Thật lâu sau Hứa
Tử Ngư mới viết xong, phát hiện mình ỷ lại máy vi tính quá nhiều cho nên khi dùng tay viết chữ có vài chữ không nhớ rõ và ghi sai chính tả, có
chữ rõ ràng đang ở trong đầu nhưng lại không nhớ là nên viết như thế
nào, chốc chốc lại ngẩng đầu lên hỏi Tống Lương Thần. Cô nằm ở trên bàn
nhỏ viết hai đến ba giờ mới xong, cuối cùng là đã viết đủ một chương.
Tống Lương Thần vẫn còn ở đó xem tài liệu của anh, Hứa Tử Ngư đem cuốn
sổ đặt ở trên bàn của anh, sau đó cô nói “Ngủ ngon” rồi quay trở về gian phòng của mình.
Hôm nay cô cũng đã đem các loại mỹ phẩm dưỡng da đến đây, Hứa Tử Ngư quyết định sẽ làm một cái mặt nạ thật tốt, để bổ
sung lại những ngày gần đây cô không có bảo dưỡng da.
Ai mà biết
cô vừa mới tắm xong, còn chưa kịp dán mặt nạ lên, thì Tống Lương Thần đã ở bên ngoài gõ cửa tìm cô rồi. Hứa Tử Ngư mang đôi dép vào chân, mở cửa cho anh, sau đó quay đầu lại tiếp tục loay hoay với cái mặt nạ, chỉ
nghe thấy anh lấy giọng vô cùng oán giận mà nói: “Hứa Tử Ngư, cậu thật
là một tên tiểu lưu manh!” Anh một tay giơ cuốn sổ vừa nãy lên: “Cậu . . . .Cậu . . . Cậu viết cái loại tiểu thuyết gì đây?”
Hứa Tử Ngư
để cái mặt nạ xuống, nhận lấy cuốn sổ nhìn một chút, rất bình thường
nha, khụ, văn viết về nữ tôn nha. . . . . . Không phải là nữ hoàng bị
người khác hãm hại rồi cùng nam ái phi của cô ấy lưu lạc đến một trấn
nhỏ, bắt đầu ẩn cư rồi sinh hoạt ‘cái đó’. Chỉ là, khụ, trong chuyện xưa quả thật hơi có một đoạn ngắn gần với khẩu vị của sắc nữ thôi, nhưng mà cô viết rất hàm súc mà, cũng không có gì khác thường cả.
Cô nhìn đi nhìn lại cũng cảm thấy không có gì bất thường, nghi ngờ nhìn Tống
Lương Thần: “Những cái này không hề lưu manh nha, cậu cũng đã nói không
chê cười mình, sao bây giờ lại không giữ lời đây.”
Tống Lương
Thần ngước đầu ặc một tiếng . . .: “Vậy cậu có thể giải thích đoạn này
với mình một chút được không, nam ái phi khuynh quốc khuynh thành ở bên
cạnh nữ hoàng đế xuống bếp nấu cơm, không nhịn được liền tiến lên giở
trò với anh ta, đoạn văn này là từ đâu tới vậy?”
“Ah, cái này. . . . . .” Hứa Tử Ngư nhìn anh một chút rồi nói: “Ha ha, lúc nãy mình viết
đến đoạn này không có chú ý, hình như là trích dẫn một chút lúc chiều
nay cậu nấu cơm. Nhưng làm sao cậu nói thành ra như vậy được chứ, rõ
ràng cũng là bởi vì lúc anh ta nấu cơm toát ra vẻ đẹp không nhịn được,
cho nên hôn một cái rồi sờ một chút thôi.”
“Ah, bởi vì lúc anh ta nấu cơm nhìn rất đẹp trai, không nhịn được mà đùa giỡn. . . . . .” Tống Lương Thần ranh mãnh nhìn Hứa Tử Ngư, Hứa Tử Ngư cũng giật mình, cảm
thấy có chút không đúng lắm, vội vàng đổi lời mà nói: “Ah, cậu đừng suy
nghĩ nhiều, mình đối với cậu không có cái gì đặc biệt kia đâu. . . . .
.”
Lúc này giải thích hiển nhiên đã chậm.
