Bên ngoài trời
cũng đã tối rồi, tiếng dế kêu từ bên ngoài truyền vào, trong phòng máy
quạt cứ như vậy mà quay nhưng không khí vẫn có chút nóng nực, mẹ Hứa cầm cái quạt giấy mà quạt, nói với Hứa Tử Ngư: “Ngày mai con đừng đi xem
mắt nữa, để mẹ nói ba con đi nói với bác trưởng thôn một tiếng.”
“Không được đâu mẹ, chúng ta cũng đã bàn với người ta rồi, nếu hủy bỏ không phải sẽ rất không tốt sao?”
“Vậy thì phải làm sao bây giờ, không lẽ để Lương Thần đứng nhìn con đi xem mắt sao?”
“Cũng không phải nha, những chuyện này con đã bàn với anh ấy rồi, không có chuyện gì đâu.”
“Cái con bé này, đừng thấy người ta thích mình thì mình liền lên mặt bắt nạt người ta nhé, phải chú ý đúng mực đó.” Mẹ à, mẹ cũng đã bắt nạt ba
nhiều năm như vậy, bây giờ lại còn nói con không được bắt nạt người ta
là sao chứ.
“Ah, mẹ yên tâm đi, bảo đảm ngày mai không có vấn đề gì đâu, con đã thương lượng xong với Lương Thần rồi.”
“Trời cũng không còn sớm nữa, con mau trở về phòng ngủ đi.”
“Sao?” Hứa Tử Ngư không hiểu kinh ngạc nhìn mẹ, chẳng phải Tống Lương Thần
đang ở trong phòng của cô ư, giờ để cô về phòng ngủ . . . . . . Mẹ suy
nghĩ thật thoáng nha.
“Nghĩ cái gì thế?” Mẹ Hứa dùng cây quạt vỗ
vỗ đầu của Hứa Tử Ngư: “Để Tiểu Tống và em trai con nằm chung đi, máy
điều hòa ở trong nhà cũng không có.”
“A, vậy con đi tìm Tử Kiện.” Hứa Tử Ngư quay người ra khỏi phòng, chỉ còn lại mẹ Hứa tay đang cầm
cây quạt mà ngẩn người. Con gái bảo bối của bà đã lớn thật rồi, cũng sắp phải gả đi rồi.
Tống Lương Thần không đồng ý ra ngoài thuê chỗ
ngủ, cũng biết ngủ ở trong nhà cô cũng ảnh hưởng không tốt, cuối cùng
anh được Hứa Tử Kiện sắp xếp ngủ dưới đất, ở cửa chính ngay phòng làm
việc. Phòng không có máy điều hòa nên không khí có chút nóng nực, nhưng
lâu lâu cũng có một vài ngọn gió từ ngoài cửa sổ thổi vào nên anh cảm
thấy có chút thoải mái, khi còn bé, Tống Lương Thần cũng không ít lần bị ông ngoại huấn luyện chịu khổ và vất vả, hiện tại anh cũng không cảm
thấy khó chịu chút nào, ngược lại bởi vì chuyện lúc chiều mà tâm tình có chút không tệ.
Chỉ cần nghĩ đến việc cô và đứa bé của bọn họ nằm ngủ cách anh chưa tới 50 mét, như vậy đã cảm thấy rất ấm áp rồi. Về
chuyện ngày mai, anh cũng rất mong đợi xem cô làm như thế nào.
Lúc Hứa Tử Ngư rời giường, thì Tống Lương Thần đã ra ngoài đi theo ba Hứa
làm việc, nói là 10 giờ mới về. Cô và anh phỏng vấn xem mắt vào buổi
trưa, không biết đến lúc đó bọn họ có về kịp hay không đây.
Ăn
sáng xong, Hứa Tử Ngư liền chui vào trong phòng bắt đầu hóa trang, tìm
trang phục, sau đó lại suy nghĩ xem mình sẽ nói cái gì, đi xem mắt ở
nông thôn bình thường chính là gia trưởng sẽ dẫn người đi xem mắt đến,
đầu tiên người thân của hai nhà và người làm mai ở đó nói vài câu, gia
trưởng cũng xem nhân phẩm và bộ dáng của đối phương một chút, sau đó lui đi để cho nam nữ lớp trẻ nói chuyện, hai người tâm sự và nói chuyện tâm tình xem có thể tiến tới với nhau hay không. Cả quá trình thật là có
rất nhiều lúng túng.
