Sau khi hai cô đã
trèo được ra ngoài, Chu Tấn An ở bên ngoài khép cửa sổ lại, sau đó dẫn
họ đến đài thiên văn kế bên sân thể dục.
Đài thiên văn là kiến
trúc rất nổi tiếng của trường học cô, từ cầu thang xoay tròn lên đến lầu hai, đó là một sân thượng rộng rãi lại bí mật, chỗ này là nơi lý tưởng
nhất cho các cặp đôi lén lúc hẹn hò vào những đêm trăng thanh gió mát,
nhưng sau khi xảy ra sự kiện mưa sao băng này thì sân thượng cũng không
còn, bởi vì đã bị phòng thí nghiệm chiếm làm một cái vườn hoa nhỏ. Những chuyện này đều nói sau.
Hai người cùng Chu Tấn An dọc theo cầu
thang xoắn đi lên trên, đến trước hàng rào lầu hai. Hàng rào trước mặt
là một khoảng trống trải lại khuất gió, tầm nhìn lại rất thuận lợi, phía dưới là sân thể dục, bầu trời đầy sao đang ở trước mắt. Hứa Tử Ngư và
Bạch Hinh chưa có hẹn hò qua, cho nên cũng không biết chỗ này.
“Mình đánh cược, Chu Tấn An cậu quả là giống như thần vậy nha.” Hứa Tử Ngư vỗ vỗ cánh tay của cậu ta, tán thưởng nói.
“Bình thường thấy cậu im lặng không nói, thì ra là lại giỏi như vậy. Vỗn dĩ
chúng tôi định đến khan đài của sân thể dục để xem, nhưng chỗ này so ra
thì ấm áp hơn nơi đó nhiều.” Bạch Hinh cũng phụ họa theo, Chu Tấn An vội vàng giải thích không phải là cậu ta nghĩ ra, mà chính là Tống Lương
Thần. Vừa mới dứt lời, Tống Lương Thần đã đến.
Anh khoác một cái
áo ấm ở bên ngoài, trên tay còn cầm một cái áo lông nữa, có lẽ là anh bị thầy phụ trách rượt đuổi quá lâu cho nên bây giờ vẫn còn thở hổn hển.
Lần đầu nhìn thấy anh có bộ dáng chật vật như vậy, Hứa Tử Ngư không nhịn
được mà bật cười, Bạch Hinh đứng ở bên cạnh cũng cười theo, sau đó là
Chu Tấn An, cuối cùng Tống Lương Thần cũng vậy mà cười.
Nửa đêm
canh ba, bốn người ở sân thượng không tự nhiên đè nén giọng cười của
mình, sau này điều đó cũng trở thành một truyền thuyết của trường học.
Vương Đại Bằng là học sinh lớp mười cùng trường với bọn họ, cậu ta và Trương
Đại Bính hai người cũng lén lút đến sân thể dục của trường để chuẩn bị
xem mưa sao băng, lúc đi ngang qua đài thiên văn cậu ta có nghe một
tiếng cười, giọng cười kia vô cùng kinh khủng. Cậu ta cứ tưởng là ảo
giác, nhưng sau đó lại thêm một tiếng cười nữa, bình thường cậu ta được
xem như là can đảm, cho nên nghĩ nên lên trên đó xem thử một chút (lúc ấy Trương Đại Bính cũng đang trả lời thắc mắc của các bạn học, lập tức
đứng dậy phản bác nói rõ ràng là cậu ta đã yêu cầu đi lên xem),
kết quả khi bọn cậu sắp lên đến sân thượng, chợt thoáng thấy một bóng
trắng, sau đó bóng trắng này còn nhẹ nhàng bay qua hai lần, khiến cho
bọn họ bị dọa sợ gần chết, xem ra một mình con quỷ này không xem hai
người bọn họ ra gì rồi! Tóm lại là mưa sao băng gì đó cũng không cần xem nữa, hai người liền bỏ chạy. Sau khi chuyện ma quỷ này được lan truyền
ra ngoài, sân thượng nơi hẹn hò lý tưởng của mọi đối tượng đã trở thành
khu cấm địa trong trường học.
