, nói thật sao hay là nói lời thật đây? ( diepdiep: bó tay tác giả.)

"Rất thích."

"Anh cũng rất thích em." Tống Lương Thần nhẹ nhàng hôn lên cái trán của cô, khóe miệng của hắn nhếch lên, một nụ cười rất tươi và rất đẹp mắt.

Môi của hắn tiếp tục dán lên cái trán của của cô nhẹ nhàng hôn, sau đó liền di chuyển xuống vuốt ve môi của cô, trái tim của Hứa Tử Ngư rung động, yếu ớt mở mắt mà nói :"Em muốn ở phía trên."

Tống Lương Thần nghe vậy liền sửng sốt một chút, sau đó nở nụ cười.

"Cười cái gì mà cười chứ, em muốn tìm cảm giác sáng tác. . . . . . Nếu là nữ ở phía trên." Cô nghĩ lại rồi nói. . . . . . Gương mặt nhỏ nhắn của Hứa Tử Ngư đang đỏ nay nhắc tới tình tiết trong truyện giờ biểu hiện của cô càng đặc sắc hơn.

"Được, vậy em ở phía trên." Tống Lương Thần nói xong liền phối hợp mà hoán đổi vị trí.

Hứa Tử Ngư ở một bên bò dậy, hào hứng bừng bừng mà thay đổi. Ah nha, một người đàn ông ngon lành như vậy, phải ăn như thế nào đây nhỉ?

Tay vịn lấy bờ vai của hắn cúi đầu hôn lên trên trán của hắn, Tống Lương Thần ý cười đầy mặt mà nhìn cô, sợ cô không cẩn thận mà ngã, hai tay của hắn còn nhè nhẹ đỡ ở bên hông của cô.

Hứa Tử Ngư học theo cách mà hắn vừa hôn cô, hôn chop mũi rồi hôn lên mặt, cuối cùng nhìn đến cánh môi bất động của hắn.

"Sao vậy? Sao không tiếp tục nữa vậy?" Giọng của Tống Lương Thần trầm trầm.

"Ai nói chứ?" Cô chỉ là đang suy nghĩ đến một chút về phương thức hôn mà cô sẽ viết vào trong tiểu thuyết mà thôi. Nhẹ nhàng hôn cánh môi trên có chút mỏng của hắn, sau đó đến cánh môi dưới mê người, mỗi một tấc cũng rất nhẹ nhàng, mến thử cô cảm thấy rất mềm, thật thơm giống như kẹo đường vậy. Tống Lương Thần vẫn rất phối hợp ngoan ngoãn nằm im, cô hốt hoảng hô hấp của cô dần dần trở nên gấp gáp một chút, sau đó đầu lưỡi bắt đầu đưa ra liếm.

Đầu tiên là phía trên, sau đó là phía dưới, liến xung quanh môi của hắn, hận không được mà cắn hắn một cái nha, Hứa Tử Ngư ơi, trai đẹp ở trước mắt chứ không phải là bánh quế nha, cô thật muốn đem hắn ăn hết vào bụng sao?

Vị ái phi Tống Lương Thần này ở phía dưới rất biết phối hợp, thấy cô liếm cũng không tệ lắm, hắn liền hơi hé mở đôi môi của mình ra.

Ngao, cô sắp không xong rồi . . . . . Hứa Tử Ngư mới ổn định được hơi thở giờ lại gấp gáp lại rồi, hơi thở của cô phả lên mặt và lên cô của Tống Lương Thần, lúc này cô căn bản là không biết gì rồi, dưới tình huống này mà phải nằm bất động, đối với Tống Lương Thần mà nói đây cũng là kiểu hành hạ nha.

Cô run rẩy đưa đầu lưỡi của mình ra dọc theo khe hở mà liếm xuống, hắn càng thêm phối hợp đem đầu lưỡi của hắn ra nghênh đón cô. Đầu lưỡi của cô thận trọng chạm vào đầu lưỡi của hắn, hai cánh môi của cô chậm rãi dán lên môi của hắn, dưới sự chỉ đường của đầu lưỡi hắn, đầu lưỡi của cô đi vào theo, nhẹ nhàng liếm chung quanh. Mái tóc dài của cô không an phận mà rũ xuống, chặn lại tầm mắt của Tống Lương Thần, hắn dùng tay giúp cô vén tóc ra sau tai.

Người phụ nữ ở trước mặt nhắm mắt lại nghiêm túc thưởng thức tư vị của hắn, hình tượng này quả thực là quá kinh diễm rồi.

Hứa Tử Ngư dịu dàng và chậm rãi hôn hắn, hô hấp của hai người như hòa lẫn vào nhau, thật hạnh phúc, thật là quá hạnh phúc, thì ra khi hôn lại hạnh phúc như vậy. Một cái hôn thật sâu khiến cho mình như ngừng thở, khi đó Hứa Tử Ngư mới lưu luyến rời khỏi hắn, trước khi thoát ra vẫn không quên ngậm lấy cánh môi dưới của hắn mà nhè nhẹ cắn. Cảm nhận được hô hấp của hắn cũng có chút gấp rút, cô lập tức đánh chuông thu binh. Sau đó liền bắt đầu suy tư, bước kế tiếp sẽ hôn chỗ nào đây? Lỗ tai? Cổ? Xương quai xanh? Hay là. . . . . . Mắt quét qua trước ngực của hắn, a a a máu mũi của cô cũng sắp chảy ra rồi, người ta vừa mới bắt đầu mà thôi nha.

