Sau khi đi gặp ông
ngoại thành công, Tiểu Bạch cũng chủ động đi ăn cơm trưa một mình mà
không kéo cô theo nữa, công ty cũng bắt đầu đi vào chính sách mới, tan
ca thì hưởng thụ sự chăm sóc của Tống Lương Thần, thời gian gần đây có
thể nói cuộc sống của Hứa Tử Ngư trôi qua rất thuận buồm xuôi gió, rất
là hài hòa. Nhưng khoảng thời gian tốt đẹp luôn trôi qua quá nhanh, sau
đó cuộc sống của Hứa Tử Ngư như một giấc mơ vậy, sau cái ngày cô bị bà
chị Ngô Thiên Thiên anh dũng đụng phải, cô nhất thời biến mất không thấy hình bóng.
Chuyện xảy ra có vẻ hơi Quỳnh Dao.
Cha của Ngô Thiên Thiên chính là Ngô Tông Phủ, là học giả tài chính ở trong nước có chút danh tiếng, còn là thầy hướng dẫn của đám nghiên cứu sinh về
phương diện tài chính ở trong trường đại học nổi tiếng trong nước. Khi
Tống Lương Thần còn chưa trở về nước, Ngô Tông Phủ có mang tên tuổi cùng tư cách vận tác án lệ của anh ra nói với nghiên cứu sinh của ông ấy,
Ngô Thiên Thiên cũng là mưa dầm thấm đất, cũng có nghe nói qua một chút. Cô cũng từng vì tướng mạo anh tuấn của Lương Thần mà kinh ngạc, nhưng
người ta ở phía xa, cho nên cũng không ảnh hưởng gì đến bản thân, tự
nhiên cũng không có mưu tính gì với anh, chuyện đi qua liền quên.
Hôm đó cũng thật đúng lúc, thời gian trước khi Tống Lương Thần còn chưa có
chính thức tiếp nhận công ty này, anh cũng đã từng đến đây một chuyến,
đi thang máy của nhân viên, khi đó cô cũng vừa vặn ở trong thang máy đó. Trong thang máy, Tống Lương Thần đang nghe phụ tá Robyn báo cáo hành
trình tiếp theo của buổi trưa, Ngô Thiên Thiên càng xem càng thấy anh
rất quen mắt, cho nên không khỏi nhìn thêm vài lần. Tống Lương Thần nhạy cảm cảm thấy được ánh mắt của người bên cạnh, lúc nói chuyện, Tống
Lương Thần nghiêng đầu nhìn cô một cái, sau đó tiếp tục cuộc nói chuyện
của mình. Chỉ như vậy thôi, Ngô Thiên Thiên đã cảm thấy như có một mũi
tên nhọn bắn về phía mình vậy, trong lòng giống như sóng nước xôn xao,
từ trước đến nay lòng của cô chưa từng có như vậy.
Cô trở lại
phòng làm việc liền vội vàng gọi điện thoại cho Ngô Tông Phủ, cô hỏi cha trước đây từng kể có một người gốc Hoa ở Mĩ thu mua công ty, người đó
tên là gì. Đúng lúc đó Ngô Tông Phủ đang tham gia một cuộc họp quan
trọng, ông cúi xuống dưới cạnh bàn nhỏ giọng nói: “Àh, là Tống Lương
Thần. Đúng rồi, năm nay cậu ta đã trở về nước.” Vừa muốn dặn cô tan việc về nhà sớm ăn cơm, nhưng chưa kịp nói đã nghe tiếng cúp máy rồi, Ngô
Tông Phủ vừa lắc đầu một cái, liền cúp điện thoại sau đó tiếp tục vừa
họp vừa ngủ gật.
Ngô Thiên Thiên liền lên mạng tra thêm thông tin của anh, nào là hình ảnh, cuộc sống, sự nghiệp, cảm thấy trái tim bồi
hồi rung động, giống như hồi mười năm trước, khi cô còn đi học đã thích
một bạn nam của lớp bên cạnh vậy.
