Ngại Gì Yêu Nhau

Chương 81: Chương 81: "Ngoại truyện về Tống Lương Thần": Bảo rằng chả có duyên đâu. (5)




Cô có từng yêu một người? Có lẽ cô cũng không hiểu được từ khi tình yêu thời niên thiếu của bọn họ bắt đầu. Bọn họ đã đợi quá nhiều năm, bỏ lỡ quá nhiều cơ hội, lãng phí biết bao nhiêu thời gian, rồi có một ngày chợt ý thức được, hai người vẫn chưa thực sự đến với nhau thì đã già rồi. Vì vậy anh chỉ ngóng trông một ngày kia có thể gặp lại cô, nói cho cô biết tình yêu của anh.

Mà bây giờ, cô đang ở trên giường của anh bình tĩnh ngủ.

Chân mày của Hứa Tử Ngư khẽ nhíu, Tống Lương Thần nghĩ, cô vui vẻ giống như những gì biểu hiện ra bên ngoài. Năm đó Hứa Tử Ngư là người như thế nào? Khóe miệng vĩnh viễn là vểnh lên, mắt luôn lóe sáng.

Tống Lương Thần mặc áo T-shirt và quần cộc ở nhà, ngồi ở ghế tựa bên giường, tóc ướt nhẹp, hiển nhiên là mới vừa tắm rửa xong. Trên bàn đã bày mấy lon bia rỗng: “Nếu như mình cũng uống say.” Anh nghĩ: “Như vậy mình sẽ nhân cơ hội thổ lộ với cô?” Lúc này anh mới thấy tửu lượng tốt cũng có chỗ xấu vô cùng, anh uống càng nhiều, trong lòng lại càng tỉnh táo.

——

Thật ra thì mọi người đều giống nhau, nếu nói uống rượu rồi say chẳng qua là lấy cớ để phóng túng bản thân mình thôi.

“Ưmh. . . . . . Nước. . . . . .” Hứa Tử Ngư lầm bầm rên chẳng phân biệt rõ câu từ, Tống Lương Thần vội vàng rót một chén nước, thử độ ấm một chút rồi cầm qua. Anh cẩn thận đỡ Hứa Tử Ngư dậy, đem cái chén tới bên miệng cô, nói: “Uống nước đi.”

“Ừ.” Cô gái nhỏ ở trong anh cúi đầu uống nước, ừng ực, Tống Lương Thần thầm nghĩ: “Ngay cả uống nước cũng đáng yêu như thế.”

Ngoài dự liệu của anh là Hứa Tử Ngư uống hết nước thì ngược lại có chút tỉnh rượu, cô mở mắt ra: “Lương Thần?” Hứa Tử Ngư nhìn chung quanh, cảm thấy đầu vô cùng nặng nề, Tống Lương Thần nói: “Cậu uống say, tớ sợ cậu không có ai chăm sóc, cho nên mới đưa cậu về đây.”

“Sao người tớ hôi như vậy?” Hứa Tử Ngư kéo áo T-shirt của mình ngửi một cái, nhìn Tống Lương Thần. Tống Lương Thần nhìn bộ dáng nghiêm túc của cô, vội vàng nói: “Cậu ói trên xe, áo khoác của cậu tớ đã giặt rồi, bên trong. . . . . .”

“Tớ muốn đi tắm.” Bộ dạng say rượu của Hứa Tử Ngư hoàn toàn biến mất, trơ mắt nhìn Tống Lương Thần, đôi mắt lấp lánh giống như một chú động vật nhỏ, dưới ánh đèn vừa sáng lại vừa ướt át. Lúc say rượu Hứa Tử Ngư đặc biệt nhu hòa mà bình thường không bao giờ có, cô dĩ nhiên không biết, nếu cô dùng vẻ mặt này của mình yêu cầu bất cứ điều gì thì dù Tống Lương Thần có không làm được cũng sẽ đồng ý.

Anh nghiêm túc suy nghĩ một chút rồi nói: “Cậu chờ một chút, tớ đi tìm cho cậu một bộ quần áo.”

Hứa Tử Ngư gật đầu một cái, lại cảm thấy có chút khát, bưng bình giữ nhiệt lên rót một chén nước, ừng ực ừng ực rồi lại bắt đầu rót tiếp.

Tống Lương Thần cầm một bộ quần áo đi ra, đỡ cô xuống giường. Hứa Tử Ngư mặc dù say, nhưng dầu gì cũng còn có chút khí tiết, vội vàng nói: “Không có việc gì, tự tớ có thể đi được.” Ngay sau đó cầm quần áo lên, vòng vo đi theo Tống Lương Thần đến phòng tắm.

