Mỗi một món Tống Lương Thần đều gắp cho Hứa Tử Ngư một miếng, Hứa Tử Ngư
cảm thấy có chút đói bụng, nhưng không biết vì sao cảm thấy trong cổ
họng như có cái gì đó chặn lại vậy, cô nuốt không trôi. Mấy ngày nay
thường xuyên xuất hiện cảm giác này, cô cảm thấy cổ họng rất chua, giống như bị người nào đó đổ nửa bình dấm vào vậy.
“Món cá này là lần
đầu tiên mình trổ tài đó, nếm thử xem như thế nào.” Tống Lương Thần gắp
một miếng cá bỏ vào chén của cô, Hứa Tử Ngư nhớ lại, hôm đó ở trong công ty cô ăn bữa ăn dành cho phụ nữ mang thai cũng chính là loại cá này,
ngẩng đầu nhìn, cá, trứng, đậu hũ, rau dưa, quả nhiên thực đơn đều là
những món của hôm đó.
Trong lòng dâng lên một cái gì đó rất khó nói thành lời, hốc mắt có chút nóng, cô để đôi đũa xuống, cúi đầu.
“Chẳng phải đã đói lắm rồi sao, mau ăn đi, kẻo đói bụng đó.”
“Sao thế, không hợp khẩu vị à?”
“Chỗ nào không thoải mái vậy?” Tống Lương Thần cảm thấy Hứa Tử Ngư có cái gì đó không đúng, vội vàng buông chén đũa xuống lại gần hỏi thăm: “Chỗ nào không thoải mái, mau cho mình biết đi!”
“Không có.” Bình thường Hứa Tử Ngư đều là nói chuyện không lưu loát, nhưng bây giờ lại không muốn ngẩng đầu lên.
Tống Lương Thần cúi người xuống, có chút luống cuống đưa tay sờ sờ đầu của cô: “Tiểu Ngư, tại sao khóc vậy?”
Hứa Tử Ngư lắc đầu một cái, muốn nói không có việc gì, nhưng làm thế nào
nước mắt cũng không thể ngừng lại được. Bình thường cô cũng không phải
loại phụ nữ thích khóc, nhưng vào giờ phút này trong lòng của cô lại có
quá nhiều tâm tình, trừ khóc ra căn bản là không tìm được lời nào để nói cả.
“Tiểu Ngư, có chuyện gì thì cứ nói với mình. Đừng khóc, nếu
khóc sẽ rất khó chịu.” Tống Lương Thần không biết tại sao cô đột nhiên
lại trở thành như vậy, anh cũng không có kinh nghiệm dụ dỗ con gái, nhất thời tay chân có chút luống cuống. Anh lấy khăn giấy đưa cho cô, Hứa Tử Ngư nhận lấy sau đó lau nước mắt và xì mũi, ngẩng đầu nhìn Tống Lương
Thần mà nói: “Mình cảm thấy mình thật bại hoại.”
Tống Lương Thần
nhất thời dở khóc dở cười, liền vội vàng hỏi: “Sao lại nghĩ như vậy chứ, bạn học Tiểu Ngư vẫn luôn là một người rất lương thiện.”
Hứa Tử
Ngư ho một tiếng, giọng khàn khan nói: “Nhưng cậu đối với mình tốt như
vậy, vì mình mà nghĩ chuyện này chuyện kia, mà mình thì lại bắt nạt và
khi dễ cậu như vậy.”
“Khi dễ mình, sao mình không có cảm thấy như vậy? Còn nữa, chuyện này vừa mới bắt đầu chính là do mình xử lý không
tốt, hiện tại coi như cậu khi dễ mình, cũng là việc mình nên làm.”
“Cậu đừng đối xử với mình tốt như vậy, Tống Lương Thần.” Nếu không mình sẽ ỷ lại vào cậu mất.
“Cô bé ngốc.” Tống Lương Thần vỗ vỗ vai của cô: “Mau đi rửa mặt, rồi trở lại ăn cơm.”
Hứa Tử Ngư gật đầu một cái, một mình đến phòng vệ sinh.
Nhìn vào trong gương, mắt của cô có chút sưng, chóp mũi có chút đỏ, dùng
nước lạnh vỗ vỗ mặt, cô nhìn hình ảnh mờ mịt của mình trong gương, không biết nên đi con đường nào. Mấy ngày nay cô thấy mình càng ngày yếu
đuối, như vậy thật không tốt.
