Hứa Tử Ngư phải ngồi
xe ba giờ mới về đến cổng thôn (thôn chắc là làng của bên mình ấy nhỉ),
muốn về đến nhà phải đi hai chuyến xe. Cô cũng chưa muốn về nhà liền, mà ở trạm xe mua ít đồ ăn mà ba mẹ thích để làm quà.
Bởi vì không
phải ngày nghỉ, cho nên khách đi xe cũng không nhiều lắm. Tài xế đợi đến thời gian mới bắt đầu xuất phát còn kèm theo một câu cảm thán lần này
lại phải bù tiền rồi, bất đắc dĩ khởi động xe. Xe chậm rãi rời bến, xe
vòng qua xa lộ Nam Tam, Hứa Tử Ngư thở dài một cái, cảm thấy sắp được về nhà, cô cảm thấy bả vai của mình không còn cứng nữa, cô dựa vào ghế,
toàn thân đều từ từ buông lỏng.
Thật ra thì lần về nhà này cũng
không phải là hành động theo cảm tính, hiện tại cô mới mang thai ba
tháng bụng còn chưa nhìn ra, nếu để thêm một thời gian nữa thì sợ sẽ
không giấu được nữa. Tính cả thời gian mang thai và đẻ con, tiếp theo
mấy tháng liền cô sẽ không thể về nhà, trong khoảng thời gian này muốn
tìm lý do gì cũng không thể được, cái vấn đề này lại khiến cho người ta
rất nhức đầu. Dù sao hiện tại cô cũng chưa chuẩn bị tâm lý để nói chuyện mình mang thai với cha mẹ.
Còn có, hai ngày nay xuất hiện quá
nhiều chuyện, từ Đào Duy Hiên cho đến Tống Lương Thần, cả người nhà của
Thích Uy nữa, tất cả đều đến quá mức đột ngột. Những năm này sau khi cô
tốt nghiệp đại học, cô cũng đã hình thành một thói quen có một cuộc sống bình bình đạm đạm, gia đình yên ổn, đột nhiên gặp phải nhiều chuyện như vậy, trong lúc nhất thời cô căn bản không thể tiêu hóa được hết. Giờ
phút này cô rất cần một ít thời gian để suy nghĩ cho thật tốt, cô sẽ
phải làm như thế nào.
Rất nhanh liền đến con đường chạy vào trong thôn, nhưng con đường này đang được tu sửa. Giữa trưa của mùa hè rất
nóng, bên ngoài bụi đất tung bay, trên đường còn có nhiều loại xe khác
đang xếp thành một hàng dài, người trên xe hình như cũng đã quen với
cảnh chờ đợi như vậy, cho nên cũng là bình tĩnh ngồi trên xe dưỡng thần.
Hàng ghế sau có một cậu nhóc còn trẻ tuổi chắc là chưa trải qua tình huống
như vậy, nên lầm bầm lầu bầu: “Mùa hè năm ngoái trở về cũng đang sửa
đường giống như vậy? Năm nay về sao vẫn còn sửa đây chứ?”
“Tôi nghe nói là vì huyện chúng ta đã đổi huyện trưởng mới rồi.” Một người đàn ông trung niên ngồi bên cạnh cậu nói.
“Thật ra thì cũng có khả năng là năm ngoái khi thi công người ta đã xén bớt
nguyên vật liệu, được một năm thì hư.” Một người trẻ tuổi khác lại bổ
sung thêm.
Tên nhóc kiến thức nông cạn kia ừ một tiếng, xoay
người lại nhìn đoàn xe ngoài cửa sổ mà ngẩn người, không khí trong xe
buýt nhất thời lại khôi phục yên lặng, chỉ có âm thanh huyên náo của bộ
phim bom tấn của Mỹ đang được chiếu trên màn hình ở trong xe. Trong lòng của Hứa Tử Ngư âm thầm cảm thán năng lực lãnh ngộ và năng lực tiếp nhận của quần chúng nhân dân đã được tăng lên một bậc.