Tống Lương Thần mở vòi tắm ra bắt đầu thử nước cho vừa đủ độ ấm, nhưng vẫn còn có chút không yên lòng nhìn Hứa Tử Ngư, Hứa Tử Ngư lập tức trở lại bộ dạng đùa giỡn: “Thế nào, cậu muốn tắm cùng tớ à?”

Tống Lương Thần dở khóc dở cười, vội vàng lui ra ngoài, phút cuối cùng còn quay lại nói: “Cậu tắm cẩn thận đấy, chớ có khóa cửa, có chuyện gì thì gọi tớ.”

“Ừ.” Hứa Tử Ngư chờ anh đóng kín cửa rồi vội vàng cởi bộ quần áo thối muốn chết này ra, thái độ ghét bỏ ném đi.

Tống Lương Thần ngồi trong phòng chờ, nghe tiếng nước truyền ra, nói không có cảm giác là giả. Anh thích nhất là phụ nữ trong những lúc như thế này, tắm đó. Ực, anh nuốt một miếng nước bọt, cầm bia lên tiếp tục uống.

Tiếng nước chảy vang lên một lúc lâu, rốt cuộc cũng ngừng lại. Tống Lương Thần để ly xuống, đi đến bên cạnh phòng tắm.

Nhưng chờ mòn chờ mỏi, Hứa Tử Ngư vẫn còn không ra. Lúc này cô đang ngồi dưới đất, bộ quần áo mà Tống Lương Thần đưa cho cô đang ướt át nằm bên cạnh —— Cô thực sự nghĩ không ra, vừa rồi đã quên phải treo quần áo lên, lần này phải làm sao đây?

“Hứa Tử Ngư, cậu có khỏe không?” Tống Lương Thần gõ cửa.

Hứa Tử Ngư nói: “Tớ làm ướt hết quần áo rồi.” Cô chợt nghĩ, cái gì mình cũng làm không được, vì vậy khóc lên.

Tống Lương Thần nghe thấy tiếng khóc lập tức luống cuống, vội vàng an ủi: “Không có việc gì, tớ còn có rất nhiều quần áo, cậu chờ một chút, tớ đi lấy.”

Chờ đến lúc anh quay lại, Hứa Tử Ngư vẫn còn khóc. Lẽ ra Hứa Tử Ngư cũng không phải người thích khóc như vậy, chỉ có điều lần này cô uống quá nhiều, cũng không trông nom không để ý, người luôn luôn đối đầu với cô là Tống Lương Thần lại dịu dàng như thế, làm cho trong tiềm thức của cô cảm thấy buông lỏng, vừa khóc thì không ngừng lại được.

Bên này Hứa Tử Ngư khóc đến trời đen kịt, Tống Lương Thần ở bên ngoài lại hận đến muốn giậm chân, anh thật sự có chút gấp gáp rồi, gõ cửa, cứng rắn nói: “Không cho khóc.” Hứa Tử Ngư hạ giọng xuống, tiếng khóc ngừng lại.

Tống Lương Thần lúc này mới mở hé cửa ra, cầm quần áo đưa vào, thanh âm chậm rãi nói: “Quần áo này.”

“Ừ.” Hứa Tử Ngư thút tha thút thít đứng lên, lắc lư từng bước đi qua cầm lấy quần áo rồi mặc vào, lại bước ra.

Tống Lương Thần nhìn đôi mắt hơi đỏ của cô, tâm lập tức liền mềm nhũn, nhưng nhất thời lại không nói ra được cái gì dịu dàng, nói: “Tóc cậu còn chưa lau, buổi tối ngủ sẽ dễ bị cảm đấy.”

“À.” Hứa Tử Ngư hít mũi một cái, lảo đảo bước về giường ngồi.

Tống Lương Thần mở hộc tủ ra lấy mấy cái khăn lông khô, đi tới giúp cô lau tóc, Hứa Tử Ngư ngu ngốc ngồi ở trên giường, nhìn chiếc áo T-shirt trắng đang đung đưa trước mặt, trong lòng giống như bị nước ấm ngâm vậy, một tầng một tầng dịu dàng.

Hứa Tử Ngư rất thích người khác xoa đầu cô, khi còn bé mẹ thường vuốt tóc kể chuyện cho cô. Sau khi cô trưởng thành, cô rời nhà, người vuốt tóc cô cũng rất ít, cho nên hôm nay cô có cảm giác rất tốt.

Một người phụ nữ, đã uống say, còn là say mèm, cảm giác quá tốt sẽ không tốt. Cho nên cô không ý thức được mới ôm lấy Tống Lương Thần, Tống Lương Thần liền bình tĩnh không được nữa.

Anh không phải Liễu Hạ Huệ đâu ông trời ạ, người phụ nữ này là người mà anh thích đã vài chục năm, hiện tại lại ôm anh, thân thể mềm mại ấm áp, còn có mùi sữa tắm thoang thoảng, trái tim của anh cuồng loạn trong chốc lát, nuốt một ngụm nước bọt, cúi đầu nói: “Hứa Tử Ngư, cậu như vậy, làm sao có thể lau khô tóc.”

