Nam nhân vật chính
phần hai của MV chính là Trịnh Bân, cậu ta giống như ánh mặt trời vậy,
sở thích nghiệp dư rất rộng. Có một hôm sau khi quay xong phần của ngày
hôm đó rồi, cậu ta nói với Hứa Tử Ngư: “Chị Q, em có một chuyện muốn nhờ chị, chị đồng ý cũng được hay không cũng phải đồng ý.” Hứa Tử Ngư
nghiêm nghị vươn ngón tay cái ra, cái tên nhóc này không chỉ có đẹp
trai, mà nói chuyện cũng rất cẩn thận.
Thì ra là bọn Trịnh Bân có đến Anime Club của thầy Lý và có ghi danh tham gia cuộc so tài do công
ty nước ngọt tài trợ, chủ đề ghi danh là "Final Fantasy X -Ảo Tưởng Cuối Cùng". Thành viên của bọn họ trước khi trình báo hội nghị có thương
lượng qua một chút, nhất trí cho rằng thành viên trong nhóm của mình đã
rất phù hợp với nội dung ‘đẹp trai cùng lạnh lùng’, nếu như đi so tài
thì giải nhất sẽ về tay. Nhưng đến khi phân phối nhân vật thì mới phát
hiện, nhân vật của Final Fantasy X đều là của phiên bản Q, nhưng nhóm
của bọn họ lại rất ít nữ, cũng đều đã tham gia tuyến lãnh diễm, thậm chí ngay cả tìm một người phụ nữ thích hợp để làm giả cũng tìm không ra.
Lúc này Trịnh Bân nói, cậu biết một người vô cùng thích hợp, đó là người đã mời cậu đóng MV chính là Hứa Tử Ngư, vóc người của cô ấy không cần
ăn mặc cũng đã giống nữ chính bốn năm phần rồi.
Mới bắt đầu bước
vào nghề làm đạo diễn, Hứa Tử Ngư cho là ngày nào mình cũng chỉ đạo cho
người khác, có lẽ kỹ năng diễn của mình cũng không tệ đi, huống chi trai đẹp muốn nhờ vả mình làm sao lại cự tuyệt đây? Cho nên không nói hai
lời liền đồng ý. Ai biết thời điểm vừa đến nơi tập luyện đã gặp phải bi
kịch rồi, không phải gương mặt quá cứng thì là động tác không được tự
nhiên, quả thật đem mặt mũi cùng phong thái của một đạo diễn như cô vứt
sạch sẽ. Đáng tiếc là bọn họ cũng không còn người nào khác để chọn, Hứa
Tử Ngư cũng đành phải nhắm mắt đồng ý cố gắng mà luyện tập.
Nội
dung diễn xuất rất đơn giản, công chúa nhìn thấy người mình yêu mến, đi
xuyên qua đám người để tìm anh ta, nửa đường làm rơi sợi dây chuyền kim
cương, cô ấy cũng không có nhặt lên, sau đó lại lấy trang sức ở trên đầu ném đi, cho đến lúc ôm lấy anh ta là kết thúc —— Công chúa rất đồi trụy cũng rất bạo lực. Mà Hứa Tử Ngư đang tập diễn đoạn đồi trụy và bạo lực
này, mở màn là dây chuyền rơi xuống, kết thúc là cảnh ôm hoàng tử.
Rốt cuộc Hứa Tử Ngư cũng cảm giác mình diễn có phần giống như trong truyện
rồi, lúc chạy cũng không bị vấp té hay bị trật chân như những lần trước
nữa, cũng đến lúc phải tranh tài rồi. Anime Club là do một học sinh tổ
chức, cũng không có nhiều tiền, thợ trang điểm hay trang phục đều là do
nội bộ tự làm. Mặc cái quần short màu trắng vào, mấy người trong Anime
Club cầm mấy tấm vải lụa trắng giúp cô cột bên trái rồi quấn bên phải,
không nghĩ tới kết quả dáng vẻ của cô lại giống y nhân vật trong phim
hoạt hình vậy, hóa trang xong Hứa Tử Ngư cũng không còn nhận ra bản thân mình nữa rồi, chỉ là cô cảm thấy, người phụ nữ trong gương này thật sự
rất đẹp.
