Từ chỗ bán phòng đi ra đã là giữa trưa rồi, Đồng Mạn bèn mời Đồng Kỳ đi ăn cơm để chúc mừng cô mua nhà mới. Hai người lái xe tới Kinh Cơ, đi gửi xe rồi đi lên tầng 5, khoác tay nhau bước vào nhà hàng. Đồng Kỳ nói: “Tao định mua một con chó.”
“Chó? Mày định nuôi chó á?” Đồng Mạn kinh ngạc.
“Ừm, ở nhà một mình rất nhàm chán. Tuy rằng ba mẹ tao nói là muốn lên đây chơi nhưng họ cũng không ở đây lâu.” Nhà cô ở quê vừa mới được sửa chữa lại vào năm ngoái. Sau khi sửa lại xong thì vừa to vừa rộng rãi, ở cửa trồng không ít rau xanh tươi tốt. Muốn xào rau thì chỉ cần ra ngoài cửa hái là được.
Ba mẹ cô đã quen với cuộc sống chậm rãi nơi quê nhà, ngoài ra còn tiện cho việc chăm sóc ông bà nội nữa. Chân của ông nội không thể đi lại bình thường được, đi ra ngoài đều phải chống gậy ngồi xe lăn. Bà nội cô thì đã 81 tuổi, tự lo cho mình thì còn được chứ không thể chăm sóc tốt cho ông nội.
Đồng Kỳ cũng không trông cậy quá vào việc ba mẹ cô dọn hẳn đến nơi này ở với mình.
Nhưng sự nghiệp của cô ở chỗ này, trở về quê cũng không khả thi. Hiện tại về đến nhà một mình rất nhàm chán, nhà mới so với phòng cũ ở tiểu khu còn rộng hơn nhiều.
Nếu có một vật còn sống ở trong nhà thì cô sẽ không còn cảm thấy cô đơn như vậy nữa.
“...... Sao mày không tính toán tìm một người ở bên mình đi? Tìm một con chó, mày thực sự định sống cô độc suốt quãng đời còn lại đấy à?” Đồng Mạn vừa lật menu vừa nói.
Đồng Kỳ uống một ngụm nước chanh: “Vậy cũng phải tìm một người thích hợp đã, tao không vội đâu mà.”
Cô muốn yêu một người, cũng muốn được người đó yêu lại. Vậy mà bản thân cô lại chỉ có một đoạn thời gian yêu thầm tê tâm liệt phế chứ chưa từng trải qua một tình yêu oanh oanh liệt liệt.
Chơi bời qua ngày không có nghĩa là không tin vào tình yêu.
Chỉ là quá khó để động tâm mà thôi.
Đồng Mạn nói: “Tử Đồng cũng nói vậy, nó không muốn chấp nhận sự tạm bợ cho nên, ài...”
Đồng Kỳ chống cằm nói với phục vụ: “Mấy món này là được rồi.”
“Dạ.” Phục vụ khép sổ ghi chép lại, tầm mắt quét một vòng trên mặt Đồng Kỳ. Bị ánh mắt của cô liếc qua, người phục vụ lập tức đỏ mặt ôm sổ chạy mất.
Đồng Mạn phụt cười: “Nhìn anh trai nhỏ nhà người ta bị mày chọc cho đỏ mặt kìa.”
“Nói vớ vẩn.” Đồng Kỳ cười cười không để ỷ.
Hai người tâm sự thêm một lúc, đồ ăn được dọn lên liền vùi đầu ăn cơm. Đồng Kỳ còn có nửa ngày nghỉ, tốc độ cô mua nhà xem như khá nhanh. Trước đây đã tìm hiểu vè nơi này trên mạng, mà một số khách hàng và đồng nghiệp ở khách sạn cũng giới thiệu cho một số nơi. Sau đó cô tranh thủ lúc rảnh rỗi đi xem thử mấy nơi mới lựa chọn được chỗ hiện tại, cuối cùng bàn bạc mua nhà xong xuôi chỉ tốn không quá nửa tháng.
Đây chính là điểm tốt của việc có tiền.
