Sự thật chứng minh việc “hợp pháp ở chung” là một mục tiêu quang minh
chính đại, nhưng đó cũng là một con đường quanh co. Hai người ăn xong
điểm tâm thì chuẩn bị đi cục dân chánh nhưng khi đó Hứa Tử Ngư mới bi
thương nhớ ra hộ khẩu của cô vẫn còn để ở trường. Sau khi tốt nghiệp cô
và đại đa số các bạn học khác đều gửi tạm ở đó, trước giờ không có
chuyện gì dùng đến cho nên cũng quên khuấy điều này rồi. Trong lòng có
chút bi thương, hiện tại chủ nhật nên trường học và cục dân chánh cũng
không làm việc.
Vốn dĩ khí thế của bạn học Hứa rất hăng hái nhưng sau chuyện hộ khẩu ngay lập tức phản ứng yểu xìu xuống, Tống Lương Thần thấy dáng vẻ của cô có chút ảo não, không nhịn được liền trêu chọc cô
một chút: “Sao vậy bà xã, không thể chờ đợi được nữa à?”
“Ghét
quá, anh mới là người không thể chờ đợi đó!” Hứa Tử Ngư đưa tay nắm lấy
tay của anh, thở dài rồi nói: “Vậy hôm nay chúng ta sẽ làm gì đây nhỉ?”
“Bằng không, chúng ta tiếp tục làm chuyện tối hôm qua đi?” Tống Lương Thần ôm cô, làm bộ chuẩn bị hôn.
“Ai da đáng ghét quá, em còn thấy mệt mỏi đấy.” Hứa Tử Ngư dựa vào trên bả
vai của anh đồng thời đập đập tay của anh, nhỏ giọng lẩm bẩm.
“Nếu không hôm nay chúng ta nghỉ ngơi một chút, đến trưa thì ăn mì sốt tương?”
“Ah được đó, em muốn ăn mì sốt tương.” Nghe đến món ăn ngon, mặt của Hứa Tử Ngư lập tức vui vẻ, hò hét Tống Lương Thần cùng nhau nấu cơm. Tống
Lương Thần bất đắc dĩ thừa nhận sức hấp dẫn của mình vẫn còn chưa đủ
lớn, dù sao có lúc cũng còn không bằng một chén mì sốt tương.
Tống Lương Thần dẫn theo Hứa Tử Ngư đi một vòng, cuối cùng cũng lấy được hộ
khẩu về, đơn kiểm tra sức khoẻ tiền hôn nhân cũng đã chuẩn bị xong. Ý
của Tống Lương Thần là đi đăng ký ngay trong ngày luôn, nhưng Hứa Tử Ngư lại rất bà tám lên mạng xem lịch, sau đó cô phát hiện nếu thứ sáu đi
đăng ký kết hôn là rất tốt, vì vậy nhất quyết bảo Tống Lương Thần đợi
thêm hai ngày nữa, đến ngày Hoàng Đạo rồi mới đi đăng ký. Tống Lương
Thần nói dù sao cũng đã chờ mấy chục năm rồi, cũng không gấp hai ba ngày này, cho nên liền phối hợp theo ý muốn của Hứa Tử Ngư mà chờ. Đến ngày
thứ sáu, hai người dậy thật sớm sau khi ăn cơm xong liền đi đến cục dân
chánh.
Bởi vì hôm nay là ngày rất tốt, cho nên cục dân chánh còn
chưa mở cửa đã có mấy cặp ngồi ở ngoài cửa chờ rồi. Hứa Tử Ngư buồn cười phát hiện trong số đó có hai người phụ nữ bụng đã to, nhìn qua thì lớn
hơn bụng của mình rất nhiều, không chừng là sắp sinh rồi cũng nên. Mấy
đôi kia dáng vẻ cũng rất vui vẻ, trò chuyện với nhau. Một lát sau còn có không ít người khác lục tục đến xếp hàng ở phía sau bọn họ.