Vừa nãy Tống
Lương Thần dở khóc dở cười vào phòng của cô để hỏi thăm đoạn tiểu thuyết vừa rồi, bây giờ anh mới chú ý tới, người phụ nữ trước mặt đang mặc một bộ đồ ngủ không tay, cả người đang tỏa ra hương thơm ngào ngạt, khiến
cho người khác cảm thấy rất muốn ăn.
“Ah, cậu ngàn vạn lần đừng
hiểu lầm nha.” Hứa Tử Ngư vừa nói vừa lui về phía sau, lại bị hai tay
của Tống Lương Thần thuận thế làm một vòng vây ở trên mặt tường, đùa
giỡn nói: “Lần sau lúc nấu cơm, nếu như Tiểu Ngư muốn đùa giỡn mình,
mình đây cũng rất vui lòng mà phối hợp.” (diepdiep: chết mất thôi…)
Hứa Tử Ngư nuốt nước miếng ‘ực’ một cái, vội vàng khách sáo nói: “Không nên khách sáo quá.”
“Hay là trao đổi đi, hiện tại mình muốn đùa giỡn cậu một chút, cũng làm phiền cậu phối hợp một chút nhé.”
Cô còn chưa kịp trả lời liền bị người đàn ông trước mặt bế lên, thận trọng đặt cô lên giường. Sau đó hai tay của anh vòng ra sau gối đầu của cô,
anh khom lưng nhìn cô rồi cười. Tim của Hứa Tử Ngư nhảy loạn xạ, dường
như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực rồi, cô dùng đôi mắt vô tội nhìn Tống
Lương Thần, trìu mến giống như động vật nhỏ vậy.
Tống Lương Thần
nhìn da thịt trắng nõn của cô đang dần dần đỏ lên, dáng vẻ có chút xấu
hổ lại có chút sợ, anh mỉm cười cúi đầu hôn lên cái trán của cô. Lần
trước do cô uống quá nhiều, cho nên bộ dạng của cô hoàn toàn giống một
con mèo say, liều mạng mà níu lấy, nhưng bây giờ thật rất biết điều.
Hai tay của Hứa Tử Ngư còn đang nắm lấy bờ vai của anh, thấy anh cúi đầu
xuống cho nên hai mắt của cô liền nhắm lại, hoàn toàn không có chút khí
phách giống như nữ nhân vật chính ở trong truyện gì cả. Lúc hôn lên
trán, lông mi của cô không khống chế được mà lay động, khiến cho tim của Tống Lương Thần đều mềm nhũn.
“Đừng sợ.” Giọng của anh có chút
khàn khàn nói, sau đó liền cúi người hôn lên môi của cô. Chỉ là một cái
hôn nhẹ nhàng, nhưng lại khiến cho toàn thân của cô nóng lên giống như
đang bị lửa đốt vậy.
“Tống Lương Thần. . . . . .” Như sấm vang
bên tai, ngón tay cô run rẩy, ai có thể nói cho cô biết lúc này cô nên
làm thế nào không?
Môi của Tống Lương Thần lướt qua lông mi của cô, chóp mũi, gương mặt, cuối cùng quay lại cánh môi đỏ đó.
Dường như anh cũng không có nóng lòng hôn cô, chỉ là trầm ổn hô hấp, đôi môi
của anh nhẹ nhàng chạm vào môi cô. Hơi thở của Hứa Tử Ngư và hơi thở của anh như hòa vào nhau, cảm giác như mình sắp bị căng thẳng đến chết rồi, rốt cuộc cô cũng không nhịn được mà mở mắt ra, lại thấy anh đang đưa
đầu lưỡi của mình ra nhẹ nhàng liếm môi của cô. Nhẹ nhàng, từng miếng
từng miếng chạm vào, không có lý do để cho cô sinh ra cảm giác hạnh phúc khi được bảo hộ.
“Há miệng.” Anh dịu dàng nói với cô.
“Mình. . . . . . Không biết. . . . . .” Cô viết tiểu thuyết viết được rất là
hình tượng, nhưng trên thực tế đó chỉ là lý luận suông. Cho nên miệng ở
đâu, hôn như thế nào?