Ăn cơm xong, Đồng Kỳ rủ Đồng Mạn cùng đi mát xa nhưng Đồng Mạn lại bị một cuộc điện thoại của Tề Hạo gọi đi mất. Đồng Kỳ bực bội nói vào điện thoại: “Nó dễ dàng để dành ra một ngay đi chơi với em sao?”
Tề Hạo ở đầu kia cười nói: “Đúng là không dễ dàng, nhưng... mẹ anh tới rồi.”
Đồng Mạn ngây ngốc.
Đồng Kỳ cũng cứng đờ người, hai người liếc nhìn nhau. Đồng Mạn hỏi: “Anh nói cái gì? Mẹ anh tới?”
Tề Hạo đầu bên kia trả lời: “Đúng vậy.”
“Đệt ——” Đồng Mạn hoảng loạn, “Mẹ anh... sao lại tới đây chứ?”
Tề Hạo nói: “Dù sao chúng ta cũng phải nói về chuyện kết hôn mà?”
“...”
“Em biết rồi.” Đồng Mạn im lặng một lúc rồi mới cúp điện thoại. Cô ném điện thoại lên trên bàn, nhìn Đồng Kỳ: “Mẹ anh ấy là nữ cường nhân, kinh doanh địa ốc ở thành phố H. Gia đình anh ấy là gia đình đơn thân, nếu mẹ anh ấy mà không thích tao thì ——”
Đồng Mạn nắm chặt tay: “Đa số con trai sống trong gia đình đơn thân đều là cục cưng của mẹ đấy, tao phắc.”
“Trông Tề Hạo đâu có giống cục cưng của mẹ đâu.” Tề Hạo là tổng giám của một công ty hóa chất, năm nay đã 31 tuổi, ngày thường nhìn có vẻ quyết đoán.
Sao có thể là mama boy được.
Đồng Mạn nói: “Tao chưa nói anh ấy là như vậy nhưng tao vẫn sợ mà. Thôi không nói nữa, tao đi trước nhé.”
Đồng Kỳ lập tức cầm túi xách, “Tao đưa mày về.”
Chỉ có cô lái xe, hôm nay Đồng Mạn đi ké xe cô tới. Sau khi đi xuống tầng, Đồng Kỳ lái xe đưa Đồng Mạn về tiểu khu mà hai người kia ở.
Tiểu khu này cách nơi Đồng Kỳ vừa kia không quá xa, cũng vừa mới mua không lâu, Đồng Mạn và Tề Hạo còn đang sắp xếp.
Đồng Mạn xuống xe, cực kỳ hoảng loạn. Nữ nhân chưa lập gia đình đối mặt với mẹ chồng tương lai luôn có chút cảm giác sợ hãi.
Tay Đồng Kỳ đặt trên cửa xe, ló đầu ra nói: “Đừng khẩn trương, cẩn thận kẻo bị sợ quá mức đấy.”
Đồng Mạn nhìn vào mắt Đồng Kỳ, nháy mắt liền bình tĩnh lại. Cô tốt nghiệp ngành diễn xuất, mấy năm nay ít nhiều gì cũng diễn vài vai diến, chỉ là không nổi tiếng mà thôi. Cô cũng không có những cái dã tâm đó, mấy năm nay có Tề Hạo nuôi nên cô chỉ chuyên môn làm nhãn hiệu cho quần áo, cũng không tính là quá kém cỏi.
Nhưng kiến thức diễn xuất vẫn còn, giả bộ bình tĩnh cũng không quá khó.
Đồng Kỳ phất tay với cô.
Đồng Mạn cười cườ đi vào tiểu khu.
Không có Đồng Mạn đi cùng cô, Vu Hân và anh chồng nhiếp ảnh gia thì đang đi hưởng tuần trăng mật, Tử Đồng thì chắc là đang ngây ngốc ở nhà làm thiên kim đại tiểu thư. Đồng Kỳ quay xe, nhất thời không biết nên đi đâu, hay cứ về nhà nhỉ. Lái xe đi chưa được 2km thì Trương Hoài Viễn gọi tới.
Anh ở đầu kia điện thoại mang theo ý cười hỏi: “Hôm nay em nghỉ phép à?”
Đồng Kỳ đáp: “Đúng rồi.”