Sau đó cô còn nhờ cha đi hỏi
thăm chỗ này chỗ kia mới biết, Tống Lương Thần lại muốn thu mua công ty
của bọn cô. Nhiệt huyết của Ngô Thiên Thiên nhất thời sôi trào, cũng
theo thời gian mà bộc phát càng kịch liệt hơn, cho đến sau khi Tống
Lương Thần đến công ty làm việc, rốt cuộc cũng sôi trào thành một tầng
hơi nước. Lúc liên hoan với đồng nghiệp cùng ngành, do cô uống quá
nhiều, lại không cẩn thận mà nói ra: “Lập chí đem Tống Lương Thần bắt
lại trong tay.” Lời nói trong lúc say như vậy, sau đó đồng nghiệp xôn
xao giúp cô loan truyền đi.
Chỉ là lời đã ra khỏi miệng, cũng
không có điều gì kinh khủng cả. Nam chưa cưới nữ chưa gả, người nào ra
tay trước thì coi như là thuộc về người đó.
Gần đây Ngô Thiên
Thiên càng phát hiện ra, thật ra trước đây cuộc sống của mình trở nên vô vị cũng là do chờ đợi sự xuất hiện của anh. Tống Lương Thần trẻ tuổi,
có năng lực lại đẹp trai, còn là trai độc thân nữa, hiện tại lại là ông
chủ của mình —— Cô vốn dĩ cho là sau khi thu mua công ty này xong thì
anh sẽ gi¬ao cho trợ lý của anh quản lý, thế nhưng ai biết tác phong của anh xưa nay chưa thấy lại mãi trấn giữ ở công ty của bọn họ, còn là
ngày ngày đúng hẹn đi làm, cái này không phải duyên phận thì là cái gì
đây? Phải biết, cho dù là cô gái xinh đẹp như Ngô Thiên Thiên đây, cũng
không thể không nói đến loại duyên phận quỷ dị ấm áp này.
Nhưng
ai biết khi Tống Lương Thần tới công ty, về sau, Ngô Thiên Thiên lại
không có cơ hội nào để đến gần anh cả. Thứ nhất, Tống Lương Thần rất ít
khi đến lầu dưới, cô lại làm ở bộ phận tiêu thụ cho nên thường xuyên
chạy ra ngoài; thứ hai, trên công việc cô không có trực tiếp báo cáo với anh, cho dù là đến được tầng thứ 12 đi chăng nữa thì cũng bị Rita ngăn
cản lại. Tuần trước mọi người trong công ty xôn xao loan truyền sự kiện
dấu hôn trên cổ của anh, đây cũng coi như là đã gióng lên hồi chuông báo động, cô cảm thấy nếu mình không ra tay thì sau này sẽ phải hối hận
rồi.
Lấy tướng mạo năng lực và gia thế của nhà Ngô Thiên Thiên,
cho dù là phải tranh giành với đám nhân viên trong công ty năm sáu trăm
người này thì cô cũng sẽ là ứng cử viên đứng nhất hay nhì mà thôi. Phụ
tá Rita đẹp thì đẹp thật nhưng cô ta là người có cá tính lạnh lùng, mọi
người đều đồn rằng cá tính của Tống Lương Thần cũng rất là lạnh lùng,
nếu hai người này mà ở chung một chỗ chắc chết rét mất thôi —— Cho nên
khả năng với Ri¬ta cũng không lớn lắm. Nghĩ tới nghĩ lui, Ngô Thiên
Thiên cảm thấy mình là tốt nhất, thật ra thì chỉ thiếu một cơ hội mà
thôi.
Cơ hội này rất nhanh liền xuất hiện rồi.
Ngày hôm
nay lúc hết giờ làm cô tan ca muộn hơn một chút, đi tới bãi đỗ xe tầng
ngầm vừa vặn trông thấy Tống Lương Thần đang chậm rãi khởi động chiếc
Land Rover, Ngô Thiên Thiên ngồi trên xe, tay cầm lái, cắn răng khẽ nhấn ga liền hướng chiếc xe Land Rover mà đụng tới. Mặc dù trực giác cảm
thấy có chút nguy hiểm, nhưng là không quản được nhiều như vậy, cơ hội
chỉ xuất hiện một lần thôi, không có lần thứ hai nha!