Hứa
Tử Ngư hả hê nhìn Tống Lương Thần mà nói: “Anh xem hôm nay nhiều người
đến đăng ký như vậy, chứng tỏ ngày em chọn là ngày rất tốt đó!” Tống
Lương Thần đưa tay ôm cô rồi nói: “Tốt thì tốt thật, nhưng mới sáng sớm
đã phải chờ như vậy, có thấy mệt hay không?”
“Không sao, em đâu
có yếu đuối như vậy chứ, đứng nhiều một chút coi như giảm cân thôi.” Nói đến cân nặng, Hứa Tử Ngư rất dễ nổi nóng đó: “Lương Thần ơi làm sao
đây, từ lúc mang thai đến giờ em đã lên 8kg rồi, 8kg đó nha! Đến khi
sanh con thì em phải lên bao nhiêu kg nữa đây!”
“Không có đâu.”
Tống Lương Thần ôm lấy cô, rồi nói: “Căn bản cũng không nặng mà, em
chính là quá gầy. Hơn nữa, xem như em mập giống heo đi chăng nữa, thì
cũng là con heo mà anh thích nhất.”
“Ai muốn làm con heo mà anh thích nhất chứ!” Hứa Tử Ngư cười gian đưa tay vỗ vỗ Tống Lương Thần, bị anh bắt được bàn tay của cô.
Trước đây Hứa Tử Ngư chính là có chút gầy, sau khi mang thai vóc dáng của cô
rõ ràng có chút phong nhuận, gần đây lại được Tống Lương Thần vô vi bất
chí che chở, gương mặt nhọn của cô nay đã có chút tròn trịa. Cái cằm chẻ của cô giờ cũng đã biến mất, Tống Lương Thần vẫn dụ dỗ cô nói là cái
cằm tròn của cô rất đáng yêu và còn dễ nhìn hơn cái cằm chẻ trước đây!
Cô nghiêng đầu nhìn mặt của anh, cái cằm chẻ giờ cũng không còn. Ai da cô
dường như đang mất thăng bằng nha, từ góc độ này nhìn vào, Tống Lương
Thần thật là khí phách và khí phách nha.
“Nhìn cái gì thế, còn
nhìn nữa anh sẽ hôn em đó.” Gần đây bạn học Tống Lương Thần bộc phát
giọng nói lưu manh mà sắc mặt cũng không đổi.
Hứa Tử Ngư đang
rình coi trai đẹp đã bị phát hiện, khuôn mặt nhỏ đỏ lên, phán cho một
câu: “Đáng ghét.” Sau đó liền vòng vo quay đi, Tống Lương Thần liếc thấy gò má mềm mại của cô, vẫn là không nhịn được mà cúi người hôn cô một
cái, sau đó cười cười dắt tay của cô đi về phía trước —— Rốt cuộc phòng
tiếp nhận ghi danh cũng đã mở cửa.
Ở chỗ ghi danh lúc điền thông
tin vào tờ giấy đăng ký kết hôn màu hồng, nhân viên làm theo quy tắc mà
hỏi hai người: “Hai người có mối quan hệ trực thuộc huyết thống trong
vòng ba đời không?”
“Sao?” Hứa Tử Ngư liền vội vàng lắc đầu: “Không phải không phải, chúng tôi chỉ là bạn học.”
Nhân viên đó không nhịn được cúi đầu xuống cười một cái, cảm thấy cô dâu này thật có ý tứ. Không khí vốn dĩ có chút nghiêm túc liền trở nên dễ dàng
hơn nhiều, ánh mắt của cô ấy quét qua bụng của Hứa Tử Ngư, một bộ dạng
tôi biết rồi nhưng còn giả bộ hỏi: “Có 5 tháng rồi sao?” Hứa Tử Ngư sửng sốt một chút, Tống Lương Thần đưa tay sờ sờ tóc của cô, trấn an nói:
“Là bốn tháng hơn một tuần.”