“Ừ.” Hứa Tử Ngư khéo léo buông tay ra, ngẩng đầu lên nhìn anh, rất là nghiêm túc hỏi: “Tống Lương Thần, nghe nói cậu vẫn luôn cô đơn hả?”

Tống Lương Thần trong lòng nóng lên, nói: “Ừ.” Anh nghĩ Hứa Tử Ngư rốt cuộc cũng để ý tới anh rồi đi, như vậy anh có thể bày tỏ lòng của mình rồi sao? Kết quả là anh nghĩ sai lầm rồi, Hứa Tử Ngư kéo mặt của anh qua, cong miệng hôn chụt một cái lên miệng của anh, cười gian nói: “Vậy chắc chắn đây là nụ hôn đầu đời của cậu rồi.”

Anh gắt gao nhìn miệng của Hứa Tử Ngư, mới vừa rồi đôi môi đỏ thắm này đã đụng vào miệng của anh, mềm mại như vậy, thơm như vậy, cảm giác như bị điện giật lan tỏa khắp toàn thân. Tống Lương Thần nếu có thể nhịn thì không phải là đàn ông nữa rồi.

Một tay anh ôm lấy Hứa Tử Ngư, đặt cô nằm ngang trên giường, Hứa Tử Ngư ngẩng đầu nhìn anh, ánh mắt vừa vô tội lại mị hoặc.

Tống Lương Thần cúi đầu hôn xuống. Anh còn không biết phải hôn như thế nào, chỉ là theo bản năng đem tất cả hơi sức của mình đặt lên cô, trằn trọc mút vào, cho đến khi Hứa Tử Ngư thở không nổi nữa, không nhịn được hé miệng, anh lập tức theo khe hở chui vào.

Hứa Tử Ngư cô chưa từng trải qua thời khắc nào như vậy, cảm thấy toàn bộ thế giới cũng đều mất khống chế, thân thể rất nóng, đầu óc ngây ngất. Cô không nhịn được thở dốc ra tiếng, âm thanh nhu thuận bên tai khiến cho Tống Lương Thần hoàn toàn hóa thành dã thú rồi. Mắt anh đỏ lên, đưa tay dọc theo vạt áo dò xét đi vào, thân thể của cô rất nóng, vừa mềm vừa nóng.

Mặc dù là lần đầu tiên, nhưng thuận theo bản năng vốn có của loài người, anh mơ mơ hồ hồ biết nên đi vào đâu. Tay theo hai chân lục lọi dò xét đi vào, tìm được chỗ đó, cật lực xoa nắn. Cô rất mau đã vô cùng ướt.

Hứa Tử Ngư hoàn toàn choáng nặng rồi, cô đỡ cánh tay của Tống Lương Thần, cảm thụ phản ứng chưa từng có với thân thể mình, Tống Lương Thần rốt cuộc cũng buông miệng cô ra, vén áo lên che vào mặt của cô, dọc theo cổ hôn xuống phía dưới.

Hứa Tử Ngư nhìn những đốm sáng hoa lên trước mắt, bởi vì phản ứng bản năng của thân thể mà nức nở nghẹn ngào rên rỉ.

Động tác của Tống Lương Thần chậm lại, thành kính hôn thân thể của cô. Một tấc một tấc, trong suốt trắng tinh, nóng rực, mềm mại, thơm tho sạch sẽ, đó là người anh yêu. Hứa Tử Ngư bị hôn rất thoải mái, cô uốn éo người, phía dưới bụng cuồn cuộn dâng lên một hồi nhiệt lưu. Tống Lương Thần giơ tay lên, đắc ý khi thấy một mảng lớn chất lỏng. Anh đứng dậy, đem quần áo của bản thân và Hứa Tử Ngư cùng cởi ra.

Hai thân thể nóng rực vừa chạm vào nhau, đồng thời phát ra tiếng thở dài.

Tống Lương Thần để cho thứ đã dựng đứng của mình chống đỡ ở địa phương vừa chặt vừa ướt át của cô, nhìn thẳng vào mắt cô hỏi: “Tớ là ai?”

“Tống, Tống Lương Thần.” Hứa Tử Ngư nhìn mặt của anh, trên gương mặt này có mồ hôi, bên trong đôi mắt là cuồn cuộn tình yêu, cô bị mê hoặc rồi.

Ánh mắt của cô như vậy ở trong mắt Tống Lương Thần mà nói, không khác nào là một cọng rơm cuối cùng, anh kéo chân của cô lên lập tức thẳng tiến, Hứa Tử Ngư hét lên một tiếng, kéo tay của anh kêu đau. Tống Lương Thần bị vây ở giữa tiến cũng không được, lùi cũng không xong.