Lúc cô trở lại phòng ăn, Tống Lương Thần đang ngồi ở trên ghế: “Mau ăn cơm đi.” Hứa Tử Ngư gật đầu một cái, trở lại chỗ ngồi.
Vừa nãy cổ họng của cô còn cảm thấy như có cái gì đó chặn lại, bây giờ đã
bị nước mắt cuốn trôi hết rồi, lập tức cảm thấy nhẹ nhàng hơn rất nhiều. Hứa Tử Ngư gắp đồ ăn bỏ vào trong chén của Tống Lương Thần. Nói thật,
tay nghề của Tống Lương Thần quả thật không tệ, anh nấu ngon hơn so với
đầu bếp ở bên ngoài.
“Hương vị thế nào?” Tống Lương Thần tròn mắt nhìn cô, giống thầy giáo chờ câu trả lời từ học trò nhỏ vậy.
Hứa Tử Ngư hé miệng cười nói: “Ăn rất ngon.”
“Người nào lúc nãy vừa khóc vừa cười, làm giật cả mình.” Tống Lương Thần làm
bộ vỗ ngực một cái, rồi gắp rất nhiều thức ăn cho cô, sau đó bản thân
mới từ từ ăn cơm.
“Thế nào, nhìn thấy gian nan thì cứ suy nghĩ
lại đi.” Hứa Tử Ngư nuốt cơm trong miệng xuống rồi nói: “Thật ra thì
mình rất tùy hứng, đừng vì vẻ bề ngoài dịu dàng của mình mà bị mê hoặc.”
“Dịu dàng?” Cơm trong miệng của Tống Lương Thần chút nữa là nuốt đến khí
quản rồi: “Quen biết cậu gần mười năm rồi, cũng chưa bao giờ thấy qua
cậu dịu dàng.”
“Mình ở nhà không dịu dàng sao?” Hứa Tử Ngư nổi đóa.
Tống Lương Thần suy nghĩ rồi nói: “Quả thật, lúc cậu ở nhà rất biết điều,
nhưng sau khi rời nhà liền thay đổi không giống chút nào nữa.”
“Mình cũng cảm thấy như vậy.” Hứa Tử Ngư gắp cho Tống Lương Thần một miếng
đậu hũ rồi nói: “Đừng mãi nói chuyện, cậu cũng ăn nhiều một chút đi.”
Tống Lương Thần gắp miếng đậu hủ còn chưa bỏ vào trong miệng liền cười, thấy như vậy, Hứa Tử Ngư giống mèo xù lông: “Ah, cậu cái gì thế, dáng vẻ
thật lạ.”
“Không có nha.” Tống Lương Thần đem miếng đậu hũ bỏ vào trong miệng, vui vẻ nhai, sau đó mới nói: “Ăn được miếng đậu hủ của
cậu, mình thật sự thấy rất vinh hạnh.”
“Ah, cậu là tên lưu manh!” Hứa Tử Ngư tiện tay ném một chiếc đũa về phía anh, nhưng lại bị Tống
Lương Thần một phát liền bắt được nói: “Chưa nghe nói qua sao, lưu manh
biết võ thuật, ai cũng không ngăn được.”
Lúc này Hứa Tử Ngư cười sặc sụa.
Tống Lương Thần thấy cô tràn đầy nụ cười rốt cuộc cũng yên tâm, lấy một đôi
đũa khác đưa cho cô: “Được rồi, ăn nhanh lên một chút, sắp nguội rồi.”
Sau khi ăn xong Hứa Tử Ngư chủ động dọn dẹp chén đũa, còn nói nếu Tống
Lương Thần đã nấu cơm thì cô phải rửa chén. Tống Lương Thần gật đầu một
cái nói: “Đừng để quần áo bị dính bẩn, mặc tạp dề vào đi.”
Lúc nãy Hứa Tử Ngư dọn dẹp thức ăn nên tay cũng đã bị dính dầu, đang đưa tay ở trước vòi nước mà rửa.