Nhân viên ghi danh Vương Hiểu Mai từ 24 tuổi đã bị điều đến cục dân chánh để làm việc đăng ký kết hôn, làm
một cái đã mấy chục năm rồi, dạng vợ chồng gì mà cô chưa từng thấy qua
chứ. Chỉ là chú rể đẹp trai như hôm nay, một năm khó thấy được một lần,
nhìn bộ dáng của anh chăm sóc cho cô dâu của mình như vậy, thật sự là
rất khó kiếm. Ánh mắt của cô chuyển sang nhìn Hứa Tử Ngư, quả thật cô ấy trông rất đáng yêu, hình như bởi vì mang thai mà gương mặt của cô ấy có chút mượt mà hơn, hai má hồng hồng. Hình như cô ấy có chút khẩn trương
cho nên xích lại gần bên chú rể một chút, ngay sau đó tay của cô ấy bị
anh nắm trong tay, còn nhẹ nhàng vỗ vỗ.
“Bốn tháng mà bụng đã lớn như vậy rồi, xem ra đứa nhỏ giống ba đó.” Vương Hiểu Mai cười cười, mặc dù đã làm công việc này lâu như vậy, nhưng cô vẫn là bị những động tác
nhỏ của cặp vợ chồng này làm cho cảm động, cô đem giấy hôn thú đưa cho
Hứa Tử Ngư nói: “Cô phải vận động nhiều một chút, nếu không đến lúc sinh con sẽ rất mệt mỏi đó.”
Hứa Tử Ngư vội vàng gật đầu, cô nhân
viên lại đem một giấy hôn thú khác đưa cho Tống Lương Thần, rồi nói:
“Chăm sóc cho vợ của cậu thật tốt đó, phụ nữ khi mang thai sẽ rất hay
mệt.” Tống Lương Thần nhận lấy giấy nói: “Cám ơn, tôi sẽ chú ý hơn.”
Bạn học Tống ở cục dân chánh còn được coi là bình tĩnh, khi vừa ra khỏi cửa của cục dân chánh anh chợt ôm lấy Hứa Tử Ngư hôn một cái lớn: “Bà xã,
có thể xem như là đã cưới được em rồi!” Hứa Tử Ngư đưa tay nhéo mặt của
anh, cũng hôn một cái lên trán của anh, cười nói: “Hừ hừ, từ nay về sau
anh chính là của riêng một mình em rồi.” Tống Lương Thần buột miệng
cười, đem cái đầu nhỏ của cô kéo vào trong ngực của mình —— Bạn học Hứa
này, anh mãi mãi chỉ là của riêng một mình em mà thôi!
Người đi
đường cũng tò mò ghé mắt lại xem, nhìn hai người đang cầm tờ giấy màu
hồng mà cười vui vẻ như vậy, cũng không khỏi mỉm cười theo.
Từ
lúc ra khỏi cục dân chánh cũng đã sắp trưa rồi, Tống Lương Thần lái xe
dẫn Hứa Tử Ngư đến cảng Màu Xanh Dương ở gần đó ăn cơm. Cảng Màu Xanh
Dương là một trung tâm thương mại rộng lớn mới được khai phá của thành
phố B, trừ khu mua sắm ra còn có vài tòa khách sạn năm sao, trong đó có
một chi nhánh của cảng Thức Trà, quán mà Hứa Tử Ngư thích nhất.
Sau khi hai người đã ăn cơm trưa xong, quyết định vận động một chút, vì vậy liền nắm tay nhau từ từ đi dạo khu mua sắm. Lúc bọn họ đi ngang qua cửa hàng bán quần áo trẻ em thì chân của Hứa Tử Ngư lập tức không muốn đi
nữa.