Vui vẻ không được bao lâu, Trịnh Bân vác một thanh đại
đao đòi chém vào một Final Fantasy X 7 tóc vàng bù xù đang bỏ chạy, nam
nhân vật chính mang theo vẻ mặt đau khổ của người bị trật chân, tạm thời không biết nên tìm người nào thay vào. Mà người của bên kia thì đang
hối thúc.
Phải tìm một nam chính không có trải qua luyện tập mà
trực tiếp diễn luôn, chuyện này khiến cho Hứa Tử Ngư cảm thấy áp lực rất lớn, người thay thế thì chậm chạp còn chưa đến, cô chỉ một mình một
người chạy qua một góc luyện lại thêm một lần nữa, cho đến lúc bất đắc
dĩ bị Trịnh Bân kéo đến sân khấu, nói nhỏ với cô nam nhân vật chính sắp
đến rồi. Nhạc dạo của Final Fantasy X 9 vang lên, tim của cô đập loạn
xạ, vừa oán thầm hôm nay thật xui xẻo, vừa cầu nguyện lần này ngàn vạn
lần không được để mình trật chân mà ngã.
Chùm đèn tập trung chiếu vào bên phải sân khấu, cô lơ đãng giương mắt nhìn sang. Thời gian giống như thầy phù thủy, đang đùa giỡn với cô vậy. Người mà cô tìm kiếm thật
lâu, cứ như vậy mà đứng ở dưới ánh đèn, đang nhìn chằm chằm về phía cô.
“Chị Q, chạy đi!”
Hứa Tử Ngư nghe giọng nói này tinh thần thoáng phục hồi lại, cô nghĩ rốt
cuộc trong một giây này cô đã tìm được cảm giác của nữ chủ nhân rồi.
Dây chuyền trên cổ rơi xuống, cô xoay người liếc mắt nhìn, ngay sau đó
nghĩa vô phản cố lại quay đầu —— Mất cả toàn thế giới cũng không thành
vấn đề, bởi vì có anh ở nơi đó. Cô ném vòng hoa trên đầu xuống, cô nhấc
làn váy lên giống như chạy vậy. Ánh đèn tập trung ở trên người đàn ông
đẹp trai bề ngoài lại rất dịu dàng, thời điểm thấy cô dưới ánh đèn mà
chạy đến, mắt của anh ta hơi híp một cái, trong ánh mắt đó mang theo một nụ cười, ngay sau đó anh ta giang hai tay ra. Cô cười rồi chạy tới bên
anh ta, trong hốc mắt còn rưng rưng nước mắt.
Ánh sáng hai bên
theo bước chạy của hai người hội tụ lại một chỗ, cô nhào vào trong ngực
của anh ta, anh ta thuận thế vòng tay ôm cô, sau đó chậm rãi xiết chặt.
Tay của cô đấm nhẹ vào ngực của anh ta, sau đó ngẩng đầu lên nhìn thật
sâu hai mắt của anh ta, nước mắt lại muốn rơi xuống, khiến tim của anh
ta không tự chủ mà đập nhanh một nhịp. Anh ta đem cô ôm vào trong lòng
của mình, khẽ vuốt ve mái tóc của cô, giống như đang vuốt ve một món đồ
rất quý báo của mình vậy.
Toàn trường một mảnh yên lặng, âm nhạc chậm rãi kết thúc.
Thời điểm tắt hết đèn, nam và nữ chính vì quá nhập vai hiển nhiên có chút
không kịp phản ứng, lúc đèn của toàn trường phát sáng lại, hai người vẫn còn đứng đó mà ôm nhau. Dưới sân khấu vang lên một tràng pháo tay rất
lớn, có người còn huýt gió, các bạn nữ thì thét chói tai từng hồi, cùng
nhau hô to: “Hôn một cái, hôn một cái.”
Hứa Tử Ngư cảm thấy khi
đó đầu óc của mình chắc là có vấn đề rồi, cho nên mới có thể tại nơi
đông người như vậy mà nhón chân lên hôn má của anh ta một cái. Đến khi
có phản ứng thì mọi chuyện đã rồi, toàn trường nhốn nháo muốn đập cả
nồi, cô thì che mặt chạy vào phía sau sân khấu, sau đó nam chính liền
đuổi theo.
