Hứa Tử Ngư đi đến vị trí của cô, mới vừa mở máy vi tính ra, Tiểu Bạch sát vách liền lấn tới tám chuyện, thì thầm nói:
“Chị Tử Ngư, có một tin tức rất đáng sợ.”
“Tin tức của cô cái nào mà không kinh dị chứ?”
“Ah, tin tức này rất đáng sợ đó, so với chuyện địa cầu quay nhanh còn đáng
ngạc nhiên hơn —— Ông chủ của công ty chúng ta đã đổi rồi.”
“Nhanh như vậy sao?” Hứa Tử Ngư ngừng tay, kinh ngạc nhìn Tiểu Bạch.
“Mình đi đây, cái này cũng chưa phải là chuyện đáng ngạc nhiên đâu chị Tử Ngư, sáng nay ông chủ mới có đến công ty đó!”
“Sao? Nhanh như vậy àh?”
“Từ nay về sau, các ban các ngành sẽ được điều động tham gia hội nghị
thường kỳ của công ty, và ban biên tập của chúng ta bị chọn trúng trước
tiên. . . . . .”
“Không phải chứ?” Rốt cuộc Hứa Tử Ngư cũng ý
thức được điểm mấu chốt: “Ban biên tập của chúng ta sẽ không chỉ có một
mình tớ xin nghỉ phép thôi chứ?”
Tiểu Bạch nhe răng toét miệng gật đầu một cái, rất vô tư mà nói: “Quả thật là chỉ có một mình chị là không đi làm thôi.”
“Còn có ——”
“Chị Tiểu Bạch, mình xin cậu đừng có hành hạ tớ nữa, có cái gì thì mau nói
ra hết đi! Để mình chuẩn bị tinh thần nghe hết một lần luôn.”
“Còn có chính là.” Mặt của Tiểu Bạch lập tức vui vẻ cùng hớn hở mà nói: “Ông chủ mới rất đẹp trai nha! Đó chính là phiên bản của Chung Hán Lương
đó!” Cô ấy bưng mặt ra vẻ bộ dáng si tình, hoàn toàn quên mất trước kia
đã từng sùng bái ông chủ trước như thế nào rồi. Nhưng nói đến người
giống Chung Hán Lương, thì Hứa Tử Ngư có quen một người . . . . . .
Nhưng người đó đẹp trai hơn một chút, dĩ nhiên đây cũng không phải là
trọng điểm.
“Công ty còn thay đổi cái gì nữa không? Tả Trung Đường và tổng giám đốc Lăng thì sao?”
“Bọn họ bây giờ vẫn bình thường, chưa có nghe nói gì cả, thật ra thì tất cả
mọi người đều rất bất an, sợ ông chủ mới sẽ cho thôi việc mà thay vào là nhân viên thân tín đó.” Cô ấy vỗ vỗ cái trán mà nói: “Ah, mình nhớ ra
rồi.”
“Cái gì thế?” Trái tim của Hứa Tử Ngư cứ như vậy mà bất an, mới có nửa ngày không có đi làm, sao công ty lại xảy ra nhiều tình
huống như vậy chứ.
“Chính là lúc mình gọi điện thoại cho cậu đó, công ty loạn lên thành cái chợ, cậu đoán xem vì sao?”
“Vậy. . . . . . Tại sao?”
“Chủ tịch mới đến phòng họp kêu Tả Trung Đường đích thân điểm danh, nhưng
vừa mới điểm danh xong thì nhận được điện thoại, nhận điện thoại xong
liền cầm ví tiền mà đi, lúc rời khỏi phòng họp không nói lời nào mà còn
chau mày nữa . . . . . . Cậu không nhìn thấy đó thôi, khi đó cả phòng
họp đều náo loạn như một cái chợ, tất cả mọi người không biết là nên
giải tán hay là không. Trưa nay tớ tới phòng của Tả Trung Đường, trông
thấy cô ấy đang vò đầu bứt tóc, sắp đem tóc của chính mình bứt gần hết
rồi đó, cô ấy nói là lo lắng ngành của chúng ta đắc tội với ông chủ
mới.” Tiểu Bạch ngừng lại một chút rồi nói: “Tiểu Ngư ơi, hai hôm nay
cậu nhất định phải biểu hiện cho thật tốt một chút, dù sao chỉ có một
mình cậu là không có mặt thôi đấy.”
Trong lòng Hứa Tử Ngư cũng
đang rất loạn, nếu như lúc này cô bị ông chủ cho thôi việc, trong thời
gian ngắn không tìm được việc làm mới, thì cô và đứa con . . . . . . Quả thực là quá đáng sợ. Đang miên mang suy nghĩ, điện thoại bàn liền vang
lên.
Một giọng nói lạnh lùng vang lên: “Hứa Tử Ngư tiểu thư, mời
cô đến lầu 12 một chuyến.” Hứa Tử Ngư trả lời một tiếng: “Được.” Sau đó
nhìn Tiểu Bạch nói: “Tiểu Bạch, điều đáng sợ nhất đã đến.”