Khi còn nhỏ, Hứa Tử Ngư có thấy qua hàng xóm xem mắt, hiện tại đến lượt mình quả thật đúng là có chút sợ, nhưng mà
đã đồng ý rồi, hiện tại cũng không tiện bỏ cuộc nửa chừng. Cũng may lần
này là bên kia đến nhà cô.
Không tới mười giờ, người làm mai liền mang theo anh phỏng vấn đến nhà cô, Hầu Oánh Oánh vội vàng chạy đến gọi Hứa Tử Ngư ra, nhưng sau khi thấy Hứa Tử Ngư mở cửa ra khỏi phòng, cô
ấy cảm thấy giật mình. Trên người của Hứa Tử Ngư màu sắc sặc sỡ, nào là
xanh lá và màu đỏ thẩm nha!
Hứa Tử Ngư nhìn cô ấy rồi chớp chớp
mắt, sau đó ngoe nguẩy hai bím tóc được cài mấy bông hoa màu vàng, rồi
lắc lư đi ra khỏi phòng. Hầu Oánh Oánh nhìn một màn này cảm thấy Hứa Tử
Ngư rất giống đèn tín hiệu gi¬ao thông ở trong thành phố.
Rốt
cuộc cũng nhìn thấy được hình tượng thật của anh phỏng vấn, thật không
ngờ hình tượng thật của anh ta rất đáng phải xem lại một chút, khuôn mặt của anh ta không có góc cạnh, mắt, lỗ mũi, miệng đều là rất lớn, giống
như đang chen lấn trên gương mặt của anh ta vậy, thật sự không giống
trong hình chút nào. Ngược lại, anh phỏng vấn nhìn thấy cô thì thiếu
chút nữa từ trên ghế nhảy dựng lên, nhịn nửa ngày mới hỏi hình của cô
trên album có phải đã qua chỉnh sửa hay không.
Người nhà của cô
cũng bụm miệng cười nói không ra lời, người nhà của anh phỏng vấn cũng
khiếp sợ quan sát Hứa Tử Ngư, nhất thời không khí thật nặng nề. Duy chỉ
có bác Khánh Lâu là bởi vì thị lực không tốt nên không nhìn ra cái gì
bất thường, ông ấy dùng tay vẫy vẫy Hứa Tử Ngư, chỉ vào chỗ ngồi bên
cạnh của anh phỏng vấn¬: “Tiểu Ngư mau tới đây ngồi này.”
“Ah, bác Khánh Lâu.” Hứa Tử Ngư sôi nổi bước đến, đồng thời cũng không quên nhếch môi nhìn về phía anh phỏng vấn mà cười.
“Phụt. . . . . .” Hầu Oánh Oánh không nhịn được lập tức che miệng cười, thầm
khen Hứa Tử Ngư suy nghĩ chu đáo, trên răng cửa của cô ấy có dính một
miếng rong biển màu xanh. Mẹ Hứa cũng không biết nên cười hay không nên
cười, cảm giác phải kìm nén thật sự là rất khó chịu, gương mặt của bà
không phân rõ tâm tình hiện tại, nhìn vào có chút vặn vẹo.
Sắc
mặt của anh phỏng vấn có chút đen, Hứa Tử Ngư làm như không biết nghiêng đầu nói chuyện với anh ta: “Hi, được gặp anh, em rất là vui.” Một hơi
thở mang theo mùi tỏi nồng nặc lập tức tỏa ra trong vòng bán kính một
mét đều ngửi thấy. Anh phỏng vấn cũng nín thở nghiêng đầu cười cười nói
với cô, ánh mắt hết sức tránh né hai gò má màu đỏ trên mặt của cô, nhỏ
giọng nói: “Rất vui, anh cũng rất vui. . . . . .”
“Xem ra hai đứa trẻ này trò chuyện cũng không tệ nha.” Bác Khánh Lâu cao hứng cười nói, thấy không ai tiếp lời liền nói: “Chẳng phải mấy hôm trước hai đứa này
cũng đã trò chuyện qua rồi sao, tôi thấy hiện tại là thời đại mới rồi
cũng không cần phải giám sát nữa, hai đứa nhỏ qua bên kia tán gẫu đi, để người lớn của hai bên gia đình ở bên này nói chuyện phiếm đi.” Người
lớn của hai nhà cũng nhao nhao gật đầu bày tỏ đồng ý.