Tống Lương
Thần nhìn vào kính chiếu hậu trông thấy chiếc BMW X5 đang gào thét lao
tới, dường như có khí khái muốn đồng quy vu tận với anh vậy, anh vội
vàng dùng một tay đè Hứa Tử Ngư lại, một bên nhanh chóng khởi động xe,
nhanh tay vào số, chân đạp ga nhanh chóng tránh xa chỗ đậu xe ở trước
mặt này. Vừa nãy xe của anh còn đang quay ngược, bây giờ lập tức khởi
động tránh sang một bên thì thời gian vốn là không đủ, tốc độ của chiếc
xe BMW này lại lao tới quá nhanh, rốt cuộc “Bùm” một tiếng, đầu xe của
chiếc BMW X5 hiển nhiên đụng phải sườn xe phía sau của chiếc Land Rover. Đèn xe của chiếc BMW bị đụng đến bể nát, bên sườn sau chiếc xe Land
Rover bị đụng đến móp vào một chút.
Hứa Tử Ngư thật đáng thương,
cô đang cầm điện thoại di động mà chơi game, giờ bị va chạm mạnh như vậy cũng không có phản ứng kịp, điện thoại di động đập lên lỗ mũi của cô.
Cô không nhịn được kêu lên một tiếng. Trong lòng thầm than thở: “Mẹ
kiếp, toàn bộ hợp kim nhôm trong cái điện thoại này hợp lại thật cứng.”
Ngô Thiên Thiên bị đụng đến choáng váng, nhưng cũng may vừa rồi Tống Lương
Thần còn nhanh tay tránh kịp, một giây cuối kia cô cũng vội vàng đạp
thắng, toàn bộ thân thể của cô đang lao về phía trước liền bị dây đai an toàn kéo trở về, bả vai bị kéo lại giờ cảm thấy rất là đau. Cũng may là như vậy thôi, chỉ cần nghĩ đến chuyện nếu Tống Lương Thần phản ứng chậm một chút, thì kết quả sẽ thật là . . . . . . Gương mặt xinh đẹp dưới
lớp phấn trang điểm tinh xảo hiện lên một tầng mồ hôi mỏng.
Mắt
thấy Tống Lương Thần vẫn bình thường và còn nằm trong dự liệu của cô,
khi đó cô cũng không vội vàng bước xuống xe, ai ngờ ánh mắt mà cô đang
tha thiết mong chờ thì lại đang bận chiếu cố đến người ngồi ở vị trí bên cạnh tài xế.
Anh bước xuống mở cửa xe bên kia, cúi đầu đưa tay
vào giúp Hứa Tử Ngư cởi dây đai an toàn ra, thấy lỗ mũi của cô bị chảy
máu cho nên anh cũng chấn động theo, vội vàng hỏi: “Tiểu Ngư, có đau đầu không?”
“Đầu không đau, nhưng lỗ mũi bị thương.” Hứa Tử Ngư để
điện thoại lên xe, lấy khăn giấy trong hộc tủ ra, lau lỗ mũi của mình
sau đó nhìn vào khăn giấy mà sợ hết hồn: “Lương . . . Lương Thần, em
chảy máu mũi hu hu . . . . . .”
Tống Lương Thần vội vàng đỡ cô
xuống xe, anh rón rén giúp cô lau máu mũi, lại hỏi cô có chóng mặt
không, vừa rồi có bị va vào đâu hay không, có đau bụng không, vừa rồi
bụng của cô có bị dây an toàn siết trúng hay không. Hứa Tử Ngư chỉ nói
một tiếng: “Không có.” Khi đó anh mới thoáng yên tâm.
Ngô Thiên
Thiên giương mắt mà nhìn một màn trước mắt này, đầu óc ong ong vang lên, quả thật chính mình cũng không thể tin được vào mắt của chính mình nữa. Tống Lương Thần cùng Hứa Tử Ngư? Một Hứa Tử Ngư không có chút tiếng tăm nào của bên ban biên tập? Vẻ thùy mị bình thường, vóc dáng lại thấp bé, là Hứa Tử Ngư đó sao? Đây rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Đang
sững sờ thì Tống Lương Thần chạy tới gõ cửa kiếng của cô một cái, cô vội vã nhấn nút, tấm kính cửa bằng thủy tinh chậm rãi hạ xuống, cô nhìn vào con ngươi đen mà tĩnh mịch của anh.
“Không có chuyện gì chứ?” Anh hỏi.