Bóng trắng àh? Hứa Tử Ngư cười mà
không nói, sau đó cô lại trông thấy cái áo lông màu trắng đó của Tống
Lương Thần liền nhớ lại tiết mục ngắn của hôm đó.
Đó là do hôm đó Tống Lương Thần bị thầy phụ trách rượt đuổi phải chạy hai ba vòng lớn
mới cắt đuôi được thầy ấy, khi lên tới sân thượng cảm thấy nóng đến nỗi
áo khoác cũng không muốn mặc, anh đem áo lông màu trắng đang cầm trong
tay trực tiếp trùm lên đầu của Hứa Tử Ngư, sau đó lại cởi áo khoác màu
tím ở trên người ra đưa cho Bạch Hinh, nói với cô ấy thời tiết rất lạnh
phải chú ý mặc nhiều quần áo một chút, Ba Lạp Ba Lạp. Thời điểm Hứa Tử
Ngư vén áo lông màu trắng ở trên đầu ra, cô thấy Tống Lương Thần vẫn còn ở đó dịu dàng dặn dò Bạch Hinh, phút giây đó Hứa Tử Ngư cảm thấy rất
hâm mộ Bạch Hinh, được bạn nam âm thầm để ý chăm sóc vui vẻ và rất vui
vẻ nha. Hứa Tử Ngư vóc người nhỏ nhắn, khoác cái áo lông màu trắng vào
muốn che cả hai đầu gối của cô, hai tay áo đặc biệt dài và rộng, bộ dáng này rất giống diễn viên múa trong các vở tuồng vậy, khó trách hai người đó nhìn nhầm cô là quỷ.
Tiếng kêu của Bạch Hinh khiến cho cô từ
từ hồi hồn, cô ngẩng đầu nhìn lên, sao băng màu trắng xanh xẹt qua bầu
trời đêm. Cô lập tức nói: “Hứa nguyện!” Sau đó hai tay theo quy tắc chắp lại, hai mắt nhắm lại thành kính lẩm nhẩm lời ước nguyện: ‘Ban cho tôi
một anh chàng đẹp trai đi, ban cho tôi một anh đẹp trai đi. . . . . .’
Mới vừa mở mắt ra lại thấy một đám sao băng lớn hơn xẹt qua phía chân trời, cô cao hứng nói: “Tớ đánh cược, vừa rồi là một đám đó!” Nữ nhà văn trẻ
tuổi lập tức chắp hai tay lại, nhắm mắt lại lẩm nhẩm: ‘Cho tôi đứng nhất lớp, cho tôi đứng nhấp lớp. . . . . .’ Đọc lời cầu nguyện xong liền mở
mắt ra, bầu trời lại có thêm một ngôi sao nữa rơi xuống xẹt qua, ước
nguyện nhiều như vậy. . . . . . Có được không vậy?
Cũng không đợi đến khi cô suy nghĩ kỹ xem có nên ước nguyện tiếp nữa hay không, thì
sao băng trên bầu trời xuất hiện càng ngày càng nhiều, ánh sáng màu
trắng trên bầu trời một lần lại một lần xẹt qua, một màn vẻ đẹp của tự
nhiên khiến cho bọn họ sợ ngây người, bọn họ bắt đầu ngửa cổ lên nhìn
bầu trời đếm xem có bao nhiêu ngôi sao băng.
Khi sao băng càng
ngày càng nhiều, lần lượt thay đổi trong không trung, khi đó căn bản là
đếm không xuể, rốt cuộc bọn họ cũng an tĩnh lại. Bốn người ngồi ở cầu
thang xoắn nhìn về phía sân thể dục, xem sao băng màu xanh dương đậm
không ngừng xẹt qua bầu trời đêm, nhỏ giọng trò chuyện để giết thì giờ.