Tống Lương Thần hài lòng híp mắt: “Làm được rất tốt.” Dứt lời, đầu lưỡi của anh tiến vào miệng của cô, nhẹ nhàng
chạm đến đầu lưỡi đang xấu hổ của cô. Đầu cô ong ong, toàn thân cô giống như đang bị tan chảy vậy. Không phải như thế, lần trước mặc dù cũng có
hôn môi chạm lưỡi, nhưng lại không giống như hiện tại nha. . . . . .
Thật nguy hiểm.
Tống Lương Thần lấy một tay đỡ lấy mặt của cô, đầu lưỡi của anh tiến vào sâu hơn một chút.
Lần thứ năm, anh và cô hôn nhau lần thứ năm.
Lần đầu tiên là bọn họ uống quá nhiều, anh nói mình còn chưa có yêu qua ai, Hứa Tử Ngư bĩu môi “Bẹp” một cái hôn lên môi của anh, mà nói: “Đây còn
không phải là đơn giản sao, nụ hôn đầu đời của cậu đã thuộc về mình
rồi.” Sau đó lại phát sinh ra những chuyện kia, mà cô đã quên mất.
Lần thứ hai là ở trên xe, sau khi anh biết cô mang thai đứa bé là của anh,
anh hôn cô đến nỗi nước mắt cũng chảy vào trong miệng cô.
Lần thứ ba là ở nhà bị cô trêu tức, cô nói không quan tâm, anh hôn cô mặt đỏ tới mang tai.
Lần thứ tư là ở trên giường nhỏ của cô, anh ngậm một quả nho trêu chọc cô đến chóng mặt.
Lần thứ năm là hiện tại, kỹ thuật của anh càng thêm tăng cao, bằng hô hấp
thôi cũng đã khiến cho nhịp tim của cô nhảy loạn, có vẻ giống như cô
đang tranh giành không khí với anh vậy.
Hứa Tử Ngư chợt nhớ ra,
cô nhớ rõ ràng mỗi một lần anh hôn cô đều có một cảm giác khác nhau, hơn nữa cô cũng cảm thấy kỹ thuật hôn càng ngày càng tiến bộ hơn, đây đây
đây, hơi ngổn ngang . . . Có phải hay không. . . . . .
“Nghĩ gì
thế?” Tống Lương Thần nhìn thẳng vào mắt của cô, giọng nói trầm thấp
hỏi. Có phải không vậy, ngay cả nói chuyện cũng hấp dẫn như vậy. . . . . .
“Mình đang suy nghĩ, lần sau khi viết đến đoạn hôn thì phải
viết như thế nào mới hay.” Hứa Tử Ngư xấu hổ trả lời, mặt của Tống Lương Thần đầy vạch đen.
Cầm truyện của cô lên, Tống Lương Thần lại
nghĩ đến hình ảnh nữ hoàng đế sờ đông sờ tây chạm vào chỗ đó, anh liền
hỏi: “Lúc mình nấu cơm, cậu ở đó còn nghĩ ra được kịch tình sao?”
“Ừh.”
“Cậu cảm thấy, khi mình nấu cơm rất tuấn tú?”
“Ừh.” Rốt cuộc Hứa Tử Ngư cũng nuốt một ngụm nước bọt xuống, thành thực nói: “Rất hấp dẫn.”
Tống Lương Thần cười cười lấy cái trán của mình chống cái trán của cô, lúc
nói chuyện hô hấp của anh phả vào mũi cô khiến cho chóp mũi của cô rất
nhột: “Hiện tại thì sao?”
“Không biết, hình như mình có chút ngất.”
“Phốc. . . . . .” Tống Lương Thần nhịn cười không được: “Lần này đừng ngất
nha, nếu không bác sĩ hỏi tới, thì lại không nhớ được.”
“Cậu!”
Anh lại cười cô, điều này khiến cho Hứa Tử Ngư rất mất mặt. Nói về kiến
thức thì cô tuyệt đối không thua kém anh, mặc dù có chút chóng mặt,
nhưng cũng không làm trở ngại cô hôn tiếp. Ngửa đầu, sau đó đưa đầu lưỡi của mình ra liếm nhẹ môi của anh một cái, sau đó mê hoặc liếm xuống
khóe miệng, cái gì chứ cái này cô rất giỏi nha, tiểu C đều biết mà.