Lúc cha mẹ
của anh phỏng vấn đi đến đây, trước khi đến anh ta vẫn nói Hứa Tử Ngư
rất xinh xắn, chỉ là tính khí không được tốt thôi, nhưng sao bây giờ
nhìn lại, bọn họ lại cảm thấy là tính khí của cô rất tốt nhưng dáng dấp
lại rất khó coi nha. Mẹ của anh phỏng vấn đưa mắt nhìn con của mình kì
kèo mè nheo cùng Hứa Tử Ngư đến gian phòng sát vách, xoay người nói với
mẹ Hứa: “Cô bé này rất biết ăn mặc nha!”
Mẹ Hứa vội vàng trả lời: “Dạ dạ, Tiểu Ngư nhà chúng tôi mà chưng diện lên thì sẽ đẹp hơn rất
nhiều. Con bé biết hôm nay Tiểu Triệu sẽ đến, cho nên sáng sớm hôm nay
đã dậy trang điểm từ sớm, bận rộn đến giờ mới xong.”
“Đúng vậy,
đứa bé thật chân thành ha ha.” Mẹ của anh phỏng vấn cười gật đầu, nhưng
trong mắt lại không muốn cười chút nào, cái này nếu không chưng diện lên thì sẽ thành cái dạng gì đây.
“Tiểu Ngư là cô bé mà tôi nhìn từ
nhỏ đến lớn, dáng dấp của cô bé cũng coi như là số một số hai ở trong
thôn của chúng tôi đó nha!” Bác Khánh Lâu nhớ lại bộ dáng lúc thị lực
của ông vẫn còn tốt đã gặp Hứa Tử Ngư, cười híp mắt nhìn mẹ của anh
phỏng vấn: “Tôi có nghe ông Triệu nói, Tiểu Bân cũng cảm thấy Tiểu Ngư
của chúng tôi rất xinh xắn phải không?”
“Ah, đúng, đúng vậy.” Cha của anh phỏng vấn vội vàng tiếp lời: “Trong điện thoại, Tiểu Triệu có
nói như vậy với tôi.” Trong lòng thầm nghĩ, đây mà gọi là đẹp số một số
hai thì những người khác sẽ trông như thế nào đây . . . . . .
Sau khi vào phòng, Hứa Tử Ngư ngồi ở gần bên cạnh chỗ đặt lò sưởi, anh
phỏng vấn liếc mắt một cái, sau đó run run ngồi ở chính giữa.
“A, lần trước quên hỏi anh, anh đang làm việc gì thế?” Hứa Tử Ngư quay đầu
cố tình nhìn anh ta rồi nhe răng ra cười, anh phỏng vấn mặt đỏ lên, cúi
đầu ngượng ngùng nói: “Kỹ thuật nghiên cứu.”
“Ah, thì ra là
nghiên cứu!” Hứa Tử Ngư gật đầu một cái, híp mắt tiếp tục hỏi: “Công ty
của các anh lên sàn chưa?” (Lên sàn: có nghĩa là cổ phiếu của công ty đó lên sàn đó mà)
“Ừ, đã lên sàn.” Anh phỏng vấn nhìn cô một cái rồi cúi đầu.
“Vậy sao, công ty của anh đã đưa ra thị trường chắc phúc lợi của công ty
cũng không tệ phải không?” Hứa Tử Ngư ẻo lã nhìn anh ta, anh ta nói:
“Lúc đầu anh có lập chí tìm công việc ở công ty đã lên sàn.”
“Còn có . . . . . .” Hứa Tử Ngư càng lúc càng dán lại gần anh ta, mùi tỏi
cũng càng ngày càng nồng hơn. Trán của anh phỏng vấn xuất hiện một tầng
mồ hôi, không tiếng động xoay về bên trái mà hít thở.
“Lương thì sao?” Hứa Tử Ngư nhe răng, thở ra một hơi.
“Là được khoảng. . . . . . Một hai vạn.” Anh phỏng vấn trả lời xong, rốt
cuộc không nhịn được nhìn Hứa Tử Ngư mà nói: “Trên răng của em có mắc
đồ. . . . . .”