“Ah, không sao.” Ngô Thiên Thiên thấy anh “Quan ái” hỏi han mình, trái tim chợt đập loạn xạ, vội vàng trả lời.
“Đây là danh thiếp của tôi, xin liên lạc với luật sư của tôi.” Dứt lời liền
xoay người quay trở về xe của anh, cả quá trình chỉ có 2 đến 3 giây.
Có lẽ đây không giống như cô nghĩ đâu, cô tự nói với bản thân mình có lẽ
bọn họ chỉ là thuận đường hoặc là quan hệ bình thường mà thôi, Ngô Thiên Thiên vội vàng lảo đảo bước xuống xe nói: “Tổng giám đốc Tống—— Vừa rồi tôi đã không cẩn thận nên đã giẫm nhầm vào chân ga, ngài . . . Không
sao chứ?”
Tống Lương Thần đang đỡ Hứa Tử Ngư, muốn đỡ cô lên xe,
nghe vậy liền xoay người nhìn Ngô Thiên Thiên một chút: “Không có sao,
lần sau nhớ cẩn thận.”
Nói xong cũng đóng cửa bên ghế lái phụ
lại, sau đó đi vòng qua đầu xe, leo lên vị trí tài xế. Ngô Thiên Thiên
vội vàng tiến lên hỏi: “Tổng giám đốc Tống, có cần tôi đưa xe của ngài
đi sữa hay không. . . . . .”
“Không cần đâu.”
Nói chuyện
lạnh lẽo như vậy, ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn cô một cái, nhưng cô là một đại mỹ nữ nha, Ngô Thiên Thiên bất đắc dĩ thối lui, lại thấy cửa kính của Tống Lương Thần chậm rãi giảm xuống.
“Làm phiền cô đem chiếc xe đó dịch qua một chút, tôi còn phải vội đến bệnh viện.”
“Ah bệnh viện” Ngô Thiên Thiên đứng đó suy nghĩ, Tống Lương Thần không bị
sao cả, vậy thì. . . . . . Chẳng lẽ Hứa Tử Ngư bị thương? Dầu gì cũng là đồng nghiệp cho nên trong công việc cũng có chút xã gi¬ao, cô vội vã
chạy đến vị trí ghế lái phụ bên kia nơi mà Hứa Tử Ngư đang ngồi, cô gõ
gõ kính cửa một cái, rồi hỏi: “Hứa Tử Ngư, cô không sao chớ?”
Lỗ
mũi của Hứa Tử Ngư đã được khăn giấy chặn lại, nhưng hiện tại cũng đã
mau thấm ra đến đỏ thẫm rồi, cô khoát tay, chỉ chỉ vào lỗ mũi của mình.
Tống Lương Thần cúi người tới, nhẹ nhàng rút một tờ khăn giấy trắng khác ra, giúp cô nàng lau chùi, Hứa Tử Ngư thô lỗ cầm lấy khăn giấy vê thành một cục nhỏ mà dài, sau đó nhét vào trong lỗ mũi của mình.
Ngô Thiên Thiên nuốt nước miếng một cái, mới vừa rồi cô trông thấy cái gì vậy?
Ánh mắt của Tống Lương Thần nhìn cô ấy, tại sao lại dịu dàng như vậy
chứ, như vậy khiến cô thật đau lòng nha? Không phải đâu, chỉ là bà con
họ hàng, em gái, đồng nghiệp, bạn học. . . . . . Tóm lại, không phải là
yêu đương đâu, bọn họ!
Rốt cuộc Tống Lương Thần cũng dùng ánh mắt cảnh cáo bắn về phía Ngô Thiên Thiên, cô than thở một tiếng, vội vàng
trở về dời xe qua một bên.
Nhìn chiếc Land Rover vững vàng lái đi rời khỏi tầm mắt của cô, cô hung hăng đập một cái vào tay lái, “Píp”
tiếng kèn vang vọng trong tầng hầm của bãi đỗ xe, bả vai vừa nãy bị kéo
giờ động vào thì càng đau thêm. Không được, không thể cứ như vậy mà để
cho anh chạy thoát được. Ngô Thiên Thiên lập tức nhịn đau thay đổi
phương hướng, cô lái xe chạy theo hướng Tống Lương Thần bọn họ mới rời
khỏi.