“Anh vừa đi qua khách sạn em làm, đi vào tìm một vòng thì biết là em nghỉ phép. Muốn đi chơi bi a không?”
Đồng Kỳ nhìn cột đèn giao thông trước mắt, “Cũng được, chơi chỗ nào thế?”
“Câu lạc bộ của anh, anh còn mời thêm một vài người bạn nữa.”
“Có nhiều người lắm không?” Đồng Kỳ nhướng mày.
“Không nhiều lắm, cứ yên tâm tới đây đi.”
“Được.”
Trương Hoài Viễn cùng một người anh em của anh đầu tư vào một câu lạc bộ tư nhân, bên trong câu lạc bộ này còn có vài buổi diễn chơi bi a nữa.
Đồng Kỳ quay đầu xe lái tới câu lạc bộ kia của anh. Xe vừa mới tới chỗ dừng xe thì Trương Hoài Viễn ra tới, cười cười kéo cổ tay cô: “Nhanh như vậy? Đang đi trên đường hả?”
Đồng Kỳ chuyển động tay, rút cổ tay ra khỏi tay anh rồi buông thõng bên người, nói: “Vừa mới đưa Đồng Mạn về nhà xong.”
Trương Hoài Viễn cười cười ngắm nhìn sườn mặt của cô, hai tay đút vào túi quần, cùng Đồng Kỳ một trước một sau mà vào sân bi a. Mới vừa đi vào, bước chân Đồng Kỳ hơi khựng lại.
Cô không nghĩ rằng Liêu Thành Xuyên cũng ở đây. Hắn đang dựa vào một bên uống rượu vang đỏ, trong tay cầm một quyển sách, trên mũi thì đeo kính.
Toàn thân tản ra hơi thở cấm dục.
Hắn cũng nhìn thấy Đồng Kỳ, hơi nhìn qua phía cô, “Đồng tiểu thư.”
Tiếng nói trầm thấp rất lễ phép.
Đồng Kỳ trong lòng như thấy quỷ, cũng cười với hắn một cái rồi quay đầu hỏi Trương Hoài Viễn: “Sao gần đây anh lại giao du chơi bời với người quản lý xí nghiệp ưu tú như vậy thế?”
Trương Hoài Viễn phụt cười đáp: “Anh đây cũng rất ưu tú mà. Một người ưu tú nên chơi cùng với người ưu tú khác nha.”
Đồng Kỳ chậc một tiếng: “Tin anh mới là lạ.”
Trương Hoài Viễn cầm lấy một ly rượu bên cạnh đưa cho Đồng Kỳ, ghé sát vào bên tai cô nói: “Kỹ thuật đánh bóng của Liêu tổng rất lợi hại, công phu mèo ba chân của anh không thắng nổi hắn, em tới chơi nhé?”
“Cho nên anh gọi em tới là để em chơi bi a với hắn?” Đồng Kỳ nhướng mày.
“Đương nhiên không chỉ có vậy. Quan trọng nhất là, anh muốn nhìn em một chút ——” Ngữ khí của Trương Hoài Viễn trở nên ôn nhu hơn một chút.
Đồng Kỳ không coi là thật, nhét túi xách vào trong tay Trương Hoài Viễn, “Được thôi, chơi một lúc vậy. Em mà chơi thắng thì có phần thưởng gì không?”
Trương Hoài Viễn lập tức nhận lấy túi xách, cười nói: “Nụ hôn của anh được không?”
Đồng Kỳ trợn trắng mắt, lại nhìn về phía Liêu Thành Xuyên đang đứng bên cửa sổ.
Hôn... Một nụ hôn được không?
Cô cười nhẹ hai tiếng, cúi đầu nhấp một ngụm rượu rồi nói: “Bảo Liêu tổng chuẩn bị một chút đi, đừng có mà để thua em đấy.”
Trương Hoài Viễn cực yêu tính cách tự tin của cô, xoa nhẹ khóe môi rồi nói: “Anh đi nói với hắn.”