“Lương Thần, anh mau xem đi, cái này thật đáng yêu.” Hứa Tử
Ngư cầm lên một cái áo liền quần màu hồng phấn ở trên kệ sau đó khoa tay múa chân, chất liệu rất là mềm, tưởng tượng đến cảnh con của cô sẽ mặc
cái áo như vậy trong lòng cô lập tức trở nên mềm mại, thật sự là rất
đáng yêu.
Tống Lương Thần nhận lấy cái áo nhỏ đó, chỉ lớn hơn bàn tay của mình một chút, nhân viên bán hàng vội vàng nói đây là áo dành
cho trẻ sơ sinh mặc. Hai người yêu thích nhìn cái áo mà không muốn buông tay, bảo bảo ở trong bụng hình như cũng thích cái này, cho nên nghịch
ngợm đạp Hứa Tử Ngư một cước.
Hứa Tử Ngư ôm bụng mà nhỏ giọng hô
lên một tiếng, khiến Tống Lương Thần sợ hết hồn, cô vội vã giữ tay của
Tống Lương Thần mà nói: “Không sao không sao, là bảo bảo của chúng ta
bỗng nhúc nhích thôi, em cảm thấy hình như con cũng thích mặc loại quần
áo này đó.”
Cô lại lấy cái áo khác màu xanh dương lên xem: “Cũng không biết là con trai hay là con gái.”
“Dù sao chúng ta cũng mua đi, dù là trai hay gái cũng có thể mặc được.”
Tống Lương Thần nhận lấy đồ sơ sinh nhìn nhìn một chút, sau đó đưa cho
nhân viên bán hàng. Hứa Tử Ngư thấy trên kệ có giày của con nít cô càng
kích động hơn, A . . . A . . . A nhỏ như vậy, cô cầm lấy đôi giày đặt
vào trong tay của Tống Lương Thần, còn không có lớn hơn lòng bàn tay của anh nữa.
Đi đến dãy đồ trẻ em hơi lớn một chút, một bên treo
đồng phục dành cho bé trai, còn bên kia thì là váy và đầm nhỏ dành cho
bé gái, Hứa Tử Ngư bắt đầu rối rắm không biết nên chọn như thế nào, cô
cũng hy vọng mình sinh con gái.
Tống Lương Thần thấy buồn cười
khi nhìn thấy bà mẹ trẻ đang rất rối rắm nhưng vẫn nhiệt tình chọn lựa
quần áo trẻ em, cô một mạch đi từ khu quần áo sơ sinh cho đến khu quần
áo dành cho trẻ 6 tuổi, dường như rất là hưng phấn đó. Nói thật, trông
thấy những loại quần áo sơ sinh này, nghĩ đến con của mình và Tiểu Ngư
sắp ra đời, cái loại hạnh phúc và xúc động này khiến cho lòng của anh
như sắp tan chảy vậy.
“Tiểu Ngư, hay là hôm nay chúng ta sẽ mua đồ dùng cho con nhé, được không?”
“Được được, Lương Thần anh mau đến đây xem, cái nôi ở bên này thật đáng yêu!”
Cả một buổi chiều hai người đều ở trong khu mua sắm dành cho trẻ em, nào
là mua giày, mũ, nôi em bé, còn có vài món đồ chơi dành cho trẻ em trông rất đáng yêu, con trai và con gái đều là mỗi thứ một cái.
Cuối
cùng Tống Lương Thần dẫn Hứa Tử Ngư đi mua thêm vài bộ quần áo dành cho
phụ nữ mang thai, lúc rời khỏi khu mua sắm thì trời cũng đã gần tối, hai tay của Tống Lương Thần xách đầy đồ. Sau khi lên xe, Tống Lương Thần
thần thần bí bí nói với Hứa Tử Ngư: “Tiểu Ngư, anh dẫn em đến chỗ này
nhé.”
“Chỗ nào vậy?” Bận rộn một ngày, Hứa Tử Ngư cũng cảm thấy
có chút mệt, trong tay cô còn ôm một con cá heo nhỏ bằng nhung, cô ngáp
một cái mơ mơ màng màng dựa vào lưng ghế mà nhìn anh.