“Để mình giúp cậu mặc vào nhé.” Tống Lương Thần cởi cái tạp dề từ trên
người xuống. Hứa Tử Ngư gật đầu một cái, nghiêng người hất mái tóc dài
qua một bên, lộ ra cái cổ trắng để cho Tống Lương Thần mặc tạp dề vào dễ dàng. Sau khi mặc tạp dề vào Hứa Tử Ngư cũng có chút buồn bực, cô phải
thu cái dây lên mới không để cho vạt của tạp dề lết xuống đất —— Tạp dề
này là của Tống Lương Thần size XXL, mặc vào người Hứa Tử Ngư size S,
thật sự có chút không hợp.
Hứa Tử Ngư mặc cái đầm màu xanh lục,
cô cúi đầu lộ ra cái cổ mảnh mai trắng noãn. Tống Lương Thần ở phía sau
giúp cô thắt dây sửa tới sửa lui. Từ phía sau truyền tới hơi thở của anh khiến cho Hứa Tử Ngư cảm thấy nhột, cảm giác như thế vốn là không được
tự nhiên, nhưng anh giống như không phát hiện ra điều gì không ổn. Rốt
cuộc cô cũng không chịu đựng nổi, hơi né tránh cái cổ đang bị hô hấp của anh tập kích, nhưng bởi vì dây tạp dề vẫn còn ở trong tay của anh, theo quán tính giật lùi về phía sau, cô ngã vào trong ngực của Tống Lương
Thần. Tống Lương Thần vội vàng ôm lấy cô, bạn học Hứa Tử Ngư lần này là
mạnh mạnh mẽ mẽ ngã vào trong ngực người ta, ôm ôm ấp ấp yêu thương.
“Chấn thương sọ não . . . . . .” Hứa Tử Ngư đưa tay xoa cái ót: “Cậu luyện tập cái gì thế, sao lại cứng như vậy chứ.”
Một bàn tay từ phía sau giữ lấy đầu của cô, mượn ánh đèn để nhìn một chút,
một hồi lâu mang theo giọng cười từ phía sau truyền đến: “Tiểu Ngư, cậu
thấy đậu hủ vừa nãy không đủ à, còn muốn cho mình thêm chút nữa sao?”
Hứa Tử Ngư mặt đỏ lên: “Cậu . . . Cậu . . . Cậu, dám giở trò lưu manh.”
Người đứng phía sau vô cùng uất ức nói: “Rõ ràng là cậu giở trò lưu manh trước nha, nãy giờ mình vẫn không có nhúc nhích.”
Cái mặt mo của Hứa Tử Ngư càng đỏ hơn, tránh thoát khỏi lồng ngực của anh
rồi nói: “Tránh qua một bên đi, mình phải rửa bát rồi.”
Tống
Lương Thần đứng phía sau thấy lỗ tai của cô đều đỏ lên, trong lòng cảm
thấy mềm mại. Anh không nói gì, chỉ là khoanh tay dựa người vào tường,
đứng một bên nhìn ngắm cô.
Hứa Tử Ngư mang đôi găng tay cao su
vào, sau đó nghiêm túc rửa chén, lông mi thật dài của cô run lên một
cái, khiến cho anh nhớ đến con búp bê biết nhắm mắt khi còn bé.
Ánh mắt của anh tập trung một chỗ, Tống Lương Thần người cao lớn, cảm giác
tồn tại quá mạnh mẽ. Rốt cuộc Hứa Tử Ngư cũng không thể chịu nổi, một
đôi mắt bắn ra gươm đao bay tới. Anh vô tội duỗi hai tay ra, cầm lấy cái khăn khô, đứng bên cạnh cô giúp cô lau khô chén dĩa.
Hai người
tập trung làm việc, không ai nói câu nào, thời gian chậm chạp đi qua,
trong phòng bếp chỉ có âm thanh của đồ sứ nhẹ nhàng va chạm vào nhau, âm thanh thanh thúy vang.
Hứa Tử Ngư đem chén dĩa xếp vào trong tủ, trông thấy một cái máy gì đó hình vuông rất lạ, hỏi Tống Lương Thần đó
là cái máy gì. Tống Lương Thần nhìn một chút rồi nói: “Ah, là máy rửa
bát đó mà.”
“Tống —— Lương —— Thần!” Hứa Tử Ngư đưa tay lên nắm lấy cái mâm, làm bộ muốn ném qua.