Tống Lương Thần lái xe về hướng bệnh viện của trung tâm
thành phố mà đi, hôm nay anh lái chiếc xe Land Rover này cũng coi như
rất may mắn, nếu không lấy tốc độ cùng tính năng của chiếc BMW X5, thì
không biết lúc ấy sẽ xảy ra điều đáng sợ gì đây nữa.
Công ty Xử
Vu CBD, lúc tan ca có rất nhiều xe lưu thông về phía trước, Hứa Tử Ngư
thấy anh mang bộ dáng lo lắng cho nên cũng vội vàng an ủi anh là cô
không sao cả. Sau đó cô chợt nghĩ đến sự xuất hiện của Ngô Thiên Thiên
khi nãy, không phải lúc đầu Tiểu Bạch nói cô ấy muốn bắt được Tống Lương Thần sao? Mỹ nữ chính là mỹ nữ, vừa nãy đụng xe cho dù là hoang mang sợ hãi nhưng dáng vẻ cũng vẫn đẹp như thế.
Đàn ông ai cũng đều
thích mỹ nữ, Tống Lương Thần cũng là đàn ông, Ngô Thiên Thiên thì là mỹ
nữ, nên suy ra Tống Lương Thần thích Ngô Thiên Thiên sao? Hứa Tử Ngư học số học cực kỳ dốt cho nên cô Log¬ic suy luận một chút, trong lòng đều
cả kinh, vừa nãy biểu tình của Ngô Thiên Thiên đã thể hiện ngay trước
mắt, ánh mắt kia quá phong phú, cô lấy trực của phụ nữ mà phân tích, thì nhất định là có vấn đề.
Nghĩ tới đây, đầu của một tác giả như cô lập tức dây dưa vụn vặt nghĩ tới rất nhiều kịch tình, ví dụ như trai
đẹp và mỹ nữ vừa thấy đã yêu, đàn ông quả quyết vứt bỏ tình yêu; nào là
mỹ nữ cấp dưới ra sức đuổi theo đàn ông cấp trên cuối cùng sẽ thành
quyến lữ a; rồi là nam nữ có con rồi cưới, nhưng trong lòng người đàn
ông đó lại yêu người phụ nữ xinh đẹp mê hồn vừa mới xuất hiện . . . . . . Càng nghĩ tâm trạng của cô càng giống như đưa đám, càng nghĩ càng bi
kịch. Xoay người nhìn Tống Lương Thần một chút, hai tay của anh đang nắm chặt lấy tay lái, mím môi nhìn về phía trước, bộ dạng hình như đang rất lo lắng. Xem ra, anh đã không được bình thường rồi. (diepdiep: Không
biết người nào đang không được bình thường đây nhỉ, ặc ặc chết với chị
Ngư mất thôi.)
Hứa Tử Ngư càng nghĩ càng đau lòng, càng đau lòng
thì lỗ mũi càng chua, nghĩ đến chuyện Ngô Thiên Thiên cố tình đụng mình
chảy máu mũi. . . . . . Thật sự rất ngược nha. Cô tức giận oa oa rút cục giấy trong lỗ mũi ra, tay cô dùng sức quá mạnh, lỗ mũi của cô đang
chuẩn bị lành lại, nay máu lại chậm rãi chảy xuống nữa. Đây đây, cũng
thật là quá xui xẻo rồi.
Tống Lương Thần thấy cô lại bất cẩn như
cũ, anh vội vàng lấy giấy đưa cho cô, sốt ruột mà nói: “Lau nhẹ tay một
chút thôi, bà cô của tôi!”
“Anh dám kêu em lá bà cô à, em đâu có
già như vậy chứ?” Hứa Tử Ngư giận dỗi cầm lấy giấy lung tung lau ở dưới
mũi, lung tung bôi cho nên xung quanh lỗ mũi đều là máu. Tống Lương Thần nhìn thấy cũng sợ hết hồn hết vía, xe chạy chậm lại, rốt cuộc anh cũng
không nhịn được nghiêng người dùng giấy lau giúp cô.
Khí thế của bạn học Tiểu Ngư có gì là không đúng chứ!
“Sao vậy?”