Anh đưa tay đem tóc mái của cô vén ra phía sau tai, Tống Lương Thần cười nói: “Đến
đó em sẽ biết thôi. Em nên nghỉ ngơi một lát đi, đến nơi anh sẽ gọi em.” Lấy cái mềm nhỏ trong cái hộp giữ đồ ra đắp lên trên người cô, sau đó
điều chỉnh lại nhiệt độ, Tống Lương Thần khởi động xe rời khỏi cảng Màu
Xanh Dương xinh đẹp, chạy thẳng về phía Đông Tứ Hoàn.
Không biết
có phải hôm nay bởi vì quá vui hay không, hay là vì người yêu ở bên cạnh ngủ quá ngon cho nên anh tạm thời buông xuống phòng ngự sắc bén, ở sau
lưng có một chiếc xe con đang đi theo mà anh không có phát hiện ra.
Bên ngoài Đông Tứ Hoàn có vài tòa cao ốc thưa thớt, Tống Lương Thần chạy
lên con đường phụ, sau đó lái đến một khu biệt thự xanh tươi với phong
cách kiến trúc Châu Âu. Bảo vệ của khu biệt thự nhận ra xe của Tống
Lương Thần, từ xa xa đã mở cổng ra cho anh. Khoảng cách giữa các căn
biệt thự của khu này tương đối xa, chính giữa là sân cỏ cùng cây cối
xanh um tươi tốt, Tống Lương Thần quẹo vào một căn biệt thự trong đó, từ trong xe lấy ra cái điều khiển mở cửa chính của căn biệt thự ra.
Sau khi đã chạy xe vào gara, Hứa Tử Ngư vẫn còn ngủ. Tống Lương Thần nhẹ
nhàng mở cửa xe ra rồi bế cô ra ngoài, mới vừa vào đến đại sảnh phòng
khách cô liền tỉnh lại. Mắt cô vẫn còn mơ màng, nhìn cái đèn chùm rất
đẹp treo trong phòng, Hứa Tử Ngư nhìn chung quanh rồi hỏi: “Lương Thần,
đây là đâu vậy?”
“Đây là nhà của chúng ta.” Tống Lương Thần bế cô lên lầu hai, đi tới một căn phòng có treo một con búp bê ở trước cửa
phòng rồi nói: “Có nên đi vào xem một chút hay không?”
“Ừh.” Hứa Tử Ngư giữ lấy cánh tay của Tống Lương Thần rồi đứng ngay ngắn lại, cô đẩy cánh cửa phòng ra: “Thật xinh đẹp!”
Sau khi vào phòng, nhất thời Hứa Tử Ngư cảm thấy hai mắt mình như tỏa sáng, vách tường màu hồng phấn, rèm cửa sổ màu kem, giường trẻ con màu trắng, tấm thảm mềm mại, góc tường có rất nhiều đồ chơi và hình hoạt hình,
giữa nhà còn có một cái nôi ở trên trần nhà thả xuống.
“Lương
Thần!” Hứa Tử Ngư nhìn căn phòng trước mắt, cô cảm động không biết nên
biểu đạt như thế nào cho phải: “Phòng này thật là đẹp, em rất thích.”
“Em thích là tốt rồi.” Tống Lương Thần kéo tay của cô nói: “Còn gì nữa không.”
Xoay người đến gian phòng sát vách, sau khi cửa phòng được mở ra, phản ứng
của cô hoàn toàn giống nhau, chỉ là màu hồng đổi thành màu xanh lam
nhạt: “Bởi vì không biết là con trai hay con gái, cho nên anh chuẩn bị
căn phòng này.” (diepdiep: trời ơi, xúc động thật, công nhận hai anh chị này có máu lãng phí ghê, chị thì mua quần áo trai và gái, còn anh thì
xây phòng trai và gái.)