Tống Lương Thần vội vàng đưa tay ra ngăn lại: “Là cậu tự nói muốn công bằng, nên tự nguyện rửa chén đó chứ.”
“Cậu . . . . . .” Hứa Tử Ngư nhất thời im lặng. Cơm đã ăn xong, đồ cũng đã dọn xong, cô nên đi về nha.
Nhưng mới vừa nãy cô cảm thấy rất tốt nha, nếu mới ăn xong cơm mà đòi về thì
không quá thỏa đáng rồi, tóm lại cô không biết làm sao để mở miệng nói
muốn về nhà đây nữa. Tống Lương Thần vừa duỗi lưng đồng thời ngáp một
cái nói: “Buồn ngủ quá.”
Cũng đúng, Hứa Tử Ngư nhìn gương mặt mệt mỏi của anh, sáng sớm hôm nay theo ba đi đòi nợ, rồi còn bị ba đánh một trận nữa. Trên đường trở về cô được ngủ ngon lành còn anh thì phải lái
xe, về đến nhà, cô còn đang ngủ thì anh phải vào bếp nấu cơm, nếu như
bây giờ cô đòi trở về, thì anh còn phải lái xe đưa cô về nhà. Như vậy
thì thật có chút quá đáng rồi.
Nghĩ tới đây Hứa Tử Ngư nói: “Vậy cậu nghỉ ngơi một chút đi, mình cũng thấy có chút mệt mỏi.”
Tống Lương Thần gật đầu một cái nói: “Vậy mình đi ngủ một chút, ở phòng bên
cạnh có tiểu thuyết và máy vi tính, nếu cậu không buồn ngủ thì có thể
qua phòng đó đọc sách.”
“Được, cậu mau ngủ đi.”
Hứa Tử Ngư gật đầu một cái, Tống Lương Thần vừa ngáp vừa trở về phòng.
Mới vừa ngủ một thời gian dài như vậy, Hứa Tử Ngư cũng không thấy buồn ngủ
chút nào. Cô đi vào thư phòng của Tống Lương Thần, vừa mở cửa ra liền bị một tủ sách lớn làm cho kinh sợ.
Cô cho rằng Tống Lương Thần là
một người cứng nhắc không biết hưởng thụ, nhưng khi cô thấy cái bàn bên
cạnh cửa sổ có đặt một cái máy hát cổ xưa, khiến cô thêm kinh hãi. Hứa
Tử Ngư bước tới nhìn, cô đã từng thấy cái máy này ở trên TV rồi. Cô đưa
tay vuốt ve sau đó ấn nút đổi đĩa nhạc, cô cầm cây kim thử đặt vào cái
chính giữa, đĩa trong máy hát bất chợt chuyển động, tiếng hát trầm thấp
như giọng của nữ sinh chậm rãi phát ra.
“Nhẹ nhàng tay của anh
Lại nắm chặt một chút
Có nên để cho anh đến thế giới của em hay không
Let’s start from here
Không sao cả từ từ đi
Mê cung giống như tương lai
Xoay một vòng sẽ tới nơi nào. . . . . .”
Đó là giọng hát khiến cho người ta có thể thanh tỉnh lại, Hứa Tử Ngư cảm
thấy lòng mình cũng trở nên mềm mại hơn một chút, thở ra một hơi thật
dài, đứng dậy đi tới tủ sách trước mắt. Tủ sách do một đen một trắng ráp lại, kín hết cả toàn bộ một mặt tường. Giá sách màu trắng ở phía bên
trái, sách trong giá sách này màu có chút đậm, cũng là sách cỡ lớn.
Chủng loại sách cũng rất nhiều, nào là kinh tế, chính trị, lịch sử,
thương mại, trong đó còn có sách Anh Văn, những thứ này cũng không phải
là thứ mà Hứa Tử Ngư thích. Ngược lại Hứa Tử Ngư đi đến giá sách màu
đen, Tống Lương Thần thật biết sắp xếp nha, giá sách màu trắng đều để
sách màu đậm, còn giá sách màu đen đều là những cuốn sách muôn màu muôn
vẻ.