“Hôn tôi rồi muốn bỏ chạy sao?” Anh ta kéo tay của Hứa Tử Ngư, rất nghiêm túc hỏi.
“Sao?” Mặt của Hứa Tử Ngư đỏ giống như trái cà chua vậy, dưới ánh đèn ngơ ngác nhìn anh ta, trong lòng oán thầm dáng người đẹp trai như vậy là được
rồi, sao giọng nói lại còn dễ nghe như vậy chứ.
“Cô xem phải bồi thường tôi như thế nào đây?” Người đó ranh mãnh khoanh tay nhìn cô.
“Nếu không, thì tôi mời cậu ăn hai bữa đùi gà nhé.”
Người con trai đứng đối diện cười ha ha, bây giờ mặt Hứa Tử Ngư còn đỏ hơn lúc nãy nữa.
Sau này cô mới biết, Thích Uy chính là hot boy thứ thiệt ở trong trường, cô tự xưng mình là Kinh Mậu, nữ nhà văn trẻ tuổi, vậy mà ngay cả hot boy
là ai cũng không biết; cô không biết còn chưa tính, thế nhưng toàn bộ
túc xá cũng không biết. Khi đó cô mới thật sâu hiểu rõ, từ miệng nói
mình là lưu manh trên căn bản cũng chưa chắc là lưu manh, lưu manh chân
chính cũng đều là yên lặng mà hành động thôi, nào có thời gian gì mà đi
khoe khoang chứ.
Trong một đoạn thời gian rất dài, Hứa Tử Ngư cũng không hiểu nỗi, làm sao cô
lại có thể hồ đồ trở thành bạn gái của Thích Uy được chứ. Trong trường
đại học tỷ lệ nam nữ 3:7, một người con trai còn đẹp trai hơn cả hot boy Vương Lực Hoành thì là một vật quý báu đến cỡ nào, mà sao vật quý báu
đó lại thuộc về Hứa Tử Ngư đây, như vậy còn có thiên lý hay không! Bản
thân xét thấy chuyện này chẳng hợp tình hợp ý gì cả, tất cả mọi người
rối rít suy đoán trong đó nhất định là có nội tình gì đó, trong lúc nhất thời lời đồn thổi nổi lên từ bốn phía cùng những lời suy đoán lung
tung. Ở bên trong lời đồn, một phiên truyền thuyết được hiểu rộng khắp:
Thật ra Hứa Tử Ngư mượn cớ làm đạo diễn MV, ngầm đem anh Thích cực đẹp
trai đi giấu giếm.
Ngược lại Hứa Tử Ngư nghĩ anh ta mới chính là
người giấu giếm đó, Thích Uy thật sự là quá thân sĩ đi. Lẽ ra thanh niên nam nữ tìm hiểu nhau, nắm tay hôn nhau là một chuyện rất bình thường,
mỗi tối Hứa Tử Ngư trở về túc xá đều thấy hình ảnh như thế này xuất hiện ở trước cổng. Sau khi cô trở thành bạn gái của Thích Uy, không biết bao nhiêu lần hai người dưới cảnh trăng thanh gió mát, cũng giống như bao
cặp tình nhân khác ngồi tâm tình trước cổng ký túc xá, rất ngọt ngào
cũng rất lãng mạn. Nhưng hiển nhiên Thích Uy lại không nghĩ như vậy,
nhiều lắm thì anh ta chỉ là xoa xoa tóc hoặc là chỉ chỉ cái mũi của cô.
Khá lắm thì hôn nhẹ cô một cái.
Thậm chí cô cũng từng dùng phương pháp quyến rũ qua, nhưng lý trí của Thích Uy luôn là tức thời, nhẹ
nhàng ôm lấy cô mà nói: “Em còn nhỏ, chờ thêm một thời gian nữa đi.” Nhỏ cái gì mà nhỏ chứ, bà đây đã đủ tuổi từ lâu rồi nha!