“Anh chuẩn bị từ hồi nào vậy, sao em
không hề hay biết?” Giờ phút này tâm tình của Hứa Tử Ngư chỉ là dùng hai từ kinh ngạc để hình dung thôi, từ sau khi rời khỏi nhà của cô, cô vẫn
cùng với Tống Lương Thần ở chung một chỗ, tại sao anh có thời gian để
làm ra nhiều chuyện như vậy được chứ?
“Từ sau khi biết em có thai, vẫn âm thầm chuẩn bị.”
“Ngốc quá.” Hứa Tử Ngư xoay người ôm lấy Tống Lương Thần, thân thiết và ấm áp khiến cho toàn thân của cô đều cảm thấy nhẹ nhàng. Tống Lương Thần cúi
đầu hôn cái trán của cô một cái, sau đó nói: “Phòng ốc đã sớm sửa xong
rồi, anh lo lắng có cái foóc-man-đê-hít gì đó, nên tuần trước có cho
người đến đây khảo nghiệm qua, họ nói hoàn cảnh ở đây cũng không thành
vấn đề cho nên mới dám dẫn em đến đây. Hôm nay chúng ta ở lại đây nghỉ
ngơi đi.”
Phòng ngủ của hai người rất lớn, lắp đặt đầy đủ thiết
bị sưởi ấm mà Hứa Tử Ngư rất thích, cái giường rất lớn, có thể nói là ba người như Tống Lương Thần nằm còn được. Hứa Tử Ngư nhìn thấy cái giường lớn như vậy cô thốt lên một tiếng WOW. . .O. . . O Sau đó liền nhào
tới, khiến cho Tống Lương Thần sợ hết hồn, anh vội vàng chạy đến ôm lấy
cô: “Bà cô của tôi ơi, coi chừng đè ép trúng cái bụng đó.”
“Ah, ha ha. . . . . .” Hứa Tử Ngư ôm lấy anh, le lưỡi rồi cười.
Tống Lương Thần bế cô lên rồi đặt lên trên giường, ở trong ngăn kéo lấy ra
một cái đầm ngủ rồi nói: “Em nghỉ ngơi trước đi, anh đi nấu cơm, một lát xong sẽ gọi em.”
“Ah, Lương Thần, em cùng đi với anh.” Hứa Tử Ngư kéo kéo cánh tay của Tống Lương Thần.
“Em không mệt sao?”
“Không mệt, vừa nãy mới ngủ một giấc đã lấy lại được tinh thần rồi.” Hứa Tử
Ngư leo xuống giường mang dép lê vào, sau đó đi theo Tống Lương Thần đến phòng bếp, thậm chí trong tủ lạnh còn có rau tươi và trứng gà nữa, Tống Lương Thần nói lúc anh không có ở đây, thì dì giúp việc đã giúp anh
chuẩn bị.
Hai người làm hai món ăn đơn giản, trên bàn ăn Tống
Lương Thần thương lượng vài chuyện với cô, muốn mau sớm dọn đến đây ở.
Sau khi Hứa Tử Ngư không đi làm nữa, Tống Lương Thần sẽ phải chuyển đến
tổng bộ làm việc, tổng bộ cách đây tương đối gần, hơn nữa khu cây xanh ở bên đây cũng không tệ, đối với phụ nữ mang thai rất tốt.
Hứa Tử
Ngư rất thích phòng mới ở bên này, còn có phòng đọc sách dành riêng cho
cô, rồi phòng bếp xinh đẹp nữa. . . . . . Tóm lại cô đối với đề nghị của anh hoàn toàn đồng ý tán thành cả hai tay. Tốc độ của Tống Lương Thần
hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của cô, ngày hôm sau anh liền tìm công ty
chuyển nhà, đem một số thứ của hai người chuyển đến chỗ mới.