Trông thấy những cuốn sách kia, Hứa Tử Ngư liền vui vẻ, trên
căn bản đều là sách mà cô thích: Có tiểu thuyết kinh điển trong và ngoài nước, có những cuốn sách lưu hành và bán chạy nhất, thậm chí ở phía
dưới cùng còn có mấy hàng để những tiểu thuyết mà trang wed của cô hai
năm trước đã xuất bản nữa, còn có mấy quyển là của Hứa Tử Ngư đã viết
ra. Cô rút ra một quyển sách mới xuất bản gần đây nhất ra, ngồi ở trên
ghế so¬fa xem.
Truyện này là do một nhà văn trẻ viết, nội dung
tiểu thuyết viết về chuyện yêu đương rồi phải bi thương và ly biệt. Bên
trong sách nam nữ nhân vật chính là bạn học với nhau, bạn nam đó vẫn
thầm mến cô bạn gái học cùng lớp đó, nhưng bởi vì cá tính hướng nội nên
đã không dám thổ lộ. Chợt đến một ngày, cô gái đó thổ lộ rằng cô thích
bạn nam đó, nhưng đáng tiếc là anh ta đã đồng ý với cha mẹ sẽ phải ra
nước ngoài du học, không biết khi nào mới trở về lại. Anh ta sợ làm trễ
nãi tương lai của cô gái nên đành cự tuyệt cô, lòng của anh ta mang theo tiếc nuối mà đi ra nước ngoài du học. Một năm sau anh ta được nghỉ hè
nên quay trở về nước, đồng thời anh ta cũng phát hiện người bạn trai
thân nhất của anh ta lại học cùng một trường đại học với người con gái
ấy, vì vậy anh ta nói với người bạn thân của mình hãy thay anh ta chăm
sóc cho cô gái ấy thật tốt, có tin tức gì của cô gái thì thông báo cho
anh ta biết. Người bạn đó đồng ý, cũng không ngờ trong thời gian chăm
sóc cô gái kia, người bạn trai đó lại nảy sinh tình cảm. Tin tức gửi cho anh ta càng ngày càng ít, cuối cùng cũng dần mất liên lạc, khi anh ta
quay trở về một lần nữa, trông thấy cô gái anh ta yêu đang cùng với
người bạn thân của anh ta ngồi trong phòng đàn dương cầm, hình ảnh hai
người ngồi dựa sát bên nhau. Rất hoàn mỹ giống như ánh mặt trời rực rỡ
vậy, giống như một bức tranh tuyệt đẹp. Anh ta đau khổ xoay người rời
đi, từ đó về sau không còn tin tức gì nữa. (diepdiep: anh Thần giống nam nhân vật chính trong chuyện này quá, nhưng may là còn kịp thời cứu vãn
được.)
Nội dung văn chương cũng không quanh co, nhưng văn bút của tác giả có chút nhẵn nhụi, nửa trước nói đến vị ngọt yêu đương, nửa sau lại mang theo đau thương, khiến cho mọi người không nhịn được cảm thấy
hối tiếc và thở dài.
Thời điểm Hứa Tử Ngư khép sách lại, trời bên ngoài đã tối. Máy đĩa đã sớm ngưng chuyển động, cô đứng dậy duỗi lưng
một cái, nhìn đồng hồ đeo tay, đã hơn tám giờ.
Cô đi ra khỏi phòng, rón rén đến phòng của Tống Lương Thần.
Tống Lương Thần ngủ rất ngon. Ánh trăng ngoài cửa sổ mờ mờ ảo ảo chiếu vào,
chiếu lên mặt của anh, khiến anh càng thêm đẹp trai hơn. Hứa Tử Ngư nhẹ
nhàng bước tới, mở cái đèn bàn bên cạnh giường, vẻ đẹp lập thể và anh
tuấn của anh dưới ánh đèn lờ mờ giống như được điêu khắc ra vậy, trong
cường tráng đó mang theo một chút nhu hòa không dễ dàng phát hiện, tựa
như cái cá tính phiền toái kia vậy. Lông mi rất dày mà lại rất dài,
gương mặt có vẻ thanh tú một chút, cũng cực kỳ đẹp mắt.
Hứa Tử Ngư khẽ cười một tiếng, nhẹ nhàng quỳ gối bên giường, cô muốn giúp anh đắp chăn nhưng tay cô lại bị anh bắt được.