Đại khái là
chậm nửa giờ, rốt cuộc xe buýt cũng đã thuận lợi vượt qua đoạn đường tu
sửa, vững vàng mà chạy về nhà. Gần về đến nhà, lòng cô càng kinh sợ,
hiện tại Hứa Tử Ngư mới thấu hiểu nội dung của câu thơ ‘muốn về nhà lại
sợ về nhà’, cũng sắp đem nhân cách của mình hành hạ nứt ra rồi. Khi
xuống xe, cô trông thấy hai con ngỗng trắng ở trước cửa đang đưa cổ âu
yếm, trái tim cô lập tức sững sờ, một loại chung tình khiến cho lòng cô
không khỏi xúc động, mắt cô có chút ướt, ngay sau đó lại cảm thấy mình
gần đây hết sức đa sầu đa cảm.
Vừa vào đến cửa đã trông thấy
người nhà đang ngồi quây quần ăn cơm, ba mẹ thấy cô đột nhiên trở về nhà nên cũng rất cao hứng. Đứa cháu gái hai tuổi là phản ứng đầu tiên, từ
trên đùi của ông nội trượt xuống chạy đến cửa, ôm lấy chân của cô mà
gọi: “Cô, cô ôm.”
Hứa Tử Ngư ôm lấy cháu gái hỏi: “Thưa Dạ đi nhà trẻ chưa?”
Cháu gái nghe vậy liếc mắt nói: “Không thể trả lời.”
Hứa Tử Ngư cười một tiếng, thấy em trai của cô đi ra bế lấy cô bé mà nói:
“Thưa Dạ không thích đi nhà trẻ, ai hỏi đến cũng không thèm nói, ba mới
vừa dạy những lời này.”
Em dâu lấy ra một bộ chén đũa, trên bàn
cơm chỉ có vài món ăn đơn giản, tay của mẹ cầm cái muôi, mặc dù mùi vị
có chút giống nhau, nhưng cô lại rất thích ăn. Mỗi lần về nhà ăn cơm
cũng đặc biệt nhiều hơn.
Mẹ đẩy đĩa trứng cà chua đến trước mặt
cô, cười nói: “Con về rất đúng lúc, mấy hôm trước người làm mai ở thôn
bên cạnh, có hỏi khi nào con với người mà ông ta giới thiệu gặp mặt
đấy.”
Hứa Tử Ngư nghe xong mặt lập tức xuất hiện vạch đen, hai
người đàn ông ở bên ngoài cách đây vài trăm dặm đường cô còn chưa giải
quyết xong, huống chi. . . . . .: “Mẹ ơi, chẳng phải con đã nói rồi sao, người đó và con không có tiếng nói chung gì cả.”
Mẹ Hứa lập tức
phản đối: “Ai da, người ta tương đối hướng nội, ai mà lợi hại giống như
con vậy chứ, chỉ cần hai câu liền khiến người ta nghẹn họng.”
Vì
đối tượng hẹn hò kia chính là do thôn trưởng của bọn họ giới thiệu, vì
làm việc và sống không cùng một thành phố nên cũng chưa từng gặp mặt
qua. Trước đó người nhà của cô có đưa cho anh ta mã số QQ của cô để liên lạc, ai ngờ anh ta lập tức hỏi cô rất nhiều vấn đề, lúc đầu Hứa Tử Ngư
còn lịch sự mà trả lời, về sau cảm thấy thật sự không còn lời nào để nói —— Thật ra vấn đề anh ta đặt ra thì cũng không khó khăn gì, nhưng đều
là hỏi công ty của cô khi nào thì đưa ra thị trường, phát triển cùng
phúc lợi của nhân viên, còn có phương diện phát triển, hoạch định của cô ở công ty này, nhưng nếu như đây là đối tượng hẹn hò thì câu hỏi này
thật sự sẽ khiến người ta có chút khó chịu.
Hứa Tử Ngư đang bực
mình vì chuyện của Tống Lương Thần, thấy trên màn hình vi tính lần lượt
xuất hiện từng câu hỏi, rốt cuộc không nhịn được liền trả lời một câu:
“Vấn đề của anh đặt ra sao giống như đang phỏng vấn tôi quá vậy?” Người
đó cũng không hỏi thêm gì nữa, lát sau anh ta vào trang không gian riêng của cô, yên lặng mà xem album hình của cô. (giống như trong facebook
vậy đó.)