Sau
khi dời đến chỗ mới, Tống Lương Thần bắt đầu đến tổng bộ làm việc, còn
Hứa Tử Ngư thì chính thức bắt đầu cuộc sống làm việc ở nhà.
Tống
Lương Thần nhọc lòng vì phòng chống bức xạ cho cô, anh chuẩn bị cho cô
một phòng đọc sách trang trí cây cảnh nhỏ nhằm hấp thụ bức xạ, trừ toàn
bộ bức xạ của thiết bị máy vi tính ra, trên người cô còn khoác thêm cái
áo Nano xuất xứ từ Mĩ chuyên chống bức xạ được dùng cho phụ nữ mang
thai. Thật ra thì phần lớn lượng công việc của cô đã chuyển gi¬ao cho
một nhân viên thực tập mới rồi, còn lại một số thì cũng chỉ là ôm điện
thoại thảo luận với mấy nhà xuất bản và tác giả thôi.
Hứa Tử Ngư
nhìn vào bảng danh sách tác giả, cái tên của tác giả này đối với cô có
chút quen thuộc, mới đầu cô cũng không nhớ ra, cho đến trưa lúc nằm nghỉ cô mới chợt nhớ ra, cô đã đọc cuốn tiểu thuyết bộ thứ nhất ở trong
phòng đọc sách chính là do người này viết. Tên của tác giả cũng rất là
kỳ lạ, Nhĩ Đông.
Hiện tại ở trên In¬ter¬net có rất nhiều tác giả, đặt tên bút danh cũng rất là kỳ quặc, cái bút danh Nhĩ Đông này nhìn
giống như là của một người đàn ông, nhưng khi đọc cuốn tiểu thuyết đó
Hứa Tử Ngư cảm thấy vị tác giả này nhất định là một người phụ nữ. Tác
phẩm của Nhĩ Đông khiến cho cô rất cảm động, tác phẩm lần này viết cũng
không tệ, coi như là phần tiếp theo của bộ tiểu thuyết trước, cô rất tò
mò chờ đợi xem kế tiếp ba người sẽ đối mặt và có sự gặp gỡ như thế nào,
chỉ tiếc tác giả theo quy định chỉ nộp trước bản sơ thảo 3000 chữ thôi,
sau đó sẽ chia ra từng chương mà gửi đến cho cô.
Ngày hết hạn của hạng mục này là giữa tháng 10, từ đây cho đến khi đó còn rất lâu.
Nhĩ Đông cũng rất kỳ quái, những tác giả khác đều để lại số điện thoại,
nhưng còn cô ấy thì chỉ để lại một dãy số QQ mà thôi, sau khi Hứa Tử Ngư đã gọi điện thoại cho những tác giả khác xong, mới lên mạng để lại một
cái tin nhắn cho tác giả Nhĩ Đông.
Mã số QQ của Nhĩ Đông có 10
chữ số, cũng không có bất kỳ tài liệu cá nhân nào, thậm chí ngay cả hình Ava¬tar cũng để trống. Hứa Tử Ngư nhắn được một lúc, bên kia liền hồi
âm lại, xem ra trước đây có nói giờ làm việc đều lên QQ quả nhiên là
thật.
Sau khi cô cùng Nhĩ Đông bàn về phương thức kịch bản mới,
Hứa Tử Ngư muốn cùng cô ấy tán dóc vài câu nhằm khai thác về bộ truyện
này. Nhưng Nhĩ Đông vẫn là dáng vẻ rất bận rộn, chưa nói được câu nào
liền rời đi, đối với quyển tiểu thuyết phần hai của mình giữ kín như
bưng. Chỉ là có rất nhiều tác giả đều là bộ dáng cá tính như vậy cả, cho nên Hứa Tử Ngư cũng không thể trách được, mỗi tuần đành phải mong đợi
để nhận được bản thảo mới của cô ấy thôi, Hứa Tử Ngư trở thành đọc giả
đọc tiểu thuyết mới nhất của cô ấy vậy.