Cô quá chặt, vừa chặt vừa nóng vừa ướt, Tống Lương Thần cúi đầu hôn lên gương mặt của cô, bởi vì say rượu rồi lại tắm, nên mặt của cô đã phấn phấn mềm mềm, hiện tại càng thêm hồng đến nỗi giống như một quả táo. Anh hôn an ủi, ở bên tai cô nhẹ giọng nói: “Ngoan, không sao không sao.”

Hứa Tử Ngư dần dần tỉnh táo lại, nhưng cảm giác ở phía dưới khiến thân thể không tự chủ co rúc lại, Tống Lương Thần thật sự không có biện pháp nhịn nữa, đè chân của cô lại, lập tức chợt vọt vào.

Hứa Tử Ngư ngửa đầu, miệng mở to, tuy nhiên nó không phát ra âm thanh. Đau đớn gần như thấu xương, làm cho cô trong nháy mắt tỉnh táo lại, nhìn thấy tay của Tống Lương Thần đang chống lên giường nằm ở trên người cô.

Tống Lương Thần không hề động đậy nữa, anh biết cô rất đau, thật ra thì anh cũng có chút khó chịu.

Anh hôn thân thể của cô, cảm thụ cảm giác không có gì ngăn cách với cô. Thân thể Hứa Tử Ngư co rút vô cùng lợi hại, trên da thịt nhanh chóng trồi lên một tầng mồ hôi. Cô nắm chặt ga giường phía dưới, cứ như vậy nhìn anh, Tống Lương Thần nhìn đôi mắt này, ánh mắt vô tội, giống như là một sự tra hỏi đối với anh. Không biết vì sao, lỗ mũi anh lập tức cảm thấy chua xót, mắt dần dần bắt đầu mơ hồ. Hứa Tử Ngư giơ tay lên, đỡ mặt của anh, giúp anh lau khóe mắt. Chợt nói: “Ngoan, không phải sợ.”

Tống Lương Thần cúi đầu, chôn ở bên cạnh hõm cổ của cô, cảm giác có cả một dòng nước mắt đang từ trên mặt không ngừng chảy xuống. Anh chờ đợi nhiều năm như vậy, không phải là vì như vậy, anh không phải, anh chỉ vì quá yêu cô.

Giận dỗi xong rồi, anh ngẩng đầu lên, phía dưới bắt đầu chậm rãi trước sau luật động.

Hứa Tử Ngư ôm cổ của anh, từ lúc mới bắt đầu thì cau mày nhưng càng về sau càng rên rỉ. Sức lực của Tống Lương Thần rất lớn, mỗi lần đụng là kéo cái lưng đẩy hẳn về phía sau, sau đó lại bị anh kéo trở về, đau đớn dần dần không còn nữa, thay vào đó là sự vui vẻ đục khoét.

Cô bắt đầu thở dốc, rên rỉ, vô ý thức thuận theo.

Co rút lại, co rút lại, chợt căng thẳng một cái, Tống Lương Thần cảm thấy từ sau sống lưng chợt vọt lên một hồi khoái cảm, anh khẽ rên lên một tiếng, phóng nó ra ngoài.

Thân thể Hứa Tử Ngư bị căng lên như dây cung, bật một cái, rồi liều mạng co lại. Tống Lương Thần ôm cô, cảm thấy dục vọng vừa mới phóng thích lại bắt đầu dâng trào, anh nằm ở bên người cô, nhìn mồ hôi của mình đang nhỏ xuống mặt của cô, cùng với cô dung hợp tại cùng một chỗ, khàn giọng hỏi: “Chúng ta, tiếp tục không?”

Hứa Tử Ngư mê mang nhìn khuôn mặt của anh, gật đầu một cái.

Sau đó Hứa Tử Ngư mệt mỏi mà ngủ thiếp đi. Tống Lương Thần đắp chăn, nhẹ nhàng ôm cô, Hứa Tử Ngư theo bản năng tìm cái vị trí thoải mái, tựa vào trong ngực của anh ngủ rất ngon lành. Tống Lương Thần cảm giác mình nhất định là đang nằm mơ, vì vậy tiếp tục ngủ.

Ngoài cửa sổ là tiếng mèo gọi bạn xuân, lúc tiến vào mộng đẹp, Tống Lương Thần thầm suy nghĩ, đây là mùa xuân hòa hài đến cỡ nào đây!

Xin cho phép tôi lặp lại lần nữa, thật ra thì mọi người đều giống nhau, nếu nói uống rượu rồi say chẳng qua là lấy cớ để phóng túng bản thân mình thôi, mặc kệ là Tống Lương Thần, hay là Hứa Tử Ngư.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.