Ngày hôm sau, mẹ Hứa nói cho cô biết: ‘Anh phỏng vấn’
đối với tướng mạo của cô rất hài lòng, chính là có chút cay cú ..., cô
nói thẳng mình không thích như vậy, cứ cho là như vậy mà kết thúc, không nghĩ tới nhà anh ta đến bây giờ vẫn còn hỏi thăm.
Lời vừa ra
khỏi miệng, em trai của cô lập tức nói: “Chị, chị vẫn còn sống trong thế giới cổ tích sao? Tính tình có hợp hay không thì sau này mới có thể
biết được. Cái thế giới này chính là phải thực tế một chút, diện mạo chỉ là thứ yếu, quan trọng là có nhà có cửa, đối với chị tốt.”
“Đúng vậy đó.” Em dâu phụ họa: “Nhất định chị phải tìm một người có nhà, cả nhà vẫn chờ được thơm lây từ chị đấy!”
Hứa Tử Ngư thở dài một tiếng cúi đầu ăn cơm, đây là chủ đề chính của mấy
năm nay mỗi khi cô về nhà. Cô cảm thấy mình chưa trưởng thành, nhưng
người trong nhà cũng đã rất gấp rồi, theo thời gian tích lũy yêu cầu của cô cũng bị người nhà giảm bớt xuống một nửa rồi. Huống chi cô thật sự
không nghĩ ra người có nhà hay không có nhà thì có liên quan gì chứ.
“Được rồi, ăn cơm trước đi rồi nói.” Rốt cuộc ba Hứa cũng lên tiếng giải cứu
Hứa Tử Ngư, cô nhìn về ba với ánh mắt cảm ơn, nhưng lại nghe ba nói:
“Mấy hôm nay coi lúc nào đi gặp người ta một lần đi.”
“Không gặp không được sao?”
“Không được!” Cả nhà đều đồng thanh lên tiếng chặn ngay họng của cô, ngay cả
đứa cháu gái bướng bỉnh cũng hùa theo, mặc dù đang ăn cơm nhưng cô bé
vẫn ngước cái gương mặt giống như mèo lên bổ sung thêm một câu: “Không
được.” Ở nông thôn đều là kết hôn rất sớm, nếu phụ nữ giống như cô hơn
25 tuổi mà còn chưa kết hôn thì rất quái dị, người trong nhà đều gấp, cô cũng hiểu được.
Sau khi dùng xong cơm tối, Hứa Tử Ngư lên mạng
nhận mail, mẹ và em dâu lại gần, bày tỏ ý muốn xem hình của đối tượng
hẹn hò kia một chút. Lúc này Hứa Tử Ngư mới nhớ đến, mình cũng chưa xem
qua hình của anh ta. Vào không gian ở trên QQ, mở al¬bum ra, tên của anh ta là “Quang Huy Tuế Nguyệt” xem qua một lần, trong lòng của Hứa Tử
Ngưâm thầm kính phục.
Là người chuyên tâm cỡ nào mới có thể làm
được đây? Trong al¬bum hình của anh ta có hơn hai mươi tấm hình, căn cứ
vào trang phục cùng tiêu đề giới thiệu có thể suy đoán ra, những tấm
hình này đều được chụp vào khoảng thời gian khác nhau, thế nhưng ở mỗi
một góc độ khác nhau, lấy khung cảnh lớn nhỏ, tay trái làm động tác
chống đỡ cằm, nhíu mày, vẻ mặt nghiêm túc, thật là giống như từ một mô
hình hay pho tượng mà khắc ra vậy. Đặc biệt anh ta còn có thể từ trong
mỗi tấm hình tìm ra điểm đặc sắc, dùng cách nói để bày tỏ tâm tình của
mình khi đó, vật chất xen lẫn ý thức mâu thuẫn, như vậy có phải đã chứng minh tuổi trẻ có điểm rất đặc sắc hay không đây!
Đột nhiên Hứa
Tử Ngư cảm thấy al¬bum của anh ta không nên gọi là “Quang Huy Tuế
Nguyệt”, mà phải gọi là “Mọi người mau tới tìm điểm bất đồng”.