“Không sao cả!” Hứa Tử Ngư xem như không có chuyện gì xảy ra, sau đó lấy điện
thoại di động ra, cô định chơi game nhưng lại bị Tống Lương Thần nhanh
tay cướp lấy đặt ở tủ giữ đồ ở trước mặt: “Lúc ngồi trên xe không cho em nghịch điện thoại di động nữa!”
“Ah? Anh dám bắt nạt em!”
“Anh nào dám khi dễ em chứ, em nhìn lại lỗ mũi của em đi, tất cả đều bị điện thoại di động làm cho biến thành cái dạng gì rồi, còn dám nghịch điện
thoại di động nữa!”
“Còn không phải là bởi vì anh lo ngắm người đẹp . . . . . .” Chắc chúng ta
cũng đã biết bạn học Hứa Tử Ngư vào thời khắc quan trọng không bao giờ
biết phân rõ phải trái.
“Ngắm người đẹp gì chứ?” Tống Lương Thần nhìn Hứa Tử Ngư, có cái gì đó không đúng, hình như có mùi dấm chua.
“Ngô Thiên Thiên đó!” Hứa Tử Ngư lấy giấy se thành một cây nhỏ nhét vào lỗ
mũi của mình, sau đó xích lại gần bên Tống Lương Thần rồi nghiêm mặt
nói: “Anh thấy Ngô Thiên Thiên có đẹp không?”
“Ngô Thiên Thiên cái gì?”
“Thì là cái người vừa rồi, người phụ nữ mới đụng xe của chúng ta đó!”
“Àh.”
“Nè, em hỏi anh đó, anh nói xem, Ngô Thiên Thiên có đẹp hay không vậy?”
“Vừa nãy anh chỉ lo nhìn cái lỗ mũi của em, đâu có để ý cô ấy có đẹp hay
không đâu.” Rốt cuộc Tống Lương Thần cũng tìm được ngọn nguồn của mùi
dấm rồi, khóe miệng của anh cong lên, rồi nói tiếp: “Để ngày mai anh
nhìn lại cho thật kỹ rồi sẽ nói cho em biết.”
“Anh dám!” Hứa Tử Ngư đưa tay nhéo má của Tống Lương Thần, da của anh quả thật là không tệ nha, mình kéo mình bóp đấy!
“Ah! Chẳng phải em đang hỏi anh sao, sao lại có thể thay đổi như vậy được chứ?”
“Phụ nữ đều là hay thay đổi như vậy đó, trước khác nay khác anh không cần
phải biết!” Hứa Tử Ngư kéo và bóp người ta đến no đủ rồi, cuối cùng cũng buông tha mà quay về chỗ ngồi đàng hoàng lại, xe lưu thông trên đường
cũng dần dần ít đi, Tống Lương Thần liền tăng tốc độ nhanh hơn, đồng
thời lấy điện thoại ra hẹn bác sĩ trước, một mạch chạy thẳng tới bệnh
viện ở trung tâm thành phố.
Cùng lúc đó, chiếc xe còn một mắt BMW X5 cũng đang lặng lẽ đi theo, Ngô Thiên Thiên cảm thấy mình cũng nên
đến bệnh viện khám nội khoa một chút, nào là tim gan phèo phổi nè! Vừa
rồi Hứa Tử Ngư lại còn đưa tay kéo mặt của Tống Lương Thần, Tống Lương
Thần còn cười và nói chuyện với cô ấy, cô ấy muốn bày ra cho cô xem chứ
gì!
Đến bệnh viện, Tống Lương Thần dẫn theo Hứa Tử Ngư chạy thẳng tới khoa nội, bác sĩ kiểm tra lỗ mũi của cô xong cũng trấn an nói không có việc gì, bác sĩ đơn giản giúp xử lý một chút. Mặc dù Hứa Tử Ngư đã
bảo đảm là trừ lỗ mũi ra thì không còn chỗ nào bị va chạm đến nữa, nhưng cô vẫn bị Tống Lương Thần áp giải đến khoa sản để kiểm tra.
Sau
khi Hứa Tử Ngư đã vào phòng khám, Tống Lương Thần mới dựa vào tường rồi
nói: “Đi ra đi.” Núp ở góc tường, Ngô Thiên Thiên thở dài một tiếng,
chậm rãi từ từ bước ra ngoài: “Tổng giám đốc Tống.”
“Nãy giờ cô vẫn đi theo chúng tôi, có chuyện gì không?”