Hứa Tử Ngư xác định chính xác phương hướng của bước tiếp theo, sau đó cô tấn công xuống phía chỗ đang giật giật, cô tiến tới gần cái cổ của hắn nhằm vào xương quai xanh. Vừa hôn vừa liếm giống như chó con vậy, nghe thấy hô hấp của hắn dần dần tăng nhanh, cô cảm thấy có chút thành tựu.

"Ô. . . . . ." Tay của Tống Lương Thần khẽ dùng sức, giọng nói gấp gáp :"Đừng cắn."

"A. . . . . . Thật xin lỗi thật xin lỗi, quá tập trung rồi." Hứa Tử Ngư vừa nói xin lỗi mà ở bên cổ của hắn hôn một cái. Bàn tay nhỏ bé trắng mịn của cô di chuyển tới trước ngực của hắn.

Tôi bóp, tôi bóp, tôi siết chặt. . . . . .

"Hứa Tử Ngư. . . . . ." Tống Lương Thần cũng không nhịn được nữa bắt cái tay của cô lại, liền bật cười :"Em là sắc ma chuyển thế sao?"

"Ah, anh dám chê cười em!" Hứa Tử Ngư đỏ mặt nhìn hắn, người ta vừa mới tìm được một chút cảm hứng để viết tiểu thuyết mà hắn lại dám quấy rầy, hắn đang muốn gì đây chứ. . . . . .

"Vậy chúng ta nên công bằng chút đi." Tống Lương Thần vừa dứt lời liền đem bàn tay vòng qua phía sau cô.

"Ah ah, anh muốn làm gì?" Cúc áo sơ mi của Hứa Tử Ngư đã hoàn toàn được mở ra hết, nội y màu hồng cũng đã lộ ra trước mắt, nếu như hắn đem áo lót này cởi ra, thì cô chẳng phải là Tiểu Bạch Thỏ sao?

Hứa Tử Ngư giữ tay của hắn lại nhằm không cho hắn được toại nguyện mà hành động, Tống Lương Thần lập tức hỏi lại :"Em thấy như vậy có công bằng không?"

"Không công bằng. . . . . ." Trời cao tại sao lại để cho cô mang chòm sao Thiên Xứng thuần khiết thiện lương yêu thích công bằng chứ! Hứa Tử Ngư ngoan ngoãn buông lỏng tay ra, để mặc cho hắn thuận lợi đem áo lót cởi ra sau đó ném qua một bên.

Mặc dù bên ngoài còn có cái áo sơ mi, nhưng cũng đã sớm không còn nút áo rồi, cô lại đang ở phía trên hắn, thật là cảnh không nên lộ cũng đã lộ ra hết rồi. Cô lại một lần nữa rưng rưng nằm trên người của hắn, bàn tay nhỏ bé từ trước ngực đi xuống, từ từ đi xuống cơ bụng sáu múi cực hấp dẫn của hắn, thật là chắc nha, cảm giác lại sướng như vậy, ta bóp ta bóp ta siết chặt. . . . . .

"Hứa Tử Ngư. . . . . ." Tống Lương Thần gọi cô.

"Sao thế?"

"Em muốn, uống sữa tươi không?"

Bò. . . . . . Sữa tươi? Người ta rất thuần khiết và trong sạch , người ta cũng sẽ không nghĩ nhiều đâu, trong lòng của Hứa Tử Ngư lẩm nhẩm, nhưng mắt chưa muốn chịu khống chế liền liếc xuống phía dưới một cái. Ngao. . . . . . Mặc dù có quần đùi, nhưng thật sự là rất. . . . . . Kinh người nha. . . . . . Ah. . . . . . Hứa Tử Ngư chợt ngồi dậy, nuốt nước miếng nói :"Hôm nay hoạt động đến đây là kết thúc, cám ơn anh, hẹn gặp lại nha!" Dứt lời cô liền khép áo sơ mi của mình lại muốn chạy trốn.

"Ăn sạch sành sanh người ta rồi giờ muốn chuồn sao? Vậy thì có lợi cho em rồi!" Tống Lương Thần kéo cô lại để lên giường :"Để cho công bằng, tiếp theo đến lượt anh ở phía trên."

Hứa Tử Ngư nói :"Nhiều người đang nhìn, em thấy xấu hổ lắm!"

Tống Lương Thần suy tư, nhìn vào ống kính, sau đó hắn quyết định đi tắt đèn.

Các khán giả thân mến, tôi và các bạn cùng chung tay xây dựng một xã hội hài hòa, truyền hình trực tiếp đến đây là kết thúc, hẹn gặp lại các bạn ở tiết mục sau.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.