Hứa Tử Ngư
thích nhất là luyện tập Pi¬ano tại đoàn nghệ thuật Pi¬ano, từ khi có
Thích Uy, anh ta luôn ở sau lưng cô, nắm lấy tay của cô dạy cho cô cách
đánh đàn. Cho dù là tiếp xúc đơn giản như vậy, nhưng khi đó đã có thể
khiến cho cô thần hồn điên đảo, tình yêu càng cuồng nhiệt hơn.
Hai người yêu lâu như cậy, cũng chưa từng cãi nhau lần nào. Thích Uy rất
hoàn mỹ không chê vào đâu được, đẹp trai, dịu dàng, thiện lương, cẩn
thận, nhưng cũng không dung túng. Cô cảm thấy cuộc đời của cô chưa bao
trải qua hạnh phúc giống như khi đó vậy, vì trước đó cô chưa từng được
che chở qua.
Hứa Tử Ngư không trách Thích Uy vào lúc cô yêu anh
ta nhất, vào thời điểm khó tự kềm chế nhất mà anh ta cứ như vậy mà rời
bỏ cô. Cô không trách anh ta ở nơi rất đông người, trước mặt nhiều người như vậy, anh ta dùng tay gỡ bàn tay của cô đang nắm lấy tay áo sơ mi
ra, nói với cô: “Hứa Tử Ngư, sao cô không nghĩ lại, cô là ai chứ” Thậm
chí cô cũng không trách anh ta ở bờ bên kia đại dương gọi điện thoại cho cô chỉ lạnh lùng nói với cô: “Mong em đừng hy vọng sẽ có cơ hội dây dưa với tôi, bây giờ tôi rất hạnh phúc.” Cô không trách anh ta đã làm những việc này, chẳng qua là bởi vì không thương mà thôi.
Cô chỉ trách anh ta, tại sao lúc còn yêu nhau anh ta lại đối xử với cô tốt như vậy.
Từ nhỏ cô rất ít khi được che chở, dãi nắng dầm mưa, dần dần lớn lên
giống một thân cây; thế nhưng từ khi gặp anh ta, anh ta hết lòng che chở cho cô, để cho cô cảm thấy mình cũng được giống như bao cô gái khác
vậy, cuối cùng đóa hoa lớn dần trong lồng ngực mềm mại của anh ta.
Nhưng anh ta đột nhiên rời đi để cho cô thất kinh, cho đi một tình yêu chân
thành và nguyên vẹn, nhưng khi nhận lại thì chỉ có vụn vỡ, tan tành cùng bám đầy đất cặn. Cô thận trọng đem từng mảnh vụn mà gom lại rồi chắp vá vào với nhau, toàn bộ thời gian cô đã dùng là sáu năm. (diepdiep: xúc động, chị Ngư đang hồi tưởng về mối tình đầu của chính mình, thấy thương chị Ngư ghê.)
“Hai. . . . . .” Hứa Tử Ngư nhẹ nhàng thở dài, giờ phút này cô thật sự cảm
thấy mình đã già rồi, trong lòng chỉ toàn là mệt mỏi. Trước mặt chạy tới một cô bé nhỏ, tay cầm một cái bong bóng, bàn tay nhỏ bé mềm mại và
trắng noãn vỗ vỗ tay của cô mà an ủi: “Dì ơi, đừng khóc, cháu tặng bong
bóng cho dì nhé.”
Hứa Tử Ngư đưa tay lên lau mặt, trên mặt chỉ
toàn là nước mắt. Cô nhận lấy cái bong bóng màu hồng đó, cười và nói lời cảm ơn với cô bé. Cô bé vui vẻ chạy về bên cạnh mẹ của mình, Hứa Tử Ngư cũng theo bản năng mà sờ bụng của mình, ở nơi này của cô có một mầm
sống, nó chính là máu mủ ruột thịt của cô, sẽ không bao giờ vứt bỏ cô
cũng sẽ không bao giờ rời bỏ cô, điều này khiến cho cô cảm thấy thật ấm
áp.
Bắt đầu từ giờ phút này trở đi, Hứa Tử Ngư yên tâm cùng cam kết, mầm sống này cô sẽ giữ lại.