Ngô Thiên Thiên hít một hơi thật sâu, rốt cuộc cũng lấy hết toàn bộ dũng
khí mà hỏi: “Tổng giám đốc Tống, quan hệ giữa ngài và Hứa Tử Ngư là thế
nào?”
“Có liên quan đến cô sao?” Rốt cuộc Tống Lương Thần cũng
quay đầu lại nhìn cô, nãy giờ cô chỉ thấy bộ dáng dịu dàng của anh, giờ
mới biết ánh mắt của anh sao lại lạnh như vậy.
“Nếu như hai người không phải như vậy, thì tôi . . . . . .” Ngô Thiên Thiên có chút hối
hận, nhưng lời nên nói thì cô vẫn phải nói cho xong.
“Cô ấy vợ của tôi.” Tống Lương Thần không muốn chờ đợi gì nữa, cũng đã nhìn ra ý tứ của cô rồi.
“Hả?” Ngô Thiên Thiên ngàn lần vạn lần nghĩ, cũng không nghĩ tới anh sẽ nói
ra như vậy, vừa rồi cô cũng đã nghĩ đến tình huống xấu nhất, cho dù là
tình nhân thì cô cũng còn một chút hy vọng, nhưng hiện tại tình huống
trước mắt này lại một lần nữa ngoài dự liệu của cô.
“Cô cũng đi kiểm tra một chút đi, còn nữa, tôi không hy vọng Tiểu Ngư sẽ hiểu lầm chuyện gì khác.”
Một câu nói cuối cùng đó, giống như dội một gáo nước lạnh vào tim của cô,
toàn thân không khỏi khiếp sợ mà trở nên run rẩy, cô cũng đã ý thức được đây chính là khoa sản. Ngô Thiên Thiên quay đầu nhìn cánh cửa phòng
khám đang đóng, cô gật đầu một cái.
Thật ra thì Tống Lương Thần
cũng không thèm nhìn cô lấy một lần, cũng thấy không cần thiết phải gật
đầu. Cô nghĩ như vậy, cho nên đành xoay người bước đi.
Sau khi
kiểm tra xong, Hứa Tử Ngư cầm phiếu kiểm tra ra ngoài, đưa kết quả cho
Tống Lương Thần xem còn hỏi anh là không sao chứ. Tống Lương Thần gật
gật đầu, nói cô ở bên ngoài đợi một chút, anh đi vào trong không biết
nói gì với bác sĩ, sau đó thấy anh mang bộ mặt phớt tỉnh đi ra.
Bị giày vò như vậy, cho nên cũng lười về nhà ăn cơm, vừa đúng lúc Hứa Tử
Ngư nghĩ đến quán ăn gần bệnh viện lần trước, cho nên hai người quyết
định qua đó giải quyết bữa tối.
Đối với Ngô Thiên Thiên mà nói,
chuyện ngày hôm nay không chỉ là một đả kích rất lớn. Mặc dù thỉnh
thoảng cô cũng bị kích động qua, nhưng cô cũng không phải là người phụ
nữ dễ dàng gục ngã. Nên ngày hôm sau, cô vẫn là xinh đẹp mà đi làm, công việc thoải mái, trừ bả vai có chút đau nhức ra, thì cô vẫn giống như
ngày thường vậy. Chuyện ngày đó cô quyết định chôn sâu ở đáy lòng, không có nói với bất kỳ người nào.
Nhưng Ngô Thiên Thiên lại quên mình có tật xấu chính là uống rượu thì thích uống say, sau khi say thì lại
thích nói ra những lời trong lòng. Qua hai ngày sau, cô cùng đồng nghiệp cùng ngành đến quầy rượu để uống rượu, hai ly rượu vào bụng, người khác vừa hỏi chuyện của Tống Lương Thần, cô liền đem tất cả mọi chuyện nói
hết ra. Phút cuối cùng còn cho thêm một câu bình luận nữa: “Tôi từng suy nghĩ tại sao trong phòng làm việc lại được thiết kế cây xanh dán miếng
chống bức xạ, thì ra là . . . ( nấc ) . . . . Vợ anh ta có thai.”
Cuộc sống hài hòa của Hứa Tử Ngư cũng vì vậy mà được buông xuống tấm màn hạnh phúc.