Là một nhân viên
trong trang web có 500 thành viên, Hứa Tử Ngư chưa bao giờ lên lầu 12.
Chính xác mà nói, mấy tầng chính giữa trở lên không có được bao nhiêu
người lên được nơi đó, bởi vì tầng cao nhất đó chính là phòng làm việc
của ông chủ.
Nhân viên nữ mang thai cũng là chuyện kiêng kỵ ở
công ty, huống chi sáng hôm nay cô lại không có đi làm, nếu rủi ro chạm
mặt với ông chủ mới, mặc kệ như thế nào, lần này lên trên đó thật nguy
hiểm. Cô đi vào thang máy chuyên dụng của tổng giám đốc, tranh thủ chút
thời gian mà suy tính một chút, cô cũng nghĩ đến tình huống xấu nhất,
thậm chí còn suy nghĩ đến chuyện cô bị sa thải thì làm cách nào để nhanh chóng tìm được công việc mới. Cô nghĩ đi cũng chết mà không đi cũng
chết, nếu tổng giám đốc mới muốn lấy cô ra để giết gà dọa khỉ thì là
điều sai lầm rồi, cùng lắm thì Nhất Phách Lưỡng Tán, cô xin từ chức
trước vậy. A a a, nhưng cô lại tiếc tiền bồi thường hợp đồng* nha, làm
sao đây.
(Tiền bồi thường hợp đồng*: Nếu công ty xa thải nhân
viên, mà chưa hết hạn hợp đồng thì công ty đó sẽ phải bồi thường hợp
đồng. Số tiền bồi thường thì tùy từng công ty.)
Hứa Tử Ngư mang
theo rối rắm ra khỏi thang máy, theo bảng chỉ dẫn mà đến trước cửa phòng của tổng giám đốc. Cửa kiếng đang đóng, cô nhấn một cái nút, chỉ một
lát sau có một người phụ nữ đến mở cửa.
Là người quen. Nếu như cô nhớ không lầm, người phụ nữ xinh đẹp mà lạnh lùng đứng trước mặt này
lúc trước đã từng giúp cô mua một bộ quần áo.
Người đẹp mời cô
vào phòng tổng giám đốc, trong lòng có một ý nghĩ chợt hiện ra, làm sao
cũng không thể đè nén xuống được, cô gõ cửa, một tiếng “Mời vào” khiến
cái cằm của cô muốn rớt xuống đất. Không thể nào!
Đi vào căn
phòng rộng rãi, người đàn ông bước nhanh đến bên cô, mới có mười mấy
phút không gặp cô, anh không yên tâm quan sát cô từ trên xuống dưới, từ
trái qua phải rồi nói: “Cơm đã mua rồi, mau tới đây ăn đi.”
Giống như hài kịch biến thành thực tế vậy, Hứa Tử Ngư có chút mơ hồ rốt cuộc
cũng thanh tỉnh lại mà hỏi: “Tống Lương Thần, sao ông chủ mới lại là cậu vậy?”
“Trùng hợp thôi.” Anh mở cửa phòng nghỉ của tổng giám đốc
ra, bên trong là một căn phòng để nghỉ ngơi có đầy đủ tiện nghi, ghế
sa-lon, TV màn hình tinh thể lỏng, tủ lạnh, giường. . . . . . Phải công
nhận, tổng giám đốc trước trong công việc thật siêng năng và chăm chỉ,
một tháng lại ở lại đây tăng ca cũng rất nhiều ngày. Bây giờ nhìn lại,
quả nhiên là như vậy.
(diepdiep: Anh này xạo quá, muốn ở gần chị Ngư nên mua luôn cả công ty người ta, mà còn nói trùng hợp nữa chứ.)
Túi thức ăn được mở ra, món ăn được bày ra hơn cả nửa cái bàn trà, Hứa Tử
Ngư im lặng ngồi trên ghế sa-lon, trong lòng rối như tơ vò, không biết
làm sao tiêu hóa được hết những tin tức còn kinh hãi hơn cả kinh hãi
này.
“Mau ăn cơm đi, để chút nữa thức ăn sẽ nguội đó.” Tống Lương Thần ngồi đối diện với cô, lấy một đôi đũa ra đưa cho cô: “Bây giờ cậu
là một người ăn cơm của hai người đó.” Hứa Tử Ngư gật đầu, buổi trưa
không ăn cơm thì bảo bảo sẽ đói bụng, trong lòng cô thầm cảm ơn sự chăm
sóc của Tống Lương Thần, cô bưng chén lên bắt đầu ăn.
“Cậu cứ ăn
nhé, mình còn chút việc, có chuyện gì cứ gọi mình.” Lúc Tống Lương Thần
rời khỏi phòng đóng kỹ cửa lại, thần kinh đang căng thẳng của Hứa Tử Ngư lập tức được nới lỏng, bữa ăn này dinh dưỡng thật phong phú, nhưng
hương vị lại có chút nhạt, mỗi món cô ăn một chút, sau đó để đôi đũa
xuống, cô dựa người vào ghế sa-lon.
Tình hình càng lúc càng rắc rối, kế tiếp nên làm gì đây?