“Sao? Thật không vậy?” HứaTử Ngư vội vàng dùng tay tìm kiếm đồ trên răng của mình, lấy ra một miếng rong biển rồi nhìn một chút mà nói: “Sáng nay ăn rau hẹ với sủi cảo đó mà, ha ha.” Cô dứt lời, trước con mắt kinh ngạc của anh phỏng vấn, cô liền đem miếng rong biển
đưa vào trong miệng —— Đây chính là tuyệt chiêu của cô hòng khiến cho
người khác buồn nôn.
“Ah, em chưa bao giờ lãng phí lương thực.” Hứa Tử Ngư chớp chớp mắt vài cái, trên mặt rơi rơi xuống một lớp phấn
“Tốt, thói quen tốt.” Anh phỏng vấn đưa tay xoa xoa mồ hôi trên trán nói: “Có một vấn đề anh không biết có nên hỏi hay không?”
“Vấn đề gì?” Hứa Tử Ngư nghiêng đầu nhìn anh phỏng vấn đang nhíu mày, anh ta vội vã quay đầu nhìn xuống nền mà nói: “Hình của em post trên mạng có
phải là đã qua chỉnh sửa phải không?”
“Anh có ý gì đây?” Hứa Tử
Ngư nghe vậy giọng nói lạnh lùng, hình như có chút tức giận: “Ý của anh
có phải nói hình của em căn bản không giống người thật phải không?”
“Không có không có.” Anh phỏng vấn lắp ba lắp bắp nói: “Chính là anh thắc mắc
không biết tại sao em lại chỉnh được đẹp như vậy, anh cũng muốn biết em
đã sửa hình như thế nào.”
“Thì ra là như vậy, thật ra thì có rất
nhiều cách để sửa, công việc của em rất rảnh rỗi, mỗi ngày em đều dùng
một ít thời gian rảnh để chỉnh sửa hình của mình. Anh đừng nhìn hình của em như vậy mà tưởng thật, mỗi một tấm hình tối thiểu nhất là phải chỉnh sửa một ngày.” Dứt lời liền bụm miệng, nhìn anh phỏng vấn một cái.
“Không sao, anh thấy em không hề có lỗi, thời buổi bây giờ loại phụ nữ nhiệt
tình yêu cuộc sống giống như em cũng rất hiếm.” Anh phỏng vấn cười cười, nhìn Hứa Tử Ngư.
“Không phải đâu. . . . . .” Trong lòng của Hứa
Tử Ngư âm thầm đổ mồ hôi lạnh, ánh mắt của anh phỏng vấn thật sự rất kỳ
lạ. Cô đã ăn mặc thành ra như vậy, nói thẳng tình trạng này rồi, thế mà
anh ta vẫn cảm thấy cô . . . . . . Nhiệt tình yêu cuộc sống?
“Mọi người đều nói em quá xấu.” Cô nói, người nhích qua bên phải một chút.
“Thật ra thì đôi mắt của em rất đẹp.” Anh ta nói, cũng xích qua bên phải một chút.
“Em rất thích ăn tỏi.” Cô nói, không ngồi yên xích qua bên phải chút nữa.
“Ăn nhiều tỏi đối với cơ thể rất tốt.” Anh nói, cố gắng di chuyển qua bên phải theo.
“Em em, mới vừa bị người ta bỏ.” Hứa Tử Ngư xích lại gần thêm một chút, cũng không thể xích qua được nữa, đã đến bên tường rồi.
“Anh cũng vậy . . . . .” Anh phỏng vấn thở dài một cái.
“Thật sao?” Hứa Tử Ngư nhìn anh ta một chút: “Tại sao anh lại chia tay vậy?”
“Chê anh không lãng mạn.” Anh ta u oán nhìn cái quạt điện đang xoay qua xoay lại.
“À? Sao chiếu mạng của cô ấy là gì?” Hứa Tử Ngư nói.
“Sao chiếu mạng nào? Anh không biết.” Anh phỏng vấn nói: “Lúc trước cô ấy
cũng có nói qua với anh, nhưng anh đối với những chuyện này không mấy có hứng thú.”
“Ngày sinh nhật dương lịch của cô ấy là ngày nào?” Hứa Tử Ngư lấy điện thoại di động ra.
“Là ngày 28 tháng 6, cũng vừa mới qua.”
“Ah, cô ấy là chòm sao Cự Giải.” Hứa Tử Ngư từ trong điện thoại tra ra cặp đôi các ngôi sao.
“Còn sinh nhật của anh là lúc nào?”
“Mùng 5 tháng 11.”