Chu Tấn An mở miệng vàng ngọc ra nói trước, từ nhỏ cậu ta cùng người nhà đi khắp nơi du lịch, cũng có chút ít kiến thức, nói tới nói lui nội
dung chuyện của cậu ta kể vô cùng hài hước cùng khôi hài; Tống Lương
Thần đều là tương đối an tĩnh, chỉ ở bên cạnh bọn họ mà lắng nghe. Sau
khi sao băng dần dần ít đi, Hứa Tử Ngư cùng Bạch Hinh cảm thấy có chút
mệt, bốn người bọn họ theo lối cũ chui vào cửa sổ to¬ilet nam mà trở về
lớp học. Dù sao cả ngày hôm qua bọn họ cũng đã mệt muốn chết rồi, bốn
người ở trong phòng học nói chuyện một hồi liền leo lên trên bàn mà ngủ.
Sáng hôm sau trời vừa mới tờ mờ sáng, chiến sĩ thi đua chị Tiểu Trần Nhi
xuất hiện trong phòng học thì nhìn thấy một màn chính là bốn người vai
kề vai đang ngủ trên bàn học. Trước đây Tiểu Trần Nhi cùng Tống Lương
Thần từng là bạn học cùng lớp, trái tim của cô ấy đã sớm đặt lên người
của anh rồi, cho nên khi cô ấy trông thấy một cái áo khoác lông vũ màu
trắng của Tống Lương Thần chia ra đắp lên trên người của hai người con
gái thì tim của cô ấy cũng đã vỡ tan tành như đậu hũ rồi. Mắt chứa lệ
nóng ngắm nhìn bộ dáng của Tống Lương Thần đang an tĩnh ngủ, sau đó mang theo trái tim tan nát lảo đảo rời khỏi lớp học. Muốn để cho họ ngủ thêm một lát.
Từ đó về sau chị Tiểu Trần cũng không bao giờ nói
chuyện với Bạch Hinh nữa, thật sâu trong lòng cô ấy nghĩ rằng Tống Lương Thần có tình cảm với một trong hai người con gái này, nếu không cũng sẽ không mãi coi thường mình như vậy. Trong hai người con gái này, thì rõ
ràng là Bạch Hinh có sức cạnh tranh cao nhất, Tống Lương Thần cũng không thể nào để ý đến Hứa Tử Ngư được, một cô gái tép riu ngày nào cũng đều
bị anh nhắc nhở cùng khiển trách.
Còn chưa ngủ được bao nhiêu lâu đã gần đến giờ lên lớp, các bạn học lục tục đi đến lớp học. Khi Hứa Tử
Ngư cùng Bạch Hinh thì tinh thần uể oải, Chu Tấn An thì chui đầu vào một quyển sách ngữ văn lớn để ngủ gật, còn Tống Lương Thần thì vẫn ngồi
ngay ngắn ở phía trên nghe thầy giáo giảng bài, sống lưng vẫn thẳng như
vậy, khi đọc bài chất giọng truyền cảm vẫn cứ rõ ràng như ngày thường,
khiến Hứa Tử Ngư ngồi ở phía sau anh đang ngáp liên thiên cũng giật nảy
mình. Không thể không thừa nhận giữa người và người thật sự là có chênh
lệch, chênh lệch này không phải là chệnh lệch ít mà là rất lớn nha.
Nói đến chuyện trường học, Hứa Tử Ngư và Bạch Hinh giống như hai đứa trẻ vài tuổi vậy, tranh cãi ầm ĩ đến 12 giờ đêm.
Hẹn với thợ trang điểm là 5 giờ sáng đến trang điểm cho cô dâu, Hứa Tử Ngư
nhìn đồng hồ thấy thời gian cũng không còn sớm nữa, sợ ngày mai hai
người không dậy nổi, liền vội vàng khuyên Bạch Hinh mau đi ngủ.