Hai mắt của Tống Lương Thần tối sầm lại, cúi đầu chính xác bắt được đầu
lưỡi của cô, ngậm đầu lưỡi mềm mại ở trong miệng mà mút, mút cái lưỡi
của cô cũng tê dại. Trong lòng của Hứa Tử Ngư không nhịn được nhỏ giọng
gào, anh là Vam¬pire ư? Sao lại đem toàn bộ hơi sức của mình mà hút sạch vậy?
Đợi đến khi cô sắp chết đuối vì hôn, khi đó Tống Lương Thần mới khoan dung độ lượng ngẩng đầu lên, ngược lại anh bắt đầu liếm và
cắn xương quai xanh nơi da thịt mềm mại nhất của cô. Một bàn tay to từ
dưới vạt áo của cô đi vào thăm dò, nhẹ nhàng vuốt ve chân của cô. Bàn
tay lướt qua chỗ nào thì nơi đó liền tê dại, lúc nãy vốn dĩ hít thở đã
khó, hiện tại cô giống như sắp bị ngạt thở vậy. Hứa Tử Ngư đưa tay giữ
tay của anh lại, giương mắt nhỏ giọng gọi: “Tống Lương Thần. . . . . .”
“Ngoan, gọi là gì?” Anh nhìn cô, ánh mắt thâm sâu không thấy đáy.
“Tống Lương Thần. . . . . .” Cô sợ hồn phách của mình sẽ bị ánh mắt của anh hút đi mất, ánh mắt vội vàng rũ xuống.
“Tên gì?” Bàn tay của anh không yên ở bên hông của cô, sợ sẽ làm tổn thương cô cho nên anh cẩn thận khẽ vuốt ve.
“Lương Thần, Lương Thần . . . . . .” Hứa Tử Ngư thở gấp bắt lấy tay của anh,
nhưng bàn tay của cô lại bị anh kéo đến bên môi của anh, mỗi một ngón
tay của cô anh đều nhẹ nhàng hôn một cái. Một tiếng rên trầm nhẹ khiến
trái tim của anh đập nhanh hơn, cũng nhịn không được nữa, bàn tay của
anh liền di chuyển lên phía trên, bắt lấy một bên mềm mại của cô.
“Lương Thần!” Toàn thân của Hứa Tử Ngư run lên một cái, anh anh anh, đang xoa . . . . . .
“Ừ.” Tống Lương Thần nhỏ giọng trả lời. Anh ở dưới cằm của cô vừa hôn vừa
liếm, quả đào mềm mại trên tay của anh khẽ ra sức. Hứa Tử Ngư luống
cuống dùng tay nắm lấy vai của anh, tay của cô cũng không biết nặng nhẹ
mà ra sức giật, khiến một bên cổ áo của anh cũng trở nên xốc xếch.
“Tiểu yêu tinh.” Tống Lương Thần nhỏ giọng bao gồm đè nén, tay của anh nhất
thời mất khống chế, đem cái mềm mại của cô bóp lấy khiến cho toàn thân
của cô run lên, sau đó anh chính là cắn môi hừ nhẹ.
Rốt cuộc cũng đợi đến lúc cô lên tiếng, mắt cô đã đỏ như quả cà chua vậy: “Lương
Thần.” Cô nhẹ giọng thở hổn hển nói: “Mình muốn đi nhà vệ sinh. . . . .
.”
Tống Lương Thần ừ một tiếng, cẩn thận rút tay về, sau đó chỉnh lại quần áo cho cô, rồi đứng dậy đỡ cô dậy.
“Tự mình có thể đi được không?” Anh hỏi.
“Có thể được.” Tay của Hứa Tử Ngư kéo làn váy, đỏ mặt đi ra cửa.
Tống Lương Thần cúi đầu nhìn một mảng ráp trải giường bị xốc xếch, có một
dấu vết thấm ướt nhỏ. Cô ấy đối với mình có cảm giác, hơn nữa cảm giác
cũng rất mãnh liệt, điều này khiến cho lòng của một người đàn ông như
anh thỏa mãn rất lớn. Nhưng mà, anh thở dài một tiếng, không hiểu sao
bản thân mình ở trước mặt cô vẫn luôn là không có tự chủ như vậy, chuyện lần trước còn sờ sờ ở trước mắt, là cô uống rượu say nhưng khi đó anh
lại rất tỉnh táo nha, sau khi anh hôn cô tựa như điên vậy, cũng không
còn biết điểm dừng nữa. Hiện tại lúc này thời kỳ thai nhi vẫn chưa ổn
định, anh thiếu chút nữa là đã không nhịn được rồi.