“Anh là chòm sao Bò Cạp đó!” Máu bà tám của Hứa Tử Ngư đã bắt đầu sôi trào:
“Chòm sao của hai người chính là trời sinh một cặp đó nha.”
“Thật hả?” Anh phỏng vấn khiếp sợ ngẩng đầu lên nhìn Hứa Tử Ngư, trong mắt tràn đầy tha thiết cùng mong đợi.
“Thật đó, anh xem đi. . . . . .”
Lúc Tống Lương Thần về đến nhà, thì Hứa Tử Ngư và anh phỏng vấn mỗi người
cầm một miếng dưa hấu, đang khí thế ngất trời thảo luận về vấn đề làm
sao nắm giữ được phụ nữ mang chòm sao Cự Giải.
Anh đi tới trước mặt Hứa Tử Ngư đắm đuối đưa tình mà nói: “Tiểu Ngư.”
“Ah, Lương Thần?” Hứa Tử Ngư nhìn anh chớp mắt vài cái, lại bĩu môi nhìn về
phía cửa, ý cô muốn nói là: “Tự tôi có thể giải quyết được, không cần
anh phải phối hợp đâu.”
Ai mà biết Tống Lương Thần lại không mang theo từ điển để phiên dịch chứ, hoàn toàn không hiểu ý của cô, ngược
lại còn kéo tay của cô lại thâm tình nói: “Tiểu Ngư, em hãy tha thứ cho
anh đi. Em bỏ đi mấy ngày nay anh ăn không ngon, ngủ cũng không yên, xem ra anh không thể thiếu em được...!”
Anh phỏng vấn đang ngậm một
miệng dưa hấu cũng đang nhìn Tống Lương Thần, một thân anh tuấn đẹp
trai, nhìn lại Hứa Tử Ngư một chút, áo xanh quần đỏ hết sức đáng sợ. . . . . . Nhìn hình ảnh trước mắt khiến nội tâm của anh ta đổ lệ, người ta
đều nói nam nữ hiện tại mất cân đối rất là nghiêm trọng, hôm nay anh ta
mới thật sự lạc vào cảnh giới kỳ lạ đó. Anh ta nghĩ lúc nãy Hứa Tử Ngư
đã giúp mình phân tích cách đoạt lại bạn gái, nay theo đạo lý mình cũng
nên tác hợp với hai người trước mặt này.
“Chuyện này Tiểu Ngư à,
anh thấy người anh em này cũng không tồi, hay là để anh nói với người
lớn là chúng ta không hợp nhau, em cũng nên tha thứ cho anh ta đi.”
“Đúng vậy Tiểu Ngư, em tha thứ cho anh đi!”
Tha thứ em gái cậu đó, mấy từ này hoàn toàn không đúng lời thoại chút nào!
Hôm qua chẳng phải bọn họ đã thương lượng kỹ là theo kịch bản anh bỏ rơi cô, không muốn cho cô quấn lấy anh nữa sao? Hiện tại thì lại thay đổi
phương hướng rồi, cũng may thường ngày cô cũng hay xem phim tình cảm và
đọc nhiều tiểu thuyết nên hiện tại cô cũng không quá bất ngờ, không thể
làm gì khác hơn là tùy tiện mà diễn một đoạn vậy.
“Đồ đáng chết. . . . Cho chừa về sau còn dám bắt nạt bà nữa không?” Hứa Tử Ngư nũng nĩu
nói, dùng ngón tay sơn màu đỏ chói của cô chỉ ngay trán của Tống Lương
Thần, anh phỏng vấn sợ run cả người.
“Về sau em cứ bắt nạt anh đi.” Tống Lương Thần nhìn hai gò má màu đỏ của cô, thế nhưng cũng không cười.
“Vậy còn có chút lòng thành, được rồi, bà đây tha thứ cho anh đó . . . . .”
Hứa Tử Ngư lôi Tống Lương Thần, người đối diện còn chưa định đứng dậy,
Tống Lương Thần đã nói: “Vậy hôm nay em sẽ trở về với anh nhé?”
“Được chứ, sao lại không được đây.” Hứa Tử Ngư bên ngoài thì cười cười nhưng
trong lòng lại không hề cười, vất vả lắm bà đây mới thuyết phục được ổn
thỏa, sắp thành công thì anh lại nhảy vào, làm như vậy là kiểu gì đây
chứ, muốn cướp công của bà sao!