Đồng Kỳ không nhìn Liêu Thành Xuyên mà sửa sang lại váy. Hôm nay cô mặc váy cổ chữ V màu đen dài gần đến đến đầu gối, chân dài mông vểnh. Cô khom lưng, cầm lấy phấn lơ rồi lấy một cây gậy bi a bắt đầu bôi phấn lơ lên.
Cũng vây quanh sửa sang lại tốt bóng bàn, chậm rãi chuyển, chậm rãi nhìn.
Liêu Thành Xuyên tới, hắn vẫn còn đeo kính, áo sơ mi màu trắng sơ vin gọn gàn. Hắn cũng cầm lấy một cây gậy bia, lấy phấn lơ, cười nhẹ nói: “Đồng tiểu thư, cần tôi nhường cô không?”
Đồng Kỳ khẽ nâng mắt, mỉm cười: “Đừng khinh thường tôi như vậy chứ, tôi còn muốn lấy phần thưởng nữa đấy.”
“Phần thưởng gì?” Liêu Thành Xuyên nhướng mày.
Đồng Kỳ đã đi tới, nửa khom lưng, Liêu Thành Xuyên nghiền ngẫm mà nhìn cô nghịch gậy bi a.
Sau đó cô đứng thẳng người, kiễng chân, ghé sát vào bên tai Liêu Thành Xuyên.
Nhả khí như lan nói, “Một nụ hôn.”
Liêu Thành Xuyên sửng sốt nửa giây sau đó nghiêng đầu, cười như không cười hỏi: “Chỉ đơn giản như vậy thôi sao?”
“Chỉ đơn giản vậy thôi, đó là nếu tôi thắng. Còn anh thắng, muốn phần thưởng gì thì cứ nói.” Đồng Kỳ mỉm cười, ngửa đầu nhìn hắn.
Cô ngẩng đầu làm lộ ra một mảng da trắng nõn mềm mịn nơi cổ, nhìn có vẻ nắm được bằng một tay. Đôi mắt Liêu Thành Xuyên tối sầm, cười khẽ: “Được thôi.”
“Vậy thì tốt.”
Đồng Kỳ trong lòng chấn động nhưng lại giả bộ không thèm để ý mà đáp.
Người xung quanh không biết họ vừa nói gì, đều la hét đòi bắt đầu. Trương Hoài Viễn từ toilet đi ra, vừa lau tay vừa cười nói: “Vẫn chưa bắt đầu sao? Đợi tôi hả? Tới tới, tôi làm trọng tài cho.”
Sau đó ném khăn giấy vào thùng rác.
Anh nói với Liêu Thành Xuyên: “Nhất định phải dùng hết toàn lực nhé, Đồng Kỳ nhà chúng tôi thật sự rất lợi hại đấy.”
Liêu Thành Xuyên không chút để ý mà đùa nghịch gậy bi a, nói: “Tôi mà dùng hết toàn lực thì sợ rằng cô ấy sẽ khóc mất ——”
Đồng Kỳ nhìn hắn đầy xem thường.
Trương Hoài Viễn xoa nhẹ đầu Đồng Kỳ: “Đã bảo em rồi, đừng có mà câu dẫn lung tung chứ.”
Đồng Kỳ chậc một tiếng: “Em đang xem thường hắn mà!”
Đồng Kỳ cực kỳ thích bi a, từ năm nhất đại học liền học cách chơi cùng Trương Hoài Viễn, càng chơi thì trình độ càng tăng. Đầu tiên là từ một người ngay cả gậy bi a cũng cầm không chắc đến nỗi có thể đánh rơi bóng, cho đến khi trở thành cô gái lợi hại nhất trong sân bi a. Ngay sau đó cô liền khiêu chiến nam nhân, những nam nhân này bao gồm cả các bạn cùng phòng của Trương Hoài Viễn. Người cuối cùng mà cô khiêu chiến chính là Trương Hoài Viễn.
Trình độ của cô càng ngày càng cao. Trong mấy năm nay, hoạt động giải trí của cô không thể thiếu được bi a.
Cô bắt đầu chuẩn bị. Tư thế kia vừa nhìn qua là biết được nữ nhân này thực sự khá chuyên nghiệp. Ngay lập tức, tất cả mọi người đều tới vây quanh đây, rất có hứng thú mà nhìn.