Lúc Hứa Tử
Ngư quay trở lại thì anh đã đem ráp trải giường trải xong, thấy cô bước
vào phòng anh liền ngẩng đầu lên nói: “Cái này ngày mai đổi cái khác,
hôm nay đến phòng mình ngủ đi.”
“Mình không muốn đi, ở đây là
được rồi.” Hứa Tử Ngư đang muốn kéo cái chăn lên, lại bị người phía sau
ôm chặt, nhỏ giọng ở bên tai nói: “Nhưng mà giường đã bị ướt rồi.”
“Cậu!” Hứa Tử Ngư hận dưới đất không có một cái lỗ để cô chui xuống, giùng
giằng muốn đánh anh. Tống Lương Thần bắt được tay của cô, một cái tay
khác luồng sau đầu gối của cô, vững vàng bế cô lên: “Mình bảo đảm sẽ
thành thật.”
“Mình không tin.”
“Nếu lừa cậu sẽ là con chó nhỏ.”
“Cậu chính là chó nhỏ.”
. . . . . .
Tống Lương Thần ôm Hứa Tử Ngư đến phòng của mình, đặt cô lên giường sau đó
anh chợt nhớ tới lời tư vấn của chuyên gia dinh dưỡng, mỗi buổi tối đều
phải uống sữa để bổ sung canxi, anh liền nói với cô: “Ngoan ngoãn, uống
sữa tươi xong mới có thể ngủ.” Hứa Tử Ngư vừa khôi phục lại sắc mặt,
nghe anh nói thế, mặt cô liền đỏ bừng lại, nhỏ giọng nói: “Tống Lương
Thần, cậu là tên lưu manh!”
Tống Lương Thần bị chửi đến ngây dại, phải mất nửa ngày mới có phản ứng lại, ngay sau đó khì khì một tiếng
rồi cười vui vẻ: “Hứa Tử Ngư, cậu nghĩ nhiều quá rồi.”
Rốt cuộc
Hứa Tử Ngư cũng đã hiểu rõ ý tứ của anh, xoay người chui đầu xuống cái
gối: “Đừng ai để ý đến tôi, tôi không muốn sống nữa.”
Tống Lương
Thần cười nhẹ, anh leo lên giường ôm cô vào lòng, cô chôn mặt ở bờ vai
của anh, nói gì cũng không dám ngẩng đầu lên, Tống Lương Thần đưa tay
vuốt đầu của cô, an ủi cô: “Tác giả mà, trí tưởng tượng có phong phú một chút cũng là khó tránh khỏi.”
“Ô . . .Ô. . . . . .”
“Ngoan, để mình đi lấy sữa tươi nhé.” Tống Lương Thần vỗ vỗ đầu của cô, muốn
đứng dậy, nhưng cô lại giống như đà điểu vậy, nói sao cũng không chịu
buông vai của anh ra.
“Hay là, cậu có muốn uống cái khác không?”
Rốt cuộc Hứa Tử Ngư cũng ngẩng đầu lên, dùng nước mắt để giành lấy chủ
quyền mà nói: “Mình không uống sữa tươi, uống sữa chua được không?”
Tống Lương Thần cười nhẹ một tiếng, ranh mãnh mà nói: “Ừ, Tiểu Ngư muốn uống cái gì cũng được cả.”
Hứa Tử Ngư: “. . . . . .”
Uống sữa chua xong, Hứa Tử Ngư đi đánh răng, rồi cô bị Tống Lương Thần dùng
chăn mỏng bao ở ngoài, sau đó anh ôm cô vào trong ngực mà ngủ, ngủ như
vậy vốn cho là sẽ không ngủ được, ai biết khi cô vừa mới nhắm mắt liền
lập tức ngủ say.
Một tay của Tống Lương Thần đang ở trên đầu cô,
vòng qua sau lưng để cho cô dựa vào, một cái tay khác nhẹ nhàng vỗ vai
của cô, dáng vẻ thận trọng giống như đang ôm